God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Tác giả: Trạm Lượng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 18 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 460 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:03:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5.1
hụtttttttttttt!”.
Miệng đầy cà phê phun ra bằng sạch, Tôn Phái Tình cuống quýt lấy giấy ăn lau miệng mình cho sạch sẽ, bắt đầu cười một cách quái dị.
- Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa xem, tớ sợ tai mình đầy ráy tai nên nghe nhầm nữa, nói lại xem!
- Cậu không có nghe nhầm!
Bi thương liếc mắt nhìn bạn tốt một cái, Chân Như Ý cảm thấy mình mất hết can đảm.
- Cho nên nói…
Không biết đang kích động vì điều gì, hai tay Tôn Phái Tình khua khua hai tay trong không trung, biểu cảm trên mặt cực kỳ khôi hài.
- Tổng tài đại nhân nhà cậu thật sự yêu cầu cậu nghỉ dài hạn cùng với hắn? Oh! My God, người đàn ông hoàng kim, chạm vào là có thể bỏng tay cuối cùng phá vỡ hình tượng quý ông tuấn nhã, có ý đồ ma quái với nữ thư ký bên cạnh mình sao?
- Tiếp theo sẽ không phải giống tình tiết như tiểu thuyết ngôn tình chứ? Nam nhân vật chính đẹp trai yêu người thư ký nhỏ bé bình thường, trải qua những giai đoạn khó khăn, tình cảm xót xa lưu luyến được bồi đắp, nhờ vào ngọn lửa tình yêu mà hai người vượt qua hết mọi trở ngại, cuối cùng cũng có kết cục tốt đẹp, sống hạnh phúc đến suốt đời?
Làm sao bây giờ, xem tiểu thuyết sao có thể thiếu đồ uống và đồ ăn vặt? Có phải cô nên mau mau chóng chóng mua về, chuẩn bị thật tốt để xem trò hay?
- Tình tiết cái đầu cô!
Một cái cốc tay hướng về phía đầu cô bạn, Chân Như Ý căm giận nói:
- Cái gì mà nghỉ dài hạn? Tớ bị ép buộc làm quản gia kiêm chạy việc đây này.
- Aizzz!
Phát ra tiếng thở dài khoa trương, hai tay Tôn Phái Tình nắm chặt ở trước ngực, trên mặt tỏa ra luồng sáng mộng ảo:
- Quản gia kiêm chân chạy việc cho Tổng tài thường là tình tiết xuất hiện trong các tiểu thuyết ngôn tình!
- Cậu nói đủ chưa? Nghiêm túc cho tôi một lát!
Lại một cái cốc tay nữa được giáng xuống, tâm tình Chân Như Ý rất xấu, không nhàn hạ, thoải mái để cùng Tôn Phái Tình nói chuyện tiếu lâm.
- Tóm lại, tớ nhớ cậu có một căn nhà ở quê đúng không? Cho tớ mượn một thời gian, đưa chìa khóa đây!
- Tớ có thể cho cậu mượn nhà, nhưng …
Dừng một lúc, Tôn Phái Tình không phải loại ngu ngốc, đương nhiên cái mũi thính ngửi được sự không bình thường trong chuyện này, tỉnh táo, nhỏ giọng hỏi:
- TV đưa tin không phải nói Tổng tài đại nhân vết thương rất nghiêm trọng, tính mạng bị đe dọa, nhưng sao tớ nghe cậu nói chuyện lại có cảm giác hắn giống như rất vui vẻ, thậm chí có thể đi nghỉ dài hạn cùng với cậu?
- Nói sao thì Nghiêm Sĩ Tuyển xét thân phận và của cải thì muốn nghỉ phép, trên thế giới có các danh lam thắng cảnh sao hắn không đi, lại cố tình chọn quê mình, chọn vùng nông thôn ở địa phương này? Có vấn đề, có vấn đề rồi…..
Rung đùi đắc ý, dáng vẻ như nhà tiên tri.
- Biết có vấn đề là tốt rồi, nói nhiều như vậy làm gì?
Không kìm được, Chân Như Ý không giải thích lý do, nghiêm túc yêu cầu:
- Việc này cậu biết, tớ biết là được rồi, đừng có nói ra ngoài.
- Yên tâm đi! Tớ cũng không phải dạng bát quái cẩu tử, nói chuyện này ra cũng có lợi lộc gì đâu.
Cười meo meo, Tôn Phái Tình không vì chuyện đó mà nhàm chán.
Nghe vậy, Chân Như Ý lập tức nở nụ cười, lập tức giơ lòng bàn tay về phía Tôn Phái Tình, muốn cô mau chóng giao chìa khóa ra.
