Số lần đọc/download: 557 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 04:49:35 +0700
Chương 15-16
Đợi tới lúc mọi người giải tán đã quá nửa đêm. Hắn suy sụp ngồi trên sofa mà không dám lên lầu. Xa nhau vài năm, ban đầu hắn cứ ngỡ mình đã lãng quên, dĩ vãng chẳng qua chỉ là dòng kí ức nở hoa, qua mùa liền tàn úa. Rồi khi hắn biết nàng đính hôn với Đổng Mộ Huân, hắn không cách nào thoải mái, không cách nào buông thỏng. Vì vậy hắn dùng mọi thủ đoạn để bắt nàng lại. Thực sự bắt nàng tới làm gì? Lòng hắn cũng chẳng có lời giải đáp, nhưng bất kể ra sao thì hắn cũng không thể để nàng lấy người khác.
Hôm đó hắn mất ngủ, chờ ở cảng Hải Xuyên đến hừng đông. Con tàu thủy kia chỉ dừng tại Hải Xuyên nửa ngày. Đập vào mắt hắn là cảnh nàng dựa vào lồng ngực Đổng Mộ Huân mỉm cười nũng nịu, chất giọng vẫn thỏ thẻ xao xuyến và dáng dấp vẫn thướt tha như trong kí ức. Hắn đứng phía sau mà bất động. Hóa ra nàng cũng tươi cười, cũng nũng nịu với kẻ khác như vậy… Cái dư vị như chua xót, như đau đớn, như bi thương, như khổ sở hoặc như oán hận! Thì ra hắn chỉ lừa mình gạt người, hắn đơn giản không thể lãng quên.
Lần đó chính miệng nàng nói, nàng ở miền Nam mềm mỏng dịu dàng chỉ để lừa hắn thả Đổng Mộ Huân. Hắn mới ngỡ ngàng ngộ ra người hắn không thể thả đó là nàng. Mãi đến khi nàng thừa nhận nỗi sợ hãi nhất tận đáy lòng hắn, hắn mới hoàn toàn tuyệt vọng. Trái tim hắn đau đớn như có ai dùng dao từ từ đâm vào từng nhát, từng nhát. Rồi hắn oán hận, oán hận muốn hủy hoại đi mọi thứ.
Vì vậy hôm sau hắn liền đề nghị anh cả Đoàn Húc Nhân đàm phán với Hách Liên Tĩnh Phong, muốn Hách Liên Tĩnh Phong cầm bốn thành thị miền Bắc chuộc lấy nàng. Lời bật ra khỏi miệng mà trái tim hắn mặn đắng, và hắn biết rốt cuộc đã không thể xoay chuyển. Nếu nàng vô tình đến mức kiên quyết muốn dọn sạch mọi quan hệ với hắn, vậy thì cần gì oán trách hắn bất nghĩa? Từ nay về sau, họ gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Thực ra nếu hắn muốn tìm hiểu một cô gái thì cực kì dễ dàng, chỉ cần chịu khó bỏ chút thời gian đi coi phim, xem kịch, dạo phố hoặc dã ngoại. Hắn biết mẹ và anh cả đều ưng ý tiểu thư nhà Lam gia. Sự thực Lam Thủy Tiệp rất xinh đẹp, lúc ở bên nhau nàng ta vô cùng hào phóng, luôn âm thầm trưng cầu ý kiến của hắn. Đặc biệt hôm nay nàng ta diện chiếc áo sườm xám màu đỏ thẫm ánh kim, thướt tha đứng cạnh hắn, khiến ai nấy đều khen ngợi. Nhưng vì sao tận sâu trái tim hắn lại âm ỉ đau xót, cô đơn khôn xiết. Rốt cuộc vẫn chẳng phải là nàng…
Rồi khi thấy nàng núp trong phòng khóc nức nở, đáy lòng hắn vẫn chấn động. Nếu nàng không có chút tình cảm nào với hắn, tại sao lại trốn vào phòng khóc mướt? Dưới bóng đêm hắn xiết nàng thật chặt, thân hình nàng mềm mại như bông vải khiến hắn muốn đời đời kiếp kiếp ôm lấy. Nàng rúc vào lồng ngực hắn, mới bình phục hơi thở. Cằm hắn gối trên tóc nàng, bầu không khí thoang thoảng hương thơm làm hắn hoảng hốt. Không biết đó là mùi hoa phù dung trên đầu giường, hay là mùi hương trên cơ thể nàng?
