Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: Jenny Nimmo
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: The Snow Spider Trilogy
Dịch giả: Đảo San Hô
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1838 / 25
Cập nhật: 2016-03-01 22:25:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Con Ngựa Gỗ Dị Dạng
- Không! Không! Không!
Gwyn lao vụt ra khỏi nhà bếp và chạy lên phòng. Cậu thẫn thờ nhìn vào những góc tối tăm, nơi trước đây đã từng được phủ đầy bởi mạng nhện lấp lánh ánh tuyết từ một thế giới khác. Thiếu bóng chúng, căn phòng bỗng trở nên quá đỗi trống rỗng. Nằm vật ra giường, Gwyn cố gắng tin rằng Arianwen sẽ không vĩnh viễn biến mất. Chắc chắn cậu có sức mạnh để mang nó trở về, đúng không?
Nhưng cậu đâu còn gì để trao đổi với ngọn gió. Cậu đã sử dụng hêt những món quà của Nain: cái ghim, cái còi, miếng tảo biển, chiếc khăn choàng. Chỉ còn một thứ sót lại – con ngựa gỗ dị dạng.
Gwyn đứng bật dậy và hối hả đi về phía tủ. Cậu cố gắng mở ngăn tủ trên cùng, nhưng nó lại bị kẹt. Cậu thử lắc mạnh nó, và cái ống tiêu bạc từ trên đầu tủ lăn xuống đất. Cậu cúi xuống nhặt nó lên, và khi cậu vừa chạm vào nó, một âm thanh giống tiếng thì thầm hay tiếng biển cả phát ra.
Gwyn lờ đi âm thanh đó. Đặt cái ống tiêu lên giường, cậu tiếp tục vật lộn với ngăn tủ. Thình lình nó mở bung ra, xem nữa là rớt hẳn ra ngoài theo đà kéo mạnh của Gwyn.
Con ngựa gỗ đen đủi nằm ở bên trong, cô độc và dị dạng một cách kệch cỡm với thân hình thiếu hẳn đuôi và tai. Miệng nó mở hé như rên rỉ trong đau đớn. Gwyn bỗng cảm thấy tội nghiệp cho nó. Cậu nhặt con ngựa ra khỏi ngăn kéo và nhìn ku4 nó.
Gwyn thầm thì đọc lại miếng giấy ố vàng nhỏ xíu buộc quanh cổ con ngựa:
- Dim hon! Không phải cái này! Tại sao lại “không phải cái này”? Đó là tất cả những gì tôi có mà?
Trên giường, cái ống tiêu thầm thì:
- Không phải cái này! Không phải cái này! Không phải cái này!
Nhưng Gwyn đã không nghe.
Sáng hôm sau, Gwyn thức dậy với cổ họng đau nhức và một cái đầu nóng ran vì cảm lạnh.
Trong buổi ăn sáng, mẹ cậu dặn đi dặn lại:
- Con nên ở nhà ngày hôm nay, nếu không bệnh sẽ nặng hơn. Nếu bây giờ ra ngoài lỡ lây vi trùng bệnh cho ai thì rắc rối lắm.
Gwyn định mở miệng nói rằng ai mà chẳng mang vi trùng trên người, nhưng rồi lại thôi. Cậu cũng chẳng buồn gì nếu được nghỉ học một ngày. Ngoài ra, nếu Arianwen may mắn thoát khỏi bể chứa nước thải, nó sẽ cần một người bạn bên cạnh giúp đỡ.
Tuy nhiên, Gwyn vẫn còn giận mẹ lắm. Cậu hờn dỗi nói:
- Con không muốn cả ngày ở trên giường.
Mẹ cậu đáp trả:
- Mẹ không nói con phải ở trên giường.
- Con cũng không muốn ở nhà cả ngày.
- Muốn gì thì cứ làm đi! Mẹ chỉ nghĩ tốt cho con thôi!
Ông Griffiths dường như không nhận ra sự căng thẳng trong bàn ăn. Sau khi ăn sáng xong, ông đi ra ngoài lo việc vắt sữa, vừa đi vừa huýt sáo vui vẻ.
