Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 021-022
C
HƯƠNG 21. LÀ LA HAY LÀ NGỰA, CỨ ĐI THỬ RỒI BIẾT
Tần Thiên và công tử kia cùng xoay người thì thấy Nguyệt Nương đang đỡ Đại phu nhân đi về phía bọn họ.
Đại phu nhân hôm nay mặc áo lụa mỏng màu xanh, phía dưới là váy dài thêu mây, áo khoác vàng thêu chữ phúc, tóc búi tròn cài trâm phỉ thúy và đeo đai buộc đầu thêu thùa tinh xảo. Trang phục thanh nhã, khí chất đoan trang, khuôn mặt trầm tĩnh hơi cười, chậm rãi đi về phía bọn họ.
Mỗi một động tác đều thoải mái ung dung.
Tần Thiên biết Đại phu nhân đã nghe hết những lời mình vừa nói, tim không khỏi đập loạn, không biết Đại phu nhân sẽ có phản ứng gì, có thể nghĩ mình là nô tỳ mà lại quá phận không?
Từ khi xuyên qua, nàng luôn cố gắng thích ứng với cuộc sống nơi này, nhớ kĩ thân phận hèn mọn của mình, tận lực không làm những chuyện không hợp với phận mình vì nàng biết, nàng giờ là nha hoàn bán mình. Khế ước bán mình trong tay chủ nhân, muốn nàng chết thì phải chết, sống mới được sống mà sống như con người hay như con vật thì cũng là trong ý nghĩ của chủ nhân.
Ai bảo nàng không có mệnh tốt như những nữ tử xuyên qua khác, người ta xuyên qua thì có thân phận hiển hách, dung mạo khuynh thành, mỹ nam bên người vô số, ai cũng nguyện ý vì họ mà lên núi đao, vào chảo lửa. Nàng chẳng có gì hết nên chỉ đành tuân thủ bổn phận.
Cũng may nàng tính cách luôn luôn lạc quan, cũng không nghĩ là khổ, ngược lại tự an ủi mình rằng còn có thể sống lại một lần cũng là chuyện tốt. Không phải ai cũng gặp may mắn như vậy. Nàng cố gắng làm tốt bổn phận của mình, hòa thuận với người xung quanh, cho dù là người hầu cũng cố gắng làm cho bản thân thoải mái.
Nhưng nàng dù lý trí, bình tĩnh, chung quy vẫn không phải là linh hồn của thế giới này. Nàng lớn lên ở thế giới hiện đại, nhận sự giáo dục bình đẳng, bề ngoài tuy rằng làm tốt nhưng trong lòng chưa bao giờ tự coi mình là kẻ ti tiện.
Vì thế, sẽ có sự phản kháng lúc đối mặt với Đại phu nhân trong tình huống cấp bách trước đó, đó là vì vận mệnh của mình, cũng sẽ có chuyện giữ lại Tạ công tử lần này bởi vì nàng càm thấy mình có trách nhiệm này.
Về phần hậu quả… Nàng tuy rằng sẽ sợ hãi, sẽ kích động nhưng sẽ không hối hận, lại càng không trốn tránh trách nhiệm.
Tần Thiên nhìn Đại phu nhân đi đến bên mình, vội vàng hành lễ:
- Nô tỳ đụng chạm khách nhân, xin phu nhân trách phạt!
Đại phu nhân nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, sắc mặt thoáng gợn sóng, không nói gì, chỉ khẽ khoát tay chặn nàng lại.
Nguyệt Nương bên cạnh nói:
- Tần Thiên, ngươi lui xuống trước đi.
Tần Thiên cúi đầu, không dám nhìn người bên ngoài, chậm rãi rời khỏi đại sảnh đường, lùi đến cửa bên hông, đứng sau Thúy Vi.
Thúy Vi nhìn đằng trước, khẽ nhéo tay nàng. Sau đó hơi nghiêng đầu thấp giọng nói:
- Không phải đã dặn ngươi đừng động chạm đến khách nhân sao?
- Đều là ta sai, Thúy Vi tỷ tỷ. Tần Thiên cúi đầu nhỏ giọng nói.
- Cũng không biết phu nhân sẽ phạt ngươi thế nào, đúng là sợ chết người.
Giọng Thúy Vi đầy lo lắng.
Tần Thiên không khỏi cảm động, kỳ thật đối với Thúy Vi, nàng cũng không làm gì, chỉ là khi nàng bận thì chủ động giúp nàng vài việc nhưng thân là nha hoàn, Tần Thiên phải làm là lẽ đương nhiên.
