Số lần đọc/download: 3675 / 64
Cập nhật: 2015-11-08 22:18:50 +0700
Chương 9
N
ếu Tân còn ở lại Liên Xô thì chắc chắn còn tham gia nhiều vụ “tự phá án, tự xét xử, tự hành hình” kiểu như anh ta đã làm với gã Agiecbaidan hay người đàn ông bí ẩn trên lòng hồ giữa khu rừng bạch dương kia nữa.
Tân rất khoái cảm với những hành động kiểu đó. Khi về nước, anh ta cũng tiến hành thực hiện cái gọi là thay trời hành đạo ở thành phố vốn nổi tiếng là nghịch tặc này. Nền tảng lý thuyết của nó có vẻ cũng thuận tai, hợp với tâm lý chính thắng tà, thiện thắng ác, nhân nào quả ấy của người Việt. Tuy nhiên Tân không áp dụng nguyên xi mô hình tổ chức “Thay trời hành đạo” ở Liên Xô vào nước mình mà sử dụng võ đường Tân Đạo làm nơi thực thi công lý theo tinh thần thi hành chính đạo một cách tự nguyện. Cái tên võ đường đã ngầm bày tỏ lý tưởng ấy của Tân.
Suốt một thời gian dài, Tân cùng các đệ tử của mình ở võ đường Tân Đạo đã tham gia vào nhiều cuộc “trả giá ngang bằng” mà không cần biết đối tượng trả giá là ai, ở băng nhóm nào, thành phần xã hội ra sao. Tất nhiên với những việc làm này, về tình thì Tân có thể đúng, nhưng về lý thì Tân đã lại gây ra những vụ án mới.
Và hệ quả tất yếu của nó là pháp luật đã sờ đến những đệ tử của Tân.
Công an không có lý gì để bắt Tân, vì các đệ tử của Tân khi thay trời hành đạo đều xuất phát từ động cơ “giữa đường thấy sự bất bằng mà tha” chứ không theo một mệnh lệnh của ai cả. Họ hành động theo sự mách bảo của tinh thần thượng võ, có thể vô tình vi phạm pháp luật chứ động cơ hoàn toàn không vì tư thù, tư lợi hay ân oán cá nhân, ông chủ võ đường thường dậy các đệ tử của mình về nguyên lý “trả giá ngang bằng” trong cuộc sống nói chung chứ không trực tiếp sai bảo họ làm việc gì cụ thể nhằm gây tổn hại cho người khác. Vì thế Tân luôn là đối tượng ngoại phạm mỗi khi đệ tử của mình sa lưới pháp luật. Và thứ lý thuyết ma giáo của Tân vẫn cứ đâm chồi nảy lộc trong tâm hồn hoang dại của những lứa võ sinh mới.
Hoàng “lợn” chính là một đại đệ tử của Tân. Anh ta làm khá tốt việc triển khai tinh thần của sư phụ thành hiện thực. Tuy nhiên, càng dấn sâu vào những hành động được gọi là thay trời hành đạo thì Hoàng càng trở nên vô đạo. Hoàng từng đi lính và đóng quân ở một tỉnh cực bắc. Khi ra quân, dưới đáy ba lô của Hoàng có một con dao quắm đút trong vỏ bao nứa của một người bạn đồng ngũ người Nùng tặng. Hoàng rất quý con dao này, đi đâu cũng mang theo. Ngay cả khi trở thành môn đệ của Tân, Hoàng cũng không rời nó. Hoàng thường gài nó trên dóng khung xe đạp. Sau này đi xe máy thì cho vào túi ba lô khoác ra sau lưng. Một lần Hoàng vô tình chứng kiến cảnh một người đàn ông chuyên nghề mổ lợn ở cuối chợ vì không nộp tiền bảo kê mà bị đàn em của Cộc ba tai vật ngửa ra, chặt đứt một ngón tay để cảnh cáo. Hoàng đã chủ trì công đạo, dùng võ quật ngã tên côn đồ kia rồi rút dao quắm ra "lấy lại" một ngón tay của hắn giữa thanh thiên bạch nhật, cả chợ chứng kiến hành động ấy, ai cũng lấy làm hả hê. Người đàn ông mổ lợn đã xin Hoàng được kết nghĩa anh em. Từ đó Hoàng có biệt danh là Hoàng “lợn”.
