Số lần đọc/download: 717 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:41 +0700
Chương 10
N
gày hôm sau trời vừa hừng sáng, Tiết gia từ trước đến nay vốn thanh tịnh yên tĩnh bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên. Tiết Lạp vào triều tạ ơn, nhận lời chúc của những viên quan khác. Từng tốp từng tốp phu nhân cũng theo nhau mà đến. Đủ loại xe ngựa lớn nhỏ nhiều màu sắc trước cửa Tiết gia, uốn lượn thành đoàn chiếm hết nửa con phố Ninh Vĩnh, tất cả đều là đến để chúc mừng vì biết được tin tức nữ nhi nhà quan trong Kinh được tứ hôn. Hai viện Lục Bộ - Ngũ Tự cùng một Tư Quốc Tử Giám trong triều, theo tới nữa chính là Cáo Mệnh phu nhân chính nhị phẩm Lục Bộ đốc sát, tiếp theo nữa là nữ quyến tự thừa của các tự ngũ lục phẩm, phàm là hơi có chút giao tình thì sẽ nối đuôi nhau tới trước cửa để nói lời chúc mừng. Văn thị cố tạo ra vẻ mặt tươi cười, dẫn người nhà ra cửa nghênh đón, lần đầu tiên trong đời thấy người trong nhà không đủ để tiếp khách, loay hoay mãi đến cả ngụm nước cũng không được uống. Mãi đến lúc chạng vạng tối, rốt cuộc cũng tiễn được một nhóm nữ khách cuối cùng, lúc này mới nhận thấy má thịt trên mặt cười đến cương cứng. Cục diện như thế kéo dài đến gần nửa tháng, vì thế dần dần đã trở thành đề tài cho thiên hạ bàn tán.
Thiên Chương các Tiết gia và Binh Bộ Thượng Thư Dương gia mười tám năm qua như Xuân - Hạ chi giao, trở thành hai gia đình được người ta chú ý nhất thành Lạc Kinh. Nhất là Tiết gia, chỉ với thân phận quan ngũ phẩm, nhưng lại nhảy vọt trở thành thông gia với Thân vương phủ. Việc nhân duyên này, sẽ không ai nghĩ rằng Tiết gia có vui hay không. Tất cả mọi người đều cho rằng đương nhiên là vui rồi. Ao ước đố kị cũng nhiều, tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc Tiết gia làm thế nào để trèo lên được mối hôn sự như thế, nhóm phu nhân tới chúc mừng khi ra về cũng bắt đầu rối rít không ngừng suy đoán. Dần dần có truyện trong tối truyền ra, nói Tiết gia là vì biết Vương phi tới Chùa Phổ Tu tịnh tu, cho nên mới mượn cớ tiếp xúc, chứng cớ chính là lúc trước con trai Tiết gia cùng tiểu công tử phủ Thái Sư qua lại rất thân mật, trong đó không chừng có ẩn tình gì đấy, lúc này nghe nói phủ Thái Sư đã từng có ý định muốn cùng kết thân. Chỉ là ham muốn của Tiết gia quá lớn, mượn cớ thay đổi mục tiêu, hôm nay cuối cũng nhảy được lên Long Môn.
Mặc kệ người ngoài vụng trộm đồn đại thế nào, hôn sự giữa Tiết gia và Vĩnh Định Vương cũng đã định xong, đây cũng là sự thực. Mấy ngày sau, bộ nội vụ truyền lời xuống, nói ngày đại hôn định vào ba tháng sau ngày mười sáu tháng tám, muộn hơn hôn sự của An Dương Vương và Dương gia mười ngày. Hai ngày này, là Khâm Thiên Giám chọn ngày đại cát đại lợi nhất trong cùng một tháng.
Dù là thánh chỉ ban hôn, nhưng vẫn phải tuân theo lục lễ như thường lệ. Nửa tháng sau khi tặng thiếp trâm Long Phượng Như Ý, phủ Vĩnh Định Vương sẽ đưa lễ đến cửa.
