Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 9
T
IFFANY KHÔNG BÌNH LUẬN GÌ về cái xe mà nah em nhà Callahan ép nàng ngồi lên, nhưng nàng cảm thấy bẽ mặt khi phải ngồi trên một cái xe bò! Băng ghế lái nàng ngồi không có chỗ dựa lưng, cũng không có mái che để chắn cho nàng khỏi cái nắng tháng sáu đang càng lúc càng gay gắt. Nàng hãi hùng nghĩ rằng người nàng sẽ sũng mồ hôi khi về đến trang trại, thậm chí tệ hơn, có khi còn bị cháy nắng!
Nếu biết chắc chắn nàng để dù trong chiếc rương còn lại này, nàng đã bảo anh em nhà Callahan dừng lại để nàng có thể moi ra một chiếc. Nhưng nàng không sắp xếp đồ nên không biết chắc được, bắt họ đợi nàng xới tung cái rương lên rồi chẳng tìm thấy gì thì thật ê mặt. Chiếc mũ điệu đàng của nàng chỉ là một phụ kiện thời trang thôi, nên chẳng thể che nắng cho nàng được bao nhiêu, nên nàng phải dùng tay để che mặt. Giờ thì nàng đã hiểu vì sao đàn ông miền Tây lại đội mũ có cái vành rộng đến thế. Mà nàng còn gặp vài phụ nữ trong thị trấn cũng đội mũ như vậy nữa.
Spoiler
Vì Cole lái xe còn John cưỡi ngựa bên cạnh, Tiffany cố ngồi thẳng lưng cho đàng hoàng, nhưng lưng nàng gần như sụm đi vì nỗ lực đó. Mẹ chắc sẽ phát khóc nếu biết nàng đang phải chịu khổ sở như thế nào để thực hiện lời hứa của bà. Không, thực tế, Rose có thể sẽ chỉ nói điều gì đó động viên nàng kiểu như “Con có thể kể lại cho con cháu con sau này để chọc cười ấy chứ.” Cười nhạo thì có, vì con cháu nàng sẽ là những công dân New York văn minh, và chắc chắn sẽ khóc thét lên nếu biết nàng đã phải trải qua những gì. Nhưng rồi nàng nghe thấy tiếng Rose thì thầm đáp lại, “Hay thậm chí một vài cậu bé chăn bò cũng sẽ chết khiếp nếu con dám nhắc đến chuyện con đang làm đấy.”
Chuyện này thật ngớ ngẩn. Nàng lẽ ra đang ở nhà và quay cuồng trong guồng xoáy năng động của Thành phố New York với bạn nàng, đi đến những bữa tiệc sôi động, gặp gỡ những quý ông trẻ tuổi lịch lãm không có khái niệm gì về cư dân sống ngoài vòng pháp luật hay người da đỏ! Nàng lẽ ra không phải ở đây! Mà để làm gì? Bởi vì hai gia đình sống gần nhau không thể hoà thuận và trở thành hàng xóm của nhau?
“Nếu có bất kỳ ai phi ngựa về hướng chúng ta, cô phải tụt xuống phía sau và trốn đi nhé,” Cole dặn.
Nàng đột ngột thoát khỏi luồng suy nghĩ ủ ê, giật mình. “Sao phải thế?”
“Có thể là người nhà Warren.”
Nàng cắn môi để ngăn mình đáp lại ngay. Nếu là Jennifer thì cô ấy sẽ nói gì nhỉ? Cô quản gia liệu có bắt lấy cơ hội để thông báo cho nhà Warren rằng cô đã quyết định đến nhà Callahan làm việc vì được trả lương cao hơn gấp đôi không? Thật bẽ mặt, nhưng đó có thể là những gì mà Jennifer thật sẽ làm trong trường hợp này. Nhưng cô ấy thì vẫn đang trên đường trở về miền Đông rồi.
Mặc dù Tiffany vẫn chưa muốn mạo hiểm gặp cha và các anh, nàng vẫn phải trả lời lại họ như Jennifer nên làm. “Tôi nên cho họ biết tôi đã quyết định làm việc cho gia đình anh. Tôi phải làm để giữ uy tín.”
Cole khịt mũi. “Nhà Warren không hiểu nghĩa của chữ tín đâu, nên cái đầu xinh xắn của cô không cần suy nghĩ đến chuyện đó. Mà, ý đồ của ba tôi là muốn chích vào mông lão Frank bằng cách cướp cô từ lão, vậy nên cô phải để ba tôi được hả hê khi ông đã sẵn sàng thông báo cho lão.”
