Số lần đọc/download: 512 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:52:05 +0700
Chương 4: Thời Kì Phá Đất 2
T
ạ Tử Tu có lẽ cũng quá rảnh rỗi muốn tìm thứ tiêu khiển, chẳng những không nhìn kỹ đã đỡ cô, mà còn áp sát lại gần vào một cách nghiêm trọng hơn, khẽ nghiêng đầu, nhìn gương mặt gần như dán vào ngực của cô trêu chọc: "Cô muốn nói gì với tôi, hả?".
Lúc này đề nghị muốn xin Tạ Tử Tu tác thành đôi lứa đã rơi rớt ra khỏi đầu cô, còn não vì phải gánh tác dụng quá lớn của hormone mà hoàn toàn chập mạch.
“Tôi…”
Tạ Tử Tu mỉm cười: "Ừ?".
"... Tôi có thể về trước không, lát nữa chưong trình bán hàng đặc biệt của siêu thị kết thúc rồi".
Nhan Miêu ôm mấy túi đồ, thẳng tiến tới siêu thị giảm giá có hạn. Sau khi bị Tạ Tử Tu chèn ép, cả ngày nghỉ của cô chỉ còn một nửa, có gì muốn làm đều phải dồn lại làm một thể.
Đồ tư bản vạn ác.
Vừa vào siêu thị, Nhan Miêu đã buộc gọn tóc, xắn tay áo lên, chuẩn bị tư thế.
Việc nắm rõ vị trí gian hàng bán đồ giảm giá và thời gian giảm giá như lòng bàn tay, tính toán chuẩn xác giá được giảm và hạn sử dụng mới có thể khiến cô tranh hàng được từ đám người mua như hùm như hổ. Không phải ai cũng có thiên chất cướp được đồ rẻ đâu nhé.
Sau hai tiếng chiến đấu, khả năng tính nhẩm của Nhan Miêu đã có thể sánh vói máy tính, số tiền chuẩn xác tới độ có thể đổi được quà tặng mình muốn, không hơn không kém một xu, rồi khỏe tay mạnh chân vác hết bao lớn bao nhỏ, xong việc thì rút, thắng lợi trở về.
Từ siêu thị tổ chức bán hàng giảm giá đặc biệt về nhà, nếu cô không vung tiền ra đi tàu điện ngầm, thì phải vất vả chuyển hai chuyến xe bus.
Đường đi vòng vèo như thế, nếu nói có người vừa khéo cùng đường với cô thì làm gì có cái khéo đến thế. Bởi thế mà đi tới đi lui, Nhan Miêu đã cảm giác được chuyện lạ, hình như có chiếc xe theo cô suốt dọc đường.
Lúc đi qua tủ kính cửa hàng ven đường, Nhan Miêu liếc mắt nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt kính. Quả nhiên chiếc xe kia vẫn đang kiên nhẫn bám theo cô với tốc độ chậm như rùa.
... Kiểu theo dõi giẻ cùi như thế này, có mệt mỏi, có lãng phí xăng không cơ chứ.
Xách đồ vào một con ngõ nhỏ, Nhan Miêu nghe thấy tiếng người đậu xe ngoài ngõ, tiếng mở cửa xe bước xuống, bèn dứt khoát để mấy túi dựa vào tường, đợi con mồi bước vào.
"Con mồi" kia vừa rẽ vào ngõ, không ngờ lại chạm mặt ngay với cô, bèn lui lại một bước ngay tức khắc, mặt lập tức đông cứng lại.
Quả nhự dự đoán, dáng dấp tên theo dõi này lén lút, mặt mũi... ấy, thế mà không khó ưa, ngược lại còn rất quen mắt.
... Đây không phải Tạ Thiếu Duy thì còn là ai.
Khoảnh khắc hai người đông cứng nhìn nhau, Nhan Miêu không khỏi âm thầm suy tính, đây quả nhiên là vì thù mối hận cũ.
"Cậu muốn làm gì hả?".
Tạ Thiếu Duy không kịp đề phòng, vừa kinh ngạc lại vừa xấu hổ, mặt thoắt cái đã đỏ bừng, nổi nóng: "Cô nói xem tôi muốn làm gì?".
“À…” Khí thế hung hãn, không có ý tốt nhé.
Thực ra Nhan Miêu vẫn còn đôi chút băn khoăn. Hôm nay cô mua nhiều đồ thế này, nếu muốn ra tay có lẽ không thể phát huy tốt như trước, lỡ làm nát hộp trứng gà giảm giá thì thiệt rồi. Về phải ăn được mấy bữa bánh trứng rán cuộn ấy chứ...