Ngày đưa sính lễ rất phô trương. Bốn người của vương phủ cưỡi ngựa tới, theo như quy chế của vương tộc, đặt bốn mươi sính lễ lên mâm son, phủ lụa hồng điểm ít màu lục trùng trùng điệp điệp đi từ cửa Khai Hóa hướng đến cửa Xuân Huy của Tiết gia.
Theo vương lệ thứ nhất, đặt ba hộp gỗ tử đàn khảm một đôi Bạch Ngọc Như Ý, thứ hai làm danh mục quà tặng, theo thứ tự là trâm ngọc trai, trang sức tứ quý, áo khoác áo dài, một hai viên Kim Ngân, lồng ngỗng đính lông, biển rượu long phượng. Đội ngũ đưa sính lễ đến bao vây cả Tiết gia, Tiết gia nhận lễ, hai bên chúc mừng nhau, sau khi lễ tiết xong đâu đó, tiếp theo chuyện quan trọng nhất trước hôn lễ đó là của hồi môn của nhà gái.
Với Tiết gia mà nói, đây là một cửa ải khó. Ít nhất trong mắt Thiện Thủy là như thế.
Nàng biết gia sản nhà mình thế nào. Dựa hết vào chút bổng lộc của phụ thân cùng vài cái điền trang lâu năm ra, có thể duy trì vẻ vang được như bây giờ đã là tốt lắm rồi. Nàng cũng biết Văn thị mấy năm trước đã sớm chuẩn bị đồ cưới cho nàng, nhưng chỉ là đối chiếu theo tiêu chuẩn kết thân với Trương gia. Bây giờ tình huống đã thay đổi lớn, người nàng phải gả đến chính là Thân Vương Phủ. Nàng quả thật không so đo những thứ này, nhưng phụ thân và nương, thậm chí cả ca ca Tiết Anh của nàng, mấy ngày nay cũng vì chuyện đưa đồ cưới mà bận tối mày tối mặt. Điều này khiến trong lòng nàng áy náy tăng lên gấp bội. Hôm nay được Văn thị gọi đi cùng xem thử đồ trang sức mới đưa tới, nhìn một dãy Long Phượng Hồng Tường đỏ thắm sơn vàng, trên hộp lại có dấu con kỳ lân của lão Thụy, nhớ tới hôm qua đưa thêm tới một đống đồ dùng trong nhà, lớn thì từ khung giường ngăn sách, nhỏ thì là bàn đạp chân, tất cả đều được làm bằng gỗ tử đàn cây lê, đợi cho nhóm mụ mụ cùng bọn nha đầu đang vây quanh nhìn ngó chậc chậc tán thưởng không thôi lui đi hết mới nói với Văn thị: "Nương, con hiểu người muốn giữ thể diện cho con. Nhưng gia sản nhà chúng ta cũng chỉ có bấy nhiêu đấy, người đều dành hết cho con mang đi, ca ca cuối năm còn phải thành thân. Đến lúc đó con có thể diện rồi nhưng mọi người đều sẽ hít không khí đế sống sao?"
Văn thị ngược lại cũng không quan tâm, vẫn mở một nắp hộp ra, chỉ vào ba đôi đại trung tiểu phượng điện bằng vàng ròng bên trong, cười nói: "Con nhìn xem, tay nghề lão Thụy Lân đúng thật là đa dạng. Biết là phải đưa đồ cưới vào vương phủ, so với ngày thường tỉ mỉ hơn nhiều. Nữ nhi con xem được không, nếu không hài lòng, chúng ta đi đổi lại."
