There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 677 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:33:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Truyền Thụ Cách Thêu
uổi tối, Hà thị cắt mấy cây rau thưa thớt ở hậu viện vào xào, làm thêm tô canh rau. Ngư Nhân uống thật ngon lành. Rau sạch ăn thật tốt. Nhưng không hoàn mỹ là, trên tô canh có hai con sâu nhỏ đang trôi lềnh bềnh. Rau là lúc đốt cây bớt chút thời gian tới ruộng cắt, chờ về nhà chỉ rửa sơ, có sâu là bình thường. Hiện tại thì Ngư Nhân cũng không so đo nhiều như vậy, có thể uống canh rau xanh đã thực thỏa mãn rồi.
Cơm nước xong, tiểu Hổ chăm chỉ nhanh chóng đi dọn dẹp bắt đũa. Sau khi rửa mặt, rửa tay chân xong thì có thể đi ngủ. Buổi tối nông dân thường cũng không có gì giải trí, luyến tiếc lãng phí dầu thắp. Tiểu Hổ dẫn tiểu Kỳ đi ngủ. Ngư Nhân thì có chút khó khăn. Nhìn Nương và tiểu Mỹ trong bóng tối ngồi thêu áo gối, cũng không thể không biết xấu hổ mà đi ngủ. nàng còn muốn chỉ nương phối màu, nên cũng không ngủ.
Kiếp trước đối với mấy thứ thêu thùa này nàng chưa tiếp xúc qua, có hứng nghiên cứu chứ không hứng động tay vào. Tú pháp chia thành nhiều loại tú khác nhau, tỷ như Tô tú, Thục tú, Tương tú... tất cả đều rất nổi tiếng. Ngư Nhân thích nhất Tương tú. Trong Tương tú, nàng nhớ rõ nhất là bình tú, chức tú, võn tú, tiễn nhung tú, song diện tú ngũ chủng. Kỳ thật không chỉ có mấy loại này, nhưng Ngư Nhân chỉ nhớ bấy nhiêu. Tú phẩm quan trọng nhất là ngoại hình và chất lượng bên trong. Mặc kệ là váy móng hay chỉ là một cái lá, từ chỗ nhỏ bé nhất đều phải cẩn thận tỉ mỉ. Ngư Nhân trước kia muốn học, thêu hoa cũng có thể khiến người ta tu thân dưỡng tính. Nhưng tay nàng vừa cầm kim thì tú thêu được quả thực vô cùng thê thảm, cuối cùng không giải quyết được gì. Đến nơi này, có tú của Hà thị và tiểu Mỹ, chính mình chỉ cần nói chút điểm đáng lưu ý, những thứ thêu ra khẳng định không giống người thường.
Ngư Nhân tìm kiếm khắp nhà nhưng không tìm được cây bút nào. Cuối cùng, nàng đành phải ủ rũ vào phòng Hà thị hỏi:" Nương, trong nhà có giấy bút không?"
Ngư Nhân chuẩn bị phác thảo, lại nói cho nương cách phối màu. Vương chưởng quỹ ở trấn trên hàng hóa đều là những loại hoa văn bình thường.
"Không có con, nhà không ai đi học, chuẩn bị giấy làm gì." Hà thị đầu cũng không ngẩng lên, nói.
Ngư Nhân nhướng mắt, quyết định phác thảo trực tiếp lên áo gối. Chỉ là không có bút.... À, có. Nàng đi vào bếp, kiếm chút than củi đã đốt qua. Này chắc là có thể đi. Ngư Nhân có chút hoài nghi, nhưng không nghĩ được nhiều như vậy, thí nghiệm trước nói sau.
Nàng lại vào phòng ngủ, lấy từ trong rổ kim chỉ một tấm vải. Nàng đem vải trải trên mặt bàn, trước phải vẽ nhiều hoa hồng, phối màu chính là phân mức độ màu, không biết nương có thể làm được không. Ngư Nhân cũng không quản được nhiều như vậy, chờ một đóa hoa hồng được vẽ đầy đủ xong, chính Ngư Nhân cũng sợ hãi than. Không ngờ tay nghề vẫn tốt như vậy, bản lĩnh phác họa trước kia một chút cũng không xuống dốc. Một mặt bốn hướng miếng vải, ngay cả ở giữa cũng vẽ một đóa hồng, bức phác họa cứ vậy đã xong.
"Nương, người tới xem thử này. Nương nhìn thấy hình này thế nào?" Ngư Nhân kéo kéo Hà thị.
"Con, nha đầu chết tiệt này, sao con lại lấy cục than vẽ bậy lên vải thế. Đây là số hàng thêu phải giao, phá hư rồi thì lấy gì đền cho người ta?" Hà thị vừa thấy liền tức giận.
