Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 9
C
ô đang viết quyển sách nào trong thời gian này?” ông hỏi cô câu đầu tiên. Đó là câu hỏi mà ông đã thức dậy với nó vào sáng ngày hôm nay.
Nhân vật nào tới đây sẽ sống dậy trong những cơn ác mộng của cô?
“Tôi không viết nữa. Ít nhất là theo cách hiểu thông thường”.
“Ý cô muốn nói như thế nào?”
“Tôi đã chuyển sang chỉ viết về bản thân tôi thôi. Tiểu sử của tôi - nếu muốn là như vậy. Qua đó mà tôi dùng một mũi tên bắn chết ba con chim. Thứ nhất: tôi vẫn có thể tiếp tục theo đuổi ham muốn nghệ thuật của tôi. Thứ nhì: qua đó mà tôi sắp xếp lại quá khứ của tôi và thứ ba là: tôi ngăn không cho các nhân vật từ trong truyện tiểu thuyết bước vào cuộc đời của tôi và làm cho tôi phát điên lên”.
“Tôi hiểu. Thế cô hãy kể cho tôi nghe một ít về lần suy nhược cuối cùng đi. Lần suy nhược mà sau đó cô phải nhập viện”.
Anna thở ra thật sâu, chắp hai tay lại như đang cầu nguyện.
“Thế này. Nhân vật tiểu thuyết cuối cùng tự làm chủ mình là một nữ anh hùng trong một truyện cổ tích hiện đại cho trẻ em”.
“Truyện nói về đề tài gì?”
“Về một bé gái. Charlotte. Em là một thiên thần tóc vàng bé nhỏ như người ta thường thấy trong quảng cáo cho bánh quy hay cho sô-cô-la”.
“Không phải là nhân vật tồi tệ nhất cho một người đồng hành ảo mà người ta có thể tưởng tượng ra được”.
“Vâng. Đúng thế. Charlotte là một kho báu nhỏ. Ai nhìn thấy em đều thương mến em ngay lập tức. Em sống như người con duy nhất của một ông vua trong một lâu đài nhỏ trên một hòn đảo”.
“Câu chuyện nói chính xác về điều gì”.
“Về một cuộc tìm kiếm. Vào một ngày nào đó Charlotte bất thình lình mang bệnh. Bệnh nặng”.
Viktor vừa định uống thêm một ngụm trà, nhưng lại đặt tách xuống. Bây giờ Anna có được toàn bộ sự chú ý của ông.
“Em có những cơn sốt không thể giải thích được, ngày càng ốm yếu đi. Tất cả thầy thuốc trong nước đều đến và khám bệnh cho em, nhưng không ai có thể nói được em mắc bệnh gì. Cha mẹ của em ngày một tuyệt vọng hơn. Và tình trạng của em cũng ngày một xấu đi”.
Viktor vô thức nín thở và tập trung vào từng từ kế tiếp theo sau đọ.
“Thế rồi vào một ngày nào đó, Charlotte bé nhỏ tự quyết định lấy số phận của mình và bỏ nhà ra đi”.
Josy.
Viktor cố xua đuổi ý nghĩ đấy nhưng không được.
“Xin lỗi?” Anna bối rối nhìn ông. Viktor không nhận ra được rằng mình rõ ràng là đã nói một điều gì đó và hồi hộp vuốt tóc.
“Không có gì cả. Tôi không muốn ngắt lời cô. Cô hãy tiếp tục đi”.
“Thế à, như đã nói, cô bé lên đường đi tìm nguyên nhân cho căn bệnh của mình. Nếu muốn thì người ta cũng có thể cho rằng câu chuyện này là một câu chuyện ngụ ngôn. Một truyện cổ tích về một em gái mang bệnh nhưng không bỏ cuộc mà tìm phương cứu chữa bằng cách tự đi ra thế giới bên ngoài”.
Không thể được. Không thể như thế được. Viktor không còn khả năng để suy nghĩ tỉnh táo nữa. Ông quen thuộc với cái cảm giác đấy. Ông có cảm giác đấy lần đầu tiên trong phòng khám bệnh của bác sĩ Grohlke. Và sau đó là trong từng ngày một của cuộc đời ông. Cho đến thời điểm ông quyết định chấm dứt cuộc tìm kiếm đứa con gái bé bỏng của ông.