- Nhưng mà, Tần Thiên…
Thúy Vi quay đầu lại nhìn nàng cười, lấy tay che miệng:
- Những lời đó thật hay, không nghĩ ngươi thông minh như vậy.
- Nào có được như lời ngươi nói.
Tần Thiên ngượng ngùng sờ đầu, lại hỏi:
- Phu nhân sẽ rất tức giận sao?
- Biết sợ? Nha đầu ngốc…
Thúy Vi nhìn nàng cười cười, lại nói:
- Đừng lo, chút nữa ta sẽ nhờ Nguyệt Nương xin với phu nhân cho ngươi, xem có thể phạt nhẹ hơn không.
Tần Thiên bước đến gần nắm chặt tay Thúy Vi, cảm kích nói:
- Cám ơn Thúy Vi tỷ tỷ.
Cho tới giờ nàng đều biết, không có ai hoàn toàn tốt với nàng, người không tốt với nàng nàng không thù hận nhưng người tốt với nàng nàng đều ghi nhớ trong lòng, lúc thích hợp sẽ lại “có qua có lại mới toại lòng nhau”.
Thúy Vi lại quay đầu cười cười.
Đằng trước, Đại phu nhân hơi cúi người với Tạ công tử, vẻ mặt tươi cười:
- Lão thân có lời chào khách quan.
Tạ công tử lúc này đã thu hồi vẻ lông bông, cung kính thi lễ:
- Không dám không dám, hẳn là vãn bối chào Trang phu nhân mới đúng.
Đằng sau, Tần Thiên thấy thế chỉ bĩu môi, trong lòng thầm oán, kiểu giả lả này quá lộ liễu.
Đại phu nhân mỉm cười, giơ tay mời, mọi động tác đều có khí độ bất phàm.
- Không bằng để lão thân đến giới thiệu cho công tử.
Nói xong, Đại phu nhân đi đến thùng gỗ chứa “Nhị tuyền ngân hào”, cúi người, một tay vén tay áo, tay kia vốc một nắm lá trà, xoay người đi đến bên công tử kia, đưa tay đến trước mặt hắn.
Tạ công tử vội vàng lui về phía sau vài bước, hơi cúi người biểu lộ sự tôn kính.
Đại phu nhân nhìn hắn một cái, sau đó cười nói:
- Phân biệt trà mới và trà cũng có ba cách: Thứ nhất là nhìn màu sắc, trà mới màu xanh biếc, trà cũ ngả màu. Công tử nhìn xem, màu sắc của Nhị tuyền ngân hào này là màu xanh tươi, không phải là loại trà cũ đã ngả màu.
Tạ công tử gật đầu nói vâng.
Tiểu nhị và khách nhân bên cạnh đều dần vây lại, ánh mắt đều tập trung lên người Đại phu nhân, bọn tiểu nhị nhìn bà đầy sùng kính còn ánh mắt của khách nhân lại đầy bội phục.
Đại phu nhân bị mọi người nhìn chăm chú cũng không hề bối rối, thần sắc bà nhìn Tạ công tử thoải mái, bà cười cười ý bảo hắn lấy một ít là trà trong tay lên rồi nói tiếp:
- Thứ hai là ngửi mùi hương, trà mới mùi thơm ngát, vị nồng đượm, trà cũ mùi nhạt hơn. Trà mới hương thơm nồng, trà cũ vì để quá lâu mà mùi nhạt đi, nếu không bảo quản cẩn thận có thể còn có mùi khó chịu, công tử không ngại thì ngửi một chút.
Tạ công tử đưa lá trà trong tay lên khẽ ngửi, sau đó cười nói:
- Mùi thơm ngát, thấu tận tim gan.
Khách nhân bên cạnh cũng có người lấy trà lên ngửi, có người cười lớn nói:
- Trà của Thịnh Thế đúng là nhờ mùi hương mà nổi tiếng.
Đại phu nhân cười nhìn chung quanh một vòng, cao giọng nói:
- Nhờ có có bà con gần bên cùng bằng hữu phương xa ủng hộ mới có Thịnh Thế ngày hôm nay. Lão thân có lễ!
Giọng nói đầy nhịp điệu, cao vút mạnh mẽ, khí thế bất phàm.
Lúc này không ai nghĩ Đại phu nhân là nữ nhi mà có nửa điểm coi thường.