Lấy chìa khóa ra rất nhanh, Tôn Phái Tình không quên nhắc nhở:
- Tớ nói trước, nhà tớ lâu không có người ở, rất bẩn, tự mình về mà dọn nhá!
- Yên tâm đi!
Nhận lấy cái chìa khóa trông như đồ cổ thời xưa, Chân Như Ý mỉm cười tà ác:
- Cho dù có dọn thì cũng không phải chỉ có một mình tớ dọn.
*
Núi xanh bao quanh, mây trắng bay trên bầu trời, phong cảnh hợp lòng người, xa xa có mấy con chim hoang dã đang bay về phía chân trời (ko hiểu sao edit chỗ này thấy mình đen tối quá), đập vào mắt là cảnh tự nhiên xanh biếc đẹp đẽ.
Chiếc xe màu xanh chạy qua đường quê, sau đó đến một gò đất xanh biếc, dừng ở trước một căn nhà cũ kỹ.
- Đây là nhà cô?
Nhìn toàn bộ một lượt, có vẻ không có người ở đây, vẻ mặt Nghiêm Sĩ Tuyển hoài nghi.
- Anh nghĩ tôi và anh đều ngốc sao?
Chui từ trong xe ra, Chân Như Ý bê hộp giấy đựng đồ ăn ra, còn không quên liếc mắt xem thường hắn một cái.
- Biết rõ có nguy hiểm, sao tôi có thể đưa anh về quê tôi?
Ngày hè nắng chói chang, tuy rằng cô không có cách tránh hắn nhưng cũng không ngốc đến nỗi dẫn hắn về nhà thật của mình, làm cho người nhà vô tội bị cuốn vào vòng nguy hiểm.
Aizzz…. Nếu nói nước mắt cạn kiệt, chỉ cần nhớ lại giờ phút thế giới vỡ vụn vài ngày trước, trong bụng cô đầy nước mắt chua xót kia….
- Anh, anh nói cái gì?
Người như bị hóa đá, cô cố gằng kìm nén việc mình định nói ra.
Ôi… Có phải là sau khi tai nạn cô bị biến chứng, nghe không rõ người ta nói gì.
- Quê cô ở miền Nam, chúng ta tới đó đi? Tôi nghĩ lâu rồi không được nghỉ ngơi, cũng nhân dịp đến thăm nhà cô luôn, nếu có thể thì nghỉ phép dưỡng thương luôn cũng được.
Giống như không thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô, Nghiêm Sĩ Tuyển cười nhẹ, coi như yêu cầu động trời này cũng bình thường mà thôi.
- Anh đến thăm nhà tôi? Nhà tôi làm sao chứa được anh?
Trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, Chân Như Ý rốt cuộc cũng xé toạc cái mặt nạ ra, không để ý tới Nghiêm lão phu nhân còn đang ở đây, nổ to luôn:
- Nói gì thì nói, nếu anh nghỉ phép dưỡng thương, bằng tài lực của nhà họ Nghiêm, cho dù anh có thám hiểm Nam Cực rồi ở lại đó cũng không thành vấn đề, cần gì phải tới nhà tôi?
Đúng là gặp quỷ!
Không phải đầu hắn bị hỏng rồi, nhưng không kiểm tra ra?
Xem dáng vẻ tức giận đến kích động của cô, hai người nhà họ Nghiêm đầu tiên là liếc mắt nhìn nhau một cái, trao đổi bằng ánh mắt không gây tiếng động, cuối cùng Nghiêm Sĩ Tuyển chậm rãi nói với bà mình:
- Cháu tin cô ấy!
Lời này vừa nói ra, Nghiêm lão phu nhân liền gật gật đầu, sau đó quay ra nhìn người thư ký có gương mặt ửng đỏ, sắp bị người ta kéo xuống dưới nước…
- Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?
Không hiểu thành kinh hãi, Chân Như Ý theo bản năng lùi từng bước, trong lòng có dự cảm không tốt.
Mẹ ơi! Cái gì mà nói “Cháu tin cô ấy”?
Vừa nghe đã biết là không có chuyện gì tốt, cô không muốn được tín nhiệm nha!
- Thư ký Chân!
Đột nhiên trong lúc đó Nghiêm lão phu nhân bước lên phía trước, dịu dàng cầm chặt tay cô, đôi mắt sáng lên, nước mắt chảy xuống:
- A Tuyển nó nói tin cháu, vậy ta cũng tin cháu, chuyện này chỉ có thể nhờ cháu…
- Lão phu nhân, bà đừng như vậy…..
Bị diễn biến khác thường trước mắt làm cho choáng váng, theo bản năng ánh mắt Chân Như Ý phóng tới người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên giường, muốn hắn cho một đáp án:
- Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra? Muốn nhờ tôi làm chuyện gì? Hai người không nói rõ làm sao tôi biết?