Hành động đó của Hoàng chả khác gì một lời tuyên chiến với băng của Cộc "ba tai". Biết là Cộc sẽ tìm cách trả thù Hoàng, Lân "sói" đã tìm mọi cách kéo Hoàng về liên thủ với mình. Hoàng nhiều lần trả lời Lân là không muốn tham gia giới giang hồ, mọi việc làm của Hoàng chỉ là chủ trì công đạo, thực thi lẽ công bằng ở đời mà thôi. Lân không hiểu sâu sa thứ lý thuyết mà Hoàng được truyền thụ từ sư phụ, chỉ biết rằng Hoàng muốn chơi trội, thích thể hiện chất người hùng. Đã thế thì Lân sẽ đánh chính vào yếu điểm đó để lôi kéo Hoàng về với mình.
Lân tìm hiểu dưới trướng của Cộc "ba tai" có một tên đệ tử rất hám gái là Hiếu cu. Lân tìm một em đẹp như cỡ Hồng sư sư, tên là Tuyết, biệt danh là Tuyết Tây Thi để nhử Hiếu vào tròng. Đúng lúc Hiếu đang say Tuyết như điếu đổ thì Lân cho người bắt Tuyết về, đưa vào tiếp khách ở một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố. Sau đó lại sai người bí mật báo cho Hiếu biết. Hiếu nghĩ là Tuyết phản bội mình, hám lợi mà bỏ sang băng nhóm khác để làm ăn, bèn nổi điên, đến bắt Tuyết về, cắt gân chân của Tuyết rồi vứt ra bãi rác gần cổng cảng. Lân bố trí cho người theo sát toàn bộ vụ việc, đến khi Tuyết bị vất ra ngoài đường như một thứ bị rách thì liền dìu Tuyết về đặt trước cửa nhà Hoàng.
Y như rằng Hoàng dính kế của Lân. Sau khi nghe Tuyết kể lại sự tình, Hoàng cầm dao quắm đến gặp Hiếu, bổ liên tiếp vào gót và bắp chân tên này. “Mày cắt gân của người ta thì tao cũng cắt cả búi gân của mày”. Hoàng tuyên bố trước mặt Hiếu như vậy rồi mới bỏ đi. Kết cục là Hoàng phải chịu án 6 năm tù về tội cố ý gây thương tích. Trong tù Hoàng được toàn bộ đàn em của Lân chăm sóc hết sức chu đáo. Tuyết cũng thường xuyên đến thăm nom, tiếp tế và trước sau như một, chỉ muốn được trả ơn cho Hoàng bằng tấm thân “chả còn ra gì này” nếu Hoàng không chê.
Mãn hạn sớm, Hoàng chưa kịp trở về võ đường của Tân thì bị đàn em của Cộc "ba tai" đón đường truy sát. Lân "sói" phải cho người đến giải cứu và đưa về nhà Lân ở. Trước tấm thịnh tình của Lân, Hoàng đã cúi đầu phò chủ mới. Tân nhiều lần lấy tình sư đệ, lấy nghĩa đồng môn, lấy thuyết trả giá công bằng để kéo Hoàng trở về với võ đường nhưng không được. Hoàng nói với Tân rằng: "Tôi đã tôn thờ cái tư tưởng của anh, đã hành động như một thằng anh hùng nghĩa khí, nhưng đổi lại tôi được gì? Hơn bốn năm tù, vợ bỏ, con từ, mất nghề mất nghiệp, thêm thù bớt bạn, lại bị truy sát đến bước đường cùng. Tôi đã bước từ chính đạo sang tà đạo cũng là bởi anh. Bây giờ tôi đã thuộc về giang hồ rồi. Từ nay tôi sống bằng cơm giang hồ và chết dưới đao kiếm giang hồ. Tôi vái anh một vái, từ nay tôi với anh hết tình sư đệ, giải nghĩa đồng môn. Anh đi đường anh. Tôi đi đường tôi".