Mọi người vội chắp tay nói:
- Không dám, không dám.
Đại phu nhân cười cười, quay đầu lại nhìn về phía Tạ công tử, vươn ba ngón tay:
- Cái thứ ba cũng chính là cái quan trọng nhất chính là mùi vị của trà. Tục ngữ nói đúng, là la hay là ngựa, lấy ra đi thử thì biết. Mùi vị của trà mới thuần hậu mà trà cũ thì lại nhạt hơn mà không bằng. Cái này vô luận thế nào cũng không làm giả được.
Nói xong, bà quay đầu, kêu lớn:
- Từ Phúc Toàn!
Vừa dứt lời, một người đàn ông có chòm râu dê, mặc áo dài màu lam, rẽ người mà đi ra, nhìn Đại phu nhân chắp tay:
- Đại phu nhân có gì sai bảo?
CHƯƠNG 22. GIÁ TRỊ BẢN THÂN
Tần Thiên ở bên đã nhận ra, Từ Phúc Toàn chính là người đàn ông ban sáng nghênh đón bọn họ ở cửa lớn, đại chưởng quỹ của Thịnh Thế Trà Hành – Từ chưởng quỹ.
Đại phu nhân nói:
- Mang vị công tử này vào phòng, pha Nhị tuyền ngân hào cho công tử thưởng thức.
Từ chưởng quỹ cười nói:
- Phu nhân xin yên tâm, tiểu nhân sẽ tiếp đón khách quý này.
Nói xong nhìn Tạ công tử.
- Công tử, mời qua bên này.
Tạ công tử thi lễ với Đại phu nhân rồi mới theo Từ chưỡng quỹ đi vào phòng.
Lúc đi qua Tần Thiên, hắn thoáng dừng bước quay đầu nhìn nàng một cái, Tần Thiên cảm nhận được ánh mắt hắn thì nhìn lại, hắn nhíu mày mỉm cười lộ ra hàm răng trắng, tay chắp sau lưng, ngẩng cao đầu đi theo Từ chưởng quỹ
Chờ hắn đi rồi, Thúy Vi lặng lẽ nói cùng Tần Thiên:
- Công tử này thật tuấn tú.
Tần Thiên mếu máo, nhẹ giọng nói:
- Ta chỉ thấy Đại thiếu gia mới là đẹp.
- Nhưng mà…
Thúy Vi miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng là trong mắt lại có chút tiếc hận.
Đại thiếu gia dù tuấn tú thì có ích lợi gì, vẫn chẳng có nữ tử trong sạch nào muốn gả cho hắn…
Tần Thiên đương nhiên không biết nàng suy nghĩ gì, nàng vẫn nhìn Đại phu nhân, thấy bà đi đến bên người Phạm Thiên. Trong lòng không khỏi căng thẳng.
Phạm Thiên sợ tới mức cúi thấp đầu, đứng ở nơi đó không dám động đậy.
Đại phu nhân nhìn hắn, lại quay đầu nhìn Tần Thiên, sau đó nói:
- Ở đây đông khách, ngươi theo ta qua đây.
Đại phu nhân nói xong, xoay người đi về phía Tần Thiên, Phạm Thiên ngoan ngoãn đi theo sau. Lúc Đại phu nhân đi ngang qua Tần Thiên thì lạnh lùng nói:
- Tần Thiên, ngươi cũng qua đây.
Tần Thiên không dám nói nhiều, xoay người đi đến bên Phạm Thiên, hai người nhìn nhau, trong mắt đầy ý xin lỗi.
Hai người đi theo Đại phu nhân vào hậu viện, mãi cho đến khi Đại phu nhân về đến phòng làm việc của mình.
Đại phu nhân ngồi xuống chiếc ghế bành làm bằng gỗ đàn hương, lạnh lùng nhìn hai người.
Phạm Thiên cùng Tần Thiên đều cúi đầu, dưới ánh nhìn sắc bén của Đại phu nhân không dám thở mạnh.
Nguyệt Nương cùng Thúy Vi đứng ở phía sau Đại phu nhân, nhìn hai người mà lo lắng suông.
Hai người đều biết Đại phu nhân rất nghiêm khắc với mọi chuyện ở Trà Hành. Có một lần, một tiểu nhị chậm trễ với khách, Đại phu nhân chuyển hắn sang bên vận chuyển trà cũng bất kể để bồi dưỡng nên một tiểu nhị cần bao nhiêu công sức. Tần Thiên đã va chạm một lần, không biết phu nhân sẽ phạt nàng thế nào.