Gwyn đi lên phòng và mặc áo khoác ngoài vào. Bên ngoài, mặt trời tỏa sáng trong bầu không khí ấm áp. Cậu đi xuống lầu và đi ra ngoài qua phía cửa sau. Ở bên trái sân, dãy nhà kho co cụm lại một góc với một khu chuồng bò dài đối diện cửa sau. Bên phải sân, một bức tường đá sừng sững rào lại khu đất. Giữa bức tường có một cánh cửa to dẫn ra con đường lên núi, và ở đâu đó trong cánh đồng bên dưới cánh cổng là cái bể chứa nước thải.
Gwyn đi lang thang về phía cánh cổng. Rồi cậu leo qua nó và đi về phía cánh đồng.
Nằm cách mặt đất nửa mét, cái bể chứa nước thải như biến mất hẳn giữa hàng cây táo gai già cỗi. Những cái cây này già đến nổi khắp thân thể, cành nhánh của chúng chằng chịt vết sẹo thời gian. Tuy nhiên, năm nào cũng vậy, cứ đến mùa xuân, chúng lại làm Gwyn không khỏi ngạc nhiên khi đều đặn cho ra đời những bông hoa trắng căng đầy nhựa sống. Lũ cừu rất thích tụ tập quanh đây để nhấm nháp các cọng cỏ xanh mượt. Chúng ham ăn đến mức không chừa lại gì, kể cả cây ké dại, cho các sinh vật nhỏ đi lạc.
Ngừng lại bên một tahn6 cây ngay rìa, Gwyn cố đoán thử Arianwen đang ở đâu sau khi bị cuốn trôi qua ống thoát nước nhà bếp. Cứ tưởng tượng đến cảnh thân hình nhỏ xíu, trắng bạc của nó bị cuốn tròn theo dòng nước đen ngòm, hôi hám, cậu lại tức giận một cách tuyệt vọng.
Thọc tay vào sâu trong túi, Gwyn bắt đầu đi ngược lên núi. Con đường hướng lên trên, trong khi những cánh đồng bên cạnh nó trải ngược xuống thung lũng. Đi tiếp khoảng một dặm, Gwyn đến một đoạn cua gắt ở độ cao 10 mét so với cánh đồng bên dưới. Cậu ngừng lại ở đây và tìm chỗ dựa ở một bức tường đá thấp. Có một cái gì đó thô cứng bên trong túi áo phải của cậu. Gwyn rút tay ra. Trong tay cậu là một con ngựa gỗ dị dạng. Có vẻ như cậu đã lơ đãng cho nó vào trong túi tối hôm trước.
Gwyn nhìn chằm chằm vào con vật tật nguyền tội nghiệp, rồi đưa mắt nhìn trang trại ở bên dưới. Từ ống khói, một làn khói mỏng bốc lên bầu trời xanh. Một con chim đen đang hót trong vườn, và cậu có thể thấy mẹ đang phơi đồ trong sân. Một cơn gió nhẹ thổi bay chiếc vỏ gối, và làm đung đưa một tấm rèm hồng ở khung cửa sổ trên lầu. Tất cả thật yên ả và bình dị. Nhưng rồi ánh mắt cậu bắt gặp hàng cây táo gai, và cậu bỗng căm ghét sự yên bình đó: một sự yên bình sáng sủa, đẹp đẽ trong khi Arianwen đang chết dần chết mòn trong bóng tối.
Gwyn giơ tay phải lên, và bỗng do dự. Con ngựa gỗ như đang nhìn thẳng vào cậu với đôi mắt không mi hoang dại, mời mọc cậu trả tự do cho nó. Và nó nhe răng cười với cái miệng méo mó như đang nóng lòng chờ đợi. Thình lình Gwyn thấy sợ hãi về việc cậu sắp làm. Tuy nhiên, trong sự ngần ngừ, lo sợ của mình, nắm tay cậu thả lỏng ra, và ngay lúc đó, một ngọn gió mạnh đã kịp giật con ngựa gỗ nhỏ xíu bay ngang qua một đàn cừu. Chúng không thấy hay để tâm gì đến nó, tuy nhiên vài con ngước đầu nhìn lên khi cậu bé ở phía trên cao hét to:
- Đi đi! Đi và mang Arianwen về cho tao! Arianwen! Arianwen! Arianwen!