- Tai nạn xe cộ lần này không phải là ngoài ý muốn.
Thản nhiên, Nghiêm Sĩ Tuyển quả nhiên cho cô đáp án.
- Á?
Còn chưa có phản ứng gì.
- Cảnh sát xem lại đoạn băng theo dõi phát hiện có một chiếc xe gây chuyện không đeo biển số xe, hơn nữa từ lúc tôi rời công ty đã theo đuôi từ phía sau, theo dõi tới lúc tôi đến nhà cô, cho đến khi tôi đang trên đường đưa cô tới gặp bác sĩ mới tìm được cơ hội tấn công.
- Vì thế cảnh sát cho rằng tai nạn này không phải là vô tình, mà là có ý mưu sát, nên tôi hy vọng trước tiên mình rời Đài Bắc, chuyện sau này để tính sau.
Ngay cả chuyện có liên quan đến tính mạng mình mà gương mặt hắn vẫn mỉm cười như cũ, giống như người bị mưu sát không phải là mình vậy.
Hắn, hắn nói cái gì? Khi nào thì tai nạn đơn thuần này biến thành vụ mưu sát?
Nghe vậy, Chân Như Ý trợn mắt há hốc mồm, vì khiếp sợ quá mức mà không nói nên lời.
Nhưng Nghiêm Sĩ Tuyển thấy vậy còn chưa đủ, thản nhiên cho cô thêm một chưởng:
- Đúng rồi! Tuy rằng ở trên không biết hung thủ là ai, vì sao gây bất lợi với tôi, nhưng đối phương thấy tôi đi tìm cô, còn ôm cô khi cô đang bệnh lên xe, trong lòng chúng khẳng định quan hệ giữa chúng ta không tầm thường, chỉ sợ an nguy của cô…
Cố ý ngừng lại một lúc, cố nén cười, vẻ mặt giả vờ áy náy:
- Thật có lỗi đã liên lụy đến cô, nhưng cũng nhắc nhở cô một chút, chỗ ở hiện tại của cô sợ rằng cũng không an toàn.
- Này, chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi? Tôi vô tội nhớ!
Ôm đầu kêu lên, cô cảm thấy bi phẫn đến đỉnh điểm.
Ôi… Chuyện này là sao?
Cô chỉ là một người qua đường vô tội, vì sao bị kéo vào chuyện này?
Tai hắn nghe thấy cô chính mình kêu vô tội, ngoài miệng Nghiêm Sĩ Tuyển thì thào nói một ít lời tạ lỗi, nhưng đáy lòng lại nở một nụ cười âm hiểm.
Aizzz…. Tuy rằng thật lòng xin lỗi cô, nhưng hắn lại cảm thấy kéo cô xuống nước có cảm giác… rất tốt! Hắn nghĩ mình thật gian xảo.
- Thư ký Chân, ta biết việc này không liên quan gì đến cháu nhưng đã đến nước này, trước khi cảnh sát bắt được hung thủ, cháu và A Tuyển hãy cùng nhau nghỉ phép dài hạn, tiện tránh đi sóng gió!
Nghiêm lão phu nhân vội vàng nói.
- Cháu….
Trực giác định cự tuyệt.
Nghiêm lão phu nhân rất khôn khéo, vừa liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư cô, lập tức cắt đứt lời cô đang nói, đề xuất phương án.
- Thư ký Chân, trên đời này ta cũng chỉ có A Tuyển là người thân, nay trên người cháu ta bị thương, nếu bên cạnh không có ai quan tâm chăm sóc làm sao ta có thể yên tâm được? Có người muốn gây bất lợi cho nó, mà cháu lại là người duy nhất mà chúng ta tin tưởng bây giờ, tuy có thể mời người chăm sóc A Tuyển, nhưng ta sợ, chẳng may có điều gì không tốt, chỉ có cháu chăm sóc nó ta mới có thể yên tâm!
Tóm lại một câu, thời kỳ loạn lạc, người ngoài không thể tin, nhưng vì cô và đứa cháu bảo bối của bà cùng sống cùng chết, cho nên đương nhiên thành người một nhà.
Thật sự rất cảm tạ ưu ái của lão phu nhân, nhưng có có thể từ chối sao?
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng khi nhìn vào đôi mắt trìu mến và lo lắng của bà, Chân Như Ý lại không nói nên lời.
Ô…. Chuyện này không công bằng!
Cô không có cách nào từ chối lão phu nhân!
Vì không có cách từ chối bà, nên cô không thể cự tuyệt.
Tổng Tài Đại Nhân Tổng Tài Đại Nhân - Trạm Lượng