Số lần đọc/download: 2643 / 178
Cập nhật: 2015-07-09 06:10:16 +0700
Phần 7
T
hứ Ba, ngày 15 tháng 6, 1943
Tháng sau chúng tôi phải nộp máy thu thanh cho nhà cầm quyền. Đó là một điều luật chính thức, và khắp cả nước người ta cố tìm một radio cũ để nộp nhằm bí mật giữ lại chiếc radio thực sự của họ. thật đáng tiếc chúng tôi phải nộp cái máy thu thanh to đẹp, nhưng ông Kleiman sẽ cho chúng tôi một máy thu thanh bé tí mà ông đã giấu ở nhà. Chúng tôi sẽ đặt máy thu thanh ở tầng trên. Điều đó không được phép, dĩ nhiên là thế, nhưng ngay cả chúng tôi cũng không được phepở đây kia mà! Cái máy thu thanh của chúng tôi với tiếng nói diệu kì của nó đã thật sự giúp đỡ chúng tôi. Chúng tôi tự nói với nhau: "Hãy cố gắng dũng cảm và tin tưởng. Mọi việc sẽ tốt lành hơn".
Thứ Sáu, ngày 16 tháng 7, 1943
Đêm hôm qua, có một sự thâm nhập thực sự! Sáng nay, Peter đi xuống hầm chưa và thấy cái cửa mở nhìn ra đường mở toang. Chúng tôi phải giữ im lặng, không dùng nước và không làm gì để gây ra tiếng động, Chúng tôi chờ cho đến 11 giờ 30 khi ông Kleiman lên. Ông báo cho chúng tôi biết bọn trộm đã phá cửa vào và lấy cắp một ít tiền. Rất may,chúng không tìm thấy gì nhiều nên bọn chúng đi qua nhà kế bên để kiếm ăn.
Đồng Minh đã đổ bộ lên Sicily!
Thứ Hai, ngày 19 tháng 7, 1943
Vào hôm Chủ Nhật, một số bom rơi xuống phía Bắc Amsterdam. Tất cả con đường đều bị dội bom, và người ta chưa tìm thấ đầy đủ các người bị vùi lấp. Đã đếm được hai trăm người chết và nhiều người bị thương. Các bệnh viện đầy nghẹt.
Thứ hai, ngày 26 tháng 7, 1943
Hôm qua, một trận dội bom khủng khiếp. Trận dội bom bắt đầu vào khoảng 2 giờ 30 trưa. Margot và mình ở tầng trên, nhưng súng nổ quá dữ dội nên cả hai phải đi xuống. Ngôi nhà rung rinh và bom tiếp tục rơi. Mình giữ "Túi cứu nạn". Nhưng đi trên đường trong mưa bom cũng nguy hiểm như trong nhà. Mình biết mình thực sự không thể ra khỏi nhà. Sau nửa tiếng máy baybay đi và mùi lửa cháy ở khắp mọi nơi. Khói mù mịt khắp thành phố, giống như sương mù. Sau đó, sau bữa ăn tối, lại một trận dội bom khác. Bom lại rơi như mưa xuống và chúng tôi nghe tin từ Anh rằng phi trường Schiphol bị ném bom. Chúng tôi gnhe tiếng máy bay suốt và chúng tôi rất sợ sệt. Tối hôm nay chân của tôi vẫn còn run khi lên giường nằm.
Vào nữa đêm, lại máy bay! Tôi chạy đến giường Bố và chỉ trở lại giường ngủ của mình lúc 2 giờ 30.
Nhưng vào lúc 7 giờ sáng, chúng tôi nghe vài tin tuyệt diệu từ Ý. Mussolini đã ra đi và vua Ý giờ lên lãnh đạo chính quyền.
Thứ Ba, ngày 3 tháng 8, 1943
Cuộc oanh tạc lần thứ ba. Tôi cố gắng tỏ ra can đảm. Bà Van Daan hay nói "Mặc cho chúng rơi!" Nhưng giờ đây bà lại tỏ ra hèn nhát hơn cả. Sáng hôm nay, bà ta run như chiếc lá, và ngay cả khóc lóc.
Cơ thể chúng tôi như tê cứng. Chúng tôi đã ngừng chương trình tập thể dục từ lâu.
Thứ Sáu, ngày 10 tháng 9, 1943
Mỗi khi mình viết cho bạn, một cái gì đó đặc biệt lại xảy ra. Thường thì không vui. Nhưng lần này thật tuyệt vời. Tin tức được phát đi cho biết nước Ý đã không còn chiến tranh! Người Anh bây giờ đã ở Naples. Bọn Đức còn ở Bắc Ý.
Nhưng cũng có vài tin xấu. Ông Kleiman sẽ phải mổ bao tử, và ông phải ở lại bệnh viện ít lắm là bốn tuần. Ông ấy thật can đảm! Ông luôn mỉm cười và nồng nhiệt, mặc dù ông thường bị đau.
