Số lần đọc/download: 1453 / 7
Cập nhật: 2016-02-18 21:14:45 +0700
Chương 9
Tôi, chồng và tình nhân của chồng cùng ngủ một giường:
Xin chào anh Diệp Khuynh Thành!
Tôi thường đọc mục hòm thư của anh, trong đó luôn đề cập tới kẻ thứ ba, phản ứng của các bà vợ luôn rất mãnh liệt, làm ầm ĩ tan cửa nát nhà, cả ba đều đau khổ. Thực ra tôi nghĩ cũng có một cách giải quyết khác. Tôi tình nguyện chia sẻ kinh nghiệm của mình cho các chị em khác đều biết.
Tôi và chồng tôi đều là dân nghiện Internet. Eric là người Tứ Xuyên, rất thích Rock và cuộc sống lang thang. Anh ấy luôn nói mình là một con chim không có chân, không thể đậu lại được, nhưng vì tôi, anh ấy đã tới Thường Châu. Thường Châu quá nhỏ, tôi nghĩ anh ấy hẳn rất cô đơn. Năm ngoái, anh ấy cùng bạn bè mở một quán bar ở Thượng Hải, muốn duy trì lí tưởng âm nhạc của mình. Nhưng chủ đầu tư là một người đàn ông chỉ nghĩ đến tiền, không nghĩ đường dài. Sau khi khó khăn duy trì được vài tháng, tất cả rã đám. Tôi cũng tới tiệm để phụ giúp (tôi là giáo viên tiểu học, công việc rất bận, chỉ tới tiệm vào cuối tuần) và phát hiện có một cô gái tên Ann trong tiệm, rất thân mật với chồng tôi. Tôi cũng nói đùa nhắc nhở chồng.
Sau khi tiệm bar đóng cửa, Eric quay về Thường Châu nhưng điều khiến tôi bất ngờ là anh ấy mang theo cả Ann. Anh ấy nói rằng Ann muốn tìm việc ở Thường Châu, không đủ tiền thuê phòng. Hồi đầu Ann ngủ trong chiếc giường nhỏ ở phòng khách nhưng cứ tới nửa đêm, Eric lại lẻn ra giường cô ta. Có thể họ cứ ngỡ tôi không hề hay biết, nhưng thực ra lần nào tôi cũng tỉnh, nghe mọi thứ rõ mồn một. Đây là tình huống không có khả năng xảy ra trong sách, trong hiện thực và trên truyền hình. Nói thật, tôi cứ ngỡ mình như mơ ngủ. Mặt khác, người đàn ông nào lại không muốn mình như nhân vật đa tình nhiều vợ Vi Tiểu Bảo trên phim? Eric cũng như vậy. Tôi hi vọng anh ấy sẽ vui vẻ. Ann và tôi là những người phụ nữ cùng say đắm một người đàn ông, có tiếng nói chung, như vậy thêm một người bạn cũng tốt chứ sao? Mặt khác, Eric cũng từng nói với tôi về thân thế của Ann. Cô ấy vẫn là một đứa trẻ, không nên sống lang thang, không bố mẹ, không ai yêu thương. Tôi ngây thơ nghĩ thầm tôi có thể cho cô ta một gia đình, cho cô ta hơi ấm, có thể học cách tự lập, tìm được người mà cô ta thực sự yêu thương, bắt đầu một cuộc sống bình thường. Sau đó, trời lạnh dần, cô ta rất tự nhiên chuyển luôn sang giường chúng tôi ngủ. Tôi nằm bên phải Eric, cô ta nằm bên trái. Ann luôn nói đó là một gia đình kì lạ nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ vậy. Tôi chỉ muốn dùng tình yêu thương để bao dung và lí giải cô ta.