Con ngựa gỗ vừa biến mất khỏi tầm mắt, và ngay lập tức, một tiếng rên rỉ nhỏ vang vọng lên khắp không trung. Một đám mây đen che kín mặt trời và những con cừu trắng trở nên xám xịt.
Gwyn quay lưng và tiếp tục đi, tuy nhiên chỉ được vài bước thì trời bắt đầu mưa. Ban đầu chỉ là vài giọt, rồi thình lình mưa đổ ào ào xuống như trút nước, như thể một đám mây vừa vỡ tung trên đầu cậu, khiến cậu phải chạy ngược xuống núi. Khi Gwyn về đến nhà, nó đã trở thành một cơn giông tố dữ dội. Mẹ đang bê một đống đồ ướt vào lại trong nhà và cậu nhào đến giúp bà một tay. Cậu sợ rằng chính mình là người đã mang cơn bão đến.
Và nó đúng là một cơn bão. Thật đột ngột, hung hãn và kinh hoàng. Nó đập ầm ầm vào khung cửa sổ và gầm rú như muốn xé toạc mái nhà kho làm kinh động những con vật bên trong. Nó lắc mạnh cánh cổng cho đến khi chúng mở bung ra và những con cừu sợ hãi chạy ùa vào trong vườn và trong sân. Bầy gà mái với những đôi cánh sũng nước vừa kêu oang oác, vừa đập cánh chạy vào trong chuồng. Và ngay khi đã vào trong chuồng, chúng vẫn tiếp tục kêu gào.
Bầu trời tối đen như mực. Bà Griffiths với tay bật đèn, nhưng nguồn điện không hoạt động. Họ chìm trong bóng tối và tiếng kêu hoảng loạn của những con vật sợ hãi mà họ không thể làm gì để giúp.
Ông Griffiths ào vào nhà qua cửa sau. Đôi giày to đùng của ông dính đầy bùn đất. Ông kêu lên:
- Con đường ngập đầy nước y như một dòng sông. Trước đây chưa bao giờ có chuyện như thế.
Vợ ông thì thào:
- Có chuyện gì vậy, anh Ivor? Ban nãy trời vẫn còn đẹp mà.
Ông Griffiths tỏ ra bình tĩnh. Ông trấn an vợ:
- Chỉ là một cơn bão bình thường. Mưa một chút rồi sẽ hết ngay thôi.
Gwyn không nghĩ như vậy. Cậu tự hỏi:
- Liệu có phải là lỗi của mình không?
Họ thắp một cây nến rôi ngồi quanh bàn dùng trà. Dường như bà Griffiths là người duy nhất có thể nói được lúc này. Bà liên tục lẩm bẩm:
- Chuyện gì vậy nhỉ? Cứ như tận thế đến nơi ấy. Mà Gwyn lại đang bị cảm.
Buổi trưa, cơn bão dịu bớt. Trời không còn giông mà chỉ đổ mưa bình thường, và họ có thể chăm lo cho các con vật. Tuy nhiên, tiếng sấm chớp vẫn còn rền rĩ khắp trời, và con chó vẫn còn quá sợ hãi nên không giúp ích được gì nhiều. Mất bao nhiêu thời gian và công sức, Gwyn và cha mới có thể xua bầy cừu ra khỏi vườn và đi ngược ra cánh đồng qua những dòng nước đầy bùn đen sịt. Họ cũng mang được những con cừu cái vào trong một nhà kho trống. ở đó, tuy vẫn còn sợ sệt, ít nhất chúng cũng đã bình tĩnh lại.
Ông Griffiths nói:
- Chúng sẽ không thề sinh con nếu thời tiết cứ tiếp tục như thế này.
Cả cái sân đã trở thành một xoáy nước. Họ phải đốt một ngọn đuốc mới có thể tìm đường đến khu chuồng bò. Những con bò cái đứng run rẩy trong chuồng và rống lên từng hồi thảm thiết. Trong ánh đuốc, những ánh mắt trắng dã của chúng như phình to trên khuôn mặt đen ngòm. Dù căng đầy sữa, những con bò đều từ chối không cho họ đụng vào.