Thứ Sáu, ngày 29 tháng 10, 1943
Ông kleiman đã ra khỏi bệnh viện, nhưng bụng ông vẫn còn đau. Ông phải trở về nhà hôm nay vì ông không được khoẻ.
Ông Van Daan đã bán cái áo khoác đẹp nhất của bà vợ. Bà ta muốn giữ tiền để mua quần áo mới sau chiến tranh. Ông Van Daan không sao làm cho bà hiểu nỗi rằng tiền dùng để phục vụ Nhà Trú Ẩn. hai người la lối, đay nghiến lẫn nhau - nghe thật khủng khiếp.
Mình chịu được, nhưng lúc này mình không thấy đói. Có ngườ nói "Anne con,trông con tệ hại chưa!". Những ngày Chủ Nhật là những ngày lễ đặc biệt sầu thảm. Một sự im lặng chết người. Mình cảm thấy như bị kéo xuống địa ngục, mình là con chim không có cánh nên không bay thoát được. MỘt tiếng nói bên trong mình hét lớn với mình: "Hãy cho tôi thoát ra! ". Tôi muốn đi vào không khí trong lành. Tôi muốn nghe người ta cười vui!.
Mình không trả lời tiếng nói đó, mình nằm xuống ghế dài. Giấc ngủ làm cho thời gian đi nhanh hơn.
Thứ Tư, ngày 3 tháng 11, 1943
Chúng tôi quyết định nhóm lửa vào 7 giờ 30 mỗi sáng Chủ Nhật thay vì lúc 5 giờ 30. Mình nghĩ thật nguy hiểm. Những người láng giềng có thể trông thấy khói và họ sẽ nghĩ gì? Màn che cũng là vấn đề. Chúng che phủ hoàn toàn các cửa sổ, nhưng đôi khi cũng có một ai đó ở đây hé ra nhìn bên ngoài. Người khác pành nàn, câu trả lời sẽ là:"Không có ai thấy đâu!". Sự nguy hiểm bắt đầu từ những việc như thế đó.
Chúng tôi không còn tranh cãi nhau nhiều. Chỉ trừ ông Dussel và Ông bà Van Daan, giờ họ là kẻ thù của nhau. Ông Dussel gọi bà Van Daan là "con bò cái ngu ngốc" và bà gọi ông "mụ đàn bà già".
Buổi sáng thứ Hai, ngày 8 thang 11, 1943
Tất cả chúng tôi ở đây có những tâm trạng khác nhau, lúc vầy lúc khác. và bây giờ tôi đang buồn. Miep nói chúng tôi ở đây được yên ổn. Nhưng nó chỉ giống như một vòng tròn nhỏ của bầu trời xanh. tám con người trong gian nhà bí mật này ở trong vòng tròn đó, nhưng tất cả chung quanh đây là mây đen và hiểm hoạ. Vòng tròn đang nhỏ dần, và bóng đen dần lại gần. Phải chi chúng tôi bay lên được bầu trời xanh vào cõi thiên đàng. Hỡi vòng tròn, hãy mở rộng và cho chúng tôi ra ngoài.
Chủ nhật, ngày 2 tháng giêng, 1944
Sáng nay mình đọc lại một số trang trong nhật ký của mình. Mình cảm thấy rất hổ thẹn khi thấy mình đã viết những gì về Mẹ. Tại sao mình cảm thấy giận bà? Tại sao mình lại ghét bà quá đáng! Rõ đúng là bà không hiểu mình.Còn mình, mình cũng không hiểu bà. Giờ đây mình đã lớn hơn và khôn hơn, và Mẹ bây giờ cũng không quá cáu gắt. Mình và Mẹ cố gắng không cãi nhau nữa. Nhưng mình không thể thương yêu Mẹ như hồi còn bé nữa.
Thứ Ba, ngày 6 tháng giêng, 1944
Mình ý thức được điều gì đã sai vớ Mẹ. Mẹ nói Mẹ xem chúng tôi giống như bạn của Mẹ, chứ không phải con gái của bà. Thật dễ chịu, nhưng một người bạn không giống như một người Mẹ.
Mình nghĩ rằng Những sự thay đổi bên trong cơ thể mình thật là kỳ diệu. Khi mình có kinh nguyệt ( bây giờ đã ba lần ) giống như một sự bí ẩn ngọt ngào bên trong mình. Có sự đau đớn, sự xáo trộn, nhưng mình chờ đợi nó đến nữa.
Mình cần một người bạn, và mình sẽ thử làm bạn với Peter. Mình rất muốn trò chuyện với một người nào đó. Hôm qua mình đã có dịp để nói với y. Mình nhìn vào đôi mắt màu xanh đậm của y và điều đó cho mình một cảm giác tuyệt vời.
Đêm đó mình khóc, khóc nhiều trên giường ngủ. Mình có nên gợi ý Peter làm bạn của mình? Mình không yêu y nhưng mình rất cần y. Nếu ông bà Van Daan có một cô con gái, cô ấy cũng sẽ làm y như mình vậy. Do vậy mình quyết định sẽ viếng thăm Peter thường hơn và gợi chuyện cho y nói chuyện với mình.