"Nương, người đừng vội, nghe con nói này. Đây là hoa văn con mới nghĩ ra, hoa văn Vương chưởng quỹ cho nương đem về đều quê mùa muốn chết, tuyệt không đẹp. Người xem con nè, hoa có nhiều tầng, bên trong đỏ thẫm, bên ngoài thêm một tầng đỏ, lại thêu một tầng đỏ sậm hơn ngoài cùng, thêu xong nhất định là đẹp. Người mau thử xem." Ngư Nhân nói tới muốn mắc nghẹn, nhanh chóng nói hết lời.
Hà thị tinh tế kéo hoa văn xuống dưới đèn nhìn qua. Hoa là chưa thấy qua, không biết là hoa gì. Nếu hỏi nha đầu kia thì khẳng định lại nói là gặp trong mơ. Quên đi, chỉ cần người một nhà bình an, nó hành động kỳ quái một chút cũng lười để ý. Nếu thêu theo lời nha đầu kia nói, hoa đỏ thẫm, nổi trên khăn tay xanh nhạt, có lẽ đẹp. Chỉ là màu này quá tươi, không biết Vương chưởng quỹ vừa ý không. Nếu người ta không muốn, chính mình phải bồi thường khối khăn tay này. Hà thị vừa nhìn vừa lo lắng. Quên đi, thêu thử cũng được. Hà thị buông khăn tay xuống, một lần nữa tiếp tục thêu gối đầu.
Trong lòng Ngư Nhân không yên, không biết nương có thể thêu loại tú pháp này không. Phỏng chừng trước kia cũng chưa từng phối qua màu sáng như vậy.
"Nương, người xem, có thể thử thêu không? Dù sao con cũng đã vẽ lên rồi, cũng không xóa được, còn không bằng làm thử đi." Ngư Nhân nói với Hà thị.
"Đã biết, mai nương sẽ thử." Hà thị bất đắc dĩ nói. Nguồn: nekofighter.wordpress
Ngư Nhân trong lòng cao hứng. Chỉ cần nương nhận lời là tốt rồi. Vương chưởng quỹ kia, chỉ cần có thành phẩm đưa bà ta xem, không tin không thể khiến bà ta động tâm. Hiện tại những thứ này chỉ là sản phẩm thêu bình thường, nếu có thể thay đổi tú pháp, chắc có thể tạo nên tiếng vang đi. Chắc phải nói cho nương phương pháp Song diện tú.
Ngư Nhân hơi do dự, chính mình cũng không biết thêu thế nào, chỉ biết có loại tú pháp như vậy, đó là hai mặt thêu đều giống nhau, trên sản phẩm sẽ không tìm thấy bất kì dấu chỉ nào. Đây chính là kỹ thuật thêu cao siêu, không biết nương có làm được không. Ngư Nhân rất mâu thuẫn, hay cứ nói đi, thấy nương thêu cũng không tệ, chỉ là phối màu hơi có chút vấn đề. Dù sao mặc kệ là tú pháp gì, đều do người trước không ngừng mày mò, cùng người sau không ngừng cải tiến mới có thể thành công mà. Nói cho nương, để nương mò thử. Cái này mà làm được chính là một đống tiền đó. Có bạc, mình mới có thể thực hiện đại kế điền viên.
"Nương, người xem hàng thêu hiện tại, chỉ có một mặt là có thể nhìn được. Người nói xem, nếu có thể làm hai mặt đều là hình thêu, phải trái đều có thì thật là tốt đúng không?" Ngư Nhân bộ dạng ngây thơ nói với Hà thị.
"Ý tưởng này của con không tệ, nương trước kia cũng chưa nghĩ tới. Đó giờ vẫn làm theo yêu cầu của Vương chưởng quỹ, con để nương cân nhắc thử xem." Hà thị cảm thấy ý tưởng của Ngư Nhân không tồi.
Hắc hắc, nương thật sự thông suốt.
Ngư Nhân trộm cười. Được rồi, hôm nay nói nhiêu đó thôi. Nói nửa, sợ là nương sẽ hoài nghi là làm sao mình đột nhiên biết mấy thứ này. Vẫn là đừng để nương giật mình. Nếu thêu tốt, về sau có thể giúp tiểu Mỹ mở một cửa hàng thêu, hàng thêu độc nhất vô nhị, tiểu Mỹ hẳn là rất vui.
Chương 10: Ngày mưa.
Nguồn: nekofighter. wordpress
Hà thị và Tiểu Mỹ vẫn im lặng thêu, tiểu Mỹ học rất chăm. Mới thêu không vài ngày đã rất có dáng có vẻ rồi. Ừ, chờ về sau kiếm được bạc, nhất định mua cửa hàng cho tiểu Mỹ. Nhìn hai người họ, Ngư Nhân tự giác đi tới sương phòng cách vách ngủ.