Ông Griffiths rất yêu những con bò đen này. Ông thích ở cạnh chúng và vắt sữa bằng tay chứ không dùng dụng cụ vắt sữa bằng điện như nhiều trng trại khác. Đứng giữa khu chuồng bò, ông gần như mất hết tinh thần trước tình cảnh thảm não của chúng. Ông lầm bầm:
- Rốt cuộc thì có chuyện gì chứ? Không thể chỉ vì cơn bão. Tao chưa b giờ thấy những con bò hoảng loạn thế này.
Gwyn đề nghị:
- Chúng ta có thể quay lại kiểm tra sau. Chắc chúng sẽ bình tĩnh lại khi trời hêt mưa thôi.
Đóng cửa khu chuồng bò lại, cha cau nhận xét:
- Cứ như có ác quỷ bên trong vậy.
Họ lội nước đi ngược về nhà. Đến cửa bếp, họ để áo mưa và đôi ủng sủng nước lại ngoài hè. Những vũng nước theo chân họ vào trong phòng, tuy nhiên hôm nay bà Griffiths không quan tâm về chúng mà lo lắng nhìn qua cửa sổ ở phía bên kia căn phòng. Bà nói:
- Tôi lo cho Nain quá. Cửa trước nhà bà gặp gió nhẹ đã lung lay dữ dội rồi, giờ mưa bão thế này rồi... mà Ivor, cả mùa xuân vừa rồi, anh cũng chẳng chịu giúp bà sửa lại mái nhà như đã hứa nữa.
Chồng bà thở dài và ngồi phịch xuống ghế. Ông nói:
- Tí nữa tôi sẽ qua nhà bà xem sao.
Gwyn đề nghị:
- Để con đi cho.
Cậu tự hỏi không biết Alun và gia đình nhà Lloyd chống đỡ cơn bão như thế nào.
Gia đình Lloyd ở nhà đủ cả. Sợ con bọ ướt nếu đi bộ, bà Lloyd đã chạy xe đi đón chúng. Như vậy là tốt nhất, vì Iolo vốn rất sợ sấm.
Alun ở chung phòng với anh em mình. Cậu đang đứng cạnh cửa sổ trong phòng và nhìn mưa rơi trong khi ở phía sau lưng cậu, hai đứa em sinh đôi đang ngồi bệt trên sàn và tranh cãi ầm ĩ. Alun thích những cơn bão. Tiếng động và sự hung dữ của chúng luôn cuốn hút cậu. Alun nhìn những hàng cây đang vặn mình trong gió mạnh và hy vọng một cây sẽ gục ngã. Và rồi cậu thấy một thứ gì đó.
Một ai đó đang đi trong cơn bão ở bên ngoài. Ai đó nhỏ bé và cô độc: một dáng người nhợt nhạt di chuyển chậm chạp trong cơn gió.
Người đó dừng lại ở phía bên kia đường đối diện cổng nhà Lloyd. Môt khuôn mặt trắng bệch trong ánh sáng rọi ra từ khung cửa sổ ngước lên nhìn cậu, và Alun biết đó là ai. Chiếc mũ trùm đầu của cô bé đã tuột xuống, làm mái tóc màu tro ướt sũng của cô dính bệt lại với nhau trên bờ vai gầy gò. Một tay giữ ngực, trông cô bé có vẻ sợ hãi và kiệt sức.
Alun nhaunh chóng kéo màn lại và quay lưng khỏi cửa sổ.
Gareth hỏi:
- Gì thế? Anh nhìn gì ngoài kia thế? Trông anh tếu lắm đó!
Alun trả lời:
- Không có gì. Anh chỉ nhìn cơn bão thôi.
Sion nhận xét:
- Nhìn anh cứ như vừa thấy ma ấy.
Trong lúc đó, Gwyn đang lo mang giày ở hè trước. Mẹ giúp cậu buộc chặt áo mưa quanh cổ. Bà nói:
- Đừng đi lâu nhé. Chỉ cân ghé qua xem bà có chuyện gì không thôi. Xong thì về thẳng nhà, không thì cảm nặng thêm đấy.
Gwyn nói:
- Con hết bệnh rồi. Nước mưa cuốn trôi căn bệnh đi rồi.
Cậu cố gắng cười trấn an mẹ, nhưng tiếng cười cứ nghẹn lại trong cuốn họng.