Sau khi Hoàng về dưới trướng Lân "sói" thì hàng loạt đệ tử khác của Tân cũng về đầu quân cho các băng nhóm, nhất là những đệ tử đã từng có tiền án tiền sự. Võ đường của Tân trở nên sa sút. Bản thân Tân cũng không sống nổi bằng nghề dạy võ, phải xin vào cảng làm bốc vác một thời gian rồi về phụ vợ mở quán bán bánh đa cua. Cái lý thuyết mà Tân tôn thờ không có đất đắc dụng. Nhưng Tân vẫn không thôi hoài nhớ về nó. Và đối tượng mà Tân phải ra tay tự xử lại chính là một đại đệ tử mà Tân từng hết sức yêu chiều...
Cuộc đời Tân đúng là cả một câu chuyện dài. Lúc đầu thị chỉ muốn biết vì sao Tân lại giết Hoàng "lợn". Nhưng thị nghe Tân tâm sự đến cả tuần mà vẫn chưa đi đến được cái kết đang trở thành tâm điểm chú ý của báo chí lúc bấy giờ. Trước đây thị cũng biết có một võ đường khá nổi tiếng và khá nhiều giang hồ cộm cán xuất thân từ đó mà ra. Tính "dao mổ" cũng vốn là đệ tử của võ đường Tân Đạo. Anh trai thị trước khi phạm tội giết người cũng từng là môn sinh ở đây. Trong băng nhóm của Tùng hê rô có tới cả chục tên ong ve từng bái sư ở võ đường này. Không ngờ ông chủ võ đường danh tiếng ấy lại có ngày sa cơ, trở thành người chịu ơn của thị.
Tân được điều trị một cách bí mật ở nhà hàng Sóng Biển của thị đến ngày thứ ba thì về nhà làm ma cho vợ. Đám tang của vợ Tân được ong ve của thị bảo vệ vòng trong vòng ngoài. Cũng có rất nhiều đệ tử của Tân đến viếng nhưng lúc này Tân không còn biết tin ai nữa nên không ra tiếp khách. Với danh nghĩa là thay mặt anh trai giúp sư phụ trong lúc tang gia bối rối, một tay thị lo liệu hết mọi việc. Sau đám tang thì hung thủ giết vợ Tân bị bắt. Tên này khai rằng, buổi tối Hoàng “lợn” bị giết, hắn và Lân “sói” đến quán cà phê Ánh Hồng và được nghe nói lại là trước đó Tân có đến tìm Hoàng. Lân cho rằng chính Tân giết Hoàng nên bảo: “Phải xử lý thằng Tân thôi”. Tên này lập tức đến nhà tìm Tân. Vợ Tân ra mở cửa, lập tức bị bắn một phát vào đầu, chết ngay tại chỗ. hắn bước qua người nạn nhân vào nhà tìm Tân nhưng không thấy Tân đâu. Con gái Tân sợ quá chui xuống gầm giường trốn. Hắn tìm quanh nhà, đập phá một hồi rồi bỏ đi.
Cả Tân và Lân đều có lệnh bắt và tạm giam ngay sau đó không lâu. Nhưng chỉ sau hai tháng thì Tân được thả. Không có bằng chứng nào cho thấy Tân đã ra tay giết Hoàng. Còn Lân thì khai rằng, khi đến quán cà phê Ánh Hồng, thấy quán vẫn hoạt động bình thường. Vì là người quen nên Lân đi lên gác hai, tự đẩy cửa vào phòng Hoàng. Khi cửa mở ra thì Lân thấy Hoàng đã chết rồi. Con dao quắm vứt bên cạnh xác Hoàng. Lân lật người Hoàng lên thấy có một vết bổ vào đầu và một vết cắt ở cổ. Máu lênh láng khắp phòng. Lân hô ầm lên, đám nhân viên mới hay, vội vàng chạy lên và đứa nào đứa ấy mặt mũi tái xanh tái xám. Lân hỏi chúng nó ai giết Hoàng? Tất cả đều ớ ra không biết trả lời thế nào. Lân hỏi: “Ai vừa mới vào đây gặp thằng Hoàng?”.
