Số lần đọc/download: 3062 / 65
Cập nhật: 2016-10-21 10:27:11 +0700
Chương 9 Giới Hạn
C
ổng gỗ sơn đỏ trổ giữa bức tường bám kín những sợi dây leo mảnh, chỉ đủ cho một người bước qua. Nếu không có người phục vụ mở then cài từ bên trong, bước ra chào đón hai vị khách trẻ vừa đến, dễ chừng Lâm đã lướt qua cánh cổng ấy, như cậu vân thường đứng trên tấm ván trượt, lưót dọc theo những dãy tường rào vắng lặng trên con phố gần nhà. Người phục vụ cúi nhẹ, các cơ mặt chuyển động gần giống với một nụ cười, để lộ những chiếc trắng mờ đều đặn, quá đều đặn khi đặt trong một gương mặt phẳng lì không điểm nhấn. Hình ảnh này gợi lên một liên tưởng bất an, nhưng chính xác nó là gì, lúc này, cậu chưa thể nhớ rõ.
Mọi diễn biến vẫn đang nằm trong một hệ thống được sắp đặt hoàn hảo, Lâm chậm rãi đi theo cô gái, thầm nghĩ. Trưóc đó nửa giờ, khi bước lên chiếc xe đồ sộ màu đen của Mr. Q, cậu đã lưòng đến tình huống mình bị bắt cóc. Cuộc bắt cóc êm thấm, không bạo lực, nhưng cũng không thể cưỡng chống. Nếu như tên bạn thân bị săn lùng đến độ phải lẩn trốn, thì cậu đang bị kiểm soát trực diện và toàn bộ. Tuy nhiên, trái với dự đoán sẽ bị đưa đến một không gian lạ lẫm cách xa trung tâm, chiếc xe chở cậu và Lim thong thả đi qua những con đường quen thuộc, như một cuộc ngắm cảnh thành phố. Phải lúc khác, lọt vào bên trong một chiếc xe thượng hạng thế này, hẳn cậu sướng điên, dán mắt lên các chi tiết máy móc tinh xảo, dõi theo quy trình điều khiển bằng màn hình cảm ứng, hoặc chí ít cũng chạm tay vào những thiết bị bậc nhất. Nhưng giờ tất cả những điều ấy đều vô nghĩa. Bởi cạnh bên cậu, cô gái dựa sâu vào lòng ghế, hai bàn tay thả nhẹ trên lợp vải áo khoác sẫm màu, dáng vẻ ngưng đọng kỳ dị. Từ lúc chạm mặt ở ngã tư, ngoài lời đề nghị nhẹ nhàng hướng về Lâm: "Anh có thể lên xe cùng tôi, được không?", cô hoàn toàn im lặng, chỉ khẽ gật khi người tài xế quay lại, hỏi vài câu về việc điều chỉnh nhiệt độ trong xe. Ông ta luôn gọi cô là miss Lim, một cách nể trọng và trìu mến.
Thảng hoặc, người cầm lái liếc gương chiếu hậu, quan sát vị khách, cảm giác bứt rứt cồn lên. Nhưng ở lần thứ chạm mắt thứ hai, Lâm chợt hiểu, ông ta không dò xét phản ứng của cậu. Với ông ta, cậu chỉ là một vị khách trong rất nhiều vị khách mà ông ta đã từng đưa đi. Điều ông ưu tiên là kiểm tra xem có ai bám theo xe hay không, đồng thời, vẫn khéo léo luồn lách trong những đoạn đừơng xe cộ đông đúc. Từng tin chắc nữ điều phối viên Fatal Blow là một tay lái cừ khôi, giờ thì Lâm thay đổi suy nghĩ. Một người giỏi, vẫn sẽ có người giỏi hơn. Điềm đạm trên suốt hành trình, và vẫn điềm đạm khi thực hiện một cú đánh tay lái không thể đoán trước, ông ta cho xe rẽ ngoặt vào dải đường hẹp không bóng người. Khu vực của những ngôi biệt thự cách biệt. Người tài xế nhếch môi. Màn hình cạnh tay lái cho thấy rõ hình ảnh một chiếc mô tô xám đổ nghiêng về một bên, bởi cú đạp phanh đột ngột. Người điều khiển đội mũ bảo hiểm trùm kín đầu, rùn người, để không bay nhao về phía trước. Chiếc mô-tô đã vượt qua lối rẽ, không thể lùi lại để tiếp tục theo đuổi mục tiêu. Cho đến khi kẻ đeo bám rồ lại tay ga, lao vút đi, người tài xế mới tắt động cơ. Với kỹ năng của một vệ sĩ cao cấp, ông ta thong thả bước xuống, đi vòng sau đuôi xe kiểm tra một lần nữa, nhẹ nhàng mở cửa cho cô chủ và người đồng hành của cô.