Thiện Thủy đậy nắp hộp lại, nói: "Nương, con hiểu được người thương con. Nhưng chúng ta cũng không cần phải tô điểm lên ặt mũi như vậy. Là người ta tự tìm tới, chúng ta mặc dù không thể không gả, nhưng nếu chúng ta có thể mang hết của hồi môn qua nhà vương phủ ở bên đó. Người trong cuộc nếu họ hiểu được, hắn nên biết làm gì. Nếu là người hồ đồ, nương coi như đem luôn cả nhà chúng ta qua đấy, hắn cũng sẽ không hiểu đâu. Huống chi con gả đi chính là hoàng tộc, nội vụ Tông Nhân Phủ bên kia, đến lúc đó không phải cũng sẽ đưa thêm hồi môn sao? Chúng ta có cái gì, cứ mang theo cái đó đi là được rồi. Tội gì phải tự làm khó mình?"
Văn thị nhìn Thiện Thủy rồi kéo tay nàng ngồi xuống bên giường, sau đó nói: "Con gái ngốc, nương biết con là người có đầu óc xét đoán. Phần nội vụ bên kia đưa tới, cũng chỉ là đi đầu để vừa ý triều đình, còn lại tất nhiên đều phải do chúng ta tự mình lo sắm. Loại chuyện này, chỉ cần nhà mẹ để phô trương lên, dù thế nào cũng không để lúc đưa đồ cưới qua khiến con bị người khác chê cười. Nương nghe nói Dương gia chuẩn bị đồ cưới có tới một trăm hai mươi người khiêng. Tiểu thư nhà đấy gả cho người chỉ có chữ Vương, người con gả chính là Thế tử. Ta không cần phải cao hơn nhà họ, nhưng cũng không thể kém quá nhiều. Con yên tâm, trong tay nương có tiền. Không cho con được thể diện cao đội trời, cũng không có nhiều ruộng đất điền trang làm của hồi môn, nhưng ít ra cũng được một trăm người khiêng, nhiêu đấy ta vẫn có thể lo được."
Thiện Thủy kinh ngạc nói: "Nhà chúng ta làm gì có nhiều tiền đến thế?"
Văn thị hơi mỉm cười, kề sát vào tai nàng, đè thấp giọng nói: "Đứa nhỏ ngốc, phụ thân con là người ăn no cơm rồi chỉ biết đặt đũa xuống viết chữ, làm sao thông hiểu được thế tục sự vụ? Nếu nương cũng giống như ông ấy, thì làm sao mà sống được? Nương lén nói cho con biết, từ bảy tám năm trước, một học trò của phụ thân con bỏ thi làm quan đổi đi đến bến cảng ở phía Nam ra biển làm ăn buôn bán, vì cảm kích công chăm sóc của phụ thân con ngày trước, hỏi ta có muốn góp vốn không. Nương liền đưa hồi môn của mình góp vào đấy, cho Tiết Ninh đi cùng. Cũng coi như số tốt, thường xuyên qua lại, mấy năm nay dành dụm được một khoản tiền. Con nói xem hàng năm Tiết Ninh phải đi xuống phía Nam một chuyến là để làm gì? Chính là quản lý xếp hàng thay chúng ta. Trong tay nương nay đã có tiền rồi, con cứ yên tâm đi."
Thiện Thủy kinh ngạc không nói được gì. Tuyệt không nghĩ tới nương mình thường ngày luôn giữ im lặng lại cũng biết mánh khóe và có mắt nhìn như vậy. Sửng sốt một lúc, đột nhiên cảm thấy mình được nuôi dưỡng ở trong nhà này mười sáu năm, thật chỉ là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, không cần quan tâm đến việc gì. Hôm nay xuất giá, còn phải dốc sức quét hết một mảnh đất của nhà mình, trong lòng vừa chua xót vừa xúc động, cắn môi nói: "Nương, ân tình của nương và phụ thân đối với nữ nhi, đời này nữ nhi thật sự không biết nên làm thế nào để báo đáp......"