Ngày hôm sau, sáng sớm tỉnh lại đã cảm giác được không khí rất ẩm ướt, hóa ra là bên ngoài trời mưa. Đi xuống giường, mở cửa sổ ra nhìn, bên ngoài quả thật là mưa phùn. Ngư Nhân ghét nhất là mưa này. Mưa thì mưa to hẳn, chứ loại mưa phùn kéo dài này rất buồn bực, quần áo cứ ướt ướt. Xem ra hôm nay không đi đâu được rồi.
Hà thị cũng dậy trễ hơn bình thường một chút, lúc này mới bắt đầu ăn sáng.
“Hà nương tử, nương tử có ở nhà không?” Trước cửa truyền tới một giọng nói.
“Bạch Tam thẩm, ta tới đây.” Hà thị nói xong liền hướng ra cửa sân. Vì trời đang mưa, không ra ngoài được nên cửa sân vẫn đóng.
Từ bên trong mở ra, Bạch Tam thẩm đang đứng phía trước:” Mau vào đi. Mưa này không lớn không nhỏ, làm gì cũng không được, vừa mới ăn sáng đây.” Hạ thị vội vàng nghênh đón Bạch Tam thẩm.
“Sao lại nói như vậy. Hôm nay rất tốt, chúng ta có thể ngồi một chỗ thêu thùa. Ta đây cũng tới rồi, ngươi khỏi phải vào thôn.” Bạch Tam thẩm nói như pháo nổ.
“Mau vào đi, đừng đứng dưới mưa nói chuyện. Đem áo tơi cho ta, ta đem treo cho. Ngươi chờ ở phòng bên cạnh, ta thu dọn bát đũa một chút.”
Hà thị giúp Bạch Tam thẩm vào sương phòng. “Nương, để con làm. Người mang tiểu Mỹ đi đi, nên chú ý mắt, trời mưa, ánh sáng không rõ, mọi người ngồi bên cửa sổ, nhớ mở cửa ra, như vậy sẽ sáng một chút.” Ngư Nhân khó có lúc chịu khó dọn chén bát. Tiểu Hổ cũng muốn tới dọn, nhưng Ngư Nhân không cho. Một nam hài tử mỗi ngày phải làm mấy cái này, không có tiền đồ. Ngư Nhân tự mình rửa chén thôi.
“Hà nương tử, ngươi cũng lâu không vào thôn rồi.” Bạch Tâm thẩm một bên đóng đế hài, một bên hỏi.
“Không phải là không muốn đi sao, ngươi cũng biết đó, hiện tại nhà ta là cô nhi quả phụ, thường xuyên tới thôn cũng không thích hợp. Như vậy cũng giảm bớt mấy chuyện phiền toái, không để người khác lấy cớ nói bậy. Hơn nữa, ngươi cũng biết, cha mẹ chồng ta không thích chúng ta.” Hà thị khổ sở nói.
“Ài…” Bạch Tam thẩm cũng thở dài. “Ta biết, lúc các ngươi thành thân, bọn họ không đồng ý, vì ngươi có chút học vấn. Tuy không biết trước kia ngươi là ai, nhưng ta biết, phụ nhân nông thôn chúng ta không thể so được, kiến thức hẹp, ngay cả tú công của ngươi cũng hơn người bình thường.” Bạch Tam thẩm vẫn tiếp tục cúi đầu đóng đế hài.
Chính mình trước kia là dạng gì, bà cũng không nhớ. Hà thị đột nhiên hồi tưởng, nếu không phải cha bị người ta hại, cũng sẽ không mang mình đi xa quê, đến một thôn núi yên lặng. Trước kia trong nhà dầu gì cũng là thương nhân, tuy không phải giàu có nhất vùng, nhưng áo cơm không lo. Chỉ vì mình thích thêu, cha còn mời tú nương tới cửa dạy. Chỉ là không ngờ được, cha giao hữu sơ suất, làm hại bị liên lụy, gia sản phải bồi thường không còn một mảnh, cuối cùng phải đem người nhà tị nhập nơi đây. Từ đó, ông nản lòng thoái chí, chính mình cũng phải quen với thôn nhỏ này. Hà thị hồi tưởng lại, không khỏi một trận thổn thức. Nguồn: nekofighter. wordpress
“Tiểu Hổ, đệ làm gì vậy.” Ngư Nhân ngồi xổm dưới mái hiên, nhìn tiểu Hổ.
“Tỷ, đệ cùng tiểu Kỳ đang hứng nước từ mái hiên.” Tiểu Hổ chạy tới nói.