Đứa nhân viên gác cửa bảo:
- Có một người đội mũ sụp xuống mặt, nói là người quen, đã hẹn trước, muốn vào gặp anh Hoàng. Em bảo anh Hoàng trên nhà. Thế là người ấy bước vào.
Con bé nhân viên chạy bàn bảo:
- Có một chú nói là lên gặp anh Hoàng. Cháu thấy có vẻ như là người quen nên không hỏi gì thêm nữa. Chú ấy đi thẳng lên gác hai và xuống lúc nào cháu cũng không biết.
Thằng quản lý của Hoàng bảo:
- Em đang ngồi bia ở góc quán với mấy thằng bạn quen. Thấy có người đi vào, nói gì đấy với con bé chạy bàn này rồi đi thẳng lên gác hai. Em nghĩ là người quen của anh Hoàng nên cũng không để ý.
Đám nhân viên còn lại đều bảo: “Quán đông khách, đang mải phục vụ nên không để ý”.
Lân lại hỏi:
- Trong ba đứa chúng mày, đứa nào nhìn thấy người lạ rõ nhất?
Đứa nhân viên gác cửa bảo:
- Buổi tối em nhìn không rõ mặt. Chỉ thấy vóc người đầm đậm, giọng nói Ồm Ồm, có vẻ không còn trẻ, đi tay không. À, có điều này thì em nhớ. Người này răng vổ.
Con bé nhân viên chạy bàn bảo:
- Cháu không nhìn thấy rõ mặt vì trong nhà chỉ có ánh đèn màu, lại nhạc nhẽo ầm ĩ nên không nhớ được gì cả. Cháu chỉ thấy là ông ấy thâm thấp, đầm đậm nhưng đi rất nhanh. Đúng rồi, cháu cũng mang máng là hình như ông ấy răng vổ.
Thằng quản lý bảo:
- Em ngồi xa, nhìn không rõ, chỉ thấy đội cái mũ lưỡi trai sụp xuống mặt. Bạn anh Hoàng thường đội mũ che mặt như thế nên em cũng không để ý.
Lân bảo:
- Thâm thấp, đầm đậm, dáng đi nhanh nhẹn, đi tay không mà dám lên gặp thằng Hoàng thì chỉ có thằng Tân thôi.
Tên đồ đệ vừa chở Lân đến, hỏi:
- Anh định thế nào?
Lân bảo:
- Phải xử lý thằng Tân thôi.
Rồi Lân quay ra bảo thằng quản lý:
- Để nguyên thế này, báo cho công an đến. Họ hỏi gì thì cứ nói y như những gì chúng mày biết. Tao rút đây.
Lân về nhà. Còn tên đồ đệ chạy xe đến nhà Tân ra tay. Sát thủ bị bắt sau đó đúng một tuần.
Trong biên bản hỏi cung bị can, công an hỏi đi hỏi lại Lân và tên sát thủ rằng, hai người còn nói những gì với nhau nữa, khi chia tay ở cửa quán cà phê Ánh Hồng?
Lân khai:
- Tôi nói là, thôi anh về nhà đã, chú làm gì thì cẩn thận.
Tên sát thủ khai:
- Tôi hỏi anh Lân: Bây giờ anh đi đâu? Anh Lân bảo: Anh về đã, chú làm gì thì cẩn thận. Tôi bảo: Mình em đi cũng được. Anh Lân bảo: ừ, lấy xe của anh mà đi. Lưu ý trong cốp có đồ nóng đấy. Anh Lân gọi một nhân viên của quán Ánh Hồng chở về. Tôi đi xe đến nhà Lân. Trước khi gõ cửa, tôi mở cốp lấy súng giắt vào người.
