Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8:Sớm Muộn Gì Cũng Nổi.
i thăm thú chỗ ở của Hàn Đông xong, hai người lại cùng nhau ăn một bữa cơm.
“Anh là người ở đâu?” Lý Thượng hỏi.
Hàn Đông nói: “Nội Mông, cậu thì sao?”
“Tôi ở An Huy, đến Bắc Kinh học đại học, năm trước vừa mới tốt nghiệp. Tuy là khoa tự nhiên, nhưng tôi thích đóng phim, nên mới thử xem. Đúng rồi, tôi nghe nói Vương Bảo Cường phất lên là nhờ đợi ở cửa Bắc Ảnh đó.”
“Đừng có mơ mộng, cái đó phải tu luyện phúc khí mấy đời mới được ấy chớ. Hơn nữa, Vương Bảo Cường cũng không phải cứ cắm chốt ở đó là được, người ta là đệ tử xuất thân từ Thiếu Lâm tự, đóng mấy vai võ phụ, cậu đóng được không?”
Lý Thượng hỏi lại: “Vậy sao anh kiên trì nhiều năm vậy?”
“Bởi vì sớm muộn gì tôi cũng sẽ nổi.” Hàn Đông giọng điệu đương nhiên.
“Làm sao anh biết mình sẽ nổi?”
“Bói.”
Lý Thượng vui đùa hỏi: “Vậy anh có thể bói ra chừng nào thì nổi không?”
“Nhanh thôi.” Hàn Đông ăn xong lau mép, dựa vào ghế, ánh mắt ngạo nghễ: “Hẳn là năm nay.”
Lý Thượng không tin nhưng cũng không phản bác, vì muốn thử vận may hắn cũng hỏi: “Vậy anh bói coi tôi có thể nổi hay không?”
Hàn Đông cẩn thận đánh giá Lý Thượng một lúc, ánh mắt bỗng nhiên dao động quỷ dị, giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Được đó, nhóc, có tương lai làm minh tinh nha!”
“Ghê, ngài làm sao biết được?” Lý Thượng có chút hăng hái hỏi.
Hàn Đông dùng đũa gõ lên bát nói: “Bởi vì dáng người cậu rất giống tôi.”
Lý Thượng cười ha ha, hai tay ôm quyền làm bộ: “Nhờ phúc của ngài, nhờ phúc của ngài.”
Bởi vì tạm thời không tìm được chỗ ở thích hợp, Hàn Đông để Lý Thượng ở ké. Ngoài dự đoán của Lý Thượng là, Hàn Đông chi ly tính toán thế mà không để hắn trả tiền thuê nhà, còn trượng nghĩa sảng khoái nói: “Người anh em này của cậu không thiếu chút tiền ấy.”
Buổi tối, lúc dọn phòng, Lý Thượng chọt chọt Hàn Đông: “Ê, tôi nói này, phòng của anh nhiều đồ hơi vậy cái đồ chơi kia chắc không thể thiếu đi?”
“Cậu nói búp bê bơm hơi ấy hả?”
Hàn Đông không chút cố kỵ hỏi lại, khiến chín tên đàn ông cách vách đồng thời ngóc đầu dậy.
“Cậu nói giỡn hả?” Hàn Đông đập vào ót Lý Thượng một cái: “Bên người anh mày không bao giờ thiếu phụ nữ, cần nó làm gì?”
Chín tên cách vách lại đồng thời sụp vai xuống.
Bởi vì đổi chỗ ở, cách âm lại không tốt, Lý Thượng có chút mất ngủ. Hàn Đông lại là một tên chủ nhà vô tâm vô phế, đầu dính lên gối liền ngủ mất đất. Lý Thượng trằn trọc đến hơn một giờ sáng, vừa lim dim được một chút, Hàn Đông ngay lúc này lại thì thào.
“Người anh em phòng đối diện, anh ra chưa? Sóc lọ nửa giờ rồi sao còn chưa bắn?”
Người anh em đối diện đáp: “Chym mỗi người mỗi tính, tính anh chậm rãi lắm.”
Lý Thượng lập tức tỉnh táo: “Cái đệt, mấy người còn chưa ngủ à?”
Tiếng hít thở hết đợt này đến đợt khác vang lên đều đều, không có ai trả lời.
Lý Thượng quay đầu nhìn, mí mắt Hàn Đông không hề mở ra, nhịp thở chậm rãi, hoàn toàn không có dấu hiệu như vừa mới tỉnh lại! Trong lòng hắn cả kinh, không lẽ là nói mớ? Vậy còn người anh em đối diện… Cũng là nói mớ hả??? Cả một đám như vậy, làm sao hắn sống nổi?
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang