Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Ly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 542 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:02:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28-29-30
hương 28
“Lăng Khiếu Dương ngươi là tên hỗn đản, buông ta ra, ta không phải người ngươi cần, cũng không có đi lấy cắp ai cả, ta làm gì cũng không liên quan đến ngươi, ngươi căn bản luôn có ác tâm, đừng dùng cái miệng dơ bẩn của ngươi hôn môi ta, chỉ cần ngươi chạm vào ta liền muốn nôn”.
Những lời nói của Lăng Khiếu Dương đả thương nàng, cái gì nàng làm gái điếm, rồi trộm người, nàng bất quá chỉ là một người phụ nữ bị hắn bắt nhốt, hơn nữa mối quan hệ của nàng và Hoàng Bắc Thiên hoàn toàn trong sạch, lại bị Lăng Khiếu Dương dùng những ngôn từ như vậy sỉ nhục, làm cho Hữu Hi trong lòng phẫn nộ, dùng sức giãy dụa, muốn chạy trốn khỏi Lăng Khiếu Dương. Nhưng là nàng nhu nhược, khí lực yếu ớt, có thể nào giãy dụa thoát khỏi giam cầm của Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương nghe Hữu Hi rống giận như tiểu sư tử, há mồm hung hăng lưu lại trên vai Hữu Hi một dấu răng thật đều, sau đó ngẩng đầu, con ngươi thị huyết nhìn chằm chằm mặt Hữu Hi, tàn nhẫn nói ra một tiếng: “Ta hôn ngươi, ngươi cho đó là ác tâm? Nhưng vậy lúc ta tiến vào, ngươi không có hưởng thụ sao? Ý của ngươi là ngươi không muốn cùng ta làm?!”
Hữu Hi tức giận xấu hổ nói: “Không có, không có, trừ chán ghét ra, ta cho tới bây giờ đều không muốn cùng ngươi làm.”
Cánh tay Lăng Khiếu Dương ôm chặt thắt lưng Hữu Hi như muốn chặt đứt, thô lỗ đem Hữu Hi đẩy té trên mặt đất, một tay giam cầm lấy hai cổ tay không nghe lời của Hữu Hi để trên đỉnh đầu, tay kia thì khiêu khích, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chưa từng nghĩ sao? Huh?”.
“Không, một lần cũng chưa từng nghĩ tới, hỗn đản Lăng Khiếu Dương, ngươi biến thái, buông ta ra, buông ta ra!”- Bả vai bị cắn đến đau đớn, Hữu Hi nhịn không được cau mày.
Lăng Khiếu Dương tà mị nói: “Ta hỗn đản? Ta biến thái? Tốt lắm, hôm nay nhân tiện ta muốn xem ngươi ở dưới thân ta mà thở gấp hưởng thụ”.
“Không…!”- Hữu Hi bất lực lắc đầu, mắt đầy lệ quang trong suốt, nghĩ tới hành vi thô bạo của Lăng Khiếu Dương, trong lòng đã cực kỳ sợ hãi.
Gương mặt tuấn mỹ của Lăng Khiếu Dương mang theo tức giận cùng tình cảm nhè nhẹ, vừa ham muốn, vừa nhớ tới điệu bộ thân mật của Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên, trong lòng bực mình không thôi, mỗi lần tức giận lại nghĩ đến phương pháp này trừng phạt nàng.
Tay hắn vừa chạm vào nơi nào trên thân thể nàng chỗ đó lập tức nổi lửa… Bá đạo tiến vào, cũng không đau đớn như lần trước…
Hai khối thân thể khế hợp, dây dưa, Hữu Hi chậm rãi suy nghĩ, ý thức trở nên mơ hồ sau khi Lăng Khiếu Dương dùng sức tiến vào, thân thể nàng không tránh khỏi tê dại, trong đầu pháo hoa sáng lạn, phân không rõ đây là đâu, nhớ tới mình cùng Nhất Thần ca ca triền miên….
