Số lần đọc/download: 2224 / 13
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:33 +0700
Chương 9: Côn Sơn Ngọc Vỡ Phượng Hoàng Than
T
hái tử tươi mặt. Sau bốn món quà, hắn đã trông thấy bóng dáng của thắng lợi. Hắn vừa điều khiển cho nguyệt cung bay lên, vừa cúi đầu khom mình:
- Cung thỉnh Giản chủ giáng lâm!
Tiếng phượng hót vang vọng trong Thanh Lương nguyệt cung, rơi xuống lả tả thành những chiếc lông vũ đen kịt mông lung. Một chiếc áo choàng lông hạc từ từ toả rộng trong nguyệt cung như hoa lan xòe cánh, bị gió chướng thổi thốc lên, liền vũ động thành những tinh hoa của đêm khuya, làm nổi bật sắc phóng khoáng lạnh lùng như ma thần của chiếc mặt nạ đồng xanh.
Giản Bích Trân nhẹ nhàng đặt chân xuống nền đá vàng kim của nguyệt cung. Chiếc mặt nạ đã che đậy hết mọi cảm xúc của y, trông bí hiểm như dị nhân dưới sương hay thần tiên trong đêm.
Thái tử cúi mình hành lễ, cung kính nói:
- Mời Giản chủ xuất kiếm!
Giản Bích Trân cau mày. Thái tử đứng thẳng dậy:
- Ngũ Hành Định Nguyên trận chỉ đủ khả năng phân rã thần, tâm, ý, hình, thế của Thạch Tinh Ngự. Phải có cao thủ chém tan các bóng ngũ hành, chia thành năm phần hoàn toàn không liên quan thì mới tách được chúng ra các nơi riêng để giam giữ. Trăm năm trước, đường kiếm đó do Quân Thiên Thương thực hiện, trăm năm sau. Chỉ có Giản chù đảm trách được thôi - Đôi mắt hẹp của hắn nhấp nháy ánh cười - Quân Thiên Thương đã cưỡi hạc ra ngoài cõi thế, không tài nào tìm được nữa. Nhìn khắp thiên hạ bây giờ không còn ai thắng được Long hoàng. Nhưng Giản chủ thì là ngoại lệ, vì Giản chủ được Trảm Thiên thần thuật chúc phúc, được định mệnh là bất khả chiến bại. Vậy mời Giản chủ xuất kiếm. Đường kiếm này phóng ra, nếu Long hoàng không bị phong ấn thì Long Vi sẽ mất mạng. Bởi vậy, mong Giản chủ dốc toàn lực cho. Chắc Giản chủ cũng biết, con bé đó đã bị ta cấy bùa chú vào người, thần trí đều nằm trong bàn tay điều khiến của ta, bất kỳ lúc nào ta cũng có thể giết chết nó được.
Cố nhiên Giản Bích Trân rất rõ điều đó. Y đưa mắt nhìn Thạch Tinh Ngự. Hào quang của Ngũ Hành Định Nguyên trận đã tách Thạch Tinh Ngự thành năm phần, kim mộc thuỷ hoà thổ cũng rời rã cả rồi. Chỉ có điều, năm cánh tay đang cố sống cố chết bám vào một thứ - đó là Tô Do Liên.
Y oán hận người con gái này đến thế ư? Giản Bích Trân thấy lòng bùi ngùi.
Tuy y vừa đặt chân đến đây thôi, nhưng mọi việc từng xảy ra trên ngọn Cấm Thiên đều hiến hiện rõ ràng trước mắt. Ánh nhìn của y lạnh dần đi, chân khí bắt đầu dâng cao. Cả toà Thanh Lương nguyệt cung rộng mênh mang chợt ngập tràn hơi giá.
Gió chướng, cây quế, cung điện, trận pháp, tất cả mọi thứ, tất cả sức mạnh tích tụ trong chúng đều vùn vụt đổ dồn về Giản Bích Trân. Đến cách y ba trượng, chúng kết thành một bánh xe ánh sáng khổng lồ, rồi sụp xuống, rã rời, biến thành sức mạnh thuần luỹ để y hấp thụ. Y như đấng vương chù đang luỳ ý điều động đoàn quân của mình. Sức mạnh kết thành ánh sáng, ánh sáng kết thành lông vũ, từng mảng từng mảng bay tung, hệt như những con chim đen tao loạn trong bầu trời, dần dần ngưng đọng thành hình dáng một thanh kiếm.
