Số lần đọc/download: 480 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:25:38 +0700
Chương 9
B
uổi sáng lúc lên lầu Vương thúc thật sự bị hù cho giật mình, trong nhà ông nghĩ mình là người dậy sớm nhất, không nghĩ tới Tứ Phương đã dậy từ lâu, anh đang ngổi xem phim hoạt hình trên TV. Nghe thấy tiếng động anh quay lại. Biết là Vương thúc, anh lại tiếp tục xem tivi.
“Mới sáng sao đã xem phim hoạt hình rồi?”
Chờ cả buổi mới nghe anh đáp lại, “Lại Văn đã xem gần hết.”
“Lại Văn là một cô gái tốt.” Vương thúc xúc động nói.
“Ừ.”
Vương thúc nhìn anh còn muốn xem, cũng không dám bảo anh đi nghỉ ngơi. Đang chuẩn bị xuống lầu, Tứ Phương lại quay đầu nói, “Buổi sáng nấu thêm cháo trứng thịt nạc, tôi muốn mang đi.”
Vương thúc cứ nghĩ là bữa sáng làm cho Lại Văn,nhanh chóng đi xuống lầu kêu tiểu Ngọc bắt đầu hầm cháo.
Lại Văn nhờ Mai Mai xin phép, buổi sáng không đi học. Lúc Tứ Phương đi lên, những người khác đều đã đi học, chỉ còn mình Lại Văn đang vội vàng rửa mặt. Đây là lần đầu tiên Tứ Phương ký túc xá của cô.
Tứ Phương mở cặp lồng ra, lấy thìa, “Đang lúc cháo còn nóng nhanh ăn đi.”
Lại Văn ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cháo, không nghĩ là anh đi lên, vốn đang nghĩ đợi chút nữa đi xuống mua bánh mì ăn đỡ.
“Đã khá hơn chút nào chưa?”
“Ừ, tốt hơn nhiều rồi, anh yên tâm.”
“Qua vài ngày nữa nếu rảnh thì qua nhà anh ăn cơm, Vương thúc nói muốn nấu cơm cho em ăn. Giữa trưa cũng được.”
Đang ăn cháo Lại Văn yên lặng dừng lại, tối hôm qua cô đã suy nghĩ thật lâu,thật kĩ, đã có quyết định của mình,tuy rằng rất khó.
Cô nghiêm túc nhìn Tứ Phương, “Em có việc muốn nói với anh ”
“Chuyện gì?”
Lại Văn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, “Chúng ta chia tay đi, chúng ta không thích hợp.”
Đôi mắt Tứ Phương mở lớn, kinh ngạc, “Cái gì?” Anh thật sự không thể tin.
Trái tim của Lại Văn đập mạnh, giống như máu đang ngừng chảy vậy, khó khăn mới nuốt được nước miếng, cô lập lại một lần nữa, “Chúng ta không thích hợp.”
“Vì sao?” Câu hỏi nhanh chóng mà ngắn ngủi.
“Tôi sai rồi, lúc bắt đầu tôi vẫn nghĩ anh là một hoa hoa công tử, tôi thực sự có nguyên nhân của mình, tôi muốn tìm một người bạn trai, có thể ở bên tôi trong một khoảng thời gian, sau đó sẽ chia tay. Tôi từ trước đến giờ đều muốn đi ra nước ngoài, đây là kế hoạch cũng là giấc mộng bấy lâu của tôi,cũng là cái đích để tôi cố gắng. Tôi không muốn từ bỏ cuộc sống,từ bỏ mơ ước của mình, đồng thời tôi cũng không muốn lừa gạt anh thêm nữa. Cho nên, chúng ta vẫn khác xa nhau.”
( Hoa hoa công tử: con nhà giàu, công tử bột chỉ biết ăn chơi )
“Đây là lý do của em sao?”
“Đây là cuộc sống của tôi ” Lại Văn cảm thấy một câu này có thể tóm lại mọi lý do của cô.
Tứ Phương ngồi ở bên giường, đầu buông xuống, hai tay đặt ở trên đùi, gắt gao nắm cùng một chỗ.
“Anh có thể chờ em.” Trầm mặc một lúc lâu Tứ Phương nói.
Trong nháy mắt đó, trong lòng Lại Văn như bị trúng đòn, các loại cảm xúc đè ép khiến cô không thở nổi, nước mắt cũng không khống chế được chảy ra, không biết có phải trước kia chưa từng khóc hay không, hai ngày nay nước mắt như muốn chảy đủ cả đời.