Cửa sổ mở he hé, tiếng nhạc du dương từ đại sảnh văng vẳng vọng lên. Nàng hơi run rẩy, hắn thở dài hỏi: “Em làm sao vậy?” Nàng im lặng, khẽ hít sâu. Hắn đưa tay vuốt lên mặt nàng, chỉ thấy cả bàn tay đều ươn ướt.
Hắn ngồi dậy đưa tay gạt những giọt nước mắt của nàng. Nàng phớt lờ hất tay hắn, thều thào đầy tức giận: “Anh… anh ra ngoài cho tôi.” Lòng hắn mềm nhũn đè bàn tay đang vung vẩy của nàng, lau đi dòng lệ đang rơi như xâu ngọc trai bị cắt đứt từng chuỗi, từng chuỗi rớt xuống.
Cuối cùng cũng đợi được nàng bình phục tâm trạng, mà hắn tuyệt đối không muốn xuống lầu. Hắn thầm ao ước ôm lấy nàng như vậy, để nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng. Hắn dứt khoát giật tấm chăn, xiết chặt nàng thêm chút nữa. Nàng oán trách, hỏi: “Anh làm gì thế?” Dưới bóng đêm, hắn đặt nụ hôn xuống nuốt gọn lời nói tiếp theo của nàng. Trong không gian tối tăm này, bọn họ có thể lãng quên quá khứ, lãng quên sự phản bội và thống khổ, cũng dẹp bỏ thân phận đối phương. Hắn chỉ biết nàng đang nằm trong vòng tay hắn…
Bầu trời dần chuyển xám, dù vẫn còn u ám mênh mông nhưng bắt đầu trong xanh. Hắn chầm chậm đứng dậy khỏi ghế, từ từ đi lên lầu. Sau ngày hai người tranh cãi, hắn đã dọn xuống ở lầu hai. Nhưng lúc này bước chân hắn vô định, đến khi hồi phục tinh thần thì đã tới lầu ba. Không biết vì còn say rượu hay vì mất ngủ cả đêm mà đầu óc hắn trống rỗng, bước chân chông chênh.
Vì trời mới tờ mờ sáng, kẻ ăn người ở còn chưa thức, nên khắp phủ yên ắng vô cùng. Bỗng nhiên hắn nhướng mày, cảm thấy có điều bất ổn. Trước nay ngoài cửa bao giờ cũng có hai tên người hầu canh gác, vậy mà lúc này biệt dạng.
Hắn vọt thẳng vào trong bật đèn lên, khắp phòng vắng lặng. Qủa nhiên đúng như dự đoán, bên trong không một bóng người. Chiếc xườn sám ca-rô nàng mặc hôm qua vứt bừa trên mặt đất, mấy hạt nút thắt rơi rớt xung quanh.
Hắn đóng chặt hai mắt, hệt như bị bóng đèn chói chang đâm thẳng vào. Hắn sực nhớ tới tiếng động khả nghi ngoài phòng khách, khi họ đang ân ái mãnh liệt. Lúc đó nàng thở hổn hển thủ thỉ với hắn là con mèo. Cửa phòng ngủ bật mở, trên chiếc giường rộng lớn bừa bộn như lời mỉa mai châm chọc. Lồng ngực hắn đập phập phồng liên tục… Hóa ra hắn trúng kế của nàng!
Tên người hầu từ xa trông thấy Lý Giới Tái đã vội vàng hành lễ. Lý Giới Tái liếc cánh cửa thư phòng một cái, nhỏ giọng hỏi: “Tham mưu trưởng còn ở bên trong hả?”
Tên người hầu gật đầu, cũng thì thầm đáp: “Vâng ạ!”
