Số lần đọc/download: 1169 / 2
Cập nhật: 2016-05-03 19:58:11 +0700
Chương 10
S
au vài giây tự trấn an, tôi lấy lại chút ít tinh thần và bắt đầu trèo. Con người đến lúc cùng đường thì tự khắc sẽ làm được những việc mà thường ngày tưởng chừng là không thể.
10 phút với mấy chục lần trèo lên rồi lại tụt xuống, cuối cùng tôi cùng đưa được thân hình mình qua phía kia của cổng. Hạnh phúc! Phải nói là như thế! Hạnh phúc quá!!!
Vừa mới đặt chân xuống đất, tôi giật bắn mình khi thấy một bàn tay khác nắm lấy tay tôi.
- Đi thôi! Taxi đang đợi ở ngoài!
Là giọng của hắn. Vậy là sao??? Tên tóc vàng không bỏ tôi lại một mình mà trèo qua cổng trước để đợi tôi ư??? Tên này thật là…
Sau khi ngồi yên vị trên xe taxi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, công cuộc trốn thoát của tôi hình như đã được tên tóc vàng bố trí và sắp xếp sẵn. Hắn có vẻ không xấu xa như tôi nghĩ.
- Cảm ơn anh nha!
Tôi cười tươi quay sang phía cửa xe taxi nhưng tên tóc vàng đã biến mất. Kỳ lạ thật! Cách đây vài giây hắn còn đóng cửa xe cho tôi mà! Hix…Đáng sợ với hai anh em nhà này quá…
***
Còn một tháng nữa là tôi nhập học. Hix…Sao mà lâu thế cơ chứ??? Tôi không thích nghỉ hè chút nào cả. Mùa hè với tôi rất rất vô vị và chán nản. Đi học vui hơn nhiều và ít ra là tôi không phải bận rộn với đống việc nhà chất như núi của mình. Với lại lên Đại học sẽ có thêm nhiều bạn mới. Gì chứ tôi rất khoái cái khoản được mở rộng mối quan hệ, nhiều bạn sẽ càng nhiều niềm vui.
- Này! Chiều nay đi chơi với chú không? – chú bảy đưa khuôn mặt lãng tử rủ rê tôi.
- Không! – tôi trả lời cái rụp, mắt vẫn chằm chằm vào màn hình laptop.
- Sao thế??? – chú bảy cau mày.
- Đi chơi với chú chán lắm! Thà ở nhà còn hơn!
- Này! Có biết là rất nhiều đứa con gái muốn đi chơi với chú lắm không hả??? Mày chảnh vừa vừa thôi!
- Kệ họ! Cháu không thèm!
- Ta không biết! Chiều nay sống chết kiểu gì mày cũng phải đi cùng chú!
Chú bảy hăm dọa rồi bước ra khỏi phòng, trước khi đi còn lấy tay đậy màn hình laptop của tôi xuống nữa chứ! Tôi đang chơi game dở dang mà! Đến tức vì chết mất thôi!!!
- Mặc kệ chú! Chiều nay cháu nhất quyết không đi!!! – tôi bực bội hét lớn hết mức có thể.
………………………………….
Chiều…
Tình hình là tôi đang bị ông chú trời đánh lôi xềnh xệch ra khỏi nhà sau khi bị lão ta phục kích ngay trước cửa phòng…tắm! Chú quả thật thông minh khi chọn thời điểm đó vì ngay lúc ấy tôi không thể đề phòng và chống cự được!
- Chú làm cái quái gì thế??? Đứng trước phòng tắm của con gái mà không thấy xấu hổ hả??? – tôi hét dựng lên.
- Chỉ có cách này thì mày mới chịu đi với chú. Ai bảo mày cứng đầu làm gì! – chú Bảy vẫn nắm tay tôi lôi đi không thương tiếc.
Thế là tôi lại thua cuộc. Không ai ác độc bằng chú tôi ( không, còn thêm nhóc Nghi nữa!). Chú Bảy luôn bày ra những trò quái đản chỉ để bắt tôi làm theo ý mình. Trước mặt ba và mấy chú bác, lúc nào chú bảy cũng nói là thương tôi nhất nhưng có thương thật hay không thì chỉ mình tôi biết được. Hix…
Tôi bị lôi lên xe yên sau chiếc Airblade của chú sau cả một quá trình đấu tranh vật lộn trong vô vọng. Thực lòng không phải tôi ghét bỏ gì chú Bảy nhưng mỗi lần đi chơi với chú ấy là y như rằng tôi phải chịu đựng hàng tá rắc rối. Nào là gặp lại một cô người yêu cũ của chú, nào là bị lôi đi tham gia những buổi sinh nhật của những người bạn xa lơ xa lắc từ thưở cấp 1 vỡ lòng của chú, nào là bị kéo vào xem phim ma trong khi đó là thể loại phim tôi căm thù nhất. Với chú Bảy, hành hạ đứa cháu gái này hình như là thú vui của chú, tôi với chú lại bằng tuổi nên đi với nhau cứ hay bị nhầm là một đôi. Khổ không thể tả!!!