Thế nên Nhan Miêu cẩn thận nói: "Chuyện đó, chúng ta có gì thì cứ nói chuyện thôi, có vấn đề thì giải quyết văn minh nhé".
Tạ Thiếu Duy phát cáu: "Tôi không văn minh chỗ nào?".
“…” Nếu cô phải trả lời nghiêm chỉnh câu hỏi này thì không thể chỉ nói hết trong năm, mười phút được.
Hai người đều như hai con mèo cong lưng, dựng lông lên trừng nhau một phút. Đột nhiên Tạ Thiếu Duy "soạt" một tiếng bước tới trước một bước, Nhan Miêu không kịp phản ứng, lùi lại một bước theo bản năng, cậu ta đã hai tay xách hai túi chiến lợi phẩm to đùng của cô rồi quay người bước đi.
"Này!".
Giữa ban ngày ban mặt, lái Ferrari tới cướp trứng gà giảm giá và giấy vệ sinh hạ giá của cô sao? Đây là cái lý gì.
Nhan Miêu muốn giành giật với cậu ta, lại sợ làm vỡ đám trứng gà mỏng manh yếu ớt, chỉ có thể túm lấy tay áo của cậu ta: "Đồ ăn cướp này, bỏ trứng của tôi ra!".
Tạ Thiếu Duy chẳng thèm để tâm, tự mở cửa xe mình ra, đặt đồ vào trong, rồi lại quay ngưòi xách hết mấy thứ còn lại. Tới khi đă đặt hết đồ vào ghế sau, cậu ta mới sát khí đằng đằng xoay người lại trừng mắt nhìn cô: "Lên xe".
... Bắt cóc trứng gà và giấy vệ sinh làm con tin uy hiếp cô, ở đây còn có pháp luật không hả trời...
Nhan Miêu ngậm ngùi nói: "Rốt cuộc là cậu muốn làm gì hả?". Cô vất vả khổ cực mua thức ăn một chuyến, dễ lắm sao.
Tạ Thiếu Duy lại phát cáu lên: "Tôi đưa cô về không được à?".
“…”
"Lên xe!".
“…”
"Còn lề mề tới khi nào hả, cô muốn xe của tôi bị kéo đi à?".
Nhan Miêu có chút nghi ngờ: "... Sao cậu đột nhiên trở nên tốt bụng thế hả?".
Xem ra Tạ Thiếu Duy rất tức giận: "Cô cho tôi một quả cam, tôi báo đáp không được à?".
“…” Cũng khách sáo quá đấy.
"Tôi ghét nhất là nợ tình nghĩa".
Vì mấy thứ trứng gà giấy vệ sinh ở ghế sau, Nhan Miêu lên xe, trong lòng vẫn không khỏi nghi ngờ. Sự thể nên tiến triển theo hướng của phim bạo lực kinh dị, đột nhiên biến thành phim tình cảm báo ơn dịu dàng, cảm giác vẫn rất không ổn.
Suốt đường đi Tạ Thiếu Duy cau mày nghiến răng nghiến lợi lái xe như có thâm thù đại hận với đường xá vậy. Thế nhưng vẫn đưa cô về tới nhà trọ bình an vô sự.
"Cảm ơn...". Nhan Miêu cảm ơn, nghĩ một hồi, lại thấy không đúng, "Này, sao cậu biết tôi ở đây?".
Sắc mặt Tạ Thiếu Duy bỗng nhiên thay đổi, từ trắng sang xanh, từ xanh sang đỏ, lại từ đỏ sang tím.
Nhan Miêu cảnh giác nhìn các loại màu mè chạy qua như bay trên mặt cậu ta, gần như cho rằng cậu ta sắp giết người cướp của thì nghe Tạ Thiếu Duy thình lình mở miệng: "Cô, cô đã ăn tối chưa?".
"... Chưa".
"Cô có ăn tối không?".
“…” Có ai lại không ăn tối hả?
Im lặng nhìn nhau hồi lâu, Tạ Thiếu Duy lại sốt ruột: "Thế đi ăn với nhau đi".
Nhan Miêu không chắc chắn ý của cậu ta cho lắm, ngẫm nghĩ một lát: "Cái đó, cậu đang mời tôi ăn tối à?".
Tạ Thiếu Duy cau mày: "Tôi chỉ bày tỏ thái độ của mình một chút thôi, không bảo cô nhất định phải đi ăn!".
... Thế rốt cuộc là tính mời hay không tính mời hả?
Nhan Miêu đắn đo: "Thế, tôi không đi đâu".
Tạ Thiếu Duy lại phát cáu lên: "Tôi đã đặt chỗ rồi, cô muốn lãng phí hả?".
