You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Vĩ Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 133 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ớ là Tạ Khải Đạt, Tiểu Đạt đây! Cậu còn nhớ tớ chứ, Tiểu Đạt học cùng lớp thời mẫu giáo với cậu đây!".
Nhớ, tất nhiên là nhớ. Kỉ Hoa Ninh trong lòng lầm bầm nói, bản thân trước kia còn "tặng" cho cậu một "lễ mọn", không ngờ rằng cậu lại mò đến đây rồi. Cô cười tinh quái: "Hình như tớ có nhớ mang máng". Nói qua loa mấy câu xã giao, cô bèn quay đầu lên, không thèm nghe Tạ Khải Đạt còn tiếp tục ba hoa điều gì đó.
Mười phút trôi qua, chỉ còn duy nhất một chiếc ghế phía sau hai cô gái còn trống, khiến cho các nam sinh chưa được xếp chỗ đều nóng ruột mong ngóng.
- "Giang Viễn Ảnh". Giáo viên chủ nhiệm đọc tên một cậu con trai, chỉ vào "vị trí quý báu" cuối cùng đó: "Chỗ ngồi của em ở đấy".
- "Uỵch" một tiếng, chiếc cặp sách trước tiên phóng vèo xuống ghế, tiếp theo một nam sinh đẹp trai sáng láng cười cười nói: "Tớ là Giang Viễn Ảnh, sau này nhờ các bạn giúp đỡ". Lịch sự, tao nhã, phong độ đàng hoàng, nhưng lại có vẻ kiêu ngạo.
Nhiều năm sau, mỗi khi Kỉ Hoa Ninh nghĩ đến Giang Viễn Ảnh, ký ức luôn bắt đầu từ nụ cười này. Ánh nắng chiếu lên mái tóc đen mượt bồng bềnh của cậu, đôi mắt trong suốt như bao phủ một màn hơi sương lấp loáng. Cô nhất thời sững sờ, ngược lại Tần Di Giang duyên dáng cười gật đầu.
Các nam sinh xung quanh xì xào một chốc rồi trật tự ngồi xuống. So với Giang Viễn Ảnh, những anh chàng này không đẹp trai bằng, họ hết sức bình thường.
- "Tớ thấy Giang Viễn Ảnh đẹp trai nhất lớp". Tần Di Giang bỗng nhiên nói ra một câu với vẻ bí ẩn, Kỉ Hoa Ninh thấy Di Giang khen ngợi cậu ấy không chút ngại ngùng, bất giác nhìn cô tủm tỉm mỉm cười đồng tình.
- "Này, cậu nhớ ra chưa?" Lát sau, Tần Di Giang lại bất ngờ kêu lên. Kỉ Hoa Ninh nhìn cô ngơ ngác, thấy Di Giang tinh nghịch nháy nháy mắt với mình, mày liễu xinh xinh cong lên thành một đường kẻ nhỏ.
Cô không nhịn được hỏi: "Tớ nhớ ra cái gì?".
Tần Di Giang tỏ ra hơi thất vọng, nhưng rất nhanh trở lại vẻ bình thường, nói: "Thật sự là cậu không nhớ rồi, tớ không nói giỡn chút nào. Rõ ràng lúc đó nắm chặt người ta không chịu buông, chưa kể là xém chút nữa là kéo tụt cả quần của cậu ấy xuống nữa mà".
Cái, cái gì? Kỉ Hoa Ninh nghe xong trợn tròn mắt. Khi đó với ý thức mơ hồ của mình, trong mông lung hình như cô đã đưa tay nắm chặt lấy áo của bạn học đứng trước – cô dường như bắt gặp Giang Viễn Ảnh lúc này vô tình ngoảnh đầu lại, bất chợt cười với cô.
Kỉ Hoa Ninh đột nhiên thấy mặt mình nóng ran. Thật sự là quên mất rồi, xấu hổ hơn nữa là còn kéo... quần người ta? Bất giác cô muốn quay sang nhìn Giang Viễn Ảnh một chút, nhưng cảm thấy lúng túng, cứ ngồi đờ ra. Tần Di Giang ngồi bên có vẻ không yên tâm, thực ra đã sớm cười thầm: Tiểu – Ninh – khờ – khạo! Trêu cậu chút! Cậu chỉ nắm lấy áo của cậu ta thôi! Quá lắm thì đầu cậu có gục lên lưng cậu ấy, còn nữa, sau đó lại ngã gọn vào lòng người ta! Được rồi, tạm thời sẽ không nói cho cậu biết... Chờ xem rồi sẽ có nhiều chuyện hay đây!
Chính bởi hôm đó, mái đầu xinh đẹp của Hoa Ninh gục lên lưng Viễn Ảnh đang đứng trước, làm cậu giật mình ngoảnh lại, hai tay vội ôm lấy thân hình đang dần ngã xuống của cô, sau đó từ từ nâng cô đứng lên. Mấy học sinh bên cạnh lập tức chạy đi gọi giáo viên. Viễn Ảnh lúc này nhìn cô gái đang nằm trong lòng mình, khuôn mặt và đôi môi nhỏ nhắn trắng bệch ra, hai hàng mi cong như búp bê ngự trên đôi mắt nhắm nghiền.
Giáo viên nhờ cậu và một nam sinh khác bế Hoa Ninh vào chỗ có bóng mát, cô vừa rời khỏi lòng, cậu cảm thấy có hương hoa nhài thoang thoảng phảng phất bên mình. Một lúc sau cô tỉnh lại, cậu cuối cùng cũng thấy được đôi mắt to tròn lung linh như hai viên ngọc mở ra dưới hàng mi – điệu bộ mơ màng, yếu đuối, như nàng công chúa ngủ trong rừng vừa mới thức dậy.
