You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 188 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 853 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 01:10:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
.4
Lúc này Phương ma ma cũng bước vào, theo sau là Ánh Tuyết và Hoa Thanh, tay bưng chậu nước, chuẩn bị rửa mặt cho Tưởng Nhược Nam, vừa hay nghe thấy những lời nàng nói, bà bèn bảo: “Tiểu thư đừng vội, Thái phu nhân đã cho người tới dặn, tiểu thư bị thương ở đầu, nên thời gian này không cần tới thỉnh an!”
“Bao giờ?” Tưởng Nhược Nam quay đầu hỏi.
“Tối qua, khi ấy tiểu thư đang nói chuyện với Hồng Hạnh, nên tôi cũng không vào bẩm báo.”
Lúc này Hồng Hạnh cũng buông chiếc lược trong tay xuống nói với Tưởng Nhược Nam, “Nếu đã vậy thì tiểu thư hãy ngủ thêm một chút đi?”
Tưởng Nhược Nam lắc lắc đầu: “Không được, ta nhất định phải đi, mau chuẩn bị cho ta, không còn sớm nữa. Các ngươi có biết buổi sáng Thái phu nhân dậy lúc nào không?”
Bọn a hoàn trong phòng quay sang nhìn nhau, chẳng ai quan tâm tới việc này, Tưởng Nhược Nam thở dài, thật sự không có kẻ nào được việc hay sao?
Đúng lúc ấy, Ánh Tuyết đi tới khẽ nói: “Tiểu thư, bình thường Thái phu nhân dậy vào giờ Mão hai khắc!”
Hồng Hạnh thấy Ánh Tuyết xen vào, bèn trừng mắt lườm Ánh Tuyết: “Ngươi không biết thì đừng nói bừa kẻo làm lỡ việc của tiểu thư! Mang nước vào xong rồi thì đi ra đi, việc ngoài viện ngươi đã làm xong chưa hả?”
Tưởng Nhược Nam nhìn Ánh Tuyết, đấy là nha đầu vô cùng thanh tú mà nàng đã từng nhìn thấy, nghe Hồng Hạnh nói thì là nha đầu làm việc ngoài viện. Nàng nhìn Ánh Tuyết hỏi: “Ngươi có chắc chắn không?”
Ánh Tuyết nhìn nhanh Hồng Hạnh một cái, thấy Hồng Hạnh sầm mặt nhìn lại mình thì vội vàng cụp mắt xuống: “Khi nô tỳ vào bếp thường gặp tiểu nha đầu trong viện của Thái phu nhân, lúc chuyện trò mới biết được những thói quen ấy của bà!”
“Ồ!” Mắt Tưởng Nhược Nam sáng lên, đánh giá Ánh Tuyết một lượt từ trên xuống dưới, Tưởng Nhược Nam không có quá nhiều ấn tượng đối với cô gái này, chỉ biết rằng cô ta không phải con cái của a hoàn nô bộc được sinh ra trong phủ tướng quân, mà là nô tỳ bán thân vào đây, vì vậy chỉ được làm việc bên ngoài viện.
“Vậy ngươi còn biết gì nữa?”
Ánh Tuyết cúi đầu, nhưng giọng nói rất điềm tĩnh: “Thái phu nhân sức khỏe không tốt, thường ngủ sớm dậy sớm, buổi sáng giờ Mão hai khắc đã dậy, buổi tối giờ Tuất ba khắc đã ngủ. Vô cùng điều độ!”
Hồng Hạnh đứng bên cạnh thấy vẻ mặt hào hứng của tiểu thư khi nhìn Ánh Tuyết, bất giác cắn chặt môi dưới nhìn cô ta chằm chằm.
Tưởng Nhược Nam đứng dậy chầm chậm đi tới cạnh Ánh Tuyết, hai mắt nhìn dính vào cô ta, ánh mắt và tần suất của mỗi bước chân đều khiến người khác cảm thấy áp lực. Đây là cách mà Tưởng Nhược Nam đã học được từ cấp trên của mình, mỗi lần sếp đi về phía nàng bằng cách này, tâm trạng của nàng đều trở nên vô cùng căng thẳng. Sau đó sếp nói với nàng rằng, chỉ duy nhất mình nàng là giữ được vẻ mặt bình tĩnh lạ thường như thế trước áp lực mà chị ta tạo ra, từ giây phút ấy, sếp đã bắt đầu chú ý tới biểu hiện của nàng rồi.
Lúc này, nàng đang chăm chú quan sát biểu hiện của Ánh Tuyết, Ánh Tuyết không hề để lộ chút sợ sệt hay căng thẳng nào trước bước chân mỗi lúc một áp sát của nàng, vẻ mặt cô ta tĩnh lặng như nước, rõ ràng không phải là người nhát gan, rúm ró hay yếu đuối.