“…”
Tâm trạng của trẻ con bây giờ đều khó lường, thay đổi thất thường như thế này sao?
Một tiếng sau, Nhan Miêu ngồi trong nhà hàng, uể oải lột cua, rất có cảm giác lực bất tòng tâm.
Cô thực sự không thể ăn thêm được nữa, nhưng Tạ Thiếu Duy vẫn chưa có ý định tính tiền để về.
Hai người lại chẳng có gì mà nói, ngoài việc ăn, cô không nghĩ được miệng mình còn có thể làm gì nữa.
"Cậu ăn no chưa?".
Tạ Thiếu Duy vẫn cau mày: "Ăn no rồi".
Thế thì đi thôi. Tới đây là để ăn, hai người ăn no rồi, còn lề mà lề mề cái gì, chẳng lẽ cậu ta không mang tiền?
Bộ dạng Tạ Thiếu Duy nom rất không muốn mở miệng, nén giận hồi lâu rồi mới nói: "Này, tôi muốn hỏi cô.”
Nhan Miêu không khỏi bắt đầu cảnh giác. Lẽ nào cậu ta thực sự không đem tiền?
Chân mày Tạ Thiếu Duy nhăn tới đỉnh điểm, mặt mũi đỏ bừng: "Cô, cô thấy tôi thế nào?".
Nhan Miêu không biết tại sao cậu ta lại hỏi như thế, nghĩ một lát: "... Cậu muốn nghe nói thật không?".
“…”
Nhan Miêu thành thực đáp: "Lúc mới biết cậu, tôi thấy người như cậu hơi dữ dằn".
Tạ Thiếu Duy nhìn cô: "... Giờ thì sao?".
"Giờ tôi thấy thực sự rất dữ dằn".
Mặt Tạ Thiếu Duy càng đỏ hơn, tức giận nói: "Tôi có dữ nữa cũng có thể dữ hơn cô không? Đồ con gái hung dữ không ai thèm".
Nhan Miêu thả con cua trong tay ra, tự vệ theo bản năng: "Ai, ai bảo không ai thèm tôi?".
Tạ Thiếu Duy trừng mắt nhìn cô: "Không lẽ cô có bạn trai chắc?".
Nhan Miêu nương đó mà chống cự: “... Liên quan gì tới cậu".
Yêu thầm Nhan Tử Thanh hết năm này tới tháng nọ chẳng có kết quả gì, chuyện này không nhắc nữa; giờ lúc nào cô cũng quay cuồng vói công việc, đâu còn thời gian yêu đương gì nữa. Đàn ông cô tiếp xúc trong thời gian dài ngoài cấp trên bất lương ra thì có bảo vệ công ty, đúng là không có tí gì đào hoa cả.
Nhưng ông chủ ở cửa hàng ăn sáng cô hay ghé qua đối xử với cô dịu dàng ân cần, có lẽ cũng coi là người đàn ông quan tâm cô nhất trong những người xung quanh trừ họ hàng thân thuộc, còn hay giảm giá cho cô, ngày nào cũng tươi cười.
Chỉ là người ta sắp qua đại thọ sáu mươi rồi.
Tạ Thiếu Duy hừ một tiếng: "Tôi nói không sai mà".
“…”
"Còn dám nói có người theo đuổi".
“…”
Đang gặm mạnh càng cua để che giấu thất bại liên tiếp của mình, đột nhiên lại nghe Tạ Thiếu Duy nói: "Thực ra tôi có người có thể giới thiệu cho cô".
Nhan Miêu vẫn chiến đấu hăng hái với càng cua, nhất thời chưa tỉnh lại được: "Cái gì?".
Tạ Thiếu Duy khụ hai tiếng, có lẽ là sặc rượu, mặt mày đỏ lựng lên, một tay che miệng, rồi nói: "Chỗ tôi có một người bạn, khụ, rất thích cô. Muốn làm bạn trai cô".
Nhan Miêu cầm càng cua, ngây ra như tượng: "Hả?".
"Tôi có thể sắp xếp cho hai ngưòi gặp mặt nhau".
"... Không cần thế đâu".
Nếu Tạ Thiếu Duy phải làm ngưòi trung gian, thứ giới thiệu hẳn là chuyện làm ăn giết người cướp của mới hợp, cậu ta làm gì có khí chất mai mối.
Cậu chàng giận dữ trừng mắt nhìn: "Sao không cần?".
"... Vì nghe ra chẳng có tí gì đáng tin cậy cả".
Cô nghĩ qua nghĩ lại, đều thấy mình chẳng lúc nào để lại ấn tượng đặc biệt đẹp đẽ trong quá trình tiếp xúc với Tạ Thiếu Duy.