Nàng chợt nhận ra không thể gửi cho Frank lời nhắn của Jennifer về việc cô quyết định quay trở về Chicago được nữa, không thể khi nhà Callahan rắp tâm cho ba biết Jennifer đang ở nhà họ. Điều đó có thể làm ông nghi ngờ, thậm chí ông còn đến thẳng nhà Callahan mà gặp nàng để đòi nàng giải thích về chuyện nàng lừa ông. Nhưng rồi nàng tự hỏi liệu Frank có trung thực với Rose khi viết thư cho bà không. Thực tế có vẻ như mối hiềm khích đã lại nhen nhóm trở lại và căng thẳng hơn những gì ông muốn cho Rose biết. Thái độ nhạo báng của nhà Callahan khi nói về gia đình nàng làm nàng nghi ngờ về khả năng hoà giải hai gia đình bằng một đám cưới. Có thể nhà Callahan đã từ chối cuộc hôn nhân rồi và nàng không cần phải ở đây nữa!
Đó là điều nàng cần biết ngay bây giờ. “Anh nói nhà anh với hàng xóm không thân nhau lắm, nhưng nghe có vẻ tôi đang rơi vào một cuộc chiến, phải vậy không?”
Cole cười khoái trá. “Không đâu thưa cô. Người ta có thể vẫn thù ghét hàng xóm của mình mà không cần phải giết nhau.”
Vậy là đủ để nàng phải từ bỏ ý định quay về nhà. Vì anh ta chưa nhắc đến mối hiềm khích giữa hai nhà, và Jennifer cũng không biết về nó nên nàng không thể hỏi thẳng chuyện đó với anh ta được. Nhưng nàng có thể tìm hiểu thêm về gia đình anh ta. Cô quản gia có thể cũng sẽ tò mò về những người thuê cô ta.
Cole liếc nàng vài lần trong lúc nói chuyện, cuối cùng cũng để ý thấy sự khó chịu của nàng khi bị nắng rọi vào, “Đây, đổi bên cho tôi đi.” Anh ta dừng xe lại và giữ tay nàng để đi vòng sang bên phải anh ta mà không bị mất thăng bằng. “Hy vọng tôi có thể cho cô chút xíu bóng râm.”
Với chiều cao của mình, anh ta thực sự đã che chắn phần nào ánh nắng, nhưng chưa hết. Anh ta còn chụp cái mũ rộng vành của mình lên ngay phía trên cái mũ của nàng, mà nhờ có nó thì mũ anh ta mới không sụp xuống mắt nàng. Nàng gần như cười phá lên khi tưởng tượng hình ảnh nàng bây giờ. Gần như thôi. Nhưng chiếc mũ rộng quả thực đã che cho mặt nàng không bị nắng khi nàng nghiêng mũ về phía nắng hắt. Nàng cảm thấy chút cảm kích với Cole vì sự chu đáo của anh ta. Và nàng cũng có thiện cảm hơn một chút với người nhà Callahan, ít nhất là với anh chàng này.
“Cảm ơn anh,” nàng nói và mỉm cười khi anh ta bắt đầu lái xe. “Mà này, làm sao anh biết tôi sẽ tới thị trấn?”
“Một trong những người làm mới bị nhà Warren đuổi nói ra.”
“Nhưng sao anh biết tôi sẽ đến hôm nay, ba ngày sớm hơn dự định?”
“Đâu biết đâu. Chúng tôi có một đơn hàng vận chuyển đến cho anh tôi.” Anh hất đầu về phía sau xe. “Người ta báo cho chúng tôi biết nó sẽ đến hôm nay. Chúng tôi cũng chỉ hy vọng là cô có thể ở trên tàu, nhưng không ngờ lại may mắn đến thế.”
Dù sao cha nàng cũng phải ở đây, vì nàng chứ! Tiffany nghĩ. Nhưng rõ ràng ông không quan tâm lắm nên không đến ga kiểm tra lịch trình của tàu để biết nàng đến sớm hơn.
Nàng rũ ra khỏi cảm giác tổn thương và hỏi, “Căn nhà tôi sẽ quản lý trông như thế nào? Có bao nhiêu người làm ở đó vậy?”
“2 hầu phòng. Có thể có nhiều hơn, nhưng khó mà thuê họ.”
Nàng ngờ vực. Sao họ có thể thuê một quản gia khi mà họ không có đủ người để làm việc chứ? Nhưng vì họ đã cho nàng cơ may thực hiện lời hứa với mẹ, chí ít là cũng gặp được Hunter Callahan, mà không phải gặp cha nàng, nên nàng lờ nó đi. Thay vào đó nàng nói, “Anh có thể nói cho tôi biết chút ít về gia đình anh và nơi tôi sắp đến không?”