Một thước, hai thước, ba thước…
Kiếm vũ liên tục lớn thêm, mũi nhọn kinh hồn của nó ánh lên, phản chiếu ánh xanh biếc lên khắp mặt mũi râu tóc của mọi người xung quanh. Ánh hường kinh khủng của nó khiến Thanh Lương nguyệt cung cũng phải rung lên. Thái tử thoáng vẻ sợ hãi, chỉ đứng gần thanh kiếm đó thôi hắn cũng có thể cảm nhận được thứ sát khí thấm thìa tới tận xương.
Trời rung đất chuyển, khuôn mặt thái tử dần lộ nét hoan hỉ.
- Long hoàng, đây là món quà thứ năm ta tặng cho ngươi.
Tất cả mọi chuyển động đều ngừng bặt, thanh kiếm vũ đã ngưng thành kiếm thật, sát khí trên thân kiếm cùng tăng đến cực đại. Mắt Giản Bích Trân lạnh đi, lạnh đến rùng mình. Y sắp thi triển đường kiếm trừ diệt tà ma.
Đột nhiên, có tiếng hét lanh lảnh vẳng lại:
- Dừng tay!
Một cái bóng tím bay vọt lên, kiếm vũ bắn ra, chỉ tích tắc đã xuyên thấu lớp lớp phòng ngự của Thanh Lương nguyệt cung, rồi lao thẳng vào.
Thái tử lập tức biến sắc.
Mất đi Thanh Lương dược, hắn không thể điều động Cửu Thiên Thanh Lương khí và Cửu Thiên Cương phong, vòng phòng thú gần như bị hạ xuống mức thấp nhất. Chưa kể vì việc thâm nhập vào Đại Ma quốc, dẫn động Ngũ Hành Định Nguyên trận, Thanh Lương nguyệt cung không thể ở cao quá, đành hạ xuống đỉnh Cấm Thiên. Đây cũng là cơ hội tốt cho những kẻ muốn đột nhập. Nhưng Long hoàng bị vây hãm, bốn con rồng thần chưa kịp quay trở về, kẻ nào lại hứng thú đột nhập kia chứ?
Người nọ di chuyển cực nhanh, chỉ chớp mắt đã lao tới chỗ thái tử, Giản Bích Trân và Dược sư.
Giản Bích Trân và Dược sư bất động. Thái tử thì phe phẩy quạt để để phòng. Nhưng người kia không buồn nhìn về phía họ. Kiếm quang xanh như mắt mèo lóe sáng, phóng thẳng đen cây quế.
Tiếng hú lanh lảnh lại vang lên, kiếm quang loang loáng chém đứt đôi cây quế. Người nọ ẵm lấy Lý Huyền, rồi lao xuống như chớp. Kiếm dài chân dài, chẳng phải ai khác hơn Thạch Tử Ngưng. Đích đến của cô cũng chẳng phải nơi nào khác hơn Ngũ Hành Định Nguyên trận.
Lý Huyền vừa lại gần, các ảo ảnh ngũ hành vốn bị trận pháp cố định bắt đầu rung lên bần bật. Long hoàng đang cụp mắt nhìn xuống, chợt ngẩng phắt lên. Uy thế bao trùm lại một lần nữa ngập tràn trời đất.
Thái tử tái mặt. Thạch Tử Ngưng vốn dĩ là một trong các món quà hắn định chuẩn bị cho Long hoàng. Cô là hậu duệ và là huyết mạch duy nhất của Thạch quốc, là đối tượng mà Long hoàng không nỡ xuống tay, đáng ra cô phải là vũ khí hộ thân tốt nhất của hắn, vì sao lại thoát khỏi vòng kiềm toả để đến đây phá hỏng đại sự của hắn?
Đôi mắt rắn độc của thái tử nhìn như đóng đanh lên mặt Thạch Tử Ngưng, tựa hồ muốn đâm sâu vào trán cô, moi cái bóng dáng ốm yếu kia ra. Tâm ma, lẽ nào ngươi định phản bội giao ước của chúng ta? Rồi hắn thét lên:
- Ngăn nó lại! Ngăn nó lại!
o O o
Rũ bỏ được Trịnh Bá Niên, Phong Thường Thanh và Biên Lệnh Thành xong, Bạch Cực Kinh Thế long sải chân đi thẳng về ngọn Cấm Thiên. Tính nó xưa nay là vậy, nói năng thẳng thắn, hành sự thẳng thắn, đến đi đứng cũng thắng một mạch, tuyệt đối không lắt léo vòng vèo.
Mi-ao, mi-ao! Có tiếng ẽo ợt ở đâu vọng lại.