Vả lại xét theo mối quan hệ không lấy gì làm tốt đẹp giữa cô và Tạ Thiếu Duy, chuyện giúp buộc chỉ hồng không phải là cáo chúc tết gà sao.
Tạ Thiếu Duy hung dữ nói: "Cô nghi ngờ thành ý của tôi à?".
Nhan Miêu cũng không khách sáo với cậu ta, vội vàng ăn nốt cái càng cua cuối cùng: "Đúng thế".
Sắc mặt Tạ Thiếu Duy lại đỏ bừng lên, nghiến răng nói: "Đừng có dài dòng. Tối mai gặp ở đây, nếu cô sợ thì đừng tới".
Nhan Miêu nghĩ thầm, cô thì sợ cái gì? Đừng quên là ai bị cô đánh tới mức chạy gào toáng lên cứu tôi với.
Thế nhưng, cô lớn ngần này rồi, lần đầu tiên trong cuộc đời xuất hiện cái gọi là kẻ yêu thầm, muốn nói không hề tò mò, không căng thẳng, không muốn biết đối phương là ai, là giả đấy.
Hơn nữa nếu nói ra thì càng cua ở nhà hàng này quả thực ăn rất ngon, có thể ăn thêm lần nữa.
-----
Tối hôm sau, Nhan Miêu bèn quyết tâm đơn thương độc mã tới nơi hẹn, tạm thời tin vào nhân phẩm của Tạ Thiếu Duy một lần.
Ánh đèn rực rỡ mới lên, trong nhà hàng Tạ Thiếu Duy chỉ đích danh đã gần kín khách nhưng vẫn giữ được vẻ vô cùng yên tĩnh. Ánh đèn dịu dàng mờ nhạt trên tấm tatami(24) đằng sau bình phong, từ cửa tới tấm bình phong chỉ cách mấy bước chân mà như trời đất cách biệt, khung cảnh rất đẹp, chỉ là...
Bên bàn chỉ có một mình Tạ Thiếu Duy ăn mặc chỉnh tề ngồi ở đấy, bộ đồ ăn cũng chỉ có hai.
Thằng nhóc này, quả nhiên...= =##
Cái gọi là người thầm yêu, căn bản là không tồn tại.
Thấy cô bước vào, Tạ Thiếu Duy chỉ ngẩng đầu liếc cô một cái, rồi lập tức dời mắt đi như trốn tránh gì đấy, nhìn chằm chằm vào góc phòng.
Nhan Miêu hơi bực mình: "Cậu vẫn còn đùa tôi thật à?".
May mà cô không quá tốn công sức trang điểm, chỉ để mặt mộc, buộc tóc đuôi ngựa tới thôi. Không thì đã bị chế nhạo thảm thương rồi.
Mang chuyện này ra đùa giỡn với con gái, cũng có phần vô vị nhỉ.
"Thực ra không có người 'bạn của tôi', đúng không?".
Tạ Thiếu Duy vẫn sầm mặt ngồi nghiêm chỉnh như cũ, không hề lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận.
Nhan Miêu tức giận: "Tôi đi đây".
Tạ Thiếu Duy đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô, hình như càng giận hơn, nhưng gần như lúc nào vẻ mặt của cậu ta cũng là thế này, Nhan Miêu cũng không thể đoán nổi rốt cuộc cậu ta giận tới cỡ nào.
"Cái gì là tôi đi đây?"
"... Căn bản là không có bạn bè muốn giới thiệu cho tôi, tôi còn ở đây làm gì?".
Tạ Thiếu Duy nhìn như sắp phát cuồng tới nơi: "Cô là đồ ngốc!".
“…” Tự dưng mắng ngược lại cô?
Tạ Thiếu Duy không kìm được bực tức: "Cô ngốc tới cỡ nào hả?".
Nói, nói gì hả, nếu cô ngốc thật, thế ai muốn đưa mức lưong siêu cao ra dụ nhân viên "ngốc" như cô đây hả?
Nhan Miêu quyết định phải giảng đạo lý kỹ càng cho cậu ta: "Cậu Tạ, tồi là nể tình dù tính tình cậu xấu nhưng chưa bao giờ nói dối nên mới đến. Ai ngờ cậu lại trẻ con như thế, bày trò đùa ác thế này thú vị à? Dù tôi không có người theo đuổi, cậu cũng không cần lấy chuyện đó ra chế giễu tôi".
Tạ Thiếu Duy nghiến răng gằn từng từ, từng từ: "Cô là lợn à?".
“…” Công kích thân phận à.
"Tôi, mẹ kiếp tự giới thiệu tôi cho cô, không được chắc?".