Vậy là Lân đã không thể thoát tội. Chiếc xe mà tên sát thủ dùng để đi giết người là của Lân. Khẩu súng mà tên sát thủ dùng để bắn vợ Tân để ở trong cốp chiếc xe ấy. Cho dù Lân nhất định không nhận đã nói câu "ừ, lấy xe của anh mà đi. Lưu ý trong cốp có đô nóng đấy" thì cơ quan điều tra vẫn kết luận Lân đồng phạm giết người. Chưa kể tội tàng trữ trái phép vũ khí quân dụng đã rành rành ra đấy, Lân không thể chối cãi.
Tin này khiến thị không giấu được vui mừng vì nó bỗng chốc thay đổi thế đứng chân trên giang hồ của thị. Cái thế liên thủ của Lân “sói” và Cộc “ba tai” tự dưng không đánh mà vỡ. Chỉ vài ngày trước đây thôi băng nhóm của Lân đang trên đà truy sát Tân, có thể đánh bừa sang lãnh địa của thị bất cứ lúc nào, thế mà bây giờ thoái đà, ong ve trở kiếm làm loạn, đàn em của thị muốn lấy số thằng nào là được thằng ấy. Nhưng cái chết của Hoàng "lợn" và những việc liên quan đến tên sát thủ số má đầy mình này vẫn là cái mớ bòng bong rối tung rối mù mà thị chưa cắt nghĩa được, cả Tân nữa. Tân quá khó hiểu đối với thị. Tân có một cuộc đời từng trải. Tân sống lâu, sống nhiều, đi Tây đi Tàu, hết làm nhà nước lại mở võ đường tư, giao thiệp đủ mọi giới, lại có học, có chủ thuyết, có võ nghệ, nửa giang hồ, nửa chính trị, người như Tân nếu làm ông trùm thì phải là ông trùm lớn. Vậy mà lại có lúc khốn cùng, giết bừa giết ẩu để đến nỗi gia đình tan nát, không bảo vệ được vợ, thân cũng không giữ nổi phải chạy dạt vào giang hồ nhờ đất sống. Ngay cả việc Tân được tha bổng cũng là điều khó hiểu đối với thị. Chả lẽ công an chịu bó tay trước việc Tân ra tay giết Hoàng “lợn”? Chả lẽ Tân chứng minh được mình ngoại phạm khi vụ án xảy ra? Chả lẽ Tân che giấu được tất cả những gì vào cái đêm vợ Tân bị giết?
- Chả có gì khó hiểu đâu Diệu ạ - Một lần Tân tâm sự với thị - Tôi có tìm hiểu luật và biết rằng nghĩa vụ chứng minh tội phạm thuộc về cơ quan điều tra. Họ không chứng minh được thì mình vô tội.
Thị hỏi lại:
- Nhưng có tới ba người ở quán Ánh Hồng nhìn thấy anh vào đấy cơ mà?
Tân lại nói bằng cái giọng lạnh tanh:
- Nếu cứ nhìn bề ngoài của tôi hôm ấy thì khi đối chất, không ai có thể nhận ra tôi. Tôi đã từng ra tay hành sự bao nhiêu lần. Ngay đến cả cảnh sát Liên Xô cũ còn không lần ra được tôi, dại gì tôi mang cái mặt này đến quán Ánh Hồng giết thằng Hoàng?
- Vậy anh mang cái mặt nào đến?
- Rất đơn giản thôi, tôi chỉ lắp thêm cái răng giả vào, thế là thành một khuôn mặt khác. Trời lại tối như thế. Quán cà phê lại đèn mờ như thế. Thằng Hoàng lại nổi tiếng giỏi võ trong giới giang hồ như thế. Dân tình đi ngang qua quán Ánh Hồng còn sợ vãi đái, ai dám chui vào phòng nó mà giết?
- Vậy sao anh lại giết nó?
- À. Đó là cả một câu chuyện dài...