Văn thị yêu thương vuốt nơi tóc mai mềm mại của nàng, cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, hiện nay nương cũng chỉ mong việc hôn sự của con mọi điều được thuận lợi. Vương phủ đó không phải là quý tộc bình thường. Mẹ chồng tuy rằng rất hòa thuận, nhưng người khác thì khó nói lắm. Cũng may người trong phủ nhà hắn không đến nỗi phức tạp. Nghe nói cũng chỉ có một cô em chồng còn nhỏ được phong là công chúa. Sau này con vào cửa rồi, nhớ lấy điều thứ nhất là hầu hạ mẹ chồng, thứ hai là cư xử tốt với em chồng, thứ ba cũng là một điều quan trọng nhất, phải sớm sinh ít nhất hai ba đứa con trai. Nương cũng đã nghe qua mấy chuyện về vị Thế tử đó. Nhưng dù sao con và hắn cũng đã thành phu thê rồi, về sau hai đứa nhất định phải là một đôi phu thê sống với nhau đến trọn đời. Đừng để ý tới nam nhân ở bên ngoài như thế nào, khi trở về nhà đó mới chính là người của con con. Là cứng hay mềm còn không phải là do con khuyên nhủ sao? Lỗi cũng do nương, ngày trước không suy nghĩ nhiều, mới thiếu dạy dỗ con những chuyện này. Con chỉ cần nhớ kỹ một điều. Tên con là Thiện Thủy, phụ thân con ngày trước đặt tên này, là lấy từ Thượng Thiện Nhược Thủy trong Phương Viên. Con là đứa trẻ thông minh, con từ nhỏ đã làm nương yên tâm, đạo lý này con phải tự suy thật thấu đáo."
Thiện Thủy nhận lấy đồ trang sức trong tay mẫu thân, nghe lời răn dạy chân thành nhẹ nhàng của bà, chỉ cảm thấy trong cổ họng bồi hồi nghẹn ngào, nhưng cố gắng nhịn xuống, dùng sức gật đầu.
Văn thị kéo nàng đứng dậy, lấy từ trong hộp ra một cây trâm song kết ngọc trai Như Ý khảm san hô hồng, cắm vào búi tóc nàng, quan sát một hồi, thấy hai viên ngọc trai rực rỡ tôn nhau lên tỏa sáng. Gật đầu cười nói: "Con gái của nương xinh đẹp như thế. Nếu con có tâm, thì sợ gì không bắt được lòng nam nhân?"
......
Mặc dù hôn sự gấp gáp, đến ăn mày còn phải qua ba cửa, huống chi hiện tại là Vương phủ kết thân với Tiết gia? Đến giúp một tay, cũng không thể thiếu người trang điểm. Mới chỉ như thế Văn thị và quản gia Tiết Ninh đã gấp đến độ người ngã ngựa đổ. Thiện Thủy là người trong cuộc mà vẫn nhàn nhã ung dung, mỗi ngày chỉ vùi mình trong viện thêu thùa thêm ít đồ dùng, trong đó còn làm cả hầu bao với giày của nam nhân.
Việc thêu thùa này nàng đã bắt đầu từ lâu rồi. Giày và hầu bao cũng từng làm qua vài lần. Có điều lúc đó làm toàn so theo Trương Nhược Tùng. Bây giờ chớp mắt một cái từ gà biến thành vịt, trên hầu bao không có dấu hiệu nào có thể dùng được, giày có lớn có nhỏ nhưng không còn dùng được nữa. Nên mấy hôm nay Thiện Thủy chỉ dựa theo lời Văn thị nói mà làm giầy thật nhanh, mỗi ngày thời gian trôi qua thật mau, thấm thoát đã đến cuối tháng bảy rồi, cuối cùng Tiết gia cũng lo được của hồi môn, cũng cố gắng cho đủ 120 hòm. Mũ nón quần áo, giày vớ trang sức, đồ dùng rương tủ, chăn đệm lều trướng, dụng cụ đồ ngắm, không món nào không phải là đồ thượng hạng, vô cùng long trọng. Đến lúc này Văn thị mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài của hồi môn ra, người đi theo nàng cũng đã quyết rồi. Gia nhân trong Tiết gia vốn rất ít, từ trên xuống dưới cộng lại cũng không quá hai ba mươi người. Vốn có đại nha đầu Bạch Quân, Vũ Tình với hai tiểu nha đầu chuyên giúp việc vặt dĩ nhiên sẽ đi theo, thị tì trừ nhũ mẫu Lâm thị ra, Văn thị chọn thêm mấy lão nhân trung thành. Cứ như vậy, số người lúc đầu ở Tiết gia đã ít giờ lại ít đi gần nửa. Văn thị cũng không để ý, chỉ cần mọi việc của nữ nhi suôn sẻ là được.