Cảm giác mãnh liệt khiến cho hai tay Hữu Hi gắt gao ôm lấy cổ nam nhân, miệng không tự chủ mà nói mớ: “Nhất Thần… Nhất Thần!”
Hữu Hi ý loạn tình mê nói mớ, làm cho thân thể Lăng Khiếu Dương trở nên cứng đờ, ngừng động tác, gương mặt đang chìm trong say mê bỗng trở nên dữ tợn. Tay nắm lấy mặt Hữu Hi, rít gào nói: “Ngươi mới vừa gọi tên ai, ngươi gọi tên ai!”.
Lăng Khiếu Dương dừng lại, làm cho Hữu Hi một trận say sẩm khó chịu, hai mắt xinh đẹp mở to nhìn rõ ràng gương mặt Lăng Khiếu Dương, vẻ mặt tái mét.
“Nói, Nhất Thần là ai… là ai!”- Phụ nữ đáng chết, ở phía sau dám hô tên nam nhân khác, tên này hắn đã nghe từ miệng Hữu Hi mấy lần. Trái tim Lăng Khiếu Dương không khỏi bực mình, nói không nên lên, mang theo một chút đau đớn mà không hiểu vì sao, vẻ mặt cuồng loạn.
Hữu Hi đột nhiên cười tươi, ánh mắt xa vời, mê say, cúi đầu nói: “Nhất Thần, Nhất Thần là nam nhân mà ta yêu…”.
Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi cười trong đau đớn, vẫn là đố hận Hữu Hi đối với Hoàng Bắc Thiên lại cười, nhưng giờ phút này Hữu Hi ở trước mắt hắn cười, hắn lại cảm giác chướng mắt, cảm giác được đau lòng, tay bóp lấy cổ họng Hữu Hi, thân thể cũng hung hăng đánh. “Nói, ta là ai!”.
“Ác ma, hỗn đản”- Hữu Hi cau mày, ráng chấp nhận sự thô bạo của Lăng Khiếu Dương.
“Ta cho phép ngươi gọi tên ta, mau gọi!”- Lăng Khiếu Dương dùng uy lực buộc Hữu Hi, nổi giận gào thét, Hữu Hi vô tình hạ thấp giọng thì thầm, trái tim của hắn đau đớn chỉ còn lại sự tự tôn cao ngạo.
Lăng Khiếu Dương cuồng nộ, Hữu Hi mặc kệ, cắn môi, nhắm mắt lại, tùy ý để mặc hắn bóp cổ cướp đi không khí của nàng.
Nhìn Hữu Hi không phản kháng, cũng không phát ra tiếng, Lăng Khiếu Dương nghĩ đến chỉ muốn giết người, thật sâu mà tiến vào, thẳng đến bắn ra…
Thân thể hắn mang theo sự tức giận, rơi xuống người Hữu Hi, không muốn đứng lên, con mắt của Hữu Hi như đen nước sơn từ từ mở ra tràn đầy mê hoặc…
Hắn đi khi nào, nàng cũng không quan tâm, chỉ có chút mê tình lưu lại…!
Vương phủ, Di Tâm Cư – nơi ở Lan quý phi.
Lan quý phi đoan chính ngồi trên ghế, trang phục tỉ mỉ, tôn lên vẻ cao quý. Trong đại sảnh là sáu vị nữ tử xinh đẹp tươi như hoa, vốn là Đơn Đào, Bạch Uyển, Nhất Nhu, Nam Lôi, Tử Sương, mấy vị tiểu thiếp. Hôm qua vương phi nghỉ ngơi, các nàng không thể tới thỉnh an, nay lại cùng tới.
Sau khi, mấy vị thiếp hành lễ, lan quý phi nâng tay nói: “Các ngươi có tình là được, mau miễn lễ đi”.
“Đa tạ nương nương”- Các vị thiếp đồng thanh trả lời.
