Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 9:Mộng Du
“L
ý Thượng bị dọa, sợ tới ngu người”
Lý Thượng mang theo lo sợ trong lòng, cuối cùng cũng ngủ được, không biết qua bao lâu, hắn lại bị tiếng nói chuyện đánh thức.
“Có một người anh em mới tới, giới thiệu cho mấy đứa làm quen.”
Còn nói mớ hả trời? Lý Thượng mở mắt ra, phát hiện Hàn Đông không có ở trên giường, ngẩng đầu nhìn liền thấy hắn đứng ở cửa sổ. Chắc là gọi điện thoại cho ai đó… Lý Thượng không quan tâm, trở mình tiếp tục ngủ, kết quả tay vừa chuyển, lại đụng đến di động của Hàn Đông.
Đầu Lý Thượng như có một tia sét đánh qua, nơi này là tầng năm, nếu không phải gọi điện thoại, vậy hắn đứng ở cửa sổ nói chuyện với ai? Lý Thượng nhớ tới cái người ở Bắc Ảnh, bảo Hàn Đông có khả năng ‘thông linh’, biết được thần thánh ma quỷ gì đó, tâm bắt đầu xoắn lại. Hắn quay đầu nhìn qua phía bên đó, vừa nhìn hai mắt đã muốn trợn trắng.
Trước mặt Hàn Đông không biết từ đâu xuất hiện năm cô gái, thân thể cứng ngắc, làn da trong bóng đêm càng thêm nhợt nhạt.
“Chào anh Lý cái coi!” Hàn Đông nói với một trong số đó.
Linh hồn nhỏ bé của Lý Thượng lúc ấy đã bị rút đi đâu mất, lăn xuống giường lảo đảo chạy ra cửa, lại bị Hàn Đông bước một bước dài xông tới túm lại.
“Cậu chạy cái gì?” Hàn Đông hai mắt nhắm tịt, hỏi.
Đúng vậy, mắt hắn từ nãy đến giờ đều nhắm tịt, như thể có thể nhìn xuyên qua mí mắt thấy được chỗ Lý Thượng đang đứng, còn chuẩn xác mà túm lấy hắn.
Lý Thượng bị dọa, sợ tới ngu người, không hề có lực phản kháng, trực tiếp bị Hàn Đông túm đến trước mặt năm ‘cô gái’.
“Nghe khẩu lệnh. Nghỉ! Nghiêm! Nhìn anh Lý làm chuẩn!” Hàn Đông hô xong khẩu lệnh liền dắt tay Lý Thượng giới thiệu cho hắn từng người một: “Đây là cô giáo Thương, đây là Lộ Lộ, đây là Chi Chi, đây là Kiều Kiều, còn đây là Thú Thú.”
Lý Thượng sau khi nhìn thấy rõ ràng, mồ hôi lạnh khắp người đều tuôn ra, nước mắt cũng suýt tý trào ra ngoài.
Đứng trước mặt hắn là năm ‘cô gái’ không phải cương thi không phải quỷ, lại là con mẹ nó búp bê bơm hơi!! Lòng phèo Lý Thượng muốn bùng cháy rồi, má, khuya lắt khuya lơ không ngủ còn giả thần giả quỷ doạ người!
Hắn vừa định há miệng chửi người, đã bị ai đó đột nhiên lẻn vào bịt miệng túm tới cửa.
“Đừng lên tiếng!” Người nọ nhỏ giọng nhắc nhở: “Người mộng du không thể tùy tiện đánh thức.”
Lý Thượng choáng thật rồi, mộng du? Tên này không chỉ nói mớ mà còn mộng du? Tôi lại gặp phải cái loại người gì vậy?
“Lòng dạ người này không thể chất chứa ưu phiền, mỗi khi có tâm sự, buổi tối liền mộng du đi giải quyết.”
Lý Thượng ngẫm lại thấy đúng là có chuyện như vậy, ban ngày Hàn Đông gạt hắn nói không có búp bê bơm hơi, kết quả đến tối liền mang ra ‘chào hàng’.
“Vậy, anh là ai thế?” Lý Thượng lúc này mới nhớ mà hỏi.
Người nọ mở miệng: “Tôi là người anh em ở đối diện.”
Người anh em đối diện… Không phải là cái vị mơ ngủ cùng Hàn Đông nói chuyện phiếm sao… Lý Thượng lại lộ ra biểu tình hoảng sợ: “Anh anh anh… anh không phải cũng đang mộng du đi?”
“Cậu mù hả?” Người nọ từ tốn nói: “Tôi không phải đang mở to mắt sao?”
Lý Thượng thở một hơi nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Hàn Đông một cái, đột nhiên có chút thương hại hắn: “Người như vậy thật đáng thương, không biết mai mốt có tự bán rẻ mình không nữa.”
Người nọ hừ lạnh một tiếng: “Cậu vẫn nên lo lắng cho mình đi, vạn nhất có ngày nào đó chọc giận hắn, ban ngày hắn không tính toán với cậu, nói không chừng ban đêm lại cầm dao thọc cho cậu một nhát đấy.”
Mới vừa nói xong, Hàn Đông đột nhiên giơ tay tát bay ‘cô giáo Thương’ xuống đất.
“Cho mày chừa nha con. Dám không trả tiền thuê nhà hả mày!”
Lý Thượng: “…”