Một thời gian sau đó, ba người chúng tôi thực sự rất vui vẻ. Mỗi sáng tôi đi làm từ 7 giờ, chiều 5 giờ 30 tan ca. Khi về đến nhà, nhà cửa đã được quét dọn sạch sẽ, quần áo đã giặt, cơm nóng canh ngọt đã bày sẵn trên bàn chờ tôi. Eric gắng hết sức cùng đối xử với chúng tôi như nhau. Tôi cũng gắng đối xử tốt với Ann, tuy không có tiền nhưng vẫn thường đáp ứng những yêu cầu nhỏ của cô ta như mua quần áo, những thứ lặt vặt, làm sinh nhật cho cô ta…Nhưng vẫn có mâu thuẫn. Cô ta yêu Eric, tình yêu là một thứ ích kỉ. Cô ta muốn độc chiếm Eric nên rất hận tôi nhưng lại không thể hận được những mặt tốt của tôi. Đồng thời cuộc sống chung của ba người cũng nhiều gánh nặng. Tôi bắt đầu thấy thêm một người không chỉ đơn thuần là thêm một đôi đũa. Kết quả tới cuối tháng, tiền điện, tiền nước, tiền điện thoại, tiền gas… đều tăng lên rất nhiều, khiến tôi kinh ngạc. Ann luôn nói muốn tìm việc nhưng rút cục không tìm. Tất nhiên Thường Châu rất nhỏ, cũng không dễ tìm việc nhưng cảm giác của tôi lúc đó là tôi đã nỗ lực vì gia đình này nhưng cả hai bọn họ không hiểu cho nỗi khổ của tôi.
Tôi muốn để Ann đi, đã nói chuyện với cô ta rất nhiều lần nhưng không có kết quả. Tôi từng muốn buông, muốn bỏ đi vì dù sao có người thực lòng yêu Eric ở bên anh ấy, tôi cũng yên tâm. Nhưng Eric và Ann đều không phải là người có năng lực sống mạnh mẽ. Nếu tôi bỏ đi, họ sẽ rơi vào cảnh cùng quẫn. Hơn nữa tôi cũng thật sự không cam tâm. Tôi chỉ muốn làm việc tốt nhưng lại làm hại tới mình. Sau đó Ann vài lần tìm đến cái chết. Lần ghê gớm nhất là trong buồng tắm vừa la hét vừa cắt mạch máu. Hàng xóm dưới nhà đập cửa, kêu chúng tôi nhỏ tiếng. Tôi lôi cô ta từ trong buồng tắm ra, phẫn nộ tột cùng. Kẻ bị tổn thương rõ ràng là tôi. Kẻ phải tự sát là tôi mới đúng. Huống hồ ngày mai tôi còn phải đi làm. Trong khu nhà này có rất nhiều hàng xóm quen biết tôi. Thế nên tôi tát cô ta một cái. Đó là điều tôi luôn muốn làm, muốn cô ta tỉnh lại. Cô ta khóc òa lên rồi bỏ đi.
Giờ đây, tôi và Eric lại sống lặng lẽ, tình cảm ổn định. Sau khi trải qua những chuyện đó, chúng tôi đều biết phải làm thế nào. Chuyện như vậy sau này cũng không xảy ra nữa. Ann đã tìm được việc làm ở Thượng Hải, đã có bạn trai. Cô ta từng ngờ vực về tình yêu của tôi dành cho cô ta. Có thể do tôi là con một, luôn khát vọng có chị em gái, cũng có thể do tôi là giáo viên tiểu học, rất yêu trẻ con. Cũng có thể trong tính cách tôi có bản tính giúp đỡ kẻ yếu đuối. Nói những điều này, tôi chỉ muốn nói rằng khi gặp kẻ thứ ba, nếu phản ứng kịch liệt cũng chưa chắc nhất định chính xác, rất dễ bị thất bại và tổn thương. Nếu không ngại, bạn có thể dùng tình yêu để bao dung và lí giải đối phương xem.
-May -
May thân mến!
Cô có biết sau khi nhận được thư của cô, việc đầu tiên tôi làm là gì không? Tôi vội vàng đưa cho người khác xem và nói: “Cô xem tấm lòng người ta, sự bao dung của người ta này. Sao cô không thể học theo người ta được?” Trong đầu tôi xuất hiện cạnh tượng huy hoàng khi ngồi vây quanh năm thê bảy thiếp. Tất nhiên lúc đó trông tôi như một lão gia hút thuốc phiện, có a hoàn đấm chân… Người ta nhìn tôi, cười ngất: “Nếu tôi mồ côi, không có quan hệ xã hội, không ai quen biết tôi, nói không chừng chắc tôi cũng làm như vậy được.” Câu nói đó đã lôi tôi từ trong mộng quay trở lại hiện thực.