Mồng 6 tháng 8, cả thành kinh động, bởi vì ngày hôm đó là ngày đại hôn của An Dương Vương, vì thế Đức Tông tạm hoãn triều một ngày. Thiện Thủy ở trong viện chơi đùa với Sước Sước cũng có thể nghe được tiếng pháo vui mừng chấn động cả Thành Bắc. Nghĩ đến không tới mười ngày nữa, mình cũng phải rời khỏi Tiết gia đã nuôi dưỡng mình, trong lòng bỗng dâng lên bồi hồi thương cảm, mắt cũng bị ánh mặt trời chiếu vào có chút nóng. Đang muốn ôm Sước Sước về phòng thêu nốt mấy mũi cuối cùng cho đôi hài, nhưng ngước mắt lên lại nhìn thấy Tiết Anh đang đứng ở cửa viện cạnh cây tường vi cười với mình.
Thiện Thủy dù không để ý chuyện hồi môn của mình, nhưng vẫn biết Văn thị vì muốn mình không bị người khác chê cười ở sau lưng, thật sự là không tiếc vốn. Chẳng những tiêu hao của cải tích lũy mấy năm trước hầu như không còn, ngay cả ít tiền để dành cho hôn sự của Tiết Anh cũng lấy đi. Ca ca mình ngày thường tuy có chút không biết điều, nhưng đối với chuyện này lại không hề mở miệng nói một câu, ngược lại còn bận bịu chạy lo trước lo sau.
"Ca ca!"
Thiện Thủy thả Sước Sước xuống, đi tới chỗ hắn.
Hôm nay cả thành vui vẻ như vậy, tính ca nàng xưa nay thích náo nhiệt lại không đi ra ngoài, chắc có gì không bình thường rồi.
Tiết Anh đáp lại, trêu Thiện Thủy mấy câu, bỗng nhiên do dự một lúc, rồi nói: "Muội muội, ca ca trước đây làm việc lỗ mãng, thật không đúng với muội. Nếu không phải là trước đây ta bị ma xui quỷ ám qua lại với Tử Tức, nhà chúng ta cũng sẽ không bị người ta nói xấu sau lưng như thế. Muội không trách ca chứ?"
Thiện Thủy ngẩn ra.
Nàng với chuyện này, vốn cũng không hề để ý. Nhưng thật không ngờ Tiết Anh lại nhận ra điều này, bây giờ còn đến đây tỏ ý nhận sai, vì vậy nói: "Ca ca, chúng ta cũng chỉ có thể quản lý tốt lời nói của mình. Người khác muốn nói gì, họ nhiều chuyện, thật sự là không quản được. Về sau ca chỉ cần biết mình nên làm gì thì muội đã rất vui rồi, còn trách ca làm gì? Nhưng mà lần này, vì phải làm hồi môn uội, trong nhà dường như đã không còn lại gì, ca ca đừng trách muội chiếm hết phần của huynh."
Tiết Anh vội khoát tay nói: "Tiền bạc là vật ngoài thân, chỉ cần muội muội được thuận lợi vui vẻ, ca không sao."