Rất tốt! Khóe miệng Tưởng Nhược Nam để lộ ý cười.
“Sức khỏe của Thái phu nhân không tốt? Bà ấy có bệnh gì không?”
Ánh Tuyết vẫn cúi đầu, hai bàn tay đan chặt vào nhau, Tưởng Nhược Nam nhìn đôi bàn tay vì căng thẳng mà trắng bệch ra kia, biết rằng hiện cô ta đang rất lo lắng, nhưng người có thể khống chế cảm xúc của bản thân mình đã là người không hề đơn giản rồi.
Ánh Tuyết đáp: “Nghe tiểu nha đầu đó nói, sau khi Thái phu nhân sinh tiểu thư xong đã sinh bệnh trong tháng ở cữ, còn tình hình cụ thể thế nào, Ánh Tuyết cũng không biết ạ!”
Tưởng Nhược Nam gật gật đầu, rất hài lòng với câu trả lời ấy: “Ngươi có thể nghe ngóng được nhiều tin tức như thế từ miệng tiểu nha đầu kia, chắc cũng hao tốn không ít tâm sức nhỉ?”
Ánh Tuyết ngẩn người, sau đó thật thà đáp lời: “Cô ấy thích những đồ mà nô tỳ thêu, nô tỳ đã hứa sẽ thêu cho cô ấy một chiếc áo!” Trong lòng bỗng có chút kinh hãi, tiểu thư trở nên anh minh như thế từ bao giờ nhỉ?
Tưởng Nhược Nam mỉm cười, quay người đi.
Ánh Tuyết là người thông minh, lại nhanh nhẹn, chi bằng hãy giữ lại bên cạnh quan sát một thời gian, nếu thấy đáng tin thì còn có ích hơn Hồng Hạnh.
Nàng ngồi trở lại bàn trang điểm, để Hồng Hạnh tiếp tục chải đầu cho mình, sau đó nhìn Ánh Tuyết qua gương, nói: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, ngươi hãy vào hầu hạ trong phòng đi!”
Tưởng Nhược Nam hoàn toàn không biết những kẻ phải hầu hạ ngoài viện đều là nha đầu hạng ba, được vào phòng đồng nghĩa với việc thăng một cấp, trở thành nha đầu hạng hai, đãi ngộ và lương tháng cũng tăng không ít. Những điều này tất cả mọi người đều biết, nên khi nghe Tưởng Nhược Nam nói vậy sắc mặt họ bỗng trở nên rất khác.
Phương ma ma thì không sao, chỉ nghiêm túc cần mẫn giúp nàng chọn trâm cài đầu, Liên Kiều và Hoa Anh là nha đầu hạng hai, nghe vậy thì quay sang nhìn nhau, rồi lại quay đầu nhìn sắc mặt của Hồng Hạnh.
Hồng Hạnh lại thể hiện sự kinh ngạc rất rõ ràng, bàn tay đang chải đầu cho Tưởng Nhược Nam đột nhiên giật mạnh, kéo tóc khiến Tưởng Nhược Nam đau nhói.
Còn Ánh Tuyết, trên mặt thoáng hiện lên sự vui mừng, nhưng rồi lập tức khôi phục lại vẻ bình thường, điềm tĩnh như không.
Sự thay đổi của những người này Tưởng Nhược Nam đều thấy cả, nàng vô cùng hài lòng trước biểu hiện của Ánh Tuyết.
Sau khi Ánh Tuyết ra ngoài đổ nước, Hồng Hạnh dừng động tác trên tay lại nói với Tưởng Nhược Nam: “Tiểu thư, Ánh Tuyết lai lịch không rõ ràng, không đáng tin, sao người lại để cô ta vào phòng hầu hạ?”
Tưởng Nhược Nam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt căng thẳng của Hồng Hạnh trong gương, điềm đạm đáp: “Ta tự có chủ kiến của mình, Hồng Hạnh, em hãy làm tốt việc của mình đi đã!”
Hồng Hạnh nghe vậy thì ngẩn người, nhìn khuôn mặt không hề tức giận nhưng rất có uy của Tưởng Nhược Nam trong gương, đột nhiên cảm thấy vị tiểu thư trước mắt mình đây thật xa lạ. Cô ta không dám nói thêm gì nữa, cầm lược lên tiếp tục chải đầu cho Tưởng Nhược Nam.
Không lâu sau, Ánh Tuyết lại đi vào, qua gương, Hồng Hạnh liếc xéo bóng dáng thanh tú của Ánh Tuyết, sắc mặt trở nên rất âm trầm.
Nếu so sánh phủ An Viễn Hầu như một công ty, thì An Viễn Hầu và Thái phu nhân chính là hai sếp lớn của công ty ấy. Nhưng nếu nói đến người có quyền quyết định cuối cùng trong công ty, thì An Viễn Hầu Cận Thiệu Khang không phải người ấy.