Tuy rằng Tần Thiên đến trong viện không lâu nhưng cũng là một người không lắm miệng, nhiều chuyện lại chăm chỉ làm việc, cả ngày tươi cười khả ái, các nàng đều rất thích, không nỡ thấy nàng phải chịu khổ.
Lúc này, Đại phu nhân nhìn về phía Phạm Thiên, ngữ khí nặng nề:
- Ngươi là người học nghề, phải biết rằng không có sự phụ ở bên thì không được tiếp xúc trực tiếp với khách.
Vừa mới nói ra, Phạm Thiên nhìn Đại phu nhân quỳ xuống, dập đầu mạnh:
- Đại phu nhân, đều là con sai, là con đắc tội với khách nên Tần Thiên mới giúp con, phu nhân muốn phạt thì phạt mình con thôi, không liên quan đến Tần Thiên.
Tần Thiên ngẩn ra, không nghĩ tới Phạm Thiên lại nghĩa khí như vậy. Thấy hắn quỳ thì nàng cũng đành quỳ xuống cùng, tránh phu nhân nghĩ mình không quy củ.
Đại phu nhân lại nhìn về phía Tần Thiên:
- Tần Thiên, ngươi nói sao?
Trước đó, Tần Thiên từng nghĩ, phải làm thế nào để vượt qua cửa ải khó khăn lần này, nghĩ một hồi bỗng nhiên cảm thấy đây có lẽ chính là cơ hội của mình.
Nha hoàn thì mãi là nha hoàn, cùng lắm thì được thăng từ hạng ba lên hạng hai, may mắn hơn thì có thể làm nha hoàn loại một nhưng thế nào thì cũng vẫn là nô tỳ, chung quy không thể trốn khỏi vận mệnh sẽ bị chủ nhân khống chế.
Như vậy, nàng vì sao không thử đi con đường khác?
Đầu tiên, Tần Thiên dập dầu với Đại phu nhân sau đó ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân nói:
- Phu nhân, Tần Thiên đụng chạm khách nhân là thật nhưng Phạm Thiên đón khách cũng không sai. Cho dù là sai nô tỳ cảm thấy cũng không phải do hắn mà là do quản lý kinh doanh của Trà Hành có vấn đề nên mới xảy ra chuyện như hôm nay.
Đại phu nhân ngẩn ra sau đó tái mặt nói:
- Ngươi nói cái gì?
Phía sau, Nguyệt Nương và Thúy Vi cùng tái mặt theo. Trà Hành vẫn luôn do phu nhân cai quản, nói phương thức kinh doanh của Trà Hành có vấn đề chẳng phải là nói Đại phu nhân có sai sót?
- Tần Thiên, một nha đầu như ngươi thì biết cái gì? Đừng nói hươu nói vượn, mau xin lỗi Đại phu nhân. Nguyệt Nương quát.
Thúy Vi cũng nháy mắt liên tục với Tần Thiên, Phạm Thiên ở bên thấy Tần Thiên dám to gan như vậy thì mắt mở to nhìn nàng như sắp rớt ra ngoài.
- Nguyệt Nương, con biết bà tốt với con nhưng có một số lời con không nhịn được mà muốn nói.
Tần Thiên nhìn về phía Đại phu nhân, cung kính nói:
- Phu nhân là người thấu tình đạt lý, có thể cho Tần Thiên nói hết không. Nếu Tần Thiên nói đúng thì tuyệt đối có lợi cho Trà Hành, nếu Tần Thiên nói sai, phu nhân xử phạt Tần Thiên cũng không muộn!
Nguyệt Nương lại định nói tiếp thì Đại phu nhân lại vươn tay ngăn bà.
Đại phu nhân cúi lưng nhìn về phía Tần Thiên chỉ vào nàng:
- Được, ta cho ngươi cơ hội này nhưng nếu ngươi làm ta không hài lòng thì sẽ bị xử phạt gấp đôi, ngươi có hiểu không?
- Tần Thiên…
Phạm Thiên ở bên khẽ gọi một tiếng, Thúy Vi cũng đứng sau lưng Đại phu nhân liên tục xua tay.
Tần Thiên nhìn bọn họ một cái, sau đó đón nhận ánh nhìn sắc bén của Đại phu nhân, trong lòng có chút khiếp đảm, nhưng vẫn ưỡn ngực:
- Nô tỳ hiểu.