Khó phân định ngôi biệt thự khuất sau bức tường và những cây liễu gai là tiệm cà phê hay một nhà hàng. Bên ngoài, không có bảng hiệu, cũng không có dấu hiệu nào để người bình thường biết được những hoạt động diễn ra bên kia bức tường. Bên trong, mọi thứ càng khác biệt. Khu vực ngoài trời, lối đi trải cỏ mịn hút hết mọi tiếng động. Không có nhạc hay các màn hình chiếu những đoạn phim thay đổi thường xuyên. Cũng không có những chậu hoa hay các bụi cây cảnh. Các mảng màu tựu trung chỉ làm đen, xám và xanh vert. Rải rác trong khuôn viên, vài cây cổ thụ đổ bóng xuống cỏ. Những chiếc bàn đặt xa nhau. Vai vị khách tầm trung niên hoặc trẻ hơn đôi chút đang trao đổi công việc, hoặc chú mục vào những thiết bị kết nối luôn mở sẵn. Không ai để mắt đến hai người mới đến, dù đó là cô gái có vẻ ngoài chỉn chu không chê vào đâu được hay anh chàng lôi thôi lếch thếch vừa bước ra từ một trận chiến. Khung cảnh như trong bộ phim câm, với sắc màu tiết chế và những chuyển động đứt rời. Người ta đến đây để gặp gỡ, bàn thảo những kế hoạch quan trọng thì đúng hơn là án uống hay thư giãn nghỉ ngơi.
Dù vốn sống ít ỏi, Lâm vẫn biết chắc nơi đây chỉ dành cho nhóm khách được giới hạn. Không chỉ nổi tiếng, quan trọng, hay giàu có, họ còn phải nắm giữ một đặc quyền nào đó. Nhưng rõ ràng, cô gái đang ở phía trước Lâm rất quen thuộc với nơi chốn này. Nhịp chân đều đặn một cách khó tin, gương mặt hơi chếch lên kiêu hãnh, Lim bưóc chính xác trên những ô gạch sỏi đặt trên các ống trụ thép, nối nhau bắc qua dòng suối nhân tạo, không lần nào suýt lọt chân như anh chàng đi sau. Vào bên trong ngôi nhà, cô tiếp tục bước lên cầu thang có thanh vịn bằng sứ. Lúc này, bàn tay mảnh dẻ của cô mới đặt lên những nhánh hoa hồng xám mờ được vẽ chìm trong lớp men tuyệt hảo. Lốỉ đi dẫn vào một căn phòng rộng. Bình hoa trắng muốt đặt trên cửa sổ lớn. Bộ bàn ghế duy nhất đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ hai vị khách trẻ.
Một người trung niên, đeo cravat, có lẽ là quản lý. Ông ta kéo ghế cho cô gái, rồi mời Lâm vào vị trí đối diện. Cậu ngồi xuống, sững sờ khi lọt thỏm trong chiếc ghế da thuộc mềm mại như ôm lấy cơ thể. Nhưng nếu ngồi trên một khúc gỗ thô ráp mà sát cạnh cô bạn đẹp lạ lùng kia thì vẫn hơn là đối diện nhau qua một mặt bàn quá rộng thế này, cậu thầm nghĩ. Bên kia bàn, không nhìn người quản lý chu đáo, Lim nói vắn tắt:
- Như mọi khi!
- Vâng, thưa cô! - Ông ta nhìn sang Lâm, nghiêm trang chờ đợi.
Lâm bốỉ rối:
- Không có thực đơn ở đây!
Cô bạn đồng hành chợt mỉm cười, vẫn giọng nói nhẹ êm như hơi thở lanh:
- Tôi quên không nói trước vói anh. Tất cả các phần phục vụ ở đây đều giống nhau. Chỉ khác ở độ lớn nhỏ mà anh yêu cầu!