Bạch Cực Kinh Thế long bất giác dừng bước. Ồ, con mèo con đáng yêu biết bao, trông thân hình trắng muốt, bộ lông dài mượt tlôi mắt thuần khiết to tròn ngây thơ của nó này! Nó ngồi chồm hỗm bên đường, hai chân sau ngồi, hai chân trước đứng, ngửa mặt, nũng nịu gọi Bạch Cực Kinh, khiến con rồng thấy lòng trào lên cảm giác ấm áp.
Bé con, ngươi làm sao thế? Lạc mẹ à?
Bạch Cực Kinh rón rén bước, nhẹ nhàng lại gần con mèo rồi cúi xuống, vừa cất tiếng nhớ nhẹ dỗ dành vừa giơ chân trước định vuốt cái đầu đáng yêu mềm mại của nó. Nào ngờ con mi-ao bỗng phổng mình lên, chỉ tích tắc biến thành một con quái thú ba đầu với sáu mắt thô lố như chuông đồng, mõm to tựa chậu máu, gầm thét oác oác rất là dữ dội về phía Bạch Cực Kinh.
Con rồng rú vang, giật bắn cả mình, vắt chân lên cổ mà chạy. Nó quên bẵng mình phải về cứu Long hoàng, cũng quên bẵng mình là thần long mạnh mẽ nhất trần đòi. Nỗi kinh hoàng bất ngờ này thật quá đáng sợ, trái tim thẳng thắn của Bạch Cực Kinh khủng kịp chấp nhận, không kịp uốn nắn theo, thế là nó cứ cắm đầu chạy trối chết. Nó chạy băng núi, băng đồng, chẳng rõ là chạy đi đâu nữa.
Lục Khục khoái chí cười lăn cười lộn. Ai bảo bốn con rồng thần là hùng mạnh nhất đời? Rõ ràng Lục Khục nhà ta mới là kẻ hùng mạnh mà. Vui được một lúc, Lục Khục lại biến trở về hình dạng con mèo nhỏ bé đáng yêu trắng toát, ngồi nhổm bên đường kêu eo éo, chuẩn bị phục kích con rồng thứ hai.
Nhiều năm sau, khi bốn con rồng thần cùng ba con vật cung trở thành đồng nghiệp, Bạch Cực Kinh vẫn còn giữ nguyên nỗi kinh khiếp với con mèo nhỏ ngoan ngoãn quái thai vô kể ấy.
o O o
Thạch Tử Ngưng hiển nhiên đã có chú ý. Cô lao vù xuống, đẩy suốt khí ra tay, ném Lý Huyền vào trong trận. Cùng một tiếng keng vang vọng, ánh biếc như mắt mèo bùng ra khỏi trán, yếm hộ toàn thân Thạch Tử Ngưng. Cô tung mình lên không, kiếm quang lạnh lẽo ngưng tụ thành một thanh kiếm áo đằng đằng sát khí, đâm về phía nguyệt cung.
Trong số sinh đồ của Ma Vân thư viện, kiếm thuật của Thạch Tử Ngưng là cao cường nhất. Trong sáu cánh giới khí, hoa, vũ, thần, tiên, thánh của kiếm đạo, Thạch Tử Ngưng đã đột phá được kiếm vũ, gần tới mức kiếm thần. Một đường kiếm phóng ra, giữa những tiếng ùng ùng, lưỡi thép bật ra một luồng kiếm khí dài tới tám thước, long lanh hào quang như tinh tú. Đường kiếm này đã có bóng dáng của bậc cao thủ, không thể xem thường.
Thái tử nghiến răng kèn kẹt.
Muốn đánh bại Thạch Tử Ngưng thì không khó, nhưng muốn đánh bại Thạch Tử Ngưng trước khi Lý Huyền kịp rơi vào trận đồ thì vô cùng khó, nếu không muốn nói là không thể. Một khi Lý Huyền chạm xuống trận pháp, thì tu vi kiếp trước sẽ thức tỉnh trong Long hoàng, làm sao ngăn cản, làm sao phá giải được?
Thái tử giậm chân đấm ngực như mất cha mất mẹ. Lẽ ra hắn đừng nên nhẹ dạ thế này. Ai lại đi liên minh với một tên thất thường như Tâm ma. Càng không nên sơ suất đến mức không thu dọn Lý Huyền đi chỗ khác từ trước. Tên này đúng là tai hoạ mà!
Nào ngờ đúng lúc đó, biến cố xảy ra.
