Số lần đọc/download: 1680 / 28
Cập nhật: 2016-08-12 10:09:53 +0700
Chương 10: Hóa Giải
T
rong khi Lam Sam vô cùng khoan khoái thì chú mèo ú Schorodinger đầy hận thù đi ra tỏ ra không vui chút nào. Cô phát hiện ra tên tiểu tử Kiều Phong này rất khéo tay, nấu ăn rất ngon. Thịt cá còn tươi roi rói, sau khi ăn hương vị vẫn lưu lại trên miệng, hai món chay ăn cũng rất sướng miệng, ngay đến mấy quả trứng muối đen thùi lùi cũng thật đáng yêu. Ừ, mà canh cũng ngon, cơm cũng dẻo. Lam Sam đang cầm bát ăn cơm, vừa ăn vừa tương đối cảm động.
Kiều Phong ngây người nhìn cô ăn:
- Cô cứ ăn từ từ…. – Chưa từng thấy cô gái nào lại ăn uống như lang thôn hổ yết thế này, quả thật như vừa chạy nạn đến đây.
Bất quá, vì tài nấu nướng được khẳng định, Kiều Phong coi đó như một niềm tự hào, nên cũng không thấy bộ dạng ăn uống của Lam Sam là khó coi.
Lam Sam nuốt nốt miếng cơm trong miệng, hỏi:
- Anh nấu thức ăn rất ngon thì tôi còn hiểu được, nhưng sao đến cơm cũng nấu thơm như vậy được nhỉ? – Một tay cô vịn vào cánh tay Kiều Phong, lay nhẹ.
Kiều Phong nhìn lướt qua vị trí bị nắm trên cánh tay, Lam Sam vội thu tay về.
- Đây chỉ là gạo tám thơm thông thường thôi. – Kiều Phong giải thích: - Do đích thân ông nội tôi trồng, được tưới bằng nước suối ngọt, không sử dụng các loại phân hóa học.
- Ồ, hóa ra ông nội anh là nông dân. Tôi nói cho anh biết, ông nội tôi là người chăn nuôi. – Nói đến đây, Lam Sam không khỏi cảm thấy thân thiết, cô cười cười: - Nông dân và người chăn nuôi thật ra là một, ha ha. Lần sau tôi sẽ dẫn anh đi ăn món đặc sản thịt khô ở chỗ tôi.
Kiều Phong gật đầu, hoàn toàn tiếp nhận lòng tốt của cô.
Lam Sam rất thèm muốn được như Kiều Phong. Hiện nay trong thành phố bán toàn gạo tám thơm giả, dù có là gạo thật ăn cũng chẳng thơm. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy hạt gạo này chan chứa biết bao ân tình, cô lại cầm bát cơm lên, và lấy và để. Lúc này thậm chí cô còn cảm thấy kể cả nếu không có thức ăn, để cô ăn cơm không, cô cũng có thể ăn no.
Đến bây giờ, ấn tượng của Lam Sam đối với Kiều Phong hoàn toàn bị tài nấu nướng của anh thay đổi giá trị.
Dáng Kiều Phong khi ăn cơm rất nhã nhặn. Mỗi lần anh gắp không quá nhiều thức ăn, cho vào miệng nhai nuốt rất chậm rãi, cố gắng hết sức để không rơi vãi ra ngoài. Động tác của anh rất ưu nhã, vô cùng kỹ tính. Mặc dù vành mắt của anh vẫn đen, nhưng sao Lam Sam vẫn thấy cảnh đẹp ý vui, đại khái hẳn vì khuôn mặt đẹp trai cũng có giá trị của nó nhỉ.
Thế nên khi cô đã ăn xong, anh vẫn chậm rãi ăn.
Lam Sam trêu anh:
- Nhìn anh ăn uống cứ như tiểu thư lá ngọc cành vàng? Chẳng ra dáng đàn ông chút nào.