Trong phủ An Viễn Hầu, Thái phu nhân mới là người nắm quyền cao nhất, còn An Viễn Hầu là một người con trai có hiếu, chắc chắn không bao giờ có chuyện xảy ra xung đột về lợi ích với mẫu thân mình, vì vậy người có quyền quyết định cao nhất trong Hầu phủ chính là Thái phu nhân!
Tưởng Nhược Nam đã đắc tội với một trong hai sếp lớn của công ty là Cận Thiệu Khang, muốn lấy lại thiện cảm của hắn ta dành cho mình là điều không thể, hơn nữa Tưởng Nhược Nam cũng không có ý định ấy. Vì vậy, nếu muốn tiếp tục được sống yên ổn trong cái nhà này, thì phải tuyệt đối yêu chiều, tuyệt đối kính trọng Thái phu nhân.
Được lòng Thái phu nhân, cho dù Cận Thiệu Khang có chán ghét nàng tới tận xương tận tủy, thì nàng vẫn có thể sống một cách đầy tôn nghiêm trong Hầu phủ. Cuộc sống bị lườm nguýt, bị khinh thường nàng đã chịu đủ rồi, thực sự nàng chẳng còn hứng thú tiếp tục sống như thế nữa.
Vì vậy, “sớm tối thỉnh an” là hành vi rõ ràng nhất thể hiện sự tôn trọng của nàng dành cho Thái phu nhân, làm sao nàng có thể từ bỏ được?
Sau khi chải đầu trang điểm xong, Tưởng Nhược Nam đem theo Hồng Hạnh, Ánh Tuyết, Liên Kiều và Hoa Thanh, tất cả bốn a hoàn đi về phía Tùng Hương viện của Thái phu nhân.
Tùng Hương viện, tên sao nghĩa vậy, trước viện tử trồng rất nhiều cây tùng quanh năm xanh tốt, một màu xanh thẫm đầy sức sống.
Mấy tiểu a hoàn đang ngồi chơi dưới hành lang trong viện tử, thấy Tưởng Nhược Nam đem theo a hoàn đi tới thì sững lại, sau đó một tiểu nha đầu tầm mười ba mười bốn tuổi đứng dậy đi về phía cửa thông báo: “Phu nhân đến rồi!” Thông báo xong, nhìn ra phía sau nàng cười cười.
Tưởng Nhược Nam nhìn theo ánh mắt của cô ta, thấy cô ta nhìn Ánh Tuyết, liền biết ngay tiểu nha đầu này với Ánh Tuyết có quen biết.
Tấm rèm màu đỏ thả trước cửa được vén lên, Tưởng Nhược Nam đưa đám a hoàn đi vào trong.
Vừa vào đã ngửi thấy mùi đàn hương rất nồng.
Trong phòng vốn đang cười nói vui vẻ, nhưng sau khi Tưởng Nhược Nam bước vào, thì giống như chiếc máy hát bị dứt nguồn điện đột ngột, âm thanh tắt lịm.
Thái phu nhân mặc một chiếc áo lụa màu xanh thẫm thêu hoa, phía dưới là chiếc váy màu phỉ thúy hoa dây, ngồi ở vị trí chính giữa, tay cầm tách trà, khi Tưởng Nhược Nam bước vào, bà cũng không ngẩng đầu lên.
Triệu di thái thái, Vương thị, Cận Yên Nhiên và Vu Thu Nguyệt đã ngồi ở vị trí của mình, bên cạnh có trà cùng đồ điểm tâm, rõ ràng họ đã tới được một lúc rồi.
Vương thị nhìn Tưởng Nhược Nam cười mà như không cười: “Tẩu tẩu dậy muộn thế, vết thương còn đau lắm không?”
Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta, hôm qua Hồng Hạnh nói cho nàng biết, Vương thị chính là biểu tỷ của Vu Thu Nguyệt, nàng cũng mỉm cười điềm đạm nhìn Vương thị, nói: “Vết thương vẫn còn hơi đau, chải đầu rửa mặt đều phải cẩn thận để tránh nó, vì vậy mới đến muộn.” Nói xong quay về phía Thái phu nhân cung kính hành lễ: “Mong mẫu thân lượng thứ!”
Cận Yên Nhiên ngồi bên cạnh Vu Thu Nguyệt khẽ lẩm bẩm: “Rõ ràng là dậy muộn, lý do thật hay ho!”
Tưởng Nhược Nam biết Cận Yên Nhiên là con gái duy nhất của Thái phu nhân, cũng là đứa con gái được bà hết sức yêu quý, nên nàng coi như không nghe thấy những lời cô ta vừa nói.
Thái phu nhân đặt tách trà trên tay xuống, điềm đạm đáp: “Chẳng phải ta đã nói con đang bị thương nên hãy ở phòng tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, không cần qua đây rồi sao?”