Gwyn chạy dọc theo rìa đường, nơi mặt đường cao hơn, và nhảy từ mô đất này đến mô đất khác với ánh đèn rọi sáng con đường trươc mặt, để chắc chắn những dòng suối bùn vẫn chưa xâm chiếm những vùng đất khô ráo còn lại.
Khi Gwyn đến nàh của bà, cơn mưa thình lình ngừng lại, và ở đằng sau những đám mây, một tia sáng vàng vọt ma quái bò dọc đường chân trời. Xung quanh cậu, những hàng cây rỉ nước đứng im lặng, đen đúa giữa nền trời. Âm thanh duy nhất mà cậu có thê nghe được là tiếng hàng trăm dòng nước lớn, nhỏ đang hùng hục đổ xuống theo triền núi.
Không có ánh đèn trong nhà của Nain. Gwyn gõ cửa những không có tiếng trả lời. Cậu mở cửa và nhìn vào trong. Căn phòng tối tăm và lạnh lẽo. Có mộtái gì đó không đúng ở đây, một sự tĩnh lặng ngột ngạt làm cậu lo sợ. Gwyn bật đèn lên và nhận ra nỗi sợ đó là gì.
Bên dưới lớp tro xám xịt, những báu vật của Nain nằm ngổn ngang, đổ nát. Những bức tranh treo tường đổ nát và méo xệch, còn những tấm khăn choàng sặc sỡ giờ đây đã trở thành những miếng vải vụn không màu sắc. Con chim hoàng yến nằm bất động ở đấy lồng, trong khi sàn nhà la liệt những mảnh kính vỡ, những trang sách nhóe chữ rách nát, những chuỗi hạt đứt lìa và những chậu cây hấp hối.
Một thứ khủng khếp gì đó đã đến đây hành hạ và phá nát tất cả những gì thuộc về bà cậu. Tất cả những thứ bà đã chọn lựa, nuôi dưỡng và yêu thương đều bị hủy hoại.
Bên cạnh đốm lửa lụi tàn, nơi mà từ đó tàn tro văng ra tứ tán khắp nhà, Nain ngồi co người trên một chiếc ghế. Nhìn bà như già đi và nhỏ bé hơn. Mái tóc đen của bà lốm đốm tro và khuôn mặt xám hẳn đi.
Gwyn cẩn thận bước qua những món đồ đổ nát và đến bên cạnh bà. Cậu hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy Nain? Cái gì đã ở đây?
Nain ngước nhìn cậu. Cặp mắt đen của bà nheo lại. Bà nói:
- Cháu biết rất rõ mà Gwyndion Gwyn. Cả cháu và bà đều biết chau đã làm gì. Cháu điên rồi, cậu bé phù thủy hư!
- Cháu đã làm gì chứ Nain?
Dù ngoài miệng hỏi lớn, nhưng trong lòng Gwyn đã biết rõ câu trả lời.
- Cháu đã thả nó ra! Bà của bà đã tin bà, và bà đã tin cháu. Cháu đã phản lại niềm tin đó, Gwyndion Gwyn!
Gwyn bướng bỉnh nói:
- Bà muốn nói về con ngựa gỗ à? Vậy thì bà cứ nói thẳng ra đi! Hãy nói tên nó! Đó là tât cả những gì cháu có. Arianwen đã biến mất. Nó có thể đang chết đuối dần. Cháu phải mang nó về. Eirlys nói cháu phải làm vậy!
- Nhưng tại sao lại là con ngựa? Tại sao phải là nó?
Nain đứng bật dậy, và giọng của bà cũng bắt đầu lớn dần lên:
- Chẳng phải bà đã dặn cháu phải cất giữ nó cẩn thận sao? Chẳng phải bà đã dặn không thể thả nó ra sao? Con nhện se trở về với cháu. Một sinh vật như nó không thể chết được. Nó thuộc về cháu, và cháu có thể gọi nó về bất cứ lúc nào cháu muốn, nếu chau thực sự cố gắng.
- Cháu không biết. Và cháu cũng không định thả nó đi. Ngọn gió đã giật lấy nó. Mà rốt cuộc cháu đã thả cái gì đi chứ? Và làm sao cháu có thể chặn nó lại?
