Số lần đọc/download: 480 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:25:38 +0700
Chương 10
T
iểu Hoa nhìn người đàn ông ngồi ở ngay góc đường, mấy ngày nay anh ta đều ngồi ở đấy..
Mỗi ngày tại một góc nhỏ của thành phố đông dân này,Tiểu Hoa biểu diễn màn chui thùng sắt, cô không kịp thở lại cầm lấy cái chiêng dùng sức gõ vài cái, nói to:, có tiền cho tiền, không có tiền xin hãy ủng hộ, các ông, các bà, các cô,các chú,các chị, đáng thương, đáng thương cho tôi. Sau đó bưng một cái đĩa đi qua đi lại,di chuyển vài vòng thu tiền.
Lúc mới bắt đầu, tiểu Hoa cũng không có để ý đến người đàn ông ngồi nghiêng ở ghế đá kia, bởi vì chỗ anh ta ngồi cũng xa, tiểu Hoa cũng chưa từng chạy tới thu tiền. Sau đó lại để ý, bởi vì sau mấy lần biểu diễn, bình thường mọi người đều đã cảm thấy nhàm chán,sẽ nhanh chóng giải tán,lúc tiểu Hoa thu dọn mệt mỏi ngồi xuống đất xoa bóp tay, chân, vẫn nhìn thấy người đàn ông kia đang nhìn mình, mới đầu cô hơi lo sợ, sau lại chả thấy anh ta làm gì, nên cũng không thèm để ý đến anh ta nữa.
Hôm nay người đàn ông vẫn tới, mỗi ngày tầm giờ trưa anh ta lại đến, chờ cô đi anh ta mới đi. Tiểu Hoa chú ý thấy anh ta rất cao, cũng rất đẹp trai, tiểu Hoa nhìn đi nhìn lại anh ta rất đàn ông.
Tiểu Hoa thu dọn xong, đem tiền bỏ vào túi tiền, phủi sạch quần áo, quay đầu nhìn người đàn ông xa lạ kia, tiểu Hoa quyết định hôm nay nói chuyện với anh ta một chút, bởi vì ngày mai cô muốn đổi một chỗ khác, người xung quanh đây đều đã xem tiết mục chui thùng sắt, mọi người ban đầu chỉ vì náo nhiệt, xem qua mấy lần đã không còn hứng thú, người đến xem hôm nay rất ít.
“Anh trai này, ngày mai tôi không ở đây biểu diễn nữa, muốn đổi một chỗ khác.” Tiểu Hoa đến gần người đàn ông xa lạ nói.
Người đàn ông kia hơi động đậy, giống như bị cô làm cho giật mình, nên mới phản ứng lại, nhìn cô hỏi, “Em muốn đi đâu?”
“Tôi ngày mai muốn tới chỗ kia, chỗ kia người xem có vẻ nhiều hơn, ” Tiểu Hoa nói, một cô bé mới mười hai, mười ba tuổi không khỏi tò mò hỏi, “Anh này, anh vì sao mỗi ngày đều tới đây vậy?”
Người đàn ông nhìn cô, không nói gì. Một lát sau, anh hỏi tiểu Hoa, “Em bị người lừa bán sao?”
Tiểu Hoa kinh ngạc nhìn người đàn ông xa lạ hỏi, “Anh vì sao lại biết?”
Người đàn ông xa lạ không trả lời, thực ra rất rõ ràng, bình thường mọi người đều có thể nhận ra, chỉ có cô bé mới cảm thấy kinh ngạc mà thôi.
“Em còn nhớ rõ cha mẹ của mình chứ?” Người đàn ông xa lạ tiếp tục hỏi.
Tiểu Hoa cúi thấp đầu, “Đã không còn nhớ rõ, kỳ thật tôi có chạy tới đồn cảnh sát, nhưng vì không nhớ rõ, cảnh sát cũng không giúp được, tội lại trốn chạy mất, tôi không muốn vào cô nhi viện.”
Người đàn ông xa lạ khẽ ừ, hỏi cô, “Em đang ở đâu?”