Thạch Tử Ngưng phóng đường kiếm nọ ra xong, thì hạ xuống, rơi vào trận đồ trước cả Lý Huyền. Uy thế của nhát kiếm đó cũng bay xuống theo cô. Tư thế của cô không thay đổi, chân khí càng được đấy mạnh hơn lên, uy lực của đường kiếm tăng mạnh gấp đôi, đâm vút ra với thứ sát khí cương quyết hung bạo.
Đích đến của mũi kiếm, rành rành là Tô Do Liên.
o O o
Huyền Thiên Bá Hải long có một câu nằm lòng, đó là: Đọc sách có thể tiêu diệt nước người.
Sách vở quá đáng sợ, đến đất nước người ta mà cũng có thể diệt được, nói gì một con rồng đơn độc như nó. Tuy tự kiêu rằng mình bất phàm, nhưng luận về tu vi, Huyền Thiên Bá thừa nhận chỉ Long hoàng mới đủ sức đập tan một tiểu quốc. Còn lũ rồng chúng nó không có được bản lĩnh ấy. Đọc sách mà diệt nước, cố nhiên có thể giết rồng. Bởi vậy, nó tâm niệm là nên hạn chếgiao thiệp với người có học.
Lư gia huynh đệ khốn đốn vì bị nó đánh cho lơi tá tấm thân, nhưng nỗi khiếp hãi trong lòng con rồng vẫn không vì thế mà thuyên giảm chút nào. Bọn đó đều là dân đọc sách, bốn thư sinh. Thật quá đáng sợ!
Bây giờ, tiếng gầm của Long hoàng vọng khắp đất đai Thần Châu:
- Ngọc Đỉnh Xích!
Huyền Thiên Bá phát hoảng. Tuy chú nhân không gọi nó, nhưng nó biết, Long hoàng đang gặp nạn. Long hoàng gặp nạn, bọn chúng phải quay về. Nỗi e dè trong lòng Huyền Thiên Bá càng tăng thêm. Bốn tên thu sinh này mới đến Đại Ma quốc mà đã khiến Long hoàng gặp nạn. Thư sinh thật quá đáng sợ! Ý chí chiến đấu của nó tụt xuống thấp cục điểm, nó lắc đầu quẫy đuôi, đinh bay về đỉnh Cấm Thiên. Đáng sợ quá, cứ ở bên Long hoàng là hơn. Long hoàng là đãng vương chủ vạn năng.
Lư gia huynh đệ cắn răng nhịn đau, đồng thanh gọi:
- Khoan đi!
Huyền Thiên Bá nghe vậy dừng bước, bốn cái chân to tướng đều run lẩy bẩy. Liệu bọn chúng có lấy sách ra đè mình không? Liệu có dùng âm thanh ma mọi váng óc như tiếng đọc sách để tra tấn mình không? Đáng sợ quá! Huyền Thiên Bá gắng vận sức kiềm chế, mới không để buột ra tiếng rên rỉ. Nhưng nhìn từ phía bốn anh em họ Lư, thì cảnh tượng trước mặt là như thế” này: Con vật to lớn kia quay phắt lại, đôi mắt hiếm độc ngập đầy sát khí lặng lẽ quan sát bọn họ, cái mõm há ra ngậm vào chực nuốt chửng họ.
Không thể đợi được nữa…
Bất chấp cơn đau đớn nhen lên từ nơi sâu thẳm nhất trong xương tuỷ, Lư Trường Hoán hú lên một tràng, cất giọng ngâm:
Hoàng Hà lượn chảy lên mày trắng, Một mảnh thành trơ tận đỉnh ngàn, Tiếng sáo oán chỉ hàng dương liễu, Gió xuân chẳng ghé Ngọc môn quan.
Lư gia huynh đệ phấn chân hẳn lên. Huyền Thiên Bá lập tức đầu ù mắt hoa. Trái tim đa nghi và mẫn cảm của nó hoàn toàn bị nhấn chìm trong một ý nghĩ.
Hắn có bắt mình ngâm một bài không?
Hắn có bắt mình ngâm một bài không?
Hắn có bắt mình ngâm một bài không?
Mình không ngâm được!
Mình không ngâm được!
Mình không ngâm được!
Huyền Thiên Bá Hải long vừa cuống vừa bực, vừa ngượng vừa thẹn. Bỗng dâu “bùng” một tiếng, một lá cờ to tướng mọc lên trước mặt Lư gia huynh đệ. Hình dáng lá cờ rất kỳ quái, gần như không có hoa văn gì cả, chỉ thêu chín vầng mặt trời ở giữa, trong mỗi mặt trời nhảy nhót một con chim lửa ba chân. Chim lừa rất sống động, bắn ra hơi nóng hâm hập, lá cờ cũng như bốc cháy, phô ra một đoá hoa sen đỏ rừng rực.