Kiều Phong gật đầu:
- Còn cô ăn trông cực kỳ đàn ông.
- Khụ. – Đây tuyệt đối không phải một lời khen nhé. Lam Sam nhìn đống xương cá hỗn độn trước mặt, lại thấy hơi ngượng ngùng. Cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, lại hỏi: - Tôi rất hiếu kỳ nhé, làm sao anh biết người bán xe đó chính là tôi thế?
Ngày đó lúc ở hiện trường xảy ra sự việc, cô chỉ nói với Tiểu Du Thái vài câu, hình như ngoại trừ tên thì gần như cô không để lại bất kỳ đầu mối quan trọng nào hết nhỉ? Trừ phi Kiều Phong theo Ngô Văn đến công ty các cô, tận mắt nhìn thấy cô, nếu không sao anh ta biết được chứ?
Kiều Phong đáp:
- Tôi thấy trên danh thiếp của cô.
- Nếu chỉ dựa vào cái tên giống nhau mà đoán là tôi thì hình như hơi võ đoán đấy? Trung Quốc rộng lớn như vậy, nếu cứ chỉ dựa vào danh tính, anh không sợ làm tổn hại đến người vô tội à?
Kiều Phong liếc nhìn cô, đôi đồng tử của anh thật trầm tĩnh nhưng lại ẩn chứa đầy tự tin:
- Tôi không bao giờ làm hại người vô tội.
- Vậy rốt cuộc anh làm sao lại biết được? Nói thử một chút xem nào?
Ngược lại Kiều Phong lại không hề giấu diếm:
- Căn cứ vào đầu mối là cái danh thiếp của cô, tôi lên mạng tìm hồ sơ lí lịch của cô.
Lam Sam không tin:
- Vớ vẩn, sơ yếu lí lịch online của tôi đều là tuyệt mật, ngoại trừ phòng tổ chức của công ty chúng tôi, người ngoài căn bản không thể biết được.
Kiều Phong chỉ từ tốn nói ra một con số:
- 521. – Nói xong lại gắp thức ăn lên miệng, không nhanh không chậm nhai nhai nuốt nuốt.
521? Căn cứ vào mấy con số này, Lam Sam chỉ có thể nghĩ được rằng Kiều Phong đang định bày tỏ gì đó. Nhưng một người như Kiều Phong hiển nhiên sẽ không bao giờ có ý định bày tỏ với cô đâu, nếu ngoại trừ khả năng này ra thì còn gì nữa?
Cô vò đầu bứt tai, trầm tư suy nghĩ, cuối cùng cũng chẳng có kết quả.
Gặp phải đối thủ kém cỏi khiến Kiều Phong chẳng còn cảm thấy thú vị, anh nói:
- Đây là kết quả thi tốt nghiệp cuối cấp của cô đấy.
À, đúng rồi! Tổng điểm thi tốt nghiệp của cô đúng là 521 điểm, nhưng dù sao chuyện này xảy ra quá lâu rồi, cô đã quên mất tiêu.
Hiện tại, Lam Sam đã tin lời anh, thậm chí ngay cả chuyện riêng tư như vậy anh ta cũng biết, vì vậy anh ta hoàn toàn có khả năng đã xem qua sơ yếu lí lịch của cô. Trong bản sơ yếu lí lịch luôn có bằng chứng nhận tốt nghiệp, có lẽ bởi vậy anh mới có thể nhận ra cô, rất hợp lý.
Trong nháy mắt, cái cảm giác bị người trước mặt này lột trần khiến cô cảm thấy khó chịu. Cô ai oán nhìn anh:
- Ngoại trừ điều này, anh còn biết thêm gì nữa không?
- Trên hệ thống có lưu lại toàn bộ thông tin của cô, dù là tối mật thì đối với tôi cũng chẳng thể gọi là bảo mật.