Y khẽ đẩy cửa đi vào, thấy Đoàn Húc Lỗi đang đứng bên cửa sổ. Cánh cửa sổ mở toang để cơn gió hất tấm rèm thật cao hắt lên mặt hắn, tạo thành mảnh tối mảnh sáng. Lý Giới Tái nhìn từ xa cũng không nhận ra biểu hiện gì, y nói: “Thưa tham mưu trưởng, các tuyến đường bộ, đường thủy, đường sắt nối qua miền Bắc đã phái người kiểm tra nghiêm ngặt. Nhưng… tới giờ… vẫn chưa có tin tức.” Thật lâu sau mà hắn vẫn im lìm, đứng đó bất động.
Hắn chậm rãi hỏi: “Kiểm tra nội thành chưa?” Nếu đúng theo tính toán, dù tối qua nàng trốn ra khỏi phủ cũng chưa chắc kịp rời khỏi Thanh Đức.
Thâm tâm Lý Giới Tái sợ hãi, đáp: “Vẫn chưa có tin gì ạ.” Hắn đứng trong bóng tối của tấm rèm, lạnh lẽo nhìn khóm phù dung đang dần nở rộ dưới đám mây mù ngoài song cửa. Vì màu hoa quá chói lọi mà khiến trái tim mù lòa.
Chu Hồng gõ cửa và bê khay thức ăn vào, nói: “Tiểu thư, cô dùng chút cơm đi.”
Tĩnh Kỳ ngoái đầu nói: “Bà để trên bàn đi, lát nữa tôi ăn.”
Chu Hồng đặt khay xuống, nói: “Ngô Quan Trung và Chu Chí Thân đợi tới trưa sẽ ra ngoài dò la tin tức. Mấy ngày nay thành phố bị giới nghiêm, e rằng chúng ta khó có thể đi sớm.” Nàng gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu. Nếu hôm đó hắn đừng đến phá rối kế hoạch, kéo dài thời gian của bọn họ, khiến bọn họ dù rời khỏi Đoàn phủ vẫn không kịp ra khỏi thành. Bây giờ thì hết phương pháp, chỉ đành chờ thời cơ mà hành động.
Nơi đây mặc dù kín đáo nhưng bọn họ dò la được tin tức, biết thành Thanh Đức đã bắt đầu gõ cửa từng nhà dân để khám xét, e rằng sẽ lập tức phát hiện chỗ này.
Qủa nhiên chẳng lâu sau khi uống cạn chén trà, hai người Ngô – Chu đã quay về báo: “Trong thành kiểm tra rất nghiêm ngặt, thực sự không thể ở lại đây thêm. Tối mai trước khi cửa thành bị đóng, chúng ta bắt buộc phải rời khỏi. Nếu không ngày mốt họ chắc chắn sẽ tìm được chỗ này.” Nghe đồn tham mưu trưởng Đoàn Húc Lỗi của Nam bộ ra lệnh, nội trong ba ngày phải bắt được người. Nếu không toàn bộ đội điều tra đều bị sa thải. Mệnh lệnh nặng nề như thế, có ai dám thờ ơ?
Trời mới hừng đông, trước cổng thành Thanh Đức đã xếp hàng thật dài. Cổng thành vừa mở, tốp vô và tốp ra phải xếp thành hai hàng dọc. Người vào thành được nới lỏng, lính gác chỉ hơi quét mắt là xong. Ngược lại người ra thành bị kiểm tra gay gắt, đàn ông thì qua loa, nhưng nếu là thiếu nữ trẻ tuổi thì sẽ bị đám binh lính đeo súng ngăn đón, cầm ảnh coi kĩ.
Một cặp vợ chồng xếp hàng đằng trước, cau mày nói: “Kiểm tra kĩ như vậy, chờ ra khỏi thành thì trời đã tối.” Ông chồng như tự an ủi mình lại như an ủi bà vợ: “Nơi này đỡ hơn, cổng phía Bắc chỗ nào cũng nghiêm ngặt, một cửa mà đặt tới ba trạm kiểm soát.”