Ngay lập tức Nhan Miêu có cảm giác sét đánh trúng ngưòi.
Tạ Thiếu Duy vẫn hùng hùng hổ hổ trừng mắt với cô: "Cô có ý kiến à? Hả?!".
“…”
Bên tai chỉ còn lại tiếng ù ù liên miên không dứt. Trong tầm mắt là đôi mày dài mảnh vì giận mà nhướn lên, làn da mỏng hơi đỏ lên dưới ánh đèn, còn động tác nghiến răng lộ ra rõ ràng.
Cô sống tới hơn hai mươi tuổi, lần đầu tiên, có khi cũng là lần cuối cùng được người ta chủ động tỏ tình. Không quan tâm đối tượng là ai, cũng coi như là hoa đào trời cho, là đột phá lớn trong cuộc đời, đáng để ăn mừng. Phải xử lý đối đáp cẩn thận mới được.
Thế nên Nhan Miêu không hề do dự, lập tức quay người chạy trốn như bay.
Tới tận hôm sau đi làm, trong đầu Nhan Miêu đều chỉ có hai chữ...
Yểu mệnh...
Được Tạ Thiếu Duy tỏ tình. Đây không phải là vấn đề tốt hay không, thích hay không, mà là hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Theo lý thường mà nói, Tạ Thiếu Duy phải hận cô tới không thể nào hận hơn được nữa mới đúng. Tỏ tình thì... không phải cậu ta vật cực tất phản(25), ghét tới một mức nào đó thì từ hận thành yêu đấy chứ?
Bước vào thang máy với tâm thần bất ổn, tình cờ liếc mắt thôi đã thấy gương mặt tưoi cười của Tạ Tử Tu.
Tạ Tử Tu cúi đầu chào hỏi trước: "Chào buổi sáng, thư kí Nhan".
"... Chào anh Tạ".
Đụng phải cấp trên, tâm trạng Nhan Miêu càng thấp thỏm nhiều hơn.
Với mối quan hệ đối địch giữa cấp trên và Tạ Thiếu Duy, cô thế này... có coi là tư thông với địch không?
May mà xem ra tâm trạng của Tạ Tử Tu cũng không tồi, có lẽ đầu đề bài báo kia bắt đầu có tác dụng, ngay cả trong công ty cũng bàn luận sôi nổi về bài báo tin lá cải ấy, bên Đỗ Duy Duy không chừng cũng có phản ứng rồi.
Nghĩ tới mấy việc đó, không biết tại sao cô lại càng cảm thấy phải tìm Tạ Tử Tu nói một tiếng về chuyện xảy ra hôm qua.
Có lẽ vì từ góc độ công việc mà nói, thân làm nhân viên, nếu có qua lại đặc biệt với đối thủ của cấp trên, vẫn phải có nghĩa vụ báo cáo với cấp trên; từ góc độ đời tư mà nói, thân làm đồng minh, anh ta còn lôi cô ra gây scandal, lỡ cô tính chuyện hẹn hò với ai đó thật, cũng nên thông báo một tiếng chứ.
Lúc bưng cốc trà mói pha cho Tạ Tử Tu, Nhan Miêu lấy hết dũng khí.
"Anh Tạ này...".
"Ừ?"
Nhan Miêu mở miệng không khỏi có chút xấu hổ và bất an: "Chuyện là... có ngưòi đang theo đuổi tôi...".
Tạ Tử Tu ngẩng đầu nhìn cô: "Sao, cô nợ tiền ai à?".
Nhan Miêu thẹn quá hóa giận: "Không phải kiểu theo đuổi đó".
Tạ Tử Tu vẫn cười: "Thế là gì?".
Nhan Miêu đột nhiên thấy có chút bực bội: "Thôi đi, không có gì".
"Thư kí Nhan...".
Lần đầu tiên cô thoáng có cảm giác lòng tự trọng của mình bị tổn thương.
"Trà pha được rồi, tôi đi đây".
Tạ Tử Tu buông bút xuống, nghiêm chỉnh nói: "Tôi đùa đấy. Có chuyện gì thì cô nói đi".
"Thật là không có gì mà".
Cô đột nhiên nhận ra rằng, Tạ Tử Tu vẫn không phải là đối tượng mình có thể rút ruột rút gan, giữa hai người chưa bao giờ bình đẳng ngang hàng.
Cô đối đãi rất chân thành nghiêm túc với mối quan hệ giữa hai người, chuyện nào có liên quan tới Tạ Tử Tu cô đều coi đó là chuyện quan trọng mà làm, còn về Tạ Tử Tu với cô, ngoài vui đùa chính là vui đùa, còn có vui đùa nữa.