Tưởng Nhược Nam cụp mắt cúi đầu, bộ dạng vô cùng khiêm tốn cung kính: “Đến thỉnh an mẫu thân là bổn phận của con dâu, sao có thể vì chút thương tích nhỏ nhoi mà bỏ qua được? Đây là đạo lý của người làm con.”
Lời vừa dứt, tất cả mọi ánh mắt trong phòng này đều đồng loạt quay về phía nàng, giống như muốn nhìn thấu nàng vậy. Hồi sau, Cận Yên Nhiên cười phì một tiếng, “Đạo lý? Hai từ này mà lại có thể thốt ra được từ miệng tỷ sao?”
Tưởng Nhược Nam chầm chậm quay đầu lại, nhìn Cận Yên Nhiên với ánh mắt hết sức tội nghiệp, dịu giọng đáp: “Tiểu cô, ta biết trước kia ta có chút quá đáng, nhưng giờ ta đã biết sai rồi. Có câu, ‘đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại’, tiểu cô là người hiểu biết, sao lại không thể cho ta một cơ hội để sửa chữa chứ?” Cận Yên Nhiên là ái nữ của Thái phu nhân, đương nhiên không thể đối đầu với cô ta như trước kia được nữa.
Từ những lời cô ta nói ngày hôm qua, Tưởng Nhược Nam nhận thấy cô nương này không phải người tâm địa xấu, có lẽ do được sinh ra ở một gia đình võ tướng, nên tính tình thẳng thắn, coi cái ác như kẻ thù, những người có tính cách như vậy thì cần phải dùng sự mềm mỏng để hóa giải, cô ta luôn đứng về phía Vu Thu Nguyệt, chẳng phải vì nhìn bề ngoài Vu Thu Nguyệt lúc nào cũng dịu dàng như một kẻ yếu thế đấy sao?
Vậy thì giờ cô hãy nhìn ta xem, ta cũng là kẻ yếu đuối rồi…
Cận Yên Nhiên nhìn bộ dạng đáng thương của Tưởng Nhược Nam, chỉ cảm thấy da đầu ngứa ngáy, lông mao dựng ngược, Cô ta chỉ Tưởng Nhược Nam, khóe miệng giật giật, bộ dạng trông vô cùng kỳ quái: “Tỷ… Tỷ đang giở trò gì thế hả?”
Tưởng Nhược Nam vẻ mặt buồn phiền, nàng nhìn Cận Yên Nhiên một cái, rồi cúi đầu xuống: “Ta có thể giở trò gì? Đều tại ta trước kia không biết nặng nhẹ tốt xấu, nên giờ có thay đổi cũng chẳng ai tin.”
Triệu di thái thái ngồi bên cạnh đang uống trà, vừa nghe xong câu này, do bất cẩn nên để bắn một chút nước trà ra ngoài. Vương thị mở to mắt nhìn Tưởng Nhược Nam kinh ngạc há hốc miệng, còn Vu Thu Nguyệt ngồi đối diện thì nhìn nàng với ánh mắt hồ nghi.
Người phụ nữ trước mắt họ thật sự là Tưởng Nhược Lan ư? Sao cô ta có thể nói ra những lời như thế…
Chỉ riêng Thái phu nhân vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh như thường, “Biết sai có thể sửa, đấy là chuyện tốt, hy vọng cô nói được thì làm được!”
“Con hiểu ạ.”
“Ngồi xuống đi, Liễu Nguyệt, dâng trà!”
Tưởng Nhược Nam ngồi xuống chiếc ghế thứ hai bên tay phải, phía dưới Thái phu nhân, quy tắc trong phủ An Viễn Hầu, mỗi người đều có một vị trí cố định, cho dù người đó không đến, cũng không ai được ngồi vào chỗ trống.
Vị trí đầu tiên đương nhiên thuộc về An Viễn Hầu, hắn không đến, vì vậy chỗ đó trống, phía bên tay trái là Cận Yên Nhiên, Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta cười dịu dàng, da đầu Cận Yên Nhiên lại thấy ngứa ngáy.
Thái phu nhân nhìn Tưởng Nhược Nam nói: “Hầu gia lệnh cho cô học quy tắc, lát nữa ta sẽ cho hai ma ma đến viện tử của cô, mỗi ngày học hai canh giờ. Trong bữa tiệc trà mười ngày sau, ta sẽ mời các thái phu nhân trong kinh thành tới dự, nếu cô có thể qua được buổi sát hạch thì ta sẽ để cô tham dự, nếu không qua, trong buổi tiệc trà hôm ấy, cô đành ở lại trong viện tử của mình thôi!”
Thế Gia Danh Môn Thế Gia Danh Môn - Thập Tam Xuân