“Đi, cùng tỷ ra hậu viện xem thử. Hạt giống vừa gieo đã gặp phải mưa, đỡ cho đệ mắc công đi tưới nước.” Tiểu Kỳ ở phía sau cũng nhảy nhót đi theo, trên người dính đầy bùn đất. Nơi này chỉ cần có mưa một chút thì nơi nơi đều lầy lội.
Vườn rau ở hậu viện vẫn như trước, chưa cái nào nảy mầm. Cũng đúng, vừa mới gieo, sao có thể nảy mầm. Ngư Nhân hơi chút nóng vội rồi. Bất đắc dĩ quay lại tiền viện, đứng dưới mái hiên, phủi phủi những hạt nước trên người. “Tiểu Hổ, nếu không chúng ta đi bắt cá đi. Lén ra ngoài, đừng nói cho nương.” Ngư Nhân ở nhà chính là ngồi không yên.
“Vậy tiểu Kỳ làm sao bây giờ, sông nhỏ không sâu, chỉ là nếu đem quần áo làm dơ, nương sẽ mắng.”
Tiểu Hổ không dám lập tức đồng ý đề nghị của Ngư Nhân:” Không sao, chúng ta cứ mang theo tiểu Kỳ. Trời mưa thế này, nước sông cũng không dâng cao, mang theo áo tơi cho tiểu Kỳ, chờ về nhà lại tới phòng bếp vụng trộm lấy lửa hơ khô. Nương không biết đâu.” Ngư Nhân tiếp tục dụ dỗ tiểu Hổ.
“Vậy được rồi, tỷ chờ, đệ đi tìm lưới. Trước kia bọn đệ đi vớt cá rồi, nhưng thu hoạch không nhiều.”
Tiểu Hổ vốn nghịch ngợm hiếu động, nhưng vì nhà nghèo nên trước giờ vẫn đè nén thiên tính của mình, lúc này có Ngư Nhân mở đầu, nó so với nàng còn muốn đi hơn.
Ba người rón rén ra sân. Ngư Nhân đem tiểu Kỳ đặt trên lưng. Khắp nơi đều là bùn, trên lưng là an toàn nhất. Tiểu Kỳ cũng cao hứng hoa chân múa tay nói:” Đại tỷ, đệ cũng muốn vớt cá nhỏ, được không?” Giọng nói non nớt của Tiểu Kỳ đặc biệt dễ nghe.
“Không được, một hồi đệ chỉ có thể đứng bên bờ nhìn, coi chừng rỗ cá. Bắt được thì cho đệ một con để nuôi, như vậy mỗi ngày đều có thể ngắm cá nhỏ.” Ngư Nhân kiên quyết từ chối.
Muốn tới bờ sông phải đi ngang qua thôn. Sông nhỏ ở bên trái thôn. Bình thường người trong thôn đều tới đó tắm rửa giặt quần áo. Lúc đi ngang qua, Ngư Nhân phát hiện một hồ nước. Hồ không lớn, nước cũng không sâu, không biết bên trong có cá không. Tiểu Hổ như nhìn thấu suy nghĩ của Ngư Nhân:” Tỷ, hồ nước này, nước không sâu nhưng bùn dưới đê thì rất sâu. Lần trước đệ chính là chơi ở đây, không cẩn thận ngã xuống dưới đê. Nếu không nhờ tỷ thì mạng nhỏ của ta cũng không còn rồi.” Nói tới đây, tiểu Hổ áy náy muốn chết.
Thì ra là vậy. Lúc trước nàng không dám chủ động hỏi tại sao mình bị bệnh, sợ làm lộ:” Không sao, tỷ phúc lớn mạng lớn, đệ cũng thế. Đại nạn không chế chính là phúc đó. Ha ha, chúng ta liền chờ hưởng phúc đi.” Ngư Nhân cười vỗ vỗ bả vai tiểu Hổ. Đường bùn rất sâu, không tệ, bùn làm phân rất tốt. Lấy một ít, phơi nắng, đây chính là loại đất dễ thấm nha. Ngư Nhân không tự chủ vừa đi vừa nghĩ. Cũng không biết hồ nước này có chủ không, lúc sau đi hỏi mới được.
Rất nhanh đã đi qua thôn. Sông nhỏ ngay trước mắt. Sông không rộng, chỉ khoảng ba thước, được cái rất dài, không biết là chảy tới đâu, chắc là tới núi xa xa đi. Ngư Nhân rất hưng phấn. Ha ha, bắt cá nhỏ, bắt cá nhỏ.
Ngư Nhân rõ ràng vẫn còn rất trẻ con.
Vẻ Đẹp Nông Thôn Vẻ Đẹp Nông Thôn - Tiểu bảo thích ăn dưa hấu