- Vào trung tâm mua sắm làm gì vậy??? Tính mua quà cho cô người yêu mới hả???
- Uh!
Tôi thở dài ngao ngán. Muốn mua quà cho bạn gái thì đem nó theo mà mua, mắc mớ gì phải lôi tôi đi nhỉ???
- Mà chú! Làm gì mà chú cứ nắm tay cháu mãi thế! Buông ra đi! Mồ hôi ướt hết cả tay rồi! – tôi càu nhàu nhìn sang ông chú đào hoa của mình. Hix, với ngoại hình lung linh thế này thì mang tiếng sát gái là chuẩn rồi.
- Không! Mày đi lạc thì mất công chú đi tìm nữa! – ổng không thèm nhìn tôi mà cứ thể trả lời.
- Lạc hả??? Chú có nhầm không đó! Cháu sắp 19 rồi! – tôi cãi lại.
- Kệ! Tao thích thế!
Tôi thoáng giật mình. Cái câu này nghe quen quen. Ôi trời! Nghe câu này lại khiến tôi nhớ lại cái gia đình kinh khủng với những con người quái dị nhất thế giới. Cái hôm thoát ra khỏi căn nhà đó đối với tôi bây giờ vẫn là ác mộng. Hix…Tôi đành lòng vất lại con ngựa sắt ở đó mà không tới lấy lại cũng đủ để chứng tỏ tôi hãi hùng ngôi nhà đó đến mức nào… Giờ nghĩ lại vẫn thất gai ốc nổi lên…
- A! Cô giúp việc!
Không phải thế chứ! Sao cái miệng mình bỗng dưng thiêng thế này??? Mới nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện ngay. Ác mộng! Đúng là ác mộng!!!
- Chú…chú tiền xu…Sao…sao…chú lại ở đây??? – tôi ú ớ khi thấy lão Tú – người có khuôn mặt lạnh như tiền xu đứng lù lù trước mặt mình.
- Cô bé có thấy Nguyên không??? – anh ta hớt hải hỏi tôi.
- Nguyên ư??? Là ai thế??? A…Tên tóc vàng hả???
- Uh! Hôm nay nó có buổi ký tặng fan ở đây nhưng thoáng một cái đã không thấy nó đâu rồi! – tình hình có vẻ căng thẳng thì phải, vì tôi thấy gương mặt lão Tú trông rất lo lắng.
- Không! Tôi không thấy! – tôi đáp ngơ ngơ.
- Thế à! Cám ơn! Chào nhé!
Anh ta nói liến thoắng rồi vội vã chạy đi. Tên tóc vàng cũng lớn rồi mà, cần gì ông tiền xu phải lo lắng đến thế nhỉ???
Một thứ gì đó hình như xoẹt qua người làm tôi thấy mình tê liệt đi, mọi thứ chao đảo, nhòa dần trong ý thức. Những con người xung quanh đột nhiên biến thành những vệt trắng mờ ảo, hai tai tôi ù đặc, đôi mắt cứ thế mở to và không thể nhấp nháy. Cảm giác giống như bị dòng điện chạy ngang người. Trong phút chốc, tôi nhìn thấy tên tóc vàng…Phải! Là hắn! Là tên tóc vàng! Một cảnh tượng kì lạ hiện ra … tôi thấy hắn đang đứng một mình trong nhà vệ sinh và đằng sau lưng là một vật gì đó giống như con dao mà hằng ngày tôi vẫn dùng để thái thịt. Tim tôi đập nhanh một cách bất thường. Tôi còn thấy khó thở nữa. Cảnh tượng đó vẫn đang diễn ra trong đầu tôi, rất thật, rất thật. Cái quái gì thế này???
- Chú Bảy! Nhà vệ sinh nam ở đâu??? – tôi hoảng hốt.
- Mày bị thần kinh à??? Tự nhiên hỏi nhà vệ sinh nam??? – chú tôi phì cười.
- Cháu không đùa đâu! Nói nhanh đi! – tôi hét lớn, không hiểu sao tôi thấy bất an kinh khủng, ruột gan cứ lộn tung cả lên.
- Ơ…nhà vệ sinh ở góc trái tầng 1 gần thang máy!
Tôi phóng vù đi trước con mắt hình viên bi của chú Bảy. Có lẽ ông chú thân yêu đang nghĩ tôi bị điên, nhưng chính tôi cũng không biết bản thân mình đang làm cái gì nữa. Tôi chỉ biết rằng nếu như không tới đó thì sẽ có chuyện kinh khủng xảy ra.
Càng lúc tôi càng thấy khó thở hơn…
Tấm bảng nhà vệ sinh nam đập thẳng vào mắt, không chút chần chừ, tôi chạy ào vào trong.
Trước mắt tôi lúc này…
Là tên tóc vàng và những vệt máu dài….