Bà cậu trả lời:
- Chí có cháu mới biết cách, Gwyndion Gwyn. Và bà lo sợ cho cháu. Nó là thứ đáng sợ với quyền năng kinh khủng mà cháu phải bắt giữ nó lại.
- Nhưng không phải bà đã thấy nó sao? Nó đã ở đây mà. Tại sao nó lại tàn phá mọi thứ?
Nain gục xuống ghế.
- Vì bà đã cố ngăn cản nó. Khi bà nghe thấy tiếng động trong không khí, và tất cả những con chim ngừng hót, khi cơn giông bắt đầu tra tấn mặt đất và cây cối run rẩy trong sợ hãi, lúc này bà biết cháu đã làm gì. Bà đã tìm sách của bà cố để tìm ra cách ngăn chặn nó.
Giọng Nain hạ thấp xuống. Bà thì thầm nói:
- Bà đã đốt lá cây trong chậu. Ca một ít xương và quả chín. Rồi bà bắt đầu hát. Nhưng nó biết. Nó biết bà làm gì. Nó đã đi qua cửa vào nhà và đánh gục bà. Nó đập nát chậu và thổi tắt ngọn lửa. Nó rất giận dữ. Nó lồng lộn khắp phòng và đập nát tất cả những gì trên đường đi của nó. Rồi bỏ đi!
- Và bà không thấy gì à?
- Không gì cả! Cháu quên rồi sao, nó ở trong ngọn gió mà!
Gwyn im lặng. Cậu rất sợ về thứ cậu sẽ phải đối mặt, tuy nhưng cậu đã quyết tâm chuộc tội. Cậu nói:
- Cháu sẽ giúp bà dọn dẹp, Nain.
Bà gắt lên:
- Để đó bà dọn được rồi! Mọi người đang cần cháu ở nhà.
Nhưng Gwyn không chịu đi về cho đến khi nào cậu giúp bà quét dọn xong đống đổ nát trên sàn. Họ gom những chậu cây lại và đặt chúng vào trong nước, sau đó lau chùi đồ đạc và chỉnh lại những bức tranh thẳng thớm. Gwyn nhặt những trang sách rách lên và đặt chúng lại vào trong các cuốn sách, trước khi bà cậu cẩn thận xếp chúng thành từng chồng ngay ngắn. Cậu gom những mảnh đồ sứ bị vỡ và bà gắn chúng lại, sẵn sàng để về sau có thể dùng keo dính lại. Cuối cùng thì căn phòng cũng có sức sống trở lại. Nhưng con chim hoàng yến vẫn nằm im dưới đáy lồng, cổ nó cong vòng và cặp mắt khép chặt.
Gwyn trân trối nhìn con chim tội nghiệp. Cậu nói:
- Nó có thể làm thế này sao?
Nain trả lời:
- Nó có thể làm điều tệ hơn nữa kia. Giờ thì cháu về đi. Và mangtheo cái này!
Từ bên dưới tấm nệm đang ngồi, bà rút ra một quyển sach màu đen:
- Bà đã giữ cho một thứ được an toàn. Bà biết cháu sẽ cần đến nó.
Khi Gwyn rời khỏi nhà bà, trời đã tối. Nước đã rút bớt và sấm chớp đã biến đi, tuy nhiên vẫn còn một sự hỗn độn trong không khí làm cậu bất an.
Cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy ánh đèn đã bật sáng trở lại bên trong trang trại. Căn nhà trông có vẻ ấm áp và an toàn hơn. Cha đứng chờ cậu ngay cửa. Ông nói:
- Mày có gặp cô bé không?
Trước khi Gwyn kịp trả lời, mẹ nói:
- Sao con đi lâu thế? Có chuyện gì sao?
Cậu giải thích:
- Con phải giúp Nain.
Gwyn định nói thêm nhưng cha cậu đã hỏi lại một cách lo lắng:
- Mày có gặp cô bé không?
- Cô bé? Eirlys à? Không, con không gặp bạn ấy trên đường.
- Vậy thì cô bé ở đâu chứ?
Cha cậu vội vã băng qua bãi cỏ và đi đến chỗ chiếc Land Rover. Ông nói vọng lại:
- Ông bà Herbert vừa gọi. Họ nói cô bé đã đi hai giờ trước đây. Ngay trong cơn bão. Họ nghĩ cô bé đến thăm mày vì mày không đi học.