Trái tim Giang Viễn Ảnh phút giây này bỗng nhiên xao xuyến lạ thường.
Thế rồi ngẫu nhiên tên của Kỉ Hoa Ninh nhanh chóng được nhắc đến khắp nơi, từ "nữ sinh bị ngất trong đợt tập quân sự" trở thành "một trong ba hoa khôi của trường năm nay – Tiểu Bách hợp", tốc độ tăng đến chóng mặt, cho thấy rõ sức mạnh lan truyền của dư luận ghê gớm đến mức nào.
Bất giác, Giang Viễn Ảnh cảm thấy đối với Tiểu Bách hợp, hoa nhài có vẻ phù hợp để mô tả về cô hơn. Giống như đóa hoa trắng muốt e ấp trong màn đêm, tỏa hương thơm nhẹ nhàng cao quý như ánh trăng, vẻ trong sáng, tinh khôi rung động lòng người.
Sau một hồi đề cử, Kỉ Hoa Ninh được bầu làm lớp phó học tập, Tần Di Giang làm lớp phó văn nghệ, còn Giang Viễn Ảnh trở thành lớp trưởng.
Xét theo học lực thì lớp phó học tập nên để cho Giang Viễn Ảnh xếp vị trí đầu bảng làm; còn Kỉ Hoa Ninh kết quả tương đối ổn định, luôn thuộc tốp năm người dẫn đầu; Tạ Khải Đạt mê chơi bóng rổ, học hành không có gì đáng nói; chỉ có Tần Di Giang là nằm ngoài suy đoán của mọi người, mặc dù làm cán bộ lớp nhưng thành tích học tập của cô rất yếu, đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng phải lắc đầu. Tuy nhiên, cô vốn là người không hay để tâm, nếu nhắc đến những mẫu thời trang "hot" nhất hiện nay hay những món ăn ngon thì rất am hiểu, và còn khiến cho người khác rất thích sự thẳng thắn hồn nhiên của cô.
Kỉ Hoa Ninh nhanh nhẹn giúp giáo viên chủ nhiệm sắp xếp sổ sách, bận rộn đến tận năm giờ chiều. Nhớ ra cặp của mình còn để lại trong lớp, không có ai trông coi, cô vội chạy về.
Nhìn vào trong lớp, thấy Giang Viễn Ảnh đứng bên ghế, không biết đang làm gì đó. Kỉ Hoa Ninh cười thầm, vừa định bước vào, bỗng nghe giọng của con gái phát ra run run, cô lập tức nép vào bên cửa.
"Chào bạn... bạn Giang! Tớ là Ứng Lệ Viện ở lớp (2)...".
Sao lại còn có một người nữa? Kỉ Hoa Ninh nghé đầu nhìn vào, liếc một vòng quanh phòng. Thấy một nữ sinh tóc tết thành hai bím đang đứng quay lưng về phía cô, vừa nãy do bục giảng che khuất nên cô không nhận ra.
Cô không quen nữ sinh lớp (2) này, chỉ nghe cô ấy tiếp tục cất giọng run run nói: "Không biết cậu còn nhớ tớ không, lần, lần ở căng – tin, chúng ta từng ngồi ăn chung một bàn".
Giang Viễn Ảnh nhìn cô, cười gượng gạo. Việc ngồi kề nhau ngẫu nhiên như vậy, cậu hiển nhiên chẳng có ấn tượng gì cả. Những vệt nắng chiều chiếu lên khuôn mặt cậu, trong đôi mắt đen tròn lúc này lấp lánh ánh vàng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng tinh tế, khoác trên người bộ đồng phục màu xanh sẫm, trông cậu thật lãng tử đẹp trai.
Khí chất quý phái, phong cách lịch lãm, khiến cậu tựa như bạch mã hoàng tử thu hút sự chú ý của người khác. Kỉ Hoa Ninh như nhà thám hiểm khám phá ra châu lục mới, lần đầu tiên nhận thấy sức lôi cuốn từ cậu, trong lòng bỗng thấy xốn xang. Lại nghe tiếng cô gái tiếp tục nói: "Thật ra, tớ đã chú ý tới cậu từ hôm tập quân sự rồi... Nghe mọi người bảo ở lớp (7) có bạn nữ bị ngất, tớ tò mò chạy lại xem thì nhìn thấy cậu. Sau hôm đó, tớ không lúc nào không nghĩ tới cậu, hy vọng có thể được làm quen với cậu... Tớ nghĩ rằng, tớ đã thích, thích cậu mất rồi".
- "Tớ đắn đo rất lâu, quyết định phải nói rõ lòng mình với cậu, Giang Viễn Ảnh. Nếu cậu đồng ý, chúng ta trước hết có thể làm bạn, tìm hiểu lẫn nhau...". Lời thú nhận chân thành dễ thương này làm cho người ta khó mà từ chối được. Quả nhiên Giang Viễn Ảnh từ tốn nói: "Bạn...Ứng phải không? Cảm ơn thành ý của cậu. Cậu bảo muốn làm bạn, tớ rất vui và sẵn lòng làm quen với cậu. Còn về chuyện... bây giờ tớ vẫn chưa nghĩ tới, thành thật... xin lỗi cậu".
Giang Viễn Ảnh khéo léo trả lời, không có chút sơ suất nào.
Tình Muộn Tình Muộn - Dạ Vĩ Lan