Số lần đọc/download: 461 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:31 +0700
Chương 5 - 1
Có những thứ đã xảy ra thì cách tốt nhất để hòa nhịp theo là đừng trốn tránh...
Vừa ra tới nhà xe, chắc chắn ko có
" người quen
" ở đây, Ken buông tay Pj ra, nói:
- Mai chủ nhật, trước 7.00 sáng phải có mặt bên nhà tôi, 1 phút cũng ko được trễ!
Nói rồi Ken cũng vào xe chạy đi mất, bỏ nhỏ ở đó với 1 đống cảm xúc hỗn tạp, giờ thì nhỏ đã biết vì sao Ken lại cho hai nhóm hòa; nếu ko hòa thì nhóm nhỏ sẽ thua, lẽ nào Ken lại sang quen với một đứa thua cuộc là nhỏ, ít ra chuyện đó cũng sẽ làm cho hắn mất đi ít nhiều danh dự, con trai cung Sư Tử vốn trọng thể diện nhất mà, nhưng cũng bù lại là vẻ ngoài của hắn trông men cực, ko có gì để bàn; nếu nhỏ ko suy nghĩ sai thì trận solo giữa 2 nhóm chỉ là để kéo dài thời gian cho papa tên đó tạo thêm lòng tin với mẹ Pj mà thôi! Ken đúng là 1 con quỷ mà, nhưng dẫu sao cũng tại vì yêu quá nên mới thế, mà yêu ai, Khánh Hạ chứ còn ai nữa??? Nhưng nói ra thì đau thật, tên đó kiss nhỏ bạo thật, đã vậy còn lâu nữa, ấm ức nhiều thứ lắm chứ! Chuyện này cũng do Khánh Hạ mà ra nhưng nhỏ cũng ko hề trách bà chị họ mình, rồi Ken cũng sẽ chán thôi mà! Ko nghĩ ngợi lâu, nhỏ cũng lên xe về nhà, tối hôm đó, Pj sửa soạn đồ đạc cũng đến nửa đêm, nhỏ cảm thấy qua nhà Ken cũng là cơ hội tốt ình, trong thời gian ở nhà tên đó, nếu có cơ hội, nhỏ sẽ tìm cách
" lùng
" ra mấy tấm hình rồi xóa đi cũng còn kịp, nhỏ hả hê với suy nghĩ của mình rồi chìm vào giấc ngủ.
6.00 sáng, đồng hồ báo thức reo inh ỏi, nhỏ tắt chiếc đồng hồ rồi bước vào nhà vệ sinh. Vừa ra khỏi nhà, nhỏ lắc đầu nhìn thời tiết bên ngoài, mới sáng sớm mà trời đã mưa như vậy, nhớ lại những lời nói hôm qua của mẹ nhỏ càng thấy ê chề hơn:
" Bác Ân thực sự là một người tốt, mẹ sẽ gửi con qua đó một thời gian ở tạm cho tới khi nào mẹ về, nhớ nghe lời bác ấy! Ko thì khỏi tiền, khỏi xe, khỏi ăn chơi luôn nha con!
".
Tiến về phía gara, phải ko vậy, chiếc xe trời đánh vào lúc này dở chứng đột nhiên ko chịu nổ máy, nhỏ đóng mạnh cửa xe lại, hậm hực
"xút
" cho xe 1 cái, ác là một chiếc xe máy cũng ko thấy bóng, mẹ nhỏ ko chịu mua cho nhỏ, lý do hết sức củ chuối:
" Nhà rộng ở có một mình mà đòi tùm lum, kêu mướn giúp việc cũng ko nghe, giờ đòi xe nữa! Dẹp!!! Màu mè thế bữa nào nó vào cướp là chết ko kịp ngáp nha con!
" ( Thật ra thì mẹ nhỏ ko an tâm nên lúc nào nhỏ ở nhà đều có
" đội quân vô hình
" theo bảo vệ nhỏ, đương nhiên là nhỏ ko biết rồi ). Ken là
" người của công chúng
" nên nhà hắn cũng ko khó để biết, nhà Ken cũng gần đây thôi, cao lắm cũng 15p đi bộ. Ngậm ngùi mang ô ra ngoài mang theo cả đống hành lý lếch thết ( _ __
"), nhìn con số
" 6.45 am
" trên màn hình điện thoại nhỏ cố đi cho nhanh, nếu đến trễ ko biết là tên đó sẽ làm thêm trò gì. Đi được vài bước thì chiếc xe hơi chạy sượt qua làm làn nước bên lề văng tung tóe lên người nhỏ, ko biết xin lỗi mà còn chạy luôn, tức:
- Bà nó, mới sáng sớm gặp toàn cái gì đâu ko, mất luôn ngày chủ nhật!
Đứng trước nhà Ken đúng 7.00. Trời mưa. đồ ướt, gió thổi vào khiến răng nhỏ va vào nhau cầm cập, bấm chuông thì ko ai ra mở cửa, những người trong nhà thấy Pj mà như ko thấy. Vò nát tờ giấy có số điện thoại Ken trong tay, rõ ràng là tên đó biết nhỏ bị hư điện thoại chưa kịp đi mua mà, có số mà ko có điện thoại thì liên lạc thế nào được???
Nửa tiếng trôi qua chứ có ít gì, gần đây toàn là nhà kín cổng cao, ko moi ra được cái hiên thì trú làm sao, điều đó khiến nhỏ phải vừa đừng vừa cầm dù, trông bếch đến thảm. Thỉnh thoảng nhỏ lại bấm chuông, ko biết những người đó có nghe ko mà ko ai ra bấm chuông hết. Mưa ngày càng lớn khiến nhỏ cảm thấy lạnh đến buốt. Chừng 1 tiếng sau mới thấy người ra mở cửa, vừa vào nhà thì hình ảnh ập vào mắt nhỏ là Ken đang nhâm nhi tách cà phê một cách rất nhàn nhã, Ken lướt mắt qua nhìn nhỏ.
- Trễ quá rồi, biết 8.00 rồi ko???
Nghe xong câu nói đó thì nhỏ tức muốn điên lên, ấm ức đến phát khóc, rõ ràng là tên đó cố tình chơi mình, biết rõ ràng mà chả thế nói được gì. Ông quản gia mang cho nhỏ bữa sáng nhưng nhỏ từ chối.
- Tôi no rồi!
Nhỏ đúng thật là chưa bỏ gì vào bụng hết nhưng sự việc đã xảy ra khiến nhỏ ko ăn nổi.
- Ko ăn thì đừng than nhé! Ko ai cho ko cái gì bao giờ, tôi cho cô đến nhà mình ko có nghĩa là chuẩn bị phòng cho cô.
" Cho
"??? Pj ức lắm, mọi chuyện đều là tên đó bày ra, Pj có cầu xin Ken cho ở đây đâu mà giờ lại dùng cái thái độ đó???
- Mời cô theo tôi!
Trời ơi, cái này có thật là phòng ko vậy, tuy đồ đạc đều có đủ nhưng bụi bặm lại bám đầy vào đó. Theo nhỏ biết thì còn rất nhiều phòng dùng được ( suy đoán) mà tên đó lại
" nhét
" nhỏ vào đây thì đúng là cố tình rồi!