Lam Sam bắt đầu rơi vào trạng thái tâm lý gà bông. Hiện tại cô cảm thấy Tiểu Du Thái nói không hề ngoa, đây đúng là một vị đại thần có cái đầu đáng sợ. Tâm trạng cô chợt trở nên phức tạp, một mặt cảm thấy vô cùng vinh hạnh vì được tận mắt chứng kiến một vị hacker trong truyền thuyết, mặt khác, vì chính mình bị con quái vật đó nhìn thấu suốt tận đáy lòng, cô bỗng thấy thiếu an toàn…
Cô chợt giật mình, nhớ đến một chuyện khác:
- Chờ chút, tôi phải vào Weibo đã. – Nói xong, vội vàng lấy di động ra.
Sau khi tiến hành đăng nhập Weibo, Lam Sam phát hiện ra cái Weibo vốn vô cùng bình lặng của cô có một tin nhắn lại. Cô rất cảm động, mở ngay ra, nội dung tin nhắn như sau: “Chỉ số thông minh của người hàng xóm của cô vốn không thể đo được bằng các biện pháp hiện hành, hoàn toàn không hề có dấu hiệu thần kinh."
Nickname của người để lại tin nhắn là “Kiều bang chủ”, không cần đoán cũng biết đó là ai.
Lam Sam nhìn trộm sang phía Kiều Phong. Tên quái nhân này kể cả khi ăn cũng chăm chú như khi làm việc, đôi mắt luôn cúi xuống, cứ đối chiếu với tình hình hiện nay thì hẳn anh ta đang nhìn vào bát cơm đây. Về phần cái Weibo thần kinh thần kiếc gì đó, anh ta căn bản là không quan tâm.
Lam Sam lè lưỡi, thoát khỏi Weibo, cô sang Weibo nhà Kiều bang chủ xem thử chút, cô phát hiện ra trên đó không hề có thông tin cá nhân, nhưng có rất nhiều tin tức, mà toàn là của cô. Ặc, không biết lập gấp đến mức nào đây, cô nhấn một cái, “Theo dõi” Kiều Bang chủ này.
Lúc Lam Sam cất di động đi, Kiều Phong cuối cùng cũng kết thúc bữa ăn.
Há miệng mắc quai, Lam Sam định giúp anh rửa bát để tỏ lòng biết ơn, nhưng đáng tiếc là trong nhà Kiều Phong có sẵn một cái máy rửa bát thông minh, nên cô cũng chẳng còn đất dụng võ. Không chỉ vậy, cô dường như cực kỳ không được hoan nghênh, Schrodinger nhất mực nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt đầy thù hận. Lam Sam che miệng cười ha ha, sau khi giúp Kiều Phong thu dọn bàn ăn, cô liền xin phép ra về.
Sau khi Lam Sam về, Kiều Phong tìm một ít cá kho bỏ vào đĩa của Schrodinger để trấn an nó. Anh xoa đầu Schrodinger, đột nhiên điện thoại vang lên thông báo nhắc nhỏ, anh liền lấy ra xem.
Là một email, tên người gửi là Carina, thư không hề chủ đề, toàn bộ thông tin chỉ có một chữ: “Hi”
Kiều Phong cũng chỉ trả lời bằng đúng một từ: Ừ
Carina: Em đã về nước
Kiều Phong quả thật không hề biết đến việc này, gần đây cũng không thấy ai nhắc đến với anh. Đối với sự chỉ trích của cô, anh không biết phải biện bạch thế nào, không cách nào khác đành trả lời: Xin lỗi.
Carina: Tha cho anh đấy
Carina: Gần đây thế nào rồi?
Kiều Phong: Rất tốt
Carina: Em thì chẳng tốt chút nào.
Kiều Phong không biết nên động viên cô thế nào. Anh cảm thấy tính cô cũng không hay lắm, nên tốt nhất anh không nên an ủi cô.
Một lát sau vẫn không thấy trả lời, đầu bên kia lại nhắn tới:
Carina: Không phải anh không muốn nói chuyện với em đấy chứ?