Người đàn ông trung niên bên cạnh nghe xong, cũng chen miệng: “Đúng vậy! Tôi nghe nói cửa phía Bắc kiểm tra rất gắt gao, mới chạy tới cửa phía Tây này. Thật chẳng hiểu đã xảy ra việc gì, đang êm thấm sao tự dưng xét kĩ thế? Hơn nữa trông tình hình vẫn cứ kiểm tra phụ nữ thôi.” Đôi vợ chồng kia gật gù. Phía sau có kẻ nói theo: “Đúng đấy! Hay có tên nữ tướng cướp nào nhỉ?” Mọi người nghe vậy đều bật cười khanh khách.
Người đàn ông trung niên nói: “Nếu không phải mẹ tôi bị bệnh, tôi và vợ cũng chẳng muốn ra khỏi thành.”
Cặp vợ chồng gật đầu, nói: “Đã tra xét liên tục mấy ngày rồi, chẳng biết khi nào thì kết thúc? Mẹ đau ốm không thể kéo dài.” Đứng cạnh hắn ta là một người phụ nữ mập mạp trên đầu quấn khăn hoa văn, chỉ chừa khuôn mặt với nước da vàng vàng và vài nốt ruồi đen to nhỏ, trên vai vác gói đồ nặng.
Hồi lâu sau mới tới phiên cặp vợ chồng đi thăm bệnh, lính tuần tra cầm tấm ảnh đưa phía trước xem ba lần, nói: “Cởi khăn trùm đầu ra.” Người phụ nữ cứng đờ, từ từ ngước lên đưa tay tháo khăn xuống. Tên lính nhìn lướt qua, bấy giờ mới khoát tay: “Đi đi.” Đôi vợ chồng luống cuống tay chân không kịp cầm giỏ, nói: “Cảm ơn thầy cai.”, rồi cúi đầu đi ngay.
Đúng lúc này một chiếc xe lừa vào thành đi ngang qua, tên lính tuần tra bịt mũi, nhăn nhó: “Cái quái gì thế? Mới sáng sớm chở thứ gì mà tanh quá vậy?”
Tên lái buôn nói liên tục: “Thầy cai, xin lỗi ngài! Đây là cá muối cung cấp cho Đỉnh Hồng lâu, mấy ngày nay trong thành kiểm tra gắt gao nên chưa mang đồ tới được. Hôm qua bạn hàng ở Đỉnh Hồng lâu ra thành dặn tôi mang nhiều thêm một ít.”
Tên lính tuần tra vẫn bịt mũi, càu mày phất tay lia lịa: “Đi đi!”
Bỗng đằng trước có một tiếng ‘ọe’ vang lên, vị phu nhân trùm khăn vừa cho đi dường như không chịu được mùi cá muối, che ngực vịn tường nôn mửa. Ông chồng có vẻ sốt ruột, tay chân rối loạn, sắc mặt cũng thay đổi. Mà vị phu nhân kia cứ gập người xuống nôn liên tục, thậm chí mật xanh mật vàng đều nôn sạch sẽ.
“Người đâu, bắt họ lại cho tôi.” Một giọng nói lạnh lẽo âm u từ chiếc xe màu đen dừng bên vệ đường vang lên, đám binh lính cầm súng vây vòng tròn hai người. Ai đó chạy tới mở cửa xe, một sĩ quan quân đội bước xuống.
Nàng chầm chậm đứng thẳng người xoay lại, đập vào mắt nàng là hắn trong bộ quân phục uy nghi nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng sâu thăm thẳm.
Hắn cười khẩy, nhưng đáy mắt phẳng lặng. Nàng cải trang thành một phụ nữ nông thôn vô cùng hoàn hảo. Nếu không phải vừa rồi chiếc xe lừa đi lướt ngang, chắc hắn đã bị qua mặt. Hắn đưa tay kéo chiếc khăn trùm đầu ra, mái tóc đen như nhung xõa xuống mang theo hương thơm quen thuộc. Hắn lạnh lùng nói: “Đưa cô ta về phủ.”
Chương 16
Xe chạy mãi tới sân nhà mới dừng hẳn, tên lính đến mở cửa đưa nàng ra khỏi xe. Hắn cũng bước xuống rồi lập tức đi thẳng về phía trước, chẳng thèm liếc nàng một cái, lạnh giọng căn dặn: “Nhốt cô ta lại cho tôi.”