“Tôi ở nông thôn với một chị nữa.” Tiểu Hoa nói.
Vừa mới nói xong, chỉ thấy người đàn ông xa lạ lấy di động ra chụp ảnh cô.
Trong lòng Tiểu Hoa không khỏi sợ hãi, cô thường xuyên ở bên ngoài, biết nếu bị người khác chụp ảnh,sẽ xảy ra chuyện gì.
Người đàn ông xa lạ nhìn cô cười trấn an, ôn nhu nói, “Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại em.”
Anh ta lấy ra một cái bóp da màu rám nắng, lấy tiền mặt đưa cho cô, nhẹ nhàng nói, “Cầm.”
Tiểu Hoa co rúm lại, vẫn đưa tay ra nhận, vụng trộm nhìn về bốn phía, chạy nhanh đem tiền nhét vào trong túi tiền bên người. Ngẩng đầu lên, Người đàn ông xa lạ đã đứng lên, nhìn cô cười cười, xoay người đi.
Tiểu Hoa nhìn người đàn ông xa lạ, rất vui vì được cho nhiều tiền như vậy, nhưng cũng có chút lo lắng.
Ăn xong cơm chiều, Tứ Phương nói với Vương thúc, “Vương thúc, chú đến thư phòng một chút.”
Vương thúc đi theo anh lên thư phòng ở lầu 3, Tứ Phương từ trong ngăn kéo lấy ra bức ảnh và tư liệu cá nhân đưa cho ông, “Đem cái này đưa cho tiểu Vũ, xem có thể tìm ra cha mẹ cho nó không.”
Vương thúc chạy nhanh tới tiếp nhận,nhìn ảnh chụp, chỉ là một cô bé mười hai, mười ba tuổi, “Hình như có điểm giống Lại Văn, nhất là cái miệng.” Vương thúc cẩn thận nhận lấy, đột nhiên nói.
“Phải không?” Tứ Phương nhẹ giọng nói. Kỳ thật đúng vậy, lúc ấy anh đang đợi đèn đỏ, trong lúc vô tình quay đầu nhìn thấy một cô bé đang ở bên kia hàng rào cỏ, chính vẻ mặt tươi cười gõ chiêng kia. Lúc ấy anh cũng nghĩ như vậy, cô bé này rất giống Lại Văn, nhất là cái miệng.
Vương thúc nhận tư liệu, nhìn Tứ Phương lẳng lặng ngồi ở ghế trên hướng mặt ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ là bóng đêm đen tối, cái gì cũng không có. Vương thúc cảm thấy trong lòng rất buồn, ông thật là người vô dụng, chỉ làm chuyện không tốt, ông không nên đi tìm Lại Văn, càng không nên nói cho Lại Văn biết chuyện trước đây của Tứ Phương.
Ông đã gọi được điện thoại cho Lại Văn, Lại Văn chỉ nói với ông là cô cùng Tứ Phương đã chia tay, về phần vì sao, cô lại không chịu nói. Vương thúc âm thầm đoán, có phải vì sau khi ông kể chuyện của Tứ Phương, Lại Văn cảm thấy khó ở chung với Tứ Phương hay không? Cũng không muốn làm bạn bè?
Vương thúc luôn luôn cân nhắc lại chuyện này, càng cân nhắc càng hận bản thân, Tứ Phương vất vả lắm mới chịu yêu, còn bị người vô dụng như ông hại thành bộ dạng như vây giờ? Ai!
“Tứ Phương, là do lão vô dụng, lão không nên đi tìm Lại Văn, càng không nên nhiều chuyện” Vương thúc khổ sở nói.
“Vương thúc, không liên quan đến chú, chú không cần nghĩ nhiều như vậy.” Tứ Phương vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
“Nếu không, tôi lại đi tìm Lại Văn, để cho cô ấy cẩn thận suy nghĩ một lần nữa.” Vương thúc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng rất muốn lại đi tìm Lại Văn nói chuyện.
“Không cần.” Tứ Phương nói, “Tôi vẫn không muốn buông tay.”