“Chúng tôi là chủ trang trại gia súc, cũng giống như nhà Warren. Nhà chúng tôi sở hữu Trang trại 3C[1], rộng tầm 200 héc ta[2] với hơn một ngàn gia súc.”
Nàng thật sự bị ấn tượng nhưng cũng nghi ngại, “Như vậy có đủ đất cho từng đấy bò không?”
Anh ta cười lục cục. “Tất nhiên là không rồi, chúng tôi không nhốt đàn bò trong trang trại. Đây là vùng đất mở.”
“Chính xác thì nó là gì cơ?”
“Chăn thả tự do.”
Vậy là hai nhà không tranh chấp nhau miếng đất, mà chỉ là nguồn nước thôi, nhưng nàng cũng chưa thấy bóng dáng nguồn nước nào cả. Họ đã đi ra khỏi thị trấn và hướng về phía bắc. Tiffany ngắm nhìn những bãi cỏ xanh mướt mọc hai bên vệ đường và những đỉnh núi phủ tuyết ở phía xa. Nàng chưa từng nhìn ngọn núi nào đẹp đến thế, ngoại trừ trong tranh ảnh. Họ đi qua một khu rừng, gỗ đốn chất đống ở giữa. Rồi đi ngang qua một ngôi nhà xây theo phong cách hiện đại[3] nằm riêng rẽ, bỗng làm nàng nhớ nhà đến kỳ lạ. Nhà xây bằng đá, nên chắc hẳn có một mỏ đá ở gần đấy. Nàng được biết lãnh thổ này đang bắt đầu ngành công nghiệp khai thác đá, nhưng vì còn quá nhiều khoảng đất trống nên vẻ đẹp hoang sơ ở nơi đây không hề bị xâm phạm.
Nàng phải thừa nhận vùng quê này thật đẹp, mặc dù chưa hề thú nhận với Anna. Nhưng Cole vẫn chưa nói gì về gia đình anh ta, đặc biệt là Hunter, người nàng đang quan tâm nhất.
Hy vọng có thể thăm dò về hôn phu của mình, nàng hỏi tiếp, “Gia đình anh có lớn không?”
“Tôi có ba người anh. Tôi là con út, Hunter là anh cả. Morgan, gã khùng, đi theo cơn sốt đào vàng và bỏ đi năm ngoái, trước khi có một mỏ vàng lớn hơn được tìm thấy gần Butte. Cha tôi giận điên lên nhưng Morgan cũng rất ương bướng, và thực tế là anh ấy cũng đã tìm được chút ít vàng, không đủ để giàu, nhưng cũng đủ để giữ chân không cho anh về nhà.”
“Như thế thì có gì là khùng?”
Cole khịt mũi. “Chúng tôi có một trang trại gia súc, hơn nữa ở Montana thì cũng đã có quá nhiều người đào vàng rồi. Chết tiệt, người ta cũng đã tìm thấy đồng ở đây năm nay. Cha hy vọng điều đó có thể khiến Morgan trở về. Cha nói nếu muốn làm gia đình xấu hổ bằng cách trở thành một tên đào vàng, thì cũng có thể tìm vàng ở nhà. Thế mà anh ấy cũng vẫn chưa chịu về.”
Vẫn chưa có cớ gì để thăm dò thêm về Hunter. Nàng có thể sẽ phải đợi cho đến khi gặp trực tiếp thì mới biết anh ta như thế nào.
Nàng chợt nhìn thấy một cái ao lớn hay một cái hồ nhỏ gì đó ở phía trước mặt, lọt thỏm giữa những bãi cỏ xanh và thảm hoa vàng. Thậm chí có cả vài bóng cây gần hồ. Đây quả là một nơi yên bình đáng yêu để đi dã ngoại.
Con đường dẫn đến thẳng hồ và chia ra thành ngã ba ngay hai bên bờ. Dòng nước chảy khá mạnh và có vẻ quá sâu để đi qua, có thể vẫn còn dâng lên do băng tuyết mới tan khi mùa đông qua đi. Xa xa, dọc theo dòng chảy về phía bắc có một đám lớn, dài màu nâu đậm, làm nàng tò mò.
“Kia là gì vậy?”
Cole nhìn theo hướng nàng chỉ. “Bò nhà Warren. Đây là giờ của họ.”
“Giờ của họ á?”
“Giờ cho gia súc uống nước. Họ buổi sáng, chúng tôi buổi chiều. Hai nhà đã phân định như thế từ lâu rồi để không trêu ngươi nhau lúc chạm trán khi cho gia súc uống nước.”