“Gần đây trong phủ rất bận rộn, vương gia cả ngày phải làm việc, nhớ kỹ các ngươi phải hầu hạ tốt cho vương gia”- Lan Quý phi nhẹ nhấp trà thơm, buông xuống suy nghĩ, nhẹ giọng nói lời công đạo.
“Vâng ạ, thần thiếp tuân mệnh”
Trong đại sảnh nhất trí trả lời.
Lan quý phi sắc mặt trầm xuống, nhìn các vị thiếp, hỏi: “Ta muốn hỏi các ngươi, trên đầu vương gia có vết thương, gần ngay mũi còn có vết cào là do ai gây ra”.
Chúng thiếp vừa nghe, hoảng loạn quỳ xuống
“Chúng thiếp gì có gan lớn như trời cũng không dám làm vương gia bị thương”- Lấy lòng còn không kịp.
“Sao? Không phải các ngươi mỗi ngày làm bạn hầu hạ vương gia sao? Rốt cục là ai, nói!”- Lan Quý phi nghiêm mặt quát một tiếng, sợ mắng oan người nên không biết làm sao cho phải.
“Khởi bẩm nương nương, Mấy ngày gần đây các vị thiếp chưa cùng từng vương gia gần gũi hay thân cận”- Bạch Uyển cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Nói rõ”- Lan Quý phi vẻ mặt khó hiểu.
Mấy người thiếp im lặng không dám nói nửa từ, sợ nói sai gì đó, bị Lăng Khiếu Dương trách tội.
Vân San cau mày, nhìn các vị thiếp, nhưng lại nói: “Vương gia không phải có đến tám vị thiếp sao, như thế nào lại chỉ có sáu người?”
“Quản gia, ngươi mau nói”- Lan Quý phi chỉ quản gia, bắt hắn giải thích.
“Khởi bẩm nương nương, trước đây vương gia rất thích sủng thiếp Dạ Lan, nhưng nàng đã qua đời, còn có một người muội muội là Dạ Hủy chưa tới.”
Lan Quý phi cau mày: “Có phải chủ tử của ngươi rất hay cùng nàng thân cận”.
Quản gia cúi đầu: “Nô tài không biết”.
Lan quý phi hí mắt: “Không biết, vậy ta hỏi ngươi, vết thương trên mặt vương gia có phải do nàng ta gây ra?”.
“Nô tài không…”
“Lưu An to gan, còn dám nói dối bổn cung”- Lan Quý vi tức giận một trận, ngọc thủ vỗ xuống bàn.
Vân San vội vàng vỗ ngực Lan Quý phi, đối với quản gia Lưu An nói: “Quản gia câu hỏi của nương nương, ngươi mau nói thật, nương nương thân thể không tốt, không nên làm người tức giận”
Lưu An quý trên mặt đất, trái tim rung sợ. “Vết sẹo trên mặt vương gia, quả thật là sau khi sủng hạnh Hủy phu nhân mới xuất hiện, về phần có phải Hủy phu nhân gây ra không, nô tài không dám chắc.”
“Được lắm, chỉ là một tiện thiếp, mà dám động thủ với vương gia”- Lan Quý Phi trong lòng tức giận, chính mình còn chưa bao giờ đánh con, bây giờ con mình lại bị đả thương sao không đau lòng.
Lần trước ở trong cung, chứng kiến trên trán Lăng Khiếu Dương bị thương, cũng đã hỏi, nhưng Lăng Khiếu Dương không chịu nói, vết cào chỉ cần nhìn thoáng qua là biết vốn do phụ nữ gây ra: “Đi, đem tiện thiếp kia đến đây”
Chương 29
Hữu Hi trên đường đến Di Tâm Cư, nha hoàn nói Lan Quý phi triệu kiến, không phải là mẫu thân ruột của Lăng Khiếu Dương, là lão bà của hoàng đế trước đây, nhớ lúc coi tivi thân phận của họ vô cùng cao quý, chỉ cần nhíu mi cũng đủ hù dọa mọi người.