Cậu ấy không muốn buông tay, vậy cậu ấy sẽ làm gì để thay đổi suy nghĩ của Lại Văn
Vương thúc nghe anh nói như vậy, trong lòng cũng cao hứng lên một chút, ông vẫn rất hi vọng chuyện tình yêu của Tứ Phương có thể thành công.
*****
Buổi trưa hôm nay, Lại Văn không có tiết học, cô quyết định đi thư viện tra tư liệu. năm nay thư viện trường Lại Văn mới được xây dựng lại, trước kia thư viện chỉ có một lầu ở tầng 4, tổng thể diện tích cũng không lớn, sách cũng rất ít, chỗ ngồi cũng rất ít, sinh viên thường xuyên oán giận khắp nơi. Sau khi trường có hiệu trưởng mới, đã thay đổi ba việc, thứ nhất là xây lại thư viện, lúc ấy tất cả học sinh và giáo viên đều rất phấn khởi.
Thành phố Vĩnh Châu nằm ở ven biển, kinh tế phồn hoa, thực lực hùng hậu. Đại học Vĩnh Châu muốn xây thư viện, lúc đó có rất nhiều xí nghiệp muốn quyên tiền, cũng bởi vậy thư viện mới xây dựng lại rất đẹp, rất lớn.
Toàn bộ thư viện gồm mười tầng, mỗi tầng diện tích cũng rất lớn, sách cũng được phân loại, rất trật tự. Giờ muốn ở lại đọc sánh, chỗ ngồi cũng không còn thiếu nữa, thường xuyên có chỗ ngồi trống, từ nay về sau cũng không còn nghe sinh viên ca cẩm vì không có chỗ ngồi nữa.
Lại Văn cầm sách giáo khoa đi vào thang máy đến lầu 7, ở tầng một chủ yếu là sách tham khảo với các loại sách giáo khoa, bình thường ở tầng một không có mấy người. Lại Văn đi vào, nhìn giáo viên quản lí đang mở game, cả người đong đưa, xem ra là chơi rất vui. Thư viện ở mỗi tầng bố trí không khác nhau là mấy, một phần ba diện tích phía trước là chỗ ngồi, phía sau tất cả là giá sách, chia làm 2 khu riêng biệt, nhìn vào rất hoa mắt.
Lại Văn cầm sách giáo khoa đi tới chỗ gần vị trí cửa sổ, nhìn qua một lượt thấy sinh viên đến đọc không nhiều, chỉ có 2 người ngồi ở phía trước. Đại khái là do trùng vào giờ ăn trưa.
Gấp lại sách vừa đọc, Lại Văn đi đến khu sách báo lựa thêm sách tham khảo. Giai Giai muốn cô tìm giúp một quyển sách về nhiếp ảnh, Lại Văn nhìn qua thư mục, ở mặt sau có sắp xếp 2 bộ sách về nhiếp ảnh đây.
Giai Giai gần đây có gia nhập hội nhiếp ảnh, cô nói bên trong hội có rất nhiều soái ca, cô ấy không chỉ mua máy chụp ảnh đắt tiền, còn nhận mấy soái ca kia làm anh trai, gần đây mỗi câu cũng không thể tách rời mấy anh trai kia.
Lại Văn tìm thấy hai quyển về nhiếp ảnh dành cho người mới, còn có một quyển tuyển tập các tác phẩm nổi tiếng của các bậc thầy về môn này, quyển sách này rất hay, có ảnh chụp cũng rất đặc biệt, ai nhìn vào cũng rất cảm động, dưới mỗi bức ảnh để có hình của những nhà nhiếp ảnh chụp bức ảnh này, còn có một ít chuyện cũ, nhưng lại rất lôi cuốn.
Lại Văn đang xem say mê, đột nhiên có một nam sinh đi đến phía cô, Lại Văn sợ đụng vào người đó, vội vàng đem quyển sách thu vào, sau đó dựa thẳng người, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào các bức ảnh.