“Vì sao vậy?”
“Không cần phải ném đá vào mặt hồ đang yên ả - quá khích mà bắn súng vào nhau. Chỉ một phát súng thôi là sẽ loạn hết cả lên đấy. Nhiều vụ như thế lắm rồi.”
Nàng gần như không nghe thấy anh ta trả lời, mắt nàng bị hút vào những người cưỡi ngựa đang giữ cho bò không lội qua hồ. Khi nhận ra đó có thể là các anh trai nàng, và nàng có thể gần họ đến thế nào, nàng thở gấp. Nhưng những người chăn bò đang ở quá xa nàng để biết chắc. Rồi chiếc xe đi vào lối rẽ, đàn bò và những người chăn thả khuất khỏi tầm mắt nàng, thay vào đó là một toà nhà đang xây dở. Ngôi nhà nằm ngay phía sau hồ và chưa có tường, mới chỉ dựng xong phần khung. Ngôi nhà này nhìn ra một quang cảnh tuyệt đẹp.
Ôi trời, Tiffany đoán, đây hẳn là dải đất tranh chấp mà cả hai trang trại cùng muốn giành về phần mình. Và đây hẳn là ngôi nhà xây cho nàng và Hunter, bị dang dở vì hai gia đình không thể cùng nhau làm được nữa. Vậy cũng tốt, nàng nghĩ, vì nàng cũng đâu có ý định sống ở đó đâu.
Suy nghĩ đó khiến nàng áy náy. Những người này muốn nàng chấm dứt mối hiềm khích của họ. Ngôi nhà sẽ để trống nếu nàng không cưới Hunter. Và như vậy. mối thù cũng sẽ không bao giờ được hoá giải. Vai nàng trĩu xuống như có gánh nặng đè lên. Nàng lắc mạnh để rũ sạch cảm giác áy náy. Nàng không có trách nhiệm mang hoà bình đến vùng đất này, không phải việc của nàng!
Họ rời đường cái một đoạn dài trước khi đi đến một ngôi nhà lớn với hang hiên dài có mái che. Ngôi nhà có hai tầng cao được xây từ những tấm ván cắt đẹp đẽ, nhà Callahan không phải là một căn nhà gỗ nhỏ nhắn như trong tưởng tượng của nàng. Ngôi nhà không có vẻ quê mùa chút nào. À thì, không, khi chỉ nhìn bề ngoài, khi chưa nhìn thấy ống khói đặt giữa hai chiếc ghế ở một đầu hồi hay vết bùn dẫn tới tận cửa ra vào.
John xuống ngựa, và sau khi đưa lại cho Cole mũ của anh, nàng để John giúp nàng xuống xe. Vừa đặt chân xuống đất nàng đã nói ngay, “Tôi muốn chuyển đồ vào phòng và tắm luôn trước khi gặp người đứng đầu gia đình. Có người hầu nào có thể --“
“Một người gì?” Cole ngắn lời khi đi vòng qua xe bò. “Không thiếu phòng đâu. Cha tôi muốn có nhiều hơn bố đứa con nên đã xây nhà lớn hơn nhiều so với mức cần thiết ngay trong lần đầu tiên cơi nới lại nhà. Các phòng ngủ dưới tầng trệt đã kín hết rồi, nhưng lên lầu thì còn nhiều lắm. Cô tự chọn cho mình một phòng đi. Nhưng phòng tắm thì ở tầng dưới, cạnh bếp. Cô không phải ra giếng múc nước đâu, chúng ta có máy bơm rồi.”
Quá đủ thông tin cho Tiffany. Cái nhà tắm làm nàng rên thầm trong bụng. Một cái bồn tắm chung cho tất cả mọi người. Thật quá quắt. Có lẽ cái trò giả mạo của nàng đúng là không phải một ý tưởng hay.
Cole bỗng nhín qua đầu nàng và gọi, “Giúp em với nào, Hunter!”
“Đừng có mong!” Tiếng cười rộ lên sau lưng nàng. “Đốt đít nhà Warren không phải là ý tưởng của anh. Em bắt cóc cô hầu xinh đẹp của họ, em tự lo liệu đi.”
Tiffany quay lại để nhìn vị hôn phu của mình. Nhưng có đến hai, chứ không phải một người đàn ông, đang cưỡi ngựa đi qua nên nàng không biết ai là Hunter Callahan. Hai người họ không dừng lại nên nàng cũng không thể nhìn mặt ai được.
Câu nói của Hunter đập thẳng vào đầu nàng, mắt nàng mở to nhìn Cole. “Bắt cóc ư?”