“Tôi, tôi không nghĩ..... trở về nơi này.” Lại Văn nghẹn ngào nói ra nguyện vọng ấp ủ đã lâu trong lòng. Cho dù là một cô hồn dã quỷ, cô cũng hy vọng có thể có một vùng đất mới, nơi cô có thể tự do tự tại, bắt đầu một cuộc sống mới.
(cô hồn dã quỷ: người không nơi nương tựa)
Trong phòng không khí trầm mặc kéo dài.
“Thật sự không thể sao?” Đã bước ra cửa, Tứ Phương cuối cùng nhịn không được lại hỏi, bàn tay nắm chặt lộ ra một mảng trắng xanh.
“Thực xin lỗi” Lại Văn nghẹn ngào thành tiếng.
******
Tứ Phương bước đi như vô định, không cận thận đụng vào một người đàn ông, bị người đàn ông kia giữ lại mắng chửi, “Đi đường không có mắt à, mẹ nó, hôm nay thật không may ”.
Tứ Phương ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn vào người đàn ông.
Người đàn ông cao to thấy anh nhìn thẳng vào mình, trong lòng hoảng hốt, lại càu nhàu một câu, “Mẹ nó, đồ quái gở.” Xoay lại chạy lấy người, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn nhìn Tứ Phương.
Nhìn mỗi bước đi cẩn thận của hắn, Tứ Phương khẽ cười cười, đến khi người đàn ông hoàn toàn biến mất, anh mới xoay người lại, tiếp tục đi.
Lúc này, anh mới phát hiện bây giờ đã là buổi tối, đèn ở trên đường đã sáng. Anh nhìn quanh bốn phía, nhưng không biết tại sao cảm thấy mọi vật đều trở nên rất xa lạ, ngã tư đường xa lạ, phòng ở xa lạ, con người xa lạ.
Lúc này di động trong túi quần của Tứ Phương vang lên, là Vương thúc.”Tứ Phương, Cậu buổi tối có về nhà ăn cơm không?” Vương thúc ở đầu bên kia hỏi
“Vương thúc, ông tới đây đón tôi, ví tiền của tôi bị trộm.” Tứ Phương bình tĩnh nói.
Bên kia Vương thúc bị dọa nhảy dựng lên, “Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Vậy bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Không biết” Tứ Phương nhìn về bốn phía, ” Hình như ở ngoài trành phố???”, Tứ Phương nhìn thấy phía trước có một bảng hiệu chỉ dẫn đã lên đèn,lóe lên.
Lúc Vương thúc tìm được Tứ Phương, mới biết được vì sao anh không biết bản thân đang ở nơi nào. Đây là phía sau một nhà ga nhỏ,có tiếng làng chơi (khu tập trung nhiều kỹ viện, vũ trường, quán bar.),ông không biết vì sao đột nhiên Tứ Phương lại chạy đến nơi này, hơn nữa còn bị trộm mất ví tiền. Nhưng là nhìn bộ dáng im lặng không nói của anh, Vương thúc cũng không dám hỏi nhiều.
Buổi tối Vương thúc vẫn không cảm thấy buồn ngủ, ông cảm thấy hôm nay Tứ Phương có gì đó không đúng, không biết có phải cãi nhau với Lại Văn hay không, muốn gọi điện thoại hỏi Lại Văn một chút, nhưng điện thoại của Lại Văn tắt máy. Cách một giờ, Vương thúc đều lén lút đi đến lầu 3 ngó qua Tứ Phương, nhưng mỗi lần đi lên, Tứ Phương đều ngồi trước TV im lặng xem phim hoạt hình. Vì sao lại xem suốt đêm thế này? Vương thúc thật sự không hiểu được.
Tám giờ sáng, Tứ Phương tắt tivi, xuống lầu ăn sáng. Ở ngay vị trí anh thường ngồi, trên mặt bàn là ví tiền anh bị mất hôm qua. Tứ Phương cũng không nhìn qua, trực tiếp bỏ vào túi.
Vương thúc bưng một chén cháo tới trước mặt anh, “Tiểu Vũ hỏi xử lý như thế nào?” Tứ Phương không có tinh thần nói, “Việc nhỏ, không cần thiết.”
Vương thúc gật gật đầu, “Được.”
****
Đã mười một giờ, tan ca. Lại Văn lấy áo khoác, chào chị Trần, đi về trường học.