Không biết triệu kiến nàng có chuyện gì, Hữu Hi vừa đi trên đường vừa nghĩ, bất giác đã đến Di Tâm Cư. Trong đại sảnh là các vị thiếp mặc quần áo xinh đẹp tựa tiên nữ, chính diện ngồi trên ghế là một người phụ nữ đoan trang uy nghiêm, đứng bên cạnh là nữ tử gặp hôm qua ngoài hoa viên.
Tầm mắt mọi người rơi xuống thân thể nàng, nhìn chăm chú khiến cho nàng một trận bất an.
Bạch Uyển vẫn còn ghi hận đêm lần trước nhục nhã như thế nào, trái tim giả vờ tỏ ra tốt lành nhắc nhở: “Muội muội nhìn thấy quý phi thì không được thết lễ, thật sự là không có gia giáo gì cả”.
Hữu Hi đã hứng chịu sự hành hạ của Lăng Khiếu Dương, không muốn chọc giận quý phi, gọi nàng đến chắc không có ý tốt gì. Hữu Hi phúc thân hành lễ.“Quý phi… vạn phúc”.
Quý phi cũng không so đo chuyện đó, khoát tay áo nói: “Miễn lễ”.
“Đa tạ quý phi”- Hữu Hi vừa nói vừa xem sắc mặt, cố đoán xem mình đã gây ra chuyện gì.
“Lãnh Dạ Hủy, ngươi biết tội”- Lời nói của Lan Quý Phi không hề gợn sóng, trong mắt dày đặc sự tức giận.
Có tội gì chứ? Hữu Hi lắc đầu.
Quý phi thấy Hữu Hi không có chút xấu hổ, tức giận vỗ bàn nói: “Được lắm, ngươi chỉ là một tiện thiếp dám ra tay đả thương vương nhi của ta, còn không biết hối cải’.
“Ta đả thương vương gia?”- Hữu Hi mở to hai mắt, vậy hắn tổn thương nàng có được hay không.
Vân San an ủi Lan quý phi, dùng tay ám thị bà đừng nhúc nhích, tức giận chỉ tổn hại thân thể, sau đó ngẩng đầu hỏi Hữu Hi: “Vương gia trên mặt có vết cào, trán bị thương, bao nhiêu đó chuyện xảy ra, có phải do ngươi gây ra”.
Nguyên lai là vì việc này, Hữu Hi nhìn Lan quý phi nói: “Vì vương gia không thủ lễ ra tay đánh chửi trước, trong tình cảnh đó ta không cẩn thận nên làm vương gia bị thương, chứ không phải cố ý”.
Lan quý phi nghe Hữu Hi nói xong, cảm giác không thể tưởng tượng nổi, sao lại có phụ nữ như vậy, không tránh khỏi lớn tiếng trách mắng: “To gan, ngươi là người của vương gia, vương gia lại là trượng phu của ngươi, há phải thủ lễ”.
“Nhưng phụ nữ cũng là người, chẵng lẽ bị đánh cũng là đáng đời sao?”- Hữu Hi vẫn không cách nào thích ứng với quan niệm này. “Quý phi, phu quân của người có hay không đã từng động thủ? Thân là phụ nữ, chẳng lẽ chúng ta chỉ nhìn mà không dám chống lại”.
“Ngươi… thật to gan… khụ… khụ”- Lan Quý phi không dám tin nhìn chằm chằm Hữu Hi, phảng phất như đang nhìn quái vật, chưa có người nào từng có dũng khí như nang, lập tức kịch liệt ho khan đứng lên.
“Quý phi…!- Vân San kinh hoảng đứng lên, vội vàng hô: “Nhanh mang thuốc tới đây”.