Ông đi vào trong nhà để xe. Mấy giây sau, tiếng động cơ xe vang lên. Chiếc Land Rover vọt ra đường và phóng đi trên bùn lầy, cát đá.
Gwyn nghĩ:
- Hai tiếng? Và trong cơn bão? Có khi nào bạn ấy té ngã ở đâu đó mà mình không thấy?
Trong bếp, mẹ cậu đặt bốn tô súp lên bàn. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Gwyn, bà nói:
- Đừng lo! Cha con sẽ tìm ra Eirlys.
Gwyn không thấy an tâm. Thứ đó vẫn còn trong không khí. Cái thứ đã tàn phá nàh của Nain.
Chỉ ít phút sau, họ nghe thấy tiếng chiếc Land Rover trở về. Gwyn chạy ào ra cửa. Cha cậu đã xuống xe. Qua cánh cửa mở rộng, ông đang bế một cái gì đó trên tay, một cái gì đó xám ngắt, đầy bùn đất.
Ông Griffiths băng qua cổng và đi ngược lên con đường trong vườn. Rồi ông bước vào vầng sáng phát ra từ ngọn đèn ngoài hè, và mọi người nhận ra ông ôm gì trên tay. Mái tóc màu bạc của Eirlys trở nên sậm màu vì bùn, khuôn mặt trắng bệch nhuốm vàng từ đất cát, và cô đã mất đôi giày trong cơn bão.
Gwyn gần như không thở nổi. Cậu nhận ra mình đã biết cô bé từ rất, rất lâu rồi. Cậu đúng là một phù thủy ngu ngốc nên mới không nhận ra chỉ vì mái tóc màu bạc và gương mặt trắng bệch của cô.
Ông Griffiths nói:
- Tôi tìm được cô bé trên đường, ngay cạnh bức tường nhà Lloyd. Không thể nào hiểu được vì sao họ không thấy cô bé. Lúc tìm được, cô bé đã bất tỉnh, có lẽ vì bị lạnh, nhưng tôi không thấy cái xương nào bị gãy.
Bà Griffiths chạy ào đến cái điện thoại trong bếp.
- Để em gọi bác sĩ Vaughan đến.
Chồng bà nói vọng theo:
- Cô bé sẽ ở đây, Glenys. Trong phòng của Bethan. Tôi không muốn họ mang cô bé đi.
Rồi ông bế Eirlys lên lầu. Gwyn đi theo phía sau dúng khăn giấy lau bùn đất và nước rơi ra. Gọi điện xong, bà Griffiths chạy lên theo. Phủ một cái khăn lên gối, họ nhẹ nhàng cởi áo khoác dính bùn rồi đặt Eirlys lên giường.
Họ đứng xung quanh giường và, không cần nói một lời, cũng không cần nhìn nhau, họ đều biết họ đã thấy cô bé đang nằm trên tấm chăn bông sáng màu. Họ đã thấy cô từ trước đó rất lâu. Họ biết rằng Bethan đã quay trở lại.
Ông Griffiths kéo thêm một cái ghế đến bên giường và ngồi xuống. Ông nói:
- Mọi người xuống nhà ăn uống gì đi. Tôi sẽ trông chừng cô bé cho.
Gwyn không di chuyển.
Cha cậu nói:
- Đừng lo lắng. Mọi thứ đã qua rồi.
Gwyn biết đó không phải là sự thật. Cậu không thể ăn gì. Cậu cầm đèn ra cổng đề chờ bác sĩ, và cậu thấy một cái gì đó màu đen nằm im bên cạnh hàng rào.
Gwyn cúi xuống và bế thân hình bất động của John – chân – dài lên. Đôi mắt của con mèo đen đã khép lại vĩnh viễn. Lỗ mũi của nó đầy bùn đất. Ba cái chân lành lặn của nó cuối cùng cũng không giúp nó thoát khỏi sự thịnh nộ của cơn bão, và nó đã chết đuối.
Gwyn hét lên với bóng đêm:
- Mày nghĩ mày là ai chứ, cái thứ độc ác kia? Tao sẽ bắt mày! Mày hãy nhớ đấy!
Nhện Tuyết Nhện Tuyết - Jenny Nimmo Nhện Tuyết