Mà chẳng phải lúc nào cô cũng chỉ là thứ tức cười.
-----
Hôm nay không cần tiếp tục làm thêm giờ cho tên tư bản bất lương, hoàn thành công việc đúng giờ, Nhan Miêu bèn thu dọn đồ đạc ra khỏi công ty.
Vừa nhìn thấy chiếc xe hơi quen mắt đang đậu ở bên kia đường, đột nhiên Nhan Miêu có chút dự cảm không lành.
"... Không tới mức chứ…”
Cửa xe mở ra, chàng trai thả chân bước ra ngoài, rồi đứng thẳng người dậy, cau mày ngẩng đầu nhìn cô.
“…”
Tạ Thiếu Duy mà lại đợi cô.
Bốn mắt giao nhau, trông cậu ta không hoàn toàn tự nhiên, hại Nhan Miêu cũng trở nên căng thẳng theo.
"Hôm qua cô chạy cái gì mà chạy hả?".
Nhan Miêu không biết tại sao bản thân cũng thấy khó thở, thì thầm: "... Có quy định không thể chạy đâu...".
"Cô suy nghĩ thế nào rồi?".
"... Suy, suy nghĩ gì?".
Tạ Thiếu Duy lại phát cáu: "Cô nói xem còn suy nghĩ gì nữa hả?".
“…”
"Được hay không, cô ột câu xem".
Nhan Miêu ngập ngừng: “…Thế... vẫn là... không được".
Tạ Thiếu Duy im lặng một lát, trừng mắt nhìn cô: "Sao lại không được?".
“…”
"Dù sao từ chối ngưòi ta cũng phải có lý do chứ?".
Nhan Miêu trầm tư một hồi, vắt óc suy nghĩ: "... Tôi, anh tôi không cho tôi yêu người họ Tạ".
“…==”
Nhan Miêu cực kì xấu hổ: "... Cậu cũng biết lần đầu tiên tôi được người ta tỏ tình. Không có kinh nghiệm, thế nên…”
“…”
Chính Nhan Miêu cũng thấy không nói thêm được nữa, đành cam chịu che mặt lại: "Tôi thực sự không biết phải làm thế nào, hay là cậu đi tìm người có kinh nghiệm đi...".
Tạ Thiếu Duy chửi thề một tiếng: "Cô có thể không chấp nhận, nhưng chuyện tôi đơn phương, cô không quản được".
“…T_T”
Hai ngưòi cứng nhắc đứng ở bên đường cũng không phải cách hay, Tạ Thiếu Duy lại phát cáu lên: "Đừng đứng ngơ ra đây nữa. Ăn bữa cơm vẫn được chứ?".
"Ăn cơm...”
"Cô không đói nhưng tôi đói, đừng lừng khừng nữa, đi".
Một bữa cơm cũng chẳng phải chuyện gì lớn, Nhan Miêu nghĩ một lát: "Thế, ăn gần đây thôi, cơm suất ở cửa hàng đối diện ấy".
Lấp đầy cái bụng có nhu cầu, đừng quá lãng phí, quá mờ ám là được rồi.
Dĩ nhiên Tạ Thiếu Duy khinh kiểu cơm suất ấy, nhưng Nhan Miêu đã đề nghị, cậu ta cũng không phản đối, thuận tay khóa xe lại, hai người cùng sang bên kia đường.
Lúc đi qua đường, Nhan Miêu nhìn bảng thời gian đèn xanh còn mấy giây, nhủ thầm không vội, đợi một nhịp đèn tín hiệu nữa hẵng đi. Chẳng ngờ dòng người đằng sau nhích lên, khiến cô lảo đảo nhào ra giữa đường.
Chỉ một thoáng sững sờ, đèn xanh đã chuyển sang đèn đỏ. Nhan Miêu nhất thời không phản ứng được là nên chạy quay trở lại hay cứ xông thẳng sang bên đối diện, đứng ngẩn ra ngay giữa đường cái, chàng trai đằng sau không thể nhịn được nữa, bèn lên trước kéo giật cô lại: "Cô ngốc à?".
"Hả...".
Bị kéo giật tay đi qua đường, Nhan Miêu suýt nữa là bước cùng tay cùng chân. Tay cô hãy còn trong tay đối phương, lần đầu tiên Tạ Thiếu Duy nắm tay cô, lòng bàn tay hai người đều rịn mồ hôi, hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào mắt nhau.
Trong chuyện tình yêu cô hoàn toàn không có lòng dạ mà thưởng thức, ngoài mười năm như một thầm yêu Nhan Tử Thanh ra, cơ bản cũng chẳng rõ rốt cuộc thích một người và được một người thích là cảm giác thế nào.