Đây không phải là căn phòng cũ. Thế cũng đúng! Căn phòng ấy là nơi để dành cho vị hôn thê của hắn, nàng làm sao có tư cách ở đấy? Nàng cũng chẳng muốn lưu lại đó. Chỗ này là một ngôi nhà nhỏ nằm khuất sâu trong vườn, bốn bề cây cỏ mọc um tùm, cơn gió nhẹ lướt qua mang theo cả hương hoa thơm ngát.
Hắn không đi vào mà đứng ngoài cửa. Dưới ánh dương, nàng chỉ có thể nhìn bóng lưng cao lớn, hình dáng quen thuộc nhưng giá lạnh như băng. Nàng ngẩng đầu chỉ thấy bấy nhiêu đấy, phần còn lại đã hoàn toàn mờ ảo.
Hắn lạnh giọng ra lệnh: “Đóng chặt cửa sổ phía sau bờ sông cho tôi. Tôi chỉ nói một lần, các người hãy nghe thật kĩ, nếu phạm nhân bỏ chạy thì các người đều phải chết.”
Đám người hầu rùng mình, đồng thanh đáp: “Tuân lệnh.” Lý Giới Tái nháy mắt ra hiệu, một tên người hầu đứng bên cạnh lập tức đi lấy búa và ván gỗ tới. Trong thoáng chốc, khắp nhà đã vang lên tiếng búa đập bang bang.
Nàng ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế gỗ lim nhìn chằm chằm xuống tấm thảm dưới chân, giống như mọi thứ trên đời đối với nàng chẳng còn liên hệ. Nền thảm thật dày, những đóa mẫu đơn xen kẽ đua nhau khoe sắc như đang nở rộ. Việc sắp xong bỗng hóa thành hỏng bét, nếu anh cả muốn cứu nàng, cần phải đồng ý với điều kiện của hắn. Bốn thành thị! Thì ra nàng chỉ có giá trị bằng bốn thành thị.
Tiểu Hương cầm khăn và chậu nước ấm từ nhà tắm ra, nói: “Tiểu thư Tĩnh Kỳ, chị rửa mặt đi.” Nàng chầm chậm nhận lấy, lau kĩ một hồi mới lộ miền da thịt trắng ngần. Tiểu Hương lại sai người đưa quần áo tới giúp nàng thay đổi.
Nàng ta khuyên nhủ: “Tiểu thư Tĩnh Kỳ à, Tam thiếu gia và Lam tiểu thư sắp cưới nhau khiến lòng chị buồn bã, Tiểu Hương hiểu. Nhưng chị bỏ trốn khác nào tự chuốc đau khổ.” Nàng ta không biết thân phận của Tĩnh Kỳ, còn tưởng Tĩnh Kỳ vì chuyện đính hôn của Đoàn Húc Lỗi và Lam tiểu thư.
“Tam thiếu gia đã ra lệnh, nếu không tìm được chị thì tất cả bọn em đều bị tống vào tù. May mắn tìm được chị… Chắc chị thực sự không biết đấy, mấy bữa nay Tam thiếu gia mất ăn mất ngủ, suốt ngày chạy kiếm chị. Ngài ấy đối xử tốt với chị như vậy, dù ngài ấy có cưới Lam tiểu thư, cũng không bạc đãi chị đâu…” Tiểu Hương là một cô gái tốt bụng, nhưng những khúc mắc giữa bọn họ, nàng ta chẳng biết gì.
Nàng ngoảnh mặt khẽ nở nụ cười châm biếm, nói thê lương: “Tôi muốn nghỉ ngơi một lát, cô ra ngoài trước đi.”
Nàng nằm cuộn tròn trên giường, đắp tấm chăn bằng gấm Tô Châu thượng hạng, sờ tay lên nó trơn mượt như không thể bắt được. Trên chăn còn có hương thơm nhè nhẹ, rất khoan khoái. Do mấy ngày liên tiếp phập phồng lo lắng, giờ hóa thành mệt mỏi, nàng thấy mí mắt mình ngày càng nặng trĩu, hơi thở dần đều đều…
Nàng và Cao Di Tình chậm rãi dạo quanh khuôn viên trường. Vì vừa nhập học sau năm mới, mọi người được nghỉ đông nên ai cũng có nhiều chuyện để tâm sự.