Lại còn vậy nữa. Quy tắc thật kỳ quặc. Tốn công sức lọt vào nơi chốn thế này rốt cuộc chỉ để ăn các khẩu phần giống hệt nhau. Mà những thứ giống hệt nhau bao giờ cũng chán ngấy. Dù vậy, thực tế vẫn mạnh hơn các phê phán cáu kỉnh. Từ sáng đến giơ, cậu gần như chẳng có gì vào bụng, vậy nên cậu hít một hơi dài, cho biết muốn suất ăn lớn nhất. Vị quản lý khựng lại. Qua đuôi mắt, ông ta kín đáo ném một cái nhìn lên vị khách gầy gò, gương mặt nửa chững chạc, nửa ngây thơ bên dưới mái tóc bù rối. Nhưng rồi phản ứng của một người thạo nghề tức khắc trở lại:
- Sẽ có trong mưoi phút nữa, thưa cậu.
Mười phút ấy là quãng thời gian vừa ngắn nhất, vừa dài nhất trong cuộc đời đã qua của chàng trai trẻ. Lần đầu tiên cậu ngồi với Lim, trong không gian chỉ có hai người. Lần đầu tiên cậu nhìn một người khác phái, với tất cả sự chăm chú, đến mức quên hết ngại ngần xấu hổ. Và cũng lần đầu tiên, một cô gái hoàn toàn bình thản, ngồi im trong lòng ghế, cái mũi thanh tú xanh tái hơi hếch lên, hướng ra ô cửa sổ mở rộng, khoan khoái hít thở bầu không khí mát lạnh như một chú ngựa non, để mặc cho cậu nhìn ngắm, không tỏ bất kỳ thái độ nào khiến cậu phải đỏ mặt quay đi. Thu hút, tao nhã, xinh đẹp là những khái niệm tạm ổn, nhưng vẫn có gì đấy sai lệch khi đặt vào người đối diện. Không phải vô cớ khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy qua màn ảnh truyền hình, cậu đã im sững như bị kềm tỏa bởi dòng điện mạnh. Và lúc này, thực chứ không mơ, ở khoảng cách thật gần, gương mặt ấy còn gây ấn tượng lạ lùng hơn nữa. Rõ ràng, thần thái của những đường nét hoàn hảo được khắc bởi mũi dao lanh bén ngọt và thông tuệ từ chính bên trong cô, khiến người ta không thể không dè chừng. Nhưng cùng lúc, làn da ngả xanh hay màu đỏ thắm khác thường của đôi môi mềm mại lại khơi lên cho kẻ khác mong muốn được ở cạnh bên, lắng nghe, thực hiện hết thảy các yêu cầu của cô ây - các yêu cầu luôn được cất lên bằng giọng nói êm nhẹ, như vọng đến từ một nơi nào đó xa xôi.
Lim bỗng xoay nhẹ khuôn đầu thanh tú. Ánh mắt vẫn đặt vào một điểm mơ hồ nào đó phía sau vai Lâm:
- Anh có bất ngờ khi gặp lại tôi không?
Cậu bối rôì, gật nhẹ. Nhưng cử chỉ thừa nhận này chừng như không phù hợp với quy tắc nơi đây, bởi cô gái đã nhắc khẽ:
- Tại sao anh không nói thành lời?
Tính cách quen thuộc, luôn thành thật khi gặp tình huống khó xử, trong giây phứt đã thức lại trong Lâm. Cậu trở nên linh hoạt hơn, cả cử chỉ lẫn giọng nói:
- Tôi biết không sớm thì muộn, sẽ gặp lại những người của Fatal Blow. Nhưng tôi không nghĩ một trong những người đầu tiên lại là Lim.
- Anh vẫn nhớ tôi?
- Tôi không thể quên - Cậu thừa nhận, với một chút bối rối.
- Tại sao?
- Vì Lim đặc biệt.
- Đặc biệt? Ý anh nói về màu da và màu tóc thiếu hụt sắc tố của tôi? về hội chứng sợ ánh sáng của tôi?
- Tôi không hiểu Lim nói gì - Lâm thoáng sợ hãi.
Cô gái im lặng. Không có biểu hiện nào trên gương mặt hoàn hảo của cô. Nhưng sự lặng thinh làm không khí bao quanh cô thấm buồn. Bất chọt, cô gái nhỏ ngước lên, lấy lại vẻ tự chủ:
- Anh thoải mái với nơi này chứ?