Sắp tới chính là kì thi Hương rồi. Thiện Thủy biết huynh ấy đọc sách không thông, ngày trước còn sợ huynh ấy có ý định bỏ đi. Nàng gả vào Vương phủ, về sau nếu có được chỗ dựa vững chắc, tất nhiên cũng muốn giúp cho ca ca của mình. Chỉ tiếc chưa biết tiền đồ bây giờ thế nào, cũng không tiện nói thêm gì. Đành khuyên nhủ: "Ca ca, con người huynh thật tốt, lại rất thương muội, muội sẽ ghi nhớ phần tình cảm này của huynh. Sau này, nếu muội muội muốn là được, chuyện của ca ca tất nhiên cũng là chuyện của muội. Muội sắp phải xuất giá. Hy vọng ca ca cưới được chị dâu tốt, thật sự học theo sách làm việc, thay muội phụng dưỡng phụ thân và nương, muội muội thật vô cùng cảm kích."
Thiện Thủy nói đến đây bỗng động lòng, cổ họng đã nghẹn lại. Hốc mắt Tiết Anh cũng hơi đỏ lên, gật đầu đồng ý.
......
Ngày đại hôn định vào ngày mười sáu, mười lăm đưa đồ cưới. Mắt thấy ngày đại hôn sắp tới gần, Thiện Thủy vẫn bình tĩnh yên ả, Văn thị vừa không ngừng dạy nữ nhi các loại chuyện khuê phòng hoàng thất, vừa đứng ngồi không yên. Hôm nay đặc biệt còn dẫn theo Thiện Thủy đến Chùa Phổ Tu xin sâm và thỉnh vật hộ thân cho ngày đại hôn. Những quẻ sâm đó rút được toàn là thượng thượng. Văn thị lúc này mới yên long đôi chút, vui mừng rối rít lên xe ngựa về Thành.
Tiết Đại đánh xe về đến phố Ninh Vĩnh thì đã là xế chiều, sắc trời có chút mờ tối. Thiện Thủy ngồi dựa vào cạnh mẫu thân, đang hơi có chút buồn ngủ, chợt nhận thấy xe ngựa chạy chậm lại, nghe Tiết Đại giống như đang chào hỏi với ai đó, ngay sau đó quay lại nói vào trong xe: "Phu nhân, gặp được Trương công tử đang ở ven đường, hắn chào hỏi tiểu nhân, có cần dừng lại không?"
Thiện Thủy nghe thế toàn bộ cơn buồn ngủ lập tức biến mất, cùng Văn thị liếc mắt nhìn nhau.
Văn thị hơi chần chừ, rồi nói: "Dừng lại đi. Ta nói vài lời với hắn."
Tiết gia đột nhiên được chỉ hôn, chuyện hôn ước với Trương gia đương nhiên cũng phải bỏ qua. Trong long Văn thị cảm thấy vô cùng áy náy, đã từng tính sửa soạn hậu lễ tới cửa xin lỗi Trương phu nhân. Trương gia mặc dù thất vọng, nhưng sự tình đã như vậy, cũng chỉ đành thở dài mà thôi. Vả lại Tiết gia kết thân với phủ Vĩnh Định Vương, không chừng về sau thăng tiến rất nhanh, nào có dám để lộ ra oán hận gì? Trương phu nhân còn vui vẻ chúc mừng, trước đó vài ngày còn thường xuyên tới giúp một tay, còn tặng thêm nữ trang Tỳ Hưu (loàì dã thú nói trong sách cổ), dựng ột giá quần áo sơn màu đen và bồn cây cảnh Trường Xuân Bạch Thạch kì thọ. Bây giờ gặp Trương Nhược Tùng trên đường, bà vẫn luôn rất thích đứa con trai này của Trương gia, không tốt sẽ không quan tâm, bà đương nhiên phải bảo dừng.