Quý phi che miệng tay cầm khăn, đã thấy đầy máu, vừa ho ra máu, mọi người kinh hoàng đứng lên
“Nhanh truyền thái y!”- Thái giám tùy tùng gấp rút đi ra ngoài tuyên thái y, nha hoàn cũng vội vàng bưng thuốc.
“Phát sinh chuyện gì!”- Tiếng Lăng Khiếu Dương vang lên xé gió, vội vàng hấp tấp đi lại, chứng kiến trong tay mẫu thân và cả miệng đều là máu tim, trái tim cực kỳ căng thẳng. “Mẫu phi người thế nào”
Hữu Hi kinh đảm nhìn Lan Quý phi, như thế nào lại ho ra máu.
Lăng Khiếu Dương nhìn lướt qua chúng thiếp, tức giận quát: “Chuyện gì xảy ra, các ngươi chiếu cố mẫu thân ta thế nào mà để xảy ra chuyện, hã?”
“Khiếu Dương ca, không liên quan đến chuyện bọn họ, đều là nàng ta…!”- Ngọc thủ của Vân San chỉ một ngón tay về phía Hữu Hi. “Là nàng làm di nương tức giận, nên mới ho ra máu”.
Lăng Khiếu Dương căm tức nhìn Hữu Hi, đi lại tới gần Hữu Hi: “Mẫu phi thân thể không tốt, sao ngươi lại chọc giận Mẫu thân”.
“Kéo xuống, đánh cho ta…!”- Lan Quý phi thở hổn hển, tức giận nhìn Hữu Hi, quả thực vô pháp vô thiên, nói xong lại kịch liệt ho khan đứng lên.
Lăng Khiếu Dương nhìn mẫu thân ho ra máu, trong lòng vừa đau vừa lo lắng, thái y đã dặn không để mẫu phi tức giận, nghĩ không ra Lãnh Dạ Hủy đáng chết lại có thể làm ẫu phi ho ra máu.
“Ta thật sự không phải cố ý”- Giờ phút này đứng ra mọi người sẽ quỳ xuống cầu xin tha thức, nhưng Hữu Hi không hề làm, chỉ là nàng muốn nói ra suy nghĩ của mình.
“Còn không câm miệng, ngươi muốn làm mẫu phi tức chết sao!”- Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi, cực kỳ tức giận, tay vung lên, đánh vào mặt Hữu Hi, ba một âm thanh vang lên.
Lực tay Lăng Khiếu Dương to như thế khiến thân thể Hữu Hi té ngã trên đất, khóe môi tràn ra huyết.
Đau đớn, tốt lắm vết thương cũ, nay lại thêm vết thương mới, trước mặt Lăng Khiếu Dương không cách nào sống tốt, oán hận nhìn Lăng Khiếu Dương, tràn đầy tức giận cùng không cam lòng.
Lăng Khiếu Dương nhìn ánh mắt không phục của Hữu Hi, lại càng tức giận: “Còn chưa cút xuống”.
Hữu Hi đứng dậy, đang muốn đi ra ngoài, Quý phi lại nói: “Đứng lại… ngươi nghĩ… muốn đi như vậy sao?”.
Các tiểu thiếp còn lại, nhìn Lăng Khiếu Dương tức giận, cũng không dám lên tiếng, nhưng tâm tình cực kì sảng khoái.
Quý phi chỉ tay vào Hữu Hi: “Hôm nay nếu không trừng trị nàng, kẻ dưới sẽ khó phục tùng, người đâu kéo ả xuống, đánh cho ta…”
“Mẫu phi..!”
Chương 30
Quý phi quay đầu nhìn Lăng Khiếu Dương, thở dài nói: “Ngươi… chẳng lẽ lại che chở nàng? Một kẻ đã giết chết người thân, là loại phụ nữ coi trời bằng vung, giữ lại là có dụng ý gì…?”