Kiều Phong rất phát huy tinh thần cầu thị: Đúng vậy
Thế giới bỗng trở nên thanh tịnh, đối phương không cách nào phục hồi nổi nữa rồi.
Kiều Phong bỏ di động sang một bên, lại thêm cho Schrodinger hai con cá nhỏ. Anh vào bếp, bỏ bát đũa vào máy rửa bát. Nhìn một bàn thức ăn sạch sẽ đến mức không còn một mẩu trứng muối, đồng thời trong nồi cơm một hạt gạo cũng không còn, Kiều Phong lắc đầu, lẩm bẩm: “ Đúng là cái thùng cơm.”
“Thùng cơm” Lam Sam sau khi trở về nhà mình, miễn phải nói đến sự hào hứng trong lòng cô lúc này, ngay sau đó cô gọi cho Tiểu Du Thái, dùng những từ ngữ vô cùng khoa trương để khen ngợi tài bếp núc của Kiều Phong.
Tiểu Thu Thái cảm thấy như lọt vào sương mù:
- Nghe tớ nói này Lam Sam, kể chuyện cổ tích cũng phải có tính chuyên nghiệp một chút chứ, cậu kể lại từ đầu cho tớ được không? Cậu chưa chuyển nhà được vài ngày đã đòi làm thùng cơm nhà hàng xóm rồi, hẳn phải có gian tình nhé?
- Người đó cậu cũng biết đấy, chính là Kiều Phong.
- … - Tiểu Du Thái muốn phát điên, âm điệu đưa lên đến quãng tám.- Đồ khốn, tớ đây còn ngày ngày thắp hương nguyền rủa hắn cho cậu đấy, kết quả là vừa quay đi quay lại cậu và hắn đã chuyển thành cuộc chiến tơ lụa rồi? Cái duyên phận cóc khô gì để hai người thành hàng xóm thế? Thế còn ai sẽ nấu cơm cho hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ điên cuồng vì đại thần ở công ty tớ đây?
- Bình tĩnh, bình tĩnh. Những câu cậu vừa nói, có thể chuyển toàn bộ dấu hỏi chấm thành dấu chấm được không.
Thiên ngôn vạn ngữ giờ đều biến thành một dấu chấm than, Tiểu Du Thái hét lên chói tai:
- Hắn ta có bị bệnh không thế?
- Anh ta không hề mắc bệnh gì hết, tuy nhiên các phương tiện hiện hữu không thể đo được chỉ số thông minh thiên tài của anh ta. – Những lời phức tạp này Lam Sam mà có thể trần thuật lại chính xác hoàn toàn, cho thấy cô cũng có điểm thiên tài đấy nhé.
Tiểu Du Thái giận dữ:
- Thế còn nói không bệnh nữa.
Được rồi, chỉ số thông minh chính là điểm yếu của Tiểu Du Thái. Hoàn toàn ăn khớp với suy nghĩ của cô, tất cả những người có chỉ số thông minh cao đều bị bệnh hết, nên đập cho vài cục gạch vào đầu mới có thể trở về giá trị bình thường.
Tiều Du Thái cũng không sao lấy lại được bình tĩnh, hai người cùng hàn huyên một lúc, cô nàng phát hiện ra chỉ trao đổi qua điện thoại thì không sao thỏa mãn được sự hiếu kỳ trong lòng cô lúc này, cô nhất định phải gặp mặt Lam Sam để cùng làm sáng tỏ suy nghĩ của mình.
Lam Sam vui vẻ đồng ý, sau khi hẹn thời gian địa điểm cụ thể với Tiểu Du Thái, cô mới cúp máy.
Dạo một vòng quanh Weibo, Lam Sam phát hiện ra trong danh sách bạn bè của cô có thêm một người theo dõi, thật vui quá.
Nhưng vừa mở ta, lại là Kiều bang chủ.
Cô đọc ba chữ cái này, khóe miệng dật dật: “Cắt.”