- Nếu ở một nơi khác thì dễ chịu hơn. Tôi không thích chỗ này. Không thích một chút nào. Quá sang trọng. Quá gò bó! - Cậu nói nhanh - Nhưng tôi không thể nói dối rằng tôi không vui khi gặp lại Lim.
Trong một chuyển động rất nhẹ, gần như không thể nhận biết, người đối diện hướng thẳng về Lâm. Không chú tâm lời bày tỏ sau cuốỉ, cô chỉ xoáy sâu vào khía cạnh không gian mà cậu vừa đề cập:
- Anh sẽ học cách quen vói các nơi chốn tương tự nơi này. Bởi đến lúc, sớm thôi, anh sẽ nhận thấy ngoại cảnh không có giá trị gì nhiều. Chỉ là thú chơi, trò giải trí, thậm chí là một mê cung mà kẻ khác bày ra. Điều cần thiết là phải vượt qua các ấn tượng đánh bẫy, tập trung vào một vài dấu hiệu then chốt sẽ dẫn anh đến với mục tiêu.
Mất vài giây để Lâm nhận ra, cô gái không bận tâm các hàm ý cảm xúc. Cô vừa đề cập đến một kỹ năng mà sau này, cậu sẽ không được phép quên. Cậu đáp ngắn, cảm giác rõ khoang miệng đang khô đi:
- Tôi hiểu!
Lim thoáng nhíu mày. Đó cũng là lúc Lâm nhận ra, có gì bất thường trong cách cô nhìn cậu. Phải, Lim không rời mắt khỏi cậu, nhưng không thể chỉ ra chính xác điểm nhìn. Không bận tâm đến vẻ thảng thốt bắt đầu hằn rõ trên mặt người đối thoại, cô ấy tiếp tục:
- Thời gian sắp tới của anh sẽ rất khó khăn. Tôi không chia sẻ gì nhiều, vì kinh nghiệm của người này vô ích với người khác. Nhưng tôi muốn nói một điều, trong nguy khó đến đâu, anh nên duy trì mối liên hệ với hệ thống kiến thức mà anh sở hữu. Và quan trọng hơn hết, đừng đánh mất mối liên hệ với những gì làm nên con người thực của anh, cho dù nhân danh lý do nào.
Những lời nói biến thành các dải âm rành mạch xuyên qua Lâm. Cậu hiểu từng từ. Tuy nhiên, khi kết nối, các từ đơn giản ấy lại hiện thành một bản mật ngữ quá khó để hiểu các hàm nghĩa. Dù vậy, về căn bản, Lâm biết rõ điều gì đang diễn ra. Không nghi ngờ gì nữa, điều cậu e ngại và tìm cách lảng tránh trong những ngày vừa qua rốt cuộc đã đến: Bản hợp đồng bắt đầu lan tỏa hiệu lực. Tất cả mọi việc đều nằm trong tiến trình được chuẩn bị sẵn bởi các thuộc cấp của Mr. Q. Cuộc gặp với cô gái đang ngồi trước mặt cũng là một phần của tiến trình. Cô ấy tìm gặp cậu là theo kế hoạch có sẵn. Không có cảm xúc nào hay trực giác kỳ diệu nào như cậu hy vọng. Bất giác, khối cơ trong lồng ngực cậu nhói lên, theo cách mà các ý nghĩ rạch ròi vẫn làm cho những mơ mộng viễn vông nhói lên, rồi tắt ngấm, để từ đây bắt đầu một hành trình lạnh lẽo, một cuộc chiến đấu căng thẳng trên từng phút giây.
Những lòi nói biến thành các dải âm rành mạch xuyên qua Lâm. Cậu hiểu từng từ. Tuy nhiên, khi kết nối, các từ đơn giản ấy lại hiện thành một bản mật ngữ quá khó để hiểu các ham nghĩa. Dù vậy, về căn bản, Lâm biết rõ điều gì đang diễn ra. Không nghi ngơ gì nữa, điều cậu e ngại và tìm cách lảng tránh trong những ngày vừa qua rốt cuộc đã đến: Bản hợp đồng bắt đầu lan tỏa hiệu lực. Tất cả mọi việc đều nằm trong tiến trình được chuẩn bị sẵn bải các thuộc cấp của Mr. Q. Cuộc gặp vói cô gái đang ngồi trước mặt cũng là một phần của tiến trình. Cô ấy tìm gặp cậu là theo kê hoạch có sẵn. Không có cảm xúc nào hay trực giác kỳ diệu nào như cậu hy vọng. Bất giác, khối cơ trong lồng ngực cậu nhói lên, theo cách mà các ý nghĩ rạch rồi vẫn làm cho những mơ mộng viển vông nhói lên, rồi tắt ngấm, để từ đây bắt đầu một hành trình lanh lẽo, một cuộc chiến đấu cáng thẳng trên từng phút giây.