Lăng Khiếu Dương cau mày gắt gao nhăn lại, nhìn mẫu phi tức giận, trong lòng lo lắng không thôi, an ủi nói: “Mẫu phi thân thể quan trọng hơn, hài nhi chắc chắn trừng trị nàng”- Lăng Khiếu Dương nói xong liền quay lại nói với Vân San: “Vân San, mau đỡ Quý phi vào nằm”
Vân San gật đầu, an ủi Quý phi nói: “Di nương, đừng làm cho Khiếu Dương lo lắng, đi vào trong thôi, Khiếu Dương tự biết xử lý, thân thể người vẫn quan trọng hơn”- Quý Phi lúc này mới đứng dậy, trừng mắt liếc Hữu Hi, để Vân San tùy ý dìu vào trong tẩm nghỉ ngơi.
Con ngươi đen Lăng Khiếu Dương nhìn mặt Hữu Hi lưu lại ấn năm ngón tay hồng, tay hắn run nhè nhẹ: “Lưu An, đem chọn phụ nữ không biết điều này đến phòng ăn làm khổ công nửa tháng, lấy đó làm trừng phạt, nhớ kỹ, cho người giám sát thật chặt”.
“Vâng ạ”- Lưu An lên tiếng.
Đôi mắt đẹp của Hữu Hi nhìn Lăng Khiếu Dương, có chút mê hoặc, sau đó xoay người đi ra ngoài. Nàng hận nam nhân, càng hận nam nhân đánh phụ nữ, mà Lăng Khiếu Dương lại chính là loại người như vậy, nàng càng vạn lần hận xã hội cũ này, cái hận này đó chính là nữ nhân không thể ngẩng đầu làm người.
Lăng Khiếu Dương nhìn theo thân ảnh Hữu Hi, tuyệt đối nghĩ không ra, mẫu phi đang tịnh dưỡng, nhưng lại đột nhiên tức giận, không rõ, chính mình vì sao lại mềm lòng, Lăng Khiếu Dương suy nghĩ vẫn không ra được lý do, trái tim lại lo lắng bệnh tình mẫu thân, nên cũng chẳng thể tiếp tục suy nghĩ, liền vung tay tiến nhập vào trong nội tẩm.
….
Hữu Hi bị phạt đến phòng ăn làm việc, dặn dò nàng nấu cơm, ở hiện đại không có mẹ, nàng phải tự chăm sóc bản thân cùng đệ đệ, còn phải lo cho cuộc sống hằng ngày, nên mọi việc đều làm qua, trừ việc duy nhất là không có bổ củi.
Búa nặng như vậy, nàng giơ lên thôi cũng đã rất tốn sức, nàng biết chính xác là do Khai mama cố ý an bài cho nàng việc khó khăn, làm khó làm dễ nàng. Hai tay run rẩy, khó khăn giơ búa lên, cố gắng nâng búa lên cao, hướng về phía trước mà hạ xuống, nhưng cây búa nặng không nghe lời, muốn nó về trước, nó lại lệch về phía sau, cán búa trong tay tuột ra, Hữu Hi rất nhanh buông tay, chạy trối chết về phía trước vài bước, búa nện xuống đất một tiếng, là nơi nàng vừa đứng bổ.
Nguy hiểm thật, Hữu Hi vỗ ngực, may mắn chạy thoát, nếu không chân nàng đã tàn phế, Hữu Hi đi về phía cây búa, cúi đầu thở dài: “Ai… tại sao đến cuối cùng ta vẫn khổ thế này?”
“Ngươi quả thật rất cố gắng để khố thế này”- Phía sau một đạo âm thanh xé gió.
Hữu Hi xoay người, chứng kiến Hoàng Bắc Thiên, gương mặt đẹp trai, phía sau thân hình cao lớn là thân tín của hắn, Hữu Hi vẫn còn chưa biết tên Thiếu Cửu.
“Hoàng Bắc Thiên? Ngươi sao lại tới đây?”