“Ông có thật sự khỏe không, bác sĩ Larenz?”
“Sao chứ? Ồ...” Viktor nhìn những ngón tay của bàn tay phải đang hồi hộp gõ trên mặt gỗ dái ngựa của bàn làm việc cũ kỹ.
“Xin lỗi cô, chắc tôi đã uống quá nhiều trà. Nhưng cô hãy kể cho tôi nghe nhiều hơn về Charlotte đi. Câu chuyện kết thúc ra sao? Điều gì đã xảy ra?”
Điều gì đã xảy ra với Josy?
“Tôi không biết”.
“Cái gì? Cô không biết quyển truyện của cô chấm dứt như thế nào à?”
Câu hỏi vang ra to hơn là Viktor có chủ ý, nhưng Anna dường như không hề ngạc nhiên về lần bộc lộ cảm xúc này.
“Tôi đã nói rồi, tôi không viết hoàn tất. Câu chuyện bị dang dở. Chính vì thế mà Charlotte không rời bỏ tôi nữa và đã đẩy tôi vào cơn ác mộng này”.
Cơn ác mộng?
“Ý cô muốn nói như thế nào?”
“Như tôi đã nói, Charlotte là nhân vật tiểu thuyết cuối cùng bước vào cuộc đời tôi. Những gì mà tôi trải qua với cô bé kinh khủng đến mức tôi đã bị suy nhược thần kinh sau đó”.
“Thêm lần nữa. Chính xác là điều gì đã xảy ra?”
Viktor biết rằng ông đã ứng xử sai lầm. Người bệnh chưa đủ sức để nói về lần chấn thương. Nhưng ông phải biết điều đó. Khi Anna chỉ nhìn trừng trừng xuống phía dưới và không trả lời, ông hỏi thêm cẩn thận hơn một ít.
“Cô có ảo cảnh với Charlotte lần đầu tiên vào lúc nào?”
“Cách đây khoảng bốn năm ở Berlin. Vào mùa đông”.
“Vào ngày 26 tháng 11”, Viktor thầm bổ sung thêm.
“Tôi vừa định đi chợ thì nghe được tiếng ồn đấy ở phía sau tôi trên đường phố. Tiếng bánh xe rít lên, tiếng kim loại loảng xoảng, tiếng thủy tinh vỡ, những tiếng động thường có của một tai nạn ô-tô đâm nhau. Tôi còn nghĩ thầm: ‘Hy vọng không ai bị gì’, và quay người lại. Rồi tôi nhìn thấy cô gái. Cô bé đứng như bị thôi miên ngay giữa đường. Rõ ràng là vì cô bé mà mới xảy ra tai nạn”.
Viktor căng cứng người trong tư thế đang ngồi.
“Bất thình lình, cứ như là theo một dấu hiệu vô hình, cô bé quay đầu lại, nhìn về phía tôi và nhoẻn miệng cười với tôi. Và lúc đấy tôi nhận ra cô bé. Charlotte. Cô bé ốm đau của tôi từ trong quyển tiểu thuyết. Em chạy đến và nắm lấy tay tôi”.
Những cánh tay gầy guộc. Mỏng manh như thế đó.
“Lúc đấy tôi bị rối loạn tâm lý, cứ cứng đờ ra. Về một mặt, tôi biết rõ là không có cô bé. Không thể có. Mặt khác, cô bé rất thật. Tôi không thể làm khác hơn được. Tôi phải chấp nhận cô bé. Thế rồi tôi đi theo em”.
“Đi đâu? Chính xác là ở đâu?”
“Cái gì? Tại sao điều này lại quan trọng đến thế?”
Anna chớp mắt bối rối và bây giờ dường như không còn hứng thú để kể tiếp nữa.
“Không đâu. Xin lỗi cô. Cô kể tiếp đi”.
Anna hắng giọng và đứng dậy.