Cao Di Tình nháy mắt về phía nàng: “Tớ mới thấy Sở Thiên Lỗi bên kia. Thế nào, các cậu có kì nghỉ đông lãng mạn chứ?”
Mặt nàng khẽ u ám, lòng hơi chua chát nhưng thản nhiên đáp: “Bọn mình đã lâu rồi không gặp nhau.”
Cao Di Tình kinh ngạc, hỏi: “Vụ gì vậy?” Rõ ràng trước kì nghỉ đông, tình cảm của hai người rất tốt.
Nàng ngước lên nhìn cô nàng bằng nụ cười nhợt nhạt: “Chúng ta đừng bàn tới anh ta nữa. Nói việc của cậu đi, kì nghỉ đông cậu đã làm những gì?”
Cao Di Tình nghe hỏi thế thì sắc mặt bỗng nhiên đỏ ửng, đáp: “Cũng… chẳng có việc gì… lớn lao!”
Cô bạn của nàng xưa nay luôn vô tư, giờ lại trở nên ngượng nghịu. Nàng cười trêu: “Có phải đã gặp được người ngày nhớ đêm mong – Lý Mộc Hoài rồi?”
Xưa giờ nàng biết Cao Di Tình có tình cảm thầm kín với vị thanh mai trúc mã Lý Mộc Hoài kia, hai người đã nhích tới gần hơn. Lý gia và Cao gia có giao tình nhiều đời, huống gì là chuyện kết thông gia. Vì vậy người thân hai nhà rất vui vẻ tác hợp, làm thân càng thêm thân. Nhưng Lý gia không ở trong thành An Dương, nên vào dịp lễ lộc Lý gia sẽ gọi Lý Mộc Hoài đến Cao phủ tặng quà, hỏi thăm. Ví dụ dịp tết là việc lớn, càng thêm coi trọng.
Đúng thực là khuê nữ, dù thế nào thì da mặt vẫn mỏng tanh. Cao Di Tình giả vờ tức giận, dậm chân: “Cậu còn nói nữa thì tớ phớt lờ cậu luôn.” Nàng bật cười thành tiếng, tâm trạng dường như khá hơn nhiều.
Thời tiết còn se lạnh, dù hai người mặc áo ấm nhưng ngọn gió trên đường ập tới vẫn như con dao sắc bén, giá buốt kinh người. Ngó xung quanh chẳng thấy chiếc xe kéo nào, họ đành phải vừa đi vừa tìm kiếm. Mới cất được vài bước thì đằng sau có tiếng còi ô tô vang lên, trong khi rõ ràng cả hai đang ở trên lề đường. Hai người khó hiểu ngoảnh đầu, chỉ thấy phía sau có chiếc xe hơi màu đen.
Có người ló đầu ra từ cửa kính, gương mặt tuấn tú thanh lịch, không phải Đổng Mộ Huân thì còn ai? Y cười ôn tồn, nói: “Mau lên xe đi.” Bấy giờ nàng cũng chẳng khách sáo, kéo tay Cao Di Tình leo lên: “Chào anh Đổng, sao anh biết em ở đây?”
Thực ra y cố ý đợi nàng tan học, nhưng vẫn chọn cách nói trớ: “Anh vô tình đi ngang qua, thấy đám sinh viên trong trường ùa ra mới biết là tan học. Vì vậy anh thử vận may xem có gặp được em không?”
Cao Di Tinh quay đầu liếc nàng đầy ẩn ý, mỉm cười bồi tiếp: “Kết quả anh quá may mắn, gặp ngay Tĩnh Kỳ nhà chúng tôi.” Đại học An Dương là nơi vắng vẻ, chẳng có chỗ buôn bán làm việc, càng miễn có đồn trú quân đội gần đây, muốn đi ngang cũng không thể đi từ hướng này. Y đang nói dối, xem ra có ý tình với ai đó mới là sự thật.
Đổng Mộ Huân đương nhiên nhận ra ý giễu cợt của cô nàng, y chỉ cười toe toét phụ họa: “Xin hỏi vị này là…?”