Trương Nhược Tùng rốt cuộc cũng chờ được xe ngựa sơn đen của Tiết gia trở về, thấy xe ngựa ngừng lại, cửa sổ trên vách xe ngựa mở ra, trông thấy gương mặt Văn thị đang mỉm cười, đè xuống u sầu trong long xuống, nhưng cũng có vài phần kích động, bước nhanh lên trước chào hỏi, gọi "Bá mẫu", đưa một cái hộp dẹp trên tay mình lên, ngẩng đầu nói: "Cháu biết mấy ngày nữa là ngày đại hôn của thế muội, đây là chuyện vui, trong lòng cháu cũng rất mừng. Cũng không có gì quý giá, trong hộp có mấy tờ ngự dược phòng là bí truyền của phương thuốc Thái Bình,hy vọng bá mẫu đừng ghét bỏ, nhờ người giao cho thế muội. Trong đấy còn có phương thuốc đặc biệt khác nữa. Lần trước nghe phụ thân cháu về nói không hiểu sao trên da thế muội nổi lên nhiều chấm đỏ, cháu đã xem qua rất nhiều sách thuốc, rồi cùng bàn qua với phụ thân, thấy không chừng là do chỗ này ẩm thấp nên gây bệnh. Chứng bệnh này tuy ít gặp, nhưng cũng không phải là không có. Phương thuốc này bù trừ lẫn nhau làm rất có hiệu quả giảm bớt nấm ngứa. Còn nữa, xin phiền bá mẫu cũng thay con chuyển cáo, bảo thế muội chú ý bệnh lần trước là do tiếp xúc nhiều với Hoa Mộc. Nếu đúng là thật, về sau phải cẩn thận tránh nó, nếu không sẽ tái phát nữa."
Nói xong, hai tay cung kính đưa hộp lên.
Văn thị vội nhận lấy, lắc đầu thở dài nói: "Aizzz, con cái đứa bé này...... Bảo ta nên nói gì cho đúng đây...... Con thật là có lòng......"
Trương Nhược Tùng chỉ mỉm cười.
Cửa sổ được vén lên nhưng không thấy được bóng dáng của nàng, càng không nghe thấy nàng có động tĩnh gì. Nhưng hắn lại tựa như cảm giác được nàng đang ở bên trong nghe thấy lời hắn nói. Chua xót trong lòng cũng biến mất.
Dung mạo xinh đẹp, tư chất như lan huệ như thế, hắn vốn không thể có được. Chỉ mong mọi việc sau này được như ý nàng, hắn đã an tâm rồi.
"Cháu không sao. Sắc trời cũng tối rồi. Bá mẫu hãy mau trở về."
Trương Nhược Tùng lui về sau mấy bước, nhìn Văn thị thở dài từ biệt. Văn thị nói lời cảm tạ, sau đó buông rèm cửa sổ xuống, nghiêng đầu liếc nhìn Thiện Thủy bên cạnh rồi đưa hộp tới.
Thiện Thủy nhận lấy, ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo xoa nhẹ mặt chiếc hộp trơn bóng, trong lòng thoáng trùng xuống buồn bã.
Những lời vừa rồi của nam nhân ngoài xe nói, từng câu từng chữ đều lọt vào tai nàng. Nàng thậm chí có thể tưởng tượng thần thái của hắn khi đang nói chuyện.
‘Vô duyên’. Chỉ có thể dùng hai chữ này để làm minh họa một dấu chấm hết cho những ngày đã qua.
Tiết Đại lập tức giục ngựa tiếp tục chạy về phía trước, đi được một đoạn, Thiện Thủy rốt cuộc không kiềm được, cũng không để ý bên cạnh còn có Văn thị, quay đầu lại vén lên vách cửa sổ ở phía sau, từ trong khe hở nhìn ra phía ngoài. Ngóng nhìn bóng dáng cao gầy đứng thẳng ở ngay ngã tư ven đường càng lúc càng nhỏ, cho đến khi bóng dáng đó bị chìm khuất trong ánh hoàng hôn, không có thể nhìn thấy được nữa.