Hoàng Bắc Thiên nhìn mặt Hữu Hi còn dấu năm ngón tay ửng hồng, con ngươi đen trở nên âm trầm, nhưng lóe ra chút đau xót, trên gương mặt tuấn tú có một loại thần sắc làm người khác khó hiểu.
“Ngươi lại dám kêu tên chủ tử, ta không khách khí nữa đâu, chẳng biết lớn nhỏ”- Thiếu Cửu bực mình giơ nắm tay lên đe dọa Hữu Hi, nhưng vừa nhìn thấy mặt Hữu Hi, thanh âm của hắn không nhịn được mà hạ xuống, gương mặt nhỏ nhắn xinh như hoa như ngọc lại bị đối đãi như thế, không khỏi trỗi dậy sự thương hoa tiết ngọc.
Hoàng Bắc Thiên dừng khai tầm mắt, không nói gì, trực tiếp tiến lên khom lưng nhặt búa.
Thiếu Cửu kinh ngạc nhìn Hoàng Bắc Thiên: “Gia, ngài làm cái gì vậy?”.
Hoàng Bắc Thiên không nhịn được cau mày, rõ ràng là ngại Thiếu Cửu quát to: “Nếu không có việc gì, ngươi có thể đi tìm nha hoàn nói chuyện”- Vừa nói Hoàng Bắc Thiên liền đem khối gỗ thô dựng thẳng bổ dọc xuống, một tay cầm búa lên, rồi hạ xuống. “Rầm” một tiếng, đầu gỗ chia làm hai.
Thiếu Cửu vốn thích đi đùa cùng nha hoàn, nhưng giờ phút nay hắn không dám tin Hoàng Bắc Thiên, chính chủ tử nhà mình chưa từng bao giờ làm loại việc này, vì một người phụ nữ, thật có quá nhiều lần đầu tiên rồi.
“Loại việc nặng này thuộc hạ đều làm được”- Thiếu Cửu đoạt lấy cây búa từ tay Hoàng Bắc Thiên, quay đầu trừng mắt nhìn Hữu Hi. “Này, ngươi không thấy trời nắng như vậy, còn không mau đưa chủ tử ta vào chỗ nào mát mẻ một tí”.
“Oh, cực cho ngươi rồi”- Hữu Hi đối với giọng nói to lớn của Thiếu Cửu không thèm để ý, biết hắn cũng chẳng ác ý, quay đầu nhìn gốc đại thụ cách đó không xa có bóng mát chỉ về hướng đó. “Lại kia đi”.
Thiếu Cửu bổ củi, nhìn chủ tử cùng Hữu Hi đi xa, hắn phe phẩy đầu, thì thào tự nói: “Ai, phụ nữ đúng là họa thủy, khiến cho chủ tử ta không còn giống như trước đây, chẳng biết là tốt hay xấu.”.
Rồi binh binh bang bang bổ củi.
Con ngươi Hoàng Bắc Thiên tối đen như bầu trời nhìn chằm chằm mặt Hữu Hi, Hữu Hi cúi đầu không dám ngẩng lên.
“Đau không?”- Hoàng Bắc Thiên nhịn không được chạm nhẹ mặt Hữu Hi, trong lòng ảo não, thống khổ nói không nên lời, cảm giác đau lòng lan tàn toàn thân.
“Không có việc gì, không còn đau nữa, đừng lo cho ta”- Hữu Hi gượng cười, không nghĩ là để Hoàng Bắc Thiên chứng kiến mặt mình sưng đỏ, dấu ấn năm ngón tay còn rõ ràng, nhất định rất chật vật.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Bắc Thiên âm trầm, tay lấy ra từ trong lòng một chiếc bình sứ bên trong có ít chất lỏng màu lục nhạt, tay nhẹ nhàng xoa lên mặt Hữu Hi.
Ngón tay thô ráp vuốt ve mặt Hữu Hi, mang theo mùi dược thảo tự nhiên, thanh thanh lành lạnh.