Tĩnh Kỳ mỉm cười, giới thiệu: “Vị này là tiểu thư Cao Di Tình của hiệu buôn tơ lụa Cao gia, cô ấy là bạn học ngồi cùng bàn với em. Còn đây là tiên sinh Đổng Mộ Huân.”
Đổng Mộ Huân xen ngang: “Thì ra là Cao tiểu thư! Tôi thất lễ rồi, thất lễ rồi.”
Cao Di Tình bật cười khúc khích, bắt chước giọng điệu của y: “Thì ra là Đổng tiên sinh! Tôi thất lễ rồi, thất lễ rồi.” Vị Đổng tiên sinh này đi chiếc xe hơi hiệu Chevrolet nhập khẩu từ Anh, vai đeo quân hàm, xem chừng không giàu sang thì cũng phú quý. Bây giờ lại coi trọng một kẻ vô danh tiểu tốt như cô nàng, quả nhiên đúng với câu ‘yêu ai yêu cả tông ti họ hàng’ mà người xưa hay dùng. Lúc này cô nàng mới thấm nhuần sự uyên bác trong ca dao tục ngữ của cha ông.
Đổng Mộ Huân mỉm cười, không để bụng sự giễu cợt của cô nàng, nói: “Nếu Cao tiểu thư không ngại, cứ gọi tôi bằng anh Đổng giống như Tĩnh Kỳ.”
Cao Di Tình hỏi: “Vậy cũng được sao?”
Đổng Mộ Huân nói: “Chẳng nhẽ Cao tiểu thư trách tôi đường đột?”
Cao Di Tình đáp: “Tôi nào dám! Tôi chỉ sợ mình trèo cao.”
Xem chừng lúc này hai người đôi co không đạt kết quả, Tĩnh Kỳ khẽ mỉm cười quay đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa xe. Lá vàng bay tán loạn dưới đám đông vội vàng, bỗng một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt nàng. Nàng ngẩn ngơ, nơi nào đó tận đáy lòng như có cảm ứng, nhói lên đau buốt.
Hắn đang sóng bước bên một cô gái, vì cách xa nên nàng không rõ diện mạo. Nàng ta hơi cao gầy, đi bên cạnh người to lớn như hắn trông rất xứng đôi.
Thực ra xe phóng như bay, sớm đẩy lùi bọn họ ở đằng sau. Nhưng nàng vẫn ngoái đầu nhìn, nhìn mãi cho tới lúc hình dáng họ thành một chấm đen mơ hồ, rồi đến cả chấm đen cũng biệt dạng.
Cao Di Tình đẩy vai nàng, hỏi: “Cậu ngắm gì vậy?”
Nàng mờ mịt xoay qua lặp lại: “Chuyện gì thế?”
Cao Di Tình liếc xéo nàng, nói: “Nãy giờ tớ và anh Đổng đang bàn tán xem chúng ta tới quán café nào. Cậu đang nhìn gì vậy?”
Nàng cố che dấu bằng nụ cười thản nhiên, đáp: “Được.” Nhưng nỗi buồn trong đầu nàng vẫn không thể tiêu tan.
Mấy ngày sau, cuối cùng nàng cũng có thể tận mắt nhìn thấy cô nàng kia – diện mạo rất đẹp với đôi hàng mi vong vút, đôi môi hồng chúm chím, mái tóc đen mượt mà, trông càng thêm quyến rũ. Cô nàng là sinh viên trường đại học An Dương, thua nàng một khóa. Cô nàng mới vào trường đã được tất cả các sinh viên bầu chọn làm hoa hậu giảng đường.
Bọn họ cười đùa từ phía đối diện đi tới, lướt ngang qua người nàng. Hơi thở nàng căng thẳng, cứng đờ tại chỗ. Nhưng hắn ngay cả ánh mắt cũng không hạ xuống mà cứ thế đi qua, hệt như chưa từng quen biết hoặc xem nàng như gốc cây hay tảng đá.