Đại phu nhân gật gật đầu:
- Được, muốn nói gì thì nói đi.
Tần Thiên hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói:
- Trà Hành không cho người học nghề tiếp khách đương nhiên là vì sợ bọn họ không đủ kinh nghiệm nhưng với tình huống như vậy, nếu Phạm Thiên không ra mặt thì vị Tạ công tử kia có thể sẽ vì không có ai tiếp đón mà chỉ nhìn một cái rồi bỏ đi, chẳng phải là phí một vị khách?
- Khách nhân thích lá trà của Thịnh Thế, lần sau đương nhiên sẽ đến, mỗi ngày chuyện này rất nhiều cũng không tính là gì nhưng một khi để khách có ấn tượng không tốt, ảnh hưởng đến danh dự của Trà Hành thì có lẽ sẽ vĩnh viễn mất đi khách nhân đó.
Lúc Tần Thiên nói những lời này vẻ mặt cũng chỉ bình thản:
- Nhưng phu nhân, khách nhân bị lạnh nhạt, tâm tình đương nhiên không vui, hắn ra cửa sẽ đến Trà Hành khác, nếu được Trà Hành khác chiêu đãi tiếp đón cẩn thận có lẽ sẽ thành khách quen của Trà Hành khác, đối với chúng ta mà nói coi như là vĩnh viễn mất đi vị khách này.
Nói đến đó, thần thái Tần Thiên đầy vẻ tự tin, hai mắt sáng bừng.
- Phạm Thiên tuy chỉ là học nghề, kinh nghiệm không đủ nhưng cũng đã làm tốt nhiệm vụ giữ khách lại, tranh thủ thời gian cho các tiểu nhị khác cho nên con cảm thấy, ở mặt này mà nói, Phạm Thiên không sai. Hơn nữa, con cảm thấy, Trà Hành làm ăn lớn như vậy mà chỉ có hơn 10 tiểu nhị tiếp khách không khỏi quá ít, sẽ ảnh hưởng nhiều đến việc làm ăn của Trà Hành.
Đại phu nhân nhíu mày:
- Điểm này ta cũng biết, nhưng bồi dưỡng một tiểu nhị tiếp khách không dễ, đầu tiên phải chọn người mồm miệng lanh lợi, ý nghĩ linh hoạt, diện mạo dễ coi, dạy bọn họ phân biệt lá trà, dạy các kỹ xảo về trà, cái này phải mất vài năm.
Cho dù học xong cũng sẽ vì bệnh tật, đức hạnh hoặc nguyên nhân nào khác cản trở, đến tuổi nhất định cũng chẳng còn sự linh hoạt nữa cũng không thể lại tiếp khách. Nếu không, sao bà lại không mong có thêm nhiều tiểu nhị tiếp khách.
Lúc này, giọng Đại phu nhân đã có chút ý như bàn bạc, người bên ngoài nghe không ra nhưng Nguyệt Nương thì rõ, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc.
Tần Thiên nói:
- Cho nên, nô tỳ mới nói phương thức kinh doanh của Trà Hành có vấn đề.
Mặt Đại phu nhân sáng lên:
- Vậy theo ngươi nói nên làm gì bây giờ?
Tần Thiên chỉ chờ lời này của Đại phu nhân.
Nàng có sở trường của nàng, mà sở trường của nàng hoàn toàn có thể phát huy ở Trà Hành này. Đại phu nhân là nữ nhân, ở thời đại này có thể cai quản Thịnh Thế như vậy, được mọi người tôn trọng thì trí tuệ của bà hiển nhiên người thường không thể so.
Một khi đã vậy, vì sao nàng không thử bước ra khỏi Trang phủ mà bước lên vũ đài lớn của Trà Hành.
Chỉ cần nàng thật sự có thể tạo thành tích ở đây thì những thứ nàng được sẽ không phải như hiện giờ. Chỉ cần thành người hữu dụng đương nhiên sẽ được người khác tôn trọng, cơ hội chuộc thân sau này đương nhiên càng lớn, cho dù không thể khôi phục tự do, tối thiểu chủ nhân cũng không đối xử tùy tiện với nàng được.
Chỉ cần bản thân nàng có giá trị, như vậy nàng có thể lo cho cuộc sống của mình, bất kể giông bão cỡ nào cũng sẽ có không gian cho nàng tồn tại.