Nói tới tính cách, Tạ Thiếu Duy chẳng chỗ nào giống với Nhan Tử Thanh, hai mẫu ngưòi hoàn toàn trái ngược nhau. Nhưng không biết tại sao, cô không hoàn toàn ghét Tạ Thiếu Duy, thậm chí cậu ta còn có khả năng giống kiểu người cô thấy thuận mắt.
Hai người vào cửa hàng, chọn đại một cái bàn gần cửa sổ, trước khi ngồi xuống cùng tự nhiên thả tay ra, hai người đều có chút lúng túng, đành vội vàng cúi đầu nhìn thực đơn.
"Tôi, tôi gọi một suất cơm cá chình".
Tạ Thiếu Duy khụ một tiếng: "Vậy, tôi cũng thế".
Suất cơm được bê lên, Tạ Thiếu Duy trừng mắt nhìn một ụ cơm và mấy miếng cá: "Cái này ăn được à?".
... Là cơm cá chình chứ không phải là cơm vây cá nhé cậu chủ.
Nhan Miêu đã bắt đầu vùi đầu vào ăn, còn ăn rất tập trung, Tạ Thiếu Duy miễn cưỡng cầm đũa lên, gắp một miếng cá chình bỏ vào miệng.
"Mùi vị cũng không tệ chứ?".
Xem ra Tạ Thiếu Duy rất giận, nhưng không nói gì: “…”
"Cửa hàng này giá rẻ, nhưng nước sốt rất ngon, cá chình cũng tươi".
Tạ Thiếu Duy vẫn lẳng lặng tức giận: “…”.
… Không phải cậu bị hóc xương đấy chứ?".
“…”
"... Đúng là...". Thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Nhan Miêu đành nghĩ cách làm dịu cơn đau của cậu ta: "Ăn ít cơm nhé? cần uống ít dấm không?".
Mặt Tạ Thiếu Duy đỏ bừng lên: “…”
"Ai da, cậu này, ăn cá chình mà cũng bị hóc xương…”
Nhan Miêu vừa xúc cơm cho cậu, vừa lơ đãng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa liếc một cái đã sợ tới nỗi suýt nữa đánh rơi mất bát.
Tạ Tử Tu đang đứng ngoài kia, im lặng nhìn bọn họ qua tấm kính.
Cả ngưòi Nhan Miêu cứng ngắc, biết rõ anh ta không nghe thấy gì, vẫn lắp bắp ngay: "Anh, anh Tạ..."
Tạ Tử Tu khẽ nở nụ cười, quay đi, rồi sau đó đẩy cửa chính cửa hàng ăn bước vào.
Tạ Thiếu Duy đã nuốt trôi xưong cá, ho một trận, quay đầu nhìn anh trai mình đang đi tới, nhướn mày lên vẻ đối địch: "Anh lại muốn gì?".
Tạ Tử Tu cười: "Anh chỉ muốn ăn một bữa cơm thường thôi".
Tạ Thiếu Duy khinh bỉ đáp lời: "Anh đừng có giả vờ. Không phải là thấy tôi ngồi ăn với cô ấy, trong lòng không thoải mái à?".
Lưng Nhan Miêu lập tức đổ mồ hôi. Xin lỗi cuộc đời, có người nào bị đuổi việc vì ăn một bữa cơm cá chình với đối thủ của sếp không nhỉ?
Tạ Tử Tu vẫn thản nhiên: "Sao phải nói thế chứ".
"Anh dám nói sau này anh không định tìm cơ hội tỏ tình với cô ấy? Không tính nói mấy câu buồn nôn anh đã thích cô ấy từ lâu chỉ là nói chậm nửa nhịp thôi à?".
Mồ hôi trên lưng Nhan Miêu lập tức đông lại thành lớp băng. Giả thuyết này cũng khiến người ta rùng hết cả mình rồi đấy. Chẳng thà cậu ta ngồi hoang tưởng mình với Tạ Tử Tu yêu tới muốn giết nhau còn thực tế hơn cái này một chút.
"Chỉ cần là thứ tôi để mắt thì lần nào anh cũng muốn đoạt lấy bằng mọi cách, để thể hiện anh rất tuyệt cơ mà. Từ trước tới nay không phải đều thế sao? Mẹ anh không tranh giành nổi với mẹ tôi thì tới chỗ tôi đòi công bằng", Tạ Thiếu Duy ngửa bài
không chút lưu tình, "Vốn dĩ cơ hội thông gia vói nhà họ Đỗ năm đó là của tôi, nhưng cuối cùng lại rơi vào đầu anh. Chỉ đáng tiếc, tính toán lâu, giờ vẫn là trắng tay. Bận rộn không công lâu như thế, thú vị không?".