Hơi thở hắn vẫn quen thuộc là thế, mà họ đã thành kẻ xa lạ. Nàng đứng đó bất động, hồi lâu sau sức lực mới tìm về. Nàng ôm chặt chồng sách trong tay, hệt như nó có thể giúp nàng chống đỡ.
Mãi tới phút giây này, dẫu nàng không muốn thừa nhận nhưng nàng cũng hiểu, chuyện giữa hắn và nàng thật sự đã trở thành dĩ vãng.
Nàng mơ màng thức giấc, thấy trên gối ẩm ướt nhòe thành một mảnh. Nàng vừa khóc ư? Hóa ra trong chiêm bao cũng có thể khóc. Bầu trời u ám, nàng cứ ngỡ là ban đêm. Đến khi nhìn kĩ, thì ra có người kéo kín tấm rèm cửa sổ, khiến khắp phòng tối om.
Không biết qua bao lâu, có người đẩy cửa tiến vào. Nàng nằm đó chẳng muốn động đậy, rồi nghe tiếng Tiểu Hương vang lên: “Tiểu thư Tĩnh Kỳ, chị thức rồi à? Ngồi dậy ăn chút cơm đi, suốt ngày nay chị chưa ăn gì cả.”
Nàng nhẹ giọng đáp: “Cô cứ để đó đi.” Nàng không muốn để nàng ta thấy đôi mắt sưng múp của mình.
Thức ăn gọn ghẽ nhưng đầy đặc sắc, Tiểu Hương bưng từng món từ tay nha hoàn đặt lên bàn, ngập ngừng: “Tam thiếu gia căn dặn em nhất định phải nhìn chị dùng cơm.” Nàng bật cười lạnh lùng, hắn đơn giản lo lắng nàng tuyệt thực, khó giải thích với anh cả nàng ở miền Bắc. Nghe đâu gia cầm trước khi bị bán cũng phải nuôi nấng tử tế mới được giá cao. Có vẻ tình hình này tương tự với nàng.
Nàng không nỡ làm Tiểu Hương khó xử, nên đứng dậy nhận bát cơm thơm lừng mà Tiểu Hương đưa tới. Nàng ăn nhẹ một miếng rồi buông xuống, nói: “Tiểu Hương, hãy giúp tôi mời lão phu nhân tới đây.”
Tiểu Hương khó hiểu nhìn nàng: “Lão phu nhân ạ?”
Nàng nhàn nhạt đáp: “Đúng! Cô đi mời bà ấy đến đây, nói tôi có việc tìm bà ấy.”
Hôm đó Sở Bích Trúc hứa sau khi câu chuyện thành công sẽ thả nàng đi, thì dù hiện tại tình hình có biến chuyển ra sao bà ta vẫn nợ nàng một lời giải thích. Dĩ nhiên nàng không nghĩ Sở Bích Trúc sẽ thả nàng, lúc đó Sở Bích Trúc bất đắc dĩ đồng ý vì hắn quan tâm tới nàng. Còn bây giờ hắn đã dứt tình, chẳng phải đây là điều mà Sở Bích Trúc vui mừng nhất sao, dễ dầu gì bà ta chịu nói lý lẽ?
Sở Bích Trúc tới, cười xòa nói: “Tiểu thư Tĩnh Kỳ, chúng ta lại gặp nhau.”
Nàng thản nhiên đáp: “Đời người rồi thế nào cũng gặp nhau.[1] Chắc do tôi và lão phu nhân có duyên.”
Sở Bích Trúc hỏi: “Không biết cô tìm bà già này có chuyện gì?”
Tĩnh Kỳ đáp: “Tôi đoán lão phu nhân đã hiểu ý! Cần gì tôi phải nhiều lời?”
Sở Bích Trúc ọi người lui ra, chậm rãi nói: “Việc đã vượt quá khả năng của bà già này rồi. Thực sự không phải do tôi muốn nuốt lời.” Bà ta nói thẳng toạc như vậy, lại khiến nàng nghẹn họng. Qủa thật lúc thỏa thuận điều kiện, họ cũng chẳng biết hắn sẽ dùng nàng đổi lấy bốn thành thị của miền Bắc.
[1]Nguyên tác: ‘Nhân sinh hà xứ bất tương phùng.’