Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: KaKi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 31 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:59:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hap 10
- Taeyeon, chúng ta chưa chắc chắn điều đó kia mà! Cậu đừng làm như vậy… - Sunny cố gắng níu kéo tia lí trí cuối cùng từ Taeyeon
- Thà giết lầm còn hơn bỏ sót… đến khi nào cậu yêu thì cậu sẽ biết, điều mà tớ làm hiện tại là đúng. Tớ chỉ ra sức bảo vệ tình yêu của mình mà thôi!
- Nhưng cái cậu nghi ngờ là vô căn cứ. Họ…
- Đừng gộp hai người đó làm một. Cậu có giúp tớ không? – Taeyeon nhìn Sunny ánh mắt đầy hy vọng, cô nắm tay Sunny – Chỉ một giọt nhỏ thôi mà Sunny, một giọt để cảnh cáo thôi mà. Không gây chết người đâu, tin tớ. Được không!
“Taeyeon, cậu có biết không? Người mà cậu định cảnh cáo bằng những giọt axit chết tiệt kia là người mà tớ thầm yêu, tớ cũng biết yêu kia mà. Nhưng giữa tình yêu và tình bạn… tớ chọn tình bạn Taeyeon à. Hi vọng, giọt axit ấy sẽ không làm hại anh!”. Sunny ngước mặt nhìn mây đen đang kết quằn bên trên đây cũng là cách để kiềm chế nước mắt trực trào. Giống như tâm trạng rối bời lúc này, quằn quại đến đau nhói. Hít một hơi dài như hạ quyết tâm, cô rút điện thoại gọi vào một dãy số.
- Bệnh viện thành phố, phòng… - Sunny ngó sang Taeyeon hi vọng cô ấy sẽ cướp điện thoại và dừng ngay trò điên rồ này, nhưng không Taeyeon chỉ mỉm cười rồi nhìn lên trời, nuốt nước bọt một cách đau xót, cô nói – phòng 1992.
Cúp máy, cô lại nhìn Taeyeon. Đôi tay run rẩy nắm chặt điện thoại trong tay, kiềm chế cô đỡ Taeyeon vào trong nhà.
Ring….ring….ring
Ring…ring…ring
Ring…ringggg..
- Alo? – Tôi ngáy ngủ trả lời bằng tiếng mẹ đẻ
- Con ra cửa hàng nhận bưu kiện giúp dì với! Dì đang ở phim trường.
- Con không đi đâu, đang ngủ mà dì. – tôi ôm mền đổi tư thế, tay ôm cái cổ đang nhức nhói
- Đi đi mà, quan trọng lắm.
- Khuya rồi mà dì, con là con gái đó…rất nguy hiểm.
- Ồ? Con gái?
- Được rồi, con đi ngay đây.
Tôi thức tỉnh, bóp cái ót đang đau đến tê dại. Lấy đại một bộ đồ mà thay.
Đóng cửa nhà tôi lại thấy lạ, mấy lần trước dì năn nỉ tôi đến hơn nửa tiếng mà tôi không hề bị si nê, hôm nay dì chỉ mất vài câu tôi đã ngoan ngoãn vâng lời. Lại thấy không cần suy nghĩ tôi tranh thủ vừa đi vừa ngủ. Đến đoạn đường vắng tôi nghe tiếng hét rất lớn
- Bắt nó lại, không để nó thoát!
Cộp cộp cộp
Gì thế, xã hội đen đánh nhau à? Lần đầu tôi thấy đó, nhưng mười mấy người thôi hả? Không cầm vũ khí nữa, vậy thì đấm đá thế nào? Mà mấy người đó đang dí một người, còn bị thương nữa. Y chang phim luôn chứ chẳng vừa, tôi cũng không bận tâm đến chuyện người ngoài chỉ đem lại phiền phức nhưng cái người bị thương kia nhìn rất quen mắt lại chạy về phía tôi nữa. Tôi đứng tại chỗ nhìn anh khập khiễng mà chạy trên đường đá, tay bó bột nhìn rất thảm. Mà đám người ở phía sau đuổi đến rất gần, ở đây lại hoang vắng. Tên này tới số rồi!
- Phu nhân thầy Kim!
Ô, phu nhân thầy Kim…cái giọng này rất quen, trầm khàn…
- Park Chanyeol! Anh bị gì vậy, sao bị người ta đuổi theo.
Nhận ra người quen tôi hấp tấp hỏi han. Anh ta đổ rất nhiều mồ hôi, môi cũng tái nhợt mà trên người đang mặc bộ đồ bệnh nhân nên nhìn rất ư là yếu ớt. Nhìn anh ta sắp xỉu đến nơi, mà đám người kia lại rất gần chúng tôi. Tôi không biết làm gì, định mặc kệ anh ta nhưng mà tôi đã bị anh ta lôi đi theo.
- Cố chạy đi, bọn họ thấy cô đứng cùng tôi rồi! – Vừa nói xong anh ta đã móc điện thoại và bấm số rất nhanh
- Suho hyung, giúp em với! Em đang ở khúc vắng ngã 5.
- Họ là ai vậy? – Tôi hét lớn, sợ anh ta không nghe vả lại tăng phần thú vị. Cảnh này trong phim rất ăn khách
- Anti…anti… fan của Exo. – Chanyeol khó khăn trả lời. – Cố gắng chạy kéo dài thời gian, tí nữa Suho sẽ đến.
Phịch
Tôi bị anh ta lôi đến mất đà nên té. Mà anh ta cũng xiêu vẹo rồi, tôi rất muốn cười nhưng hoàn cảnh này thì… có vẻ không hợp cho lắm.
- Lên đây…tôi… tôi cõng cô!
- Anh đang bị thương kia mà? Cũng không mang giày… chưa nói… này bỏ tôi xuống, tôi chạy được mà… Park Chanyeol…anh bỏ tôi xuống đi mà! – Tôi hoảng đến rơi nước mắt, Chanyeol bế tôi bằng đôi tay bị thương, không biết lí do là gì chỉ là cảm xúc dâng trào…
- Im lặng đi! * hộc hộc*… - Anh ta bế tôi, khuôn mặt đã tái đi rất nhiều. Bỏ tôi xuống anh ta ngã ngang – Cô chạy đi, nếu sống sót thì nói… nói với mấy hyung của tôi…tôi muốn hằng ngày được ăn…gà rán! Còn có, không muốn uống trà sữa của thằng móm… nhiêu thôi, khi cần tôi sẽ về báo tiếp! Chạy lẹ đi.
- Nghe như phim vậy! Tôi đâu liên quan nên sẽ sống
Cộp cộp cộp
- Park Chanyeol mày không thoát được đâu
- Park Chanyeol, ngày của mày tới rồi!
End chap
Flame - Fanfic Exo Flame - Fanfic Exo - KaKi