“Bác sĩ Larenz, tôi rất muốn được nghỉ, nếu như ông đồng ý. Tôi biết là tôi đã thúc giục ông nghe tôi nói cả thời gian vừa qua. Nhưng bây giờ tôi nhận thấy rằng có lẽ tôi chưa đủ sức để kể lại. Những ảo cảnh này thật là khủng khiếp đối với tôi. Bây giờ mà nói về việc đấy thì khó hơn là tôi tưởng”.
“Tất nhiên rồi”, Viktor nói, mặc dù tất cả hên trong ông đang gào thét đòi thêm thông tin. Ông cũng đứng dậy.
“Ngay từ bây giờ tôi sẽ không quấy rầy ông nữa. Hy vọng là ngày mai tôi có thể trở về nhà”.
Không!
Viktor cuống cuồng tìm một lối thoát. Ông không thể cho phép cô ấy không đến đây nữa, mặc dù đó chính là điều mà ông đã yêu cầu cô ấy chỉ cách đây vài phút.
“Chỉ còn một câu hỏi nữa thôi”. Viktor lúng túng dừng lại ở giữa phòng. “Quyển sách ấy tên là gì?”
“Nó vẫn còn chưa có tựa đề thật sự. Chỉ có một tựa đề tạm thôi: ‘9’.”
“Tại sao lại là ‘9’?”
“Vì Charlotte 9 tuổi khi em bỏ đi”.
“Ồ”.
Quá trẻ!
Viktor ngạc nhiên khi nhạn ra vài từ đấy của Anna đã có tác động gì ở ông. Ông đã mong ước những ảo cảnh bệnh hoạn tâm thần phân liệt của nữ bệnh nhân này có một nền tảng thực đến như thế nào.
Trong khi Viktor chậm chạp bước đến chỗ cô ấy, ông có cảm giác như cơn sốt của ông đang tăng lên. Và cơn đau đầu cũng không giảm đi tuy ông đã uống viên thuốc sau lúc tắm. Cơn đau đập vào hai bên thái dương và ông bắt đầu chảy nước mắt. Bất thình lình ông chỉ còn nhìn thấy lờ mờ hình dáng của Anna và nhìn đường nét của cô ấy giống như xuyên qua một ly thủy tinh đổ đầy nước. Viktor chớp nhanh mắt, và khi có thể nhìn thấy rõ ràng hơn, ông đọc được trong ánh mắt của Anna một cái gì đó mà trong lúc đầu tiên ông không thể giải thích được. Rồi ông nhận ra điều đó: ông biết cô ấy. Vào một lúc nào đó, trước đây rất lâu, ông đã gặp cô ấy một lần. Nhưng ông không thể xếp gương mặt của cô vào cho bất cứ một người nào hay một cái tên nào. Cũng như thỉnh thoảng người ta không biết một người diễn viên tên là gì và đã nhìn thấy người đấy trong phim nào.
Ông vụng về giúp cô mang áo bành tô và tiễn cô ra đến cửa. Anna đã bước một chân ra ngoài nhà khi cô quay lại thêm một lần nữa, và trong giây kế tiếp đó, môi của cô bất thình lình sát gần mặt của Viktor.
“À, còn điều này nữa. Tại vì ông mới vừa hỏi xong”.
“Vâng?” Viktor lui lại một tí và ngay lập tức lại có cái cảm giác căng thẳng như lúc bắt đầu cuộc nói chuyện.
“Tôi không biết nó có quan trọng hay không. Nhưng quyển sách có một tựa đề phụ. Nó rất kỳ lạ, vì thật ra nó hoàn toàn không hề có liên quan đến câu chuyện. Tôi nghĩ ra nó trong bồn tắm, và tôi thấy nó rất hay”.
“Tựa là gì?”
Viktor tự hỏi trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rằng không hiểu ông có muốn nghe điều ấy hay không. Nhưng đã quá muộn.
“‘Con mèo xanh’”, Anna trả lời. “Ông đừng hỏi tại sao. Tôi nghĩ là sẽ đẹp nếu như trên bìa sách có hình một con mèo xanh”.