Nhung Tạ Tử Tu không bị chọc giận, cười nói: "Năm nay có thứ gì tốt mà không phải tranh giành, có ai là không tranh giành? Nói như chú chưa từng tranh giành vậy. Không phải là tranh hay không, mà là có giành được hay không. Chỗ nào chẳng có tranh giành, ai mà chẳng thế, sao chỉ đem anh ra nói?".
Tạ Thiếu Duy khinh bỉ đáp: "Tôi không giả vờ giả vịt giống anh, cũng không dông dài với anh. Lần này anh đừng giở trò ra nữa là được, nếu lát nữa anh ba hoa với Nhan Miêu thì đừng trách tôi xem thường anh".
Nhan Miêu vội vàng nói: "Anh Tạ không phải loại người ấy đâu".
Tạ Thiếu Duy hừ mũi: "Chuyện gì anh ta chẳng làm? Cô hỏi thử anh ta xem. Anh ta có dám kéo cô về phía mình chỉ vì ra oai trước mặt tôi một lần, rồi sau đó có đá cô đi không?".
“…”
Tạ Tử Tu cười cười: "Chú đừng nói khó nghe như thế".
Nhan Miêu vẫn biện hộ cho sếp mình: "Đúng đấy, anh Tạ không làm chuyện đó đâu. Chúng tôi thân như thế, đâu đến nỗi...".
Tạ Thiếu Duy cũng cười một tiếng: "Cô cứ đợi mà xem. Tôi cũng muốn biết, có ai anh ta không dám lợi dụng không".
Ăn xong bữa cơm khó nhằn như cá chình lắm xương rồi đi ra, trời đã tối hẳn, dù đèn đường rực rỡ, nhưng ánh sáng cũng không thể xuyên thấu qua bóng đêm dày đặc. Gió nổi lên, khiến bốn bề lạnh lẽo vắng vẻ.
Tạ Thiếu Duy đi trước, còn Nhan Miêu và Tạ Tử Tu đứng trong gió, sau màn đấu khẩu thất thiệt, Nhan Miêu lại thấy có chút ngượng ngùng khi nhìn anh ta.
Từ trước tới nay cô cũng chưa từng cho rằng Tạ Tử Tu là người vô cùng đường hoàng, bộ dạng của anh ta không thể đứng chung với "ngưòi tốt" được.
Nhưng cái "xấu" ác nghiệt ấy của anh ta cũng chẳng liên quan tới cô. Ngoài chuyện đặc biệt bóc lột nhân viên đáng thương nào đó, mồm mép hơi độc địa, sở thích hơi ác ra, những gì cô nhìn thấy kỳ thực vẫn rất tốt.
Cô cũng sợ chuyện từ từ về sau sẽ không còn như thế, mất lập trường hợp tác thì sẽ không còn là đồng minh, vì thứ lợi ích lạnh lùng mà ngay cả cấp trên và cấp dưới cũng không làm được.
"Anh Tạ...".
Tạ Tử Tu cúi đầu nhìn cô: "Ừ?".
"Ngoài chuyện anh trai tôi và Đỗ Duy Duy, xin anh đừng lợi dụng tôi".
“…”
"Cũng đừng đem tôi ra đả kích Tạ Thiếu Duy"
Nếu anh ta vô tình đê tiện quá đáng, vậy anh ta không phải là Tạ Tử Tu trong lòng cô.
"Xin anh đấy".
Tạ Tử Tu vỗ đầu cô, rồi đút tay vào túi áo khoác: "Được mà".
Tuy được đảm bảo, tâm trạng mấy ngày gần đây của Nhan Miêu vẫn không khá lên được, không biết tại sao, cô vẫn luôn cảm thấy số phận liên minh giữa hai ngưòi bọn họ đã cạn rồi.
Tuy hoạt động trong thời gian liên minh này vốn chẳng có thành quả gì, nhưng nếu có ngày tất cả biến mất, cũng khiến người ta đau lòng.
Hôm ấy Nhan Miêu tới quầy lễ tân kiểm tra xem bưu phẩm của mình có đầy đủ không, cô bé lễ tân xinh xắn của công ty vừa thấy cô thì hai mắt đã sáng lên, kéo cô lại: "Miêu Miêu, chị giúp em mười phút thôi được không?".
“Hả?”
Cô bé đáng thương nói: "Em phải ra ngoài gặp bạn trai một lát...".
"Bảo anh ta vào công ty không được à?".
"Anh ấy là người làm nghệ thuật, ăn mặc cá tính quá, bảo vệ sẽ không để anh ấy vào đâu".