Huyền Thiên Bá biến sắc:
- Cửu Cực Định Càn kỳ? - Nỗi khiếp sợ và kinh hoàng trong lòng càng tàng, nó không nhịn được nữa, bèn rú lên - vì sao các ngươi biết ta sợ nhất là Cừu Cực Định Càn kỳ?
Lẽ nào bọn thư sinh là bọn vạn năng?
Huyền Thiên Bá sinh ra với nước, nước có thể khắc lừa, đến cả chân hoá tiên thiên của Ngọc Đỉnh Xích cũng không thể gây tổn hại cho nó, nhưng chín vầng mặt trời này hoàn toàn không phải chân hoà tiên thiên thông thường, mà là dương hoả từ thời vũ trụ mới mở, bất diệt bất tử.
Lư gia huynh đệ nào ngờ con rồng này suy diễn giới như vậy. Một khúc ngâm vừa dứt, bốn anh em đều phấn chấn hắn lên, bèn luôn mồm niệm đọc các câu thần chú:
- Có bạn từ xa tới, còn vui nào vui hơn… Người không biết thì không có lỗi, chẳng phải cũng là quân từ ư…
- Thái sử công nói… người chân chính, không ra lệnh mà làm…
- Khách nước Triệu phất phơ dải mũ, gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương, long lanh yên bạc trên đường, chập chờn như thể muốn ngàn sao bay.
Trên nền những câu ngâm nga dài ngắn, chín vầng mặt trời lần lượt bắn ra những tia chói chang. Chim thần trong mặt trời cất tiếng hót lảnh lót, tựa hồ muốn xé cờ mà lao ra. Chỉ có điều hai mắt chúng đã bị khoét hết, thần hồn cũng đã bị lá cờ khống chế, nhất thời không thể thoát ra được, càng chúng tó uy lực ghê gốm của thứ dương hoả trong lá cờ này. Tuyệt Diệt quang tuyến bị Long hoàng rút đi rồi, uy năng của chim thần cũng giảm mất một nửa. Cho dù là vậy, hễ dương hoả bắn ra thì vẫn có thể gặm nhấm ngoại hồn của Huyền Thiên Bá.
Nhưng điều khiến Huyền Thiên Bá choáng váng nhất không phải là Cừu Cực Định Càn kỳ, mà là tiếng đọc sách lồng lộng chói tai. Ý nghĩ kia không ngừng đảo lộn trong đầu nó:
Hắn có bắt mình ngâm một bài không?
Hắn có bắt mình ngâm một bài không?
Hắn có bắt mình ngâm một bài không?
Mình không ngâm được!
Mình không ngâm được!
Mình không ngâm được!
Hai mắt Lư Trường Hoán rực lên. Bản lĩnh của bốn anh em cũng không có gì khác thường, họ chỉ mượn sách vở thánh hiền để ngưng tụ chân khí, đố vào Cửu Cực Định Càn kỳ. Sát chiêu vậy là đã thành hình. Chín con chim đều rậm rịch bay, vùng thoát khỏi sự ràng buộc của chín vầng mặt trời trên lá cờ để trương ra thân hình dài đến mấy trượng của mình, ngạo mạn cất tiếng hót, lượn quanh Cửu Cực Định Càn kỳ, có lúc cụng vào nhau, cùng bắn ra một quầng lửa nóng bỏng. Chín vầng mặt trời chụm vào nhau, chỉ một cú tấn công là đánh tan cả trời. Đây chính là vũ khí bí mật khiến Lư Trường Hoán dám khiêu chiến Huyền Thiên Bá Hải long. Nhưng gã nhìn thấy gì?
Chỉ thấy thân hình đồ sộ của Huyền Thiên Bá đổ kềnh ra đất, bốn chân liên tục co giật, mép sùi bọt trắng, thì ra đã ngất lịm đi rồi.
Lư gia huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, không hiểu con rồng ghê gớm vô song này bị làm sao. Lẽ nào nó đột nhiên lên chứng động kinh?
Thật đáng tiếc! Lư gia huynh đệ vốn nhân từ với kẻ địch, bèn ngồi xúm quanh Huyền Thiên Bá, quyết định đọc lần lượt Văng sinh chú, Trảm quỷ lục, Tiêu dao du, Kinh dịch để cầu cho nó siêu thoát. Nói là làm, họ liền cất giọng sang sảng đọc.
Nhưng mà, vì sao bọt mép của Huyền Thiên Bá càng lúc càng nhiều, mắt thì cứ trợn trắng dã lên như vậy?