Đã mấy lần cô nói rằng Thường Châu rất nhỏ, cô còn nói hàng xóm quanh nhà đều quen biết cô. Vậy ắt hẳn họ cũng biết chuyện ba người cùng chung sống chứ? Tuy cửa đóng then cài, không ai đi theo dõi cuộc sống riêng tư nhà cô nhưng ba người vẫn đi ra đi vào, lại cãi nhau to tiếng tới mức hàng xóm phải lên phản đối, nên tôi đồ rằng mọi người đã trở thành đề tài đàm tiếu lớn nhất trong khu đó.
Thành phố nhỏ như vậy, cô lại là người bản xứ ở đó. Lẽ nào cô thực sự không lo ngại chuyện này sẽ đến tai bố mẹ cô? Họ sẽ nghĩ sao đây? Đứa con gái yêu quý của họ, nâng niu từ nhỏ tới lớn, tuy không phải nhà giàu sang nhưng vẫn được bố mẹ coi như cành vàng lá ngọc. Nay cô đã trưởng thành, có công việc và lập gia đình rồi nhưng cô vĩnh viễn vẫn là máu thịt của cha mẹ cô, sao lại để những ngày tháng của mình thảm hại đến vậy.
Người đàn ông của cô là một gã mê nhạc Rock quá tầm thường, vẫn đeo đuổi “lí tưởng âm nhạc”, “một con chim không có chân”… Sao anh ta lại có thể tiếp tục sử dụng những từ ngữ vớ vẩn đến vậy, nếu thế sao anh ta không dự thi làm người đàn ông lí tưởng đi? Đúng rồi, một là anh ta hiển nhiên đã quá tuổi. Hai là tôi đoán anh ta không có kinh phí dự thi. Nhưng giả định thứ hai không phải là vấn đề. Nếu anh ta chịu đi thi, tôi đoán cô sẽ bỏ tiền, “chỉ cần Eric thấy vui vẻ.” Nhưng tôi cho rằng anh ta thừa sức biết mình là anh, biết rằng ngoài cô ra, không ai tin rằng anh ta có giá trị.
Từ tiệm bar, anh ta nhặt về một cô gái, có lẽ cũng không yêu anh ta nhiều như cô tưởng tượng. Nếu không người ta đã sớm giải quyết dứt điểm rồi, hà cớ gì phải chịu khổ làm kẻ thứ ba không danh phận? Chồng cô đương nhiên luôn tốt đẹp trong mắt cô. Nhưng trên thực tế, anh ta không có tiền, không có công việc chính thức, lại lăng nhăng, đạo đức thấp kém gấp nhiều lần những người bình thường khác. Chắc chắn anh ta có sức quyến rũ với phái nữ nhưng sức quyến rũ đó chỉ đối với cô, chưa chắc đã đúng với người lăn lộn giang hồ như cô ta. Tôi cho rằng cô ta chỉ coi cô như một chỗ để nghỉ chân. Cô ta như một con quạ trước khi biến thành phượng hoàng, do bay mỏi mệt rồi, dừng lại ở chỗ cô uống nước, thở lấy hơi, rồi tiếp tục bay lên cành cao hơn.
Nói tóm lại, cô cho rằng đó là tình yêu vĩ đại, cô có lòng bao dung rộng lớn như mẹ hiền. Cô thấy rằng anh ta, cô ta chẳng qua chỉ là một đứa trẻ nên cô bao dung họ, yêu thương bảo vệ họ, cô đã hi sinh tất cả… Sự thật thì sao nào? Tất cả chỉ là một trò cười. Ngoài cô ra, không ai quan tâm tới sự hi sinh của cô. Cuộc sống của cô và Eric hiện giờ rất êm ả sao? Chúc mừng cô. Tôi tin rằng những ngày tháng như vậy còn kéo dài một thời gian nữa cho đến khi một người phụ nữ khác lọt vào mắt anh ta. Nếu cô vẫn muốn chơi trò này, hãy tới Bắc Kinh, Thượng Hải, tới bất cứ cánh rừng rộng lớn có đủ các loài chim, hãy đi thật xa, cách hẳn tầm mắt của cha mẹ cô. Công sức họ nuôi dưỡng giáo dục cô con cưng không phải để đổi lấy những éo le khó xử tột cùng mà cô dành cho họ.
-Diệp Khuynh Thành kính thư –