Lúc nam sinh kia đi qua người cô, đột nhiên đi rất chậm, Lại Văn đột nhiên cảm giác được tay trái của hắn đặt nhanh ở chỗ khóa kéo phía trước quần bò của cô bóp một chút. Lại Văn đột nhiên ngẩng đầu, nam sinh kia đã đi ngang qua cô, nhanh chóng đi về phía trước, Lại Văn chau mày, không rõ người kia là không cẩn thận hay là cố ý. Nhưng nhìn thấy nam sinh kia đi mất, Lại Văn cũng chỉ có thể không thoải mái tiếp tục đọc sách.
Một lát sau, Lại Văn lại cảm giác được có người tới đây, lần này cô cảnh giác đứng lên, anh ta di chuyển, ánh mắt tuy nhìn chằm chằm vào sách, nhưng là hoàn toàn không giống như đang nhìn, cô khẩn trương khi nam sinh đó đi đến gần.
Người kia đến gần, tóc gáy Lại Văn như muốn dựng thẳng lên, lúc hắn đi ngang qua, Lại Văn lại cảm thấy bộ bị của mình bị người đó sờ vuốt. Lần này Lại Văn nhanh chóng bắt được cái tay kia, sách bị rơi xuống đất, Lại Văn đang muốn cùng hắn lý luận, đột nhiên người kia bịt miệng Lại Văn, đem cô ôm vào trong lòng.
Giờ phút này, đầu óc Lại Văn hoàn toàn đờ đẫn, cô muốn hét lên, nhưng là chỉ có thể phát ra tiếng ô ô ô. Người sau lưng cũng không làm gì cô chỉ cố sống cố chết bịt miệng cô lại, một tay giữ chặt cô.
Cả phút sau, Lại Văn cảm thấy mình không thở được, như sắp chết vậy. Nhưng lúc này đầu óc cô chợt tỉnh táo,cô phải thừa dịp người sau lưng còn chưa làm thêm hành động gì mà ra đòn phản kích.
Người phía sau không cao lắm, Lại Văn lại cao 1m65, lúc này đầu cô vừa vặn tựa vào khuôn mặt ghê tởm của hắn.
Lại Văn không hét nữa, để tránh cho người đằng sau kích động, cô giả vờ mệt mỏi xìu xuống. Cô nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, bọn họ đang đứng sau giá sách, một lúc lâu cũng chưa chắc đã có người đến, mà bốn phía chỉ có giá sách lạnh lẽo.
Lại Văn khẽ cắn môi, cô giả vờ loạng choạng đi về trước hai bước, người phía sau cũng bước theo, chính vào lúc này, Lại Văn lấy toàn bộ sức mạnh, đầu hướng về phía cằm của hắn, cố sống có chết thúc mạnh. Chỉ nghe oành một tiếng, bàn tay che miệng và giữ chặt cô bỏ xuống, giá sách lại không chút di chuyển nào.
Lại Văn nhanh chóng xoay người, nhìn thấy khuôn mặt đáng khinh, hắn đang gục đầu xuống rên rỉ. Hắn không phải là người trong trường,vậy chắc là người ở bên ngoài.
Lại Văn ngồi xổm xuống, hai tay nâng đầu của hắn nắm lấy,sau đó ném mạnh vào mép giá sách, oành một tiếng, người này liền hôn mê bất tỉnh, mà cái giá sách dài đến mười mét,cao đến trần nhà vẫn không hề di chuyển một chút nào.
Lại Văn lảo đảo đứng lên, cả người tựa như hết sức. Cô đang định đi ra gọi giáo viên, lại thấy đầu người kia chảy rất nhiều máu, Lại Văn nhất thời ngây dại.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hắn vì sao lại bị chảy nhiều máu như vậy? Tôi giết người rồi sao? Hắn chết rồi sao? Lại Văn hoảng hốt, cô không nghĩ tới hắn sẽ chết, cô chỉ là quá sợ hãi nên tự vệ theo bản năng mà thôi. Nhưng nếu hắn thật sự xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ, cô có phải sẽ bị ngồi tù hay không? Phải làm sao bây giờ? Cả người Lại Văn kịch liệt run rẩy đứng lên.