Động tác của Hoàng Bắc Thiên làm cho Hữu Hi không khỏi nhìn mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng nhưng cực kỳ chuyên tâm, khí phách trên mặt đều ôn nhu, chuyên chú giúp nàng xoa thuốc.
Ánh mắt hai người không tránh khỏi đan vào cùng một chỗ, si ngốc nhìn, triền miên cùng dây dưa, một loại khí tức di động bao phủ hai người, tâm trí Hoàng Bắc Thiên ngẩn ra, động tác không khỏi dừng lại, Hữu Hi không dứt ra khỏi tầm mắt được, trái tim mọt trận nhảy loạn.
Sắc mặt Hoàng Bắc Thiên có chút không tự nhiên, vội vã thu hồi tay, đem bình sức đặt trước mắt Hữu Hi.“Cầm”.
“Cám ơn!”- Hữu Hi vươn bàn tay trắng nõn nhỏ bé cầm lấy tiểu bình từ lòng bàn tay rộng lớn của Hoàng Bắc Thiên, lòng bàn tay to, ấm áp, mang theo nhiệt ấm của Hoàng Bắc Thiên.
“Hoàng Bắc Thiên, sau này không cần làm những việc này, ta…”.
“Ngươi chán ghét ta làm những việc này sao?”- Đáng chết, sao hắn lại khẩn trương như vậy, Hoàng Bắc Thiên tức giận, lời nói không chút suy nghĩ tự nhiên buột miệng nói ra, nói xong rồi có chút hối hận, vẻ mặt ảo não.
Hắn luôn tự cho chính mình là không quan tâm đến nữ nhi, huống hồ nàng lại là phụ nữ của vương gia, biết rõ lài sai, nhưng không thể khống chế hành vi của chính mình.
Hữu Hi nhìn mặt Hoàng Bắc Thiên đột ngột lại lạnh tanh, trên mặt có chút không tự nhiên, cuống quýt lắc đầu giải thích: “Không, ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ sợ liên lụy ngươi, lần trước vương gia đã làm căng như vậy, ta không muốn vì ta mà ngươi chịu thiệt”.
“Ta tự biết làm như thế nào, ngươi tự lo cho chính mình đi”- Gương mặt Hoàng Bắc Thiên còn chút khẩn trương. “Vương gia là người hiếu đạo, sau này đừng đắc tội quý phi”.
“Uh, ta biết rồi”-Hữu Hi gật đầu, vấp ngã một lần, có phải sẽ thông minh ra.
“Ta đi”- Trái tim Hoàng Bắc Thiên di động đậy, không hề nói lời dư thừa, xoay người hướng ra ngoài cửa bỏ đi, mà Thiếu Cửu bổ hết không ít củi, nhìn chủ tử rời đi, hắn cũng ném búa mà rời đi theo.
Hữu Hi nhì Hoàng Bắc Thiên rời đi, trái tim cảm thấy ám áp, có chút khác thường.
Vết thương do Lăng Khiếu Dương đánh đã lạnh lạnh không còn đau nữa, Hữu Hi nhịn không được mở bàn tay, nhìn bình dược, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu không còn nhìn thấy.
“Này, ngươi lại lười biếng sao?”- Một âm thanh bực mình vang lên, cắt đứt suy nghĩ hữu Hi.
“A?”- Hữu Hi vội vàng trở lại
Là giọng nói của Khai mama, vừa la hét xong quay đầu nhìn đống củi đã được bổ, “Làm việc cố gắng như vậy rất tốt”- Vừa tỉ tê nói, sua đó lại la hét, “Vào ăn cơm”.
“Oh”- Hữu Hi lè lưỡi nói, rồi hướng đến phòng ăn hậu viện mà đi đến.
Lãnh quân dạ thiếp (Tập 1) Lãnh quân dạ thiếp (Tập 1) - Hồ Ly