Hai ngày bị bệnh không có dấu hiệu tốt lên, Lại Văn vẫn không thèm ăn, ăn vào cũng không ngon, thường xuyên nôn mửa, bác sĩ nói cô bị cảm lạnh, mỗi ngày đều uống thuốc nhưng lại không thấy đỡ hơn. Cô vẫn là kiên trì đi làm thêm, tuy cô muốn nhờ Tiểu Bạch làm dùm một ca,nhưng cô nhờ đã lâu cũng không thấy đáp lại, Lại Văn sợ sẽ phải bỏ đi công việc này.
Ngoài trời có mưa phùn, đã qua một tuần, đây cũng là thời gian lạnh nhất trong năm, đáng tiếc thành phố này ít khi có tuyết, mùa lạnh cũng chỉ có mưa phùn,càng khiến không khí thêm rét buốt …
Lại Văn không mang ô, cô kéo mũ áo khoát đội lên đầu, chị để lộ khuôn mặt nho nhỏ. Trên đường có rất nhiều người không mang ô vội vàng trở về nhà, chắc là có một nơi ấm áp đang chờ họ trở về, Lại Văn nghỉ. Cô bước chậm, hít thở không khí lạnh ban đêm, cũng không vội đi nhanh.
Trước mặt là một cô gái hơn hai mươi, giơ tay che đầu, chạy chậm tới đây, lại không cẩn thận đụng vào Lại Văn, cô gái kia ngượng ngùng xin lỗi, Lại Văn cười cười không có gì, cô gái ngại ngùng gật đầu, tiếp tục chạy đi.
Lại Văn quay đầu nhìn bóng lưng của cô, lại thêm một cô gái về trễ, thật ngại ngùng đáng yêu. Khi muốn xoay người lại, đột nhiên nhìn thấy một người, cô dừng bước, ngạc nhiên đứng nhìn người kia.
Anh mặt một chiếc áo gió mỏng, cổ áo dựng thẳng, anh cũng không cầm ô, tóc bị mưa làm ướt, trên tóc còn dính một nhánh cây, giọt nước theo sợi tóc chảy xuống, dọc theo thái dương,men theo gò má gầy rơi xuống. Anh đút tay vào túi quần, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Đầu óc Lại Văn nhất thời trống rỗng, im lặng nhìn Tứ Phương. Mà Tứ Phương cũng đứng tại chỗ, không bước lên, cũng không lùi lại, chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Lại Văn trong lòng vừa cảm thấy ấm áp lại vừa cảm thấy chua xót, tình cảm lúc mới bắt đầu, là do cô tự chọn, cũng có một mục đích khác, Tứ Phương vô tội lại bị cô kéo vào, khi cô nghe Vương thúc kể chuyện trước đây của Tứ Phương, lương tâm của cô, sự thương hại của cô, sự cảm động của cô đã giúp cô đưa ra quyết định chia tay, nếu kết cục của chuyện tình cảm này nhất định là chia tay, vậy không nên bắt đầu, ít nhất bây giờ đã chấm dứt, như vậy sẽ không còn gây tổn thương cho Tứ Phương nữa.
Nhưng nhìn Tứ Phương đứng trong mưa, cô không khỏi muốn khóc, anh ấy tốt như vậy, lại không vì cô thay đổi thất thường mà giận cô, mắng cô, anh chỉ đứng yên lặng ở trong mưa nhìn cô.
Lại Văn dứt khoát xoay người, tiếp tục đi về phía trước. Nếu đã kết thúc bản thân cô không có quyền hối hận. Tứ Phương, anh đáng có một người con gái tốt hơn em, một ngày nào đó anh sẽ quên đi chuyện này.
Mưa càng rơi càng lớn, rớt trên mặt lại có vị mặn lãnh lẽo. Lại Văn đưa tay chùi mạnh, không biết là mưa hay là nước mắt. Bước chân của cô càng lúc càng nhanh, cơ hồ muốn chạy. Không dám nhìn lại cũng không dám quay đầu, chỉ lo chạy về phía trước, giống như mười tám năm ngắn ngủn làm người của cô,liều lĩnh bước về phía trước.
Tứ Phương nhìn Lại Văn kích động chạy đi, cũng không đuổi theo, khoảnh khắc Lại Văn đột nhiên xoay người nhìn anh, trái tim anh đập rộn nhịp, anh hy vọng Lại Văn nhìn thấy anh sao? Có lẽ, anh hy vọng sau khi Lại Văn nhìn mình, có thể thay đổi quyết định. Thật ra anh rất muốn nói với Lại Văn, anh không có giận cô, cũng không có trách cô, tất cả những gì anh làm chỉ vì bản thân anh muốn thế, mỗi một câu anh nói đều phát ra từ tầm lòng của anh.
Đoạn này hơi buồn nhưng phần hay vẫn ở phía sau …