Cánh cửa chạm những dây hồng leo mở ra, không một tiếng động. Mười phút chờ đợi đã qua, chính xác đến từng giây. Người quản lý bước vào. Theo sau ông ta, anh phục vụ ban nãy mở cổng đầy vào một chiếc xe hai tầng phủ kín những đĩa, thố, khay nhỏ nhắn, tinh xảo. Ba mươi đĩa thức ăn đậy kín bằng nắp bạc được chuyển sang mặt bàn rộng. Tất cả đều đặt gần phía Lâm, tuần tự những chiếc đĩa giống hệ nhau, thành năm hàng. Chiếc cốc chân cao trong vắt và món ăn cuối cùng được đặt lên, gay sát tầm tay cậu. Vị quảng lý nghiêng người:
- Cậu dùng champagme khai vị?
- Tôi không uống rượu…VÌ tôi chưa đủ tuổi uống rượu…-Lâm bối rối nhìn người bên kia bàn. Cô ấy chỉ hơi nhéo mắt, để mặc cậu tự xoay sở. – Nếu có nước ngọt thì tốt. Coke….Hoặc soda.
Hẳn hai người phục vụ đều cười thầm. Dù vậy, thức uống cậu đề nghị đã đặt lên bàn, cả hai. Ông quản lý tiến đến gần hơn, tấm khăn gấp vắt trên cánh tay, sẵn sàng giúp vị khách trẻ trải khăn ăn. Nhưng Lim ngăn lại:
- Chúng tôi có thể tự lo liệu. Cám ơn ông~
Sau lời chúc ngon miệng, hai bộ đồng phucjr ời đi cùng chiếc xe đẩy. Chì còn Lâm và cô gái lạ lùng. Cả hai ngồi im, mặt đối mặt, không thể nối lại câu chuyện dang dở. Ngăn cách giữa họ, cũng im lìm, những chiếc đĩa sứ bên trên đậy nắp bạc che kín phần thức ăn, và bộ thìa nĩa thảng hoặc lóe sáng, bởi một vệt nắng tình cờ hắt vào. Trong ô cửa sổ buổi chiều mát lạnh, một đóa huệ tây bung nở vài cánh cuối cùng, mấy cánh lụa mờ ẩm nổi rõ giữa những phiến lá xanh thẫm. Rốt cuộc thì cảm giác đói ngấu buộc Lâm phải lên tiếng trước:
- Có quy tắc nào cần phải thực hiện để có thể bắt đầu bữa ăn không?
Nụ cười khiến gương mặt Lim bỗng trở nên gần gũi, thoáng chút gì đó tinh nghịch lém lỉnh, hệt như mọi cô gái ở tuổi mười bảy:
- Chỉ cần anh ăn hết phần đã đặt!
Nhận thấy trước mặt cô gái chỉ là cốc nước trắng, Lâm hoạt bát hẳn lên:
- Lim uống gì chứ, Coke hay soda?
- Đây là khẩu phần của tôi! - Cô gái nhấc chiếc ly của mình, đưa qua bàn, chạm cốc vói T.âm - Chúc anh sẽ nhìn và hành động chính xác trong thoi gian sắp tới!
Chàng trai trẻ gật đầu. Bên trong cậu, sự chấp nhận đã thay thế cho trạng thái kháng cự. Cậu sẽ thực hiện bản hợp đồng đã ký. Ở lẽ nào đó, cậu thấy mình giống như một chiếc thuyền gỗ vừa đóng, còn đầy khiếm khuyết. Nhưng một khi đã xuống nưóc, thì nó sẽ phải ra khơi.
Cậu nhắc Lim chuyển đĩa để cậu lấy thức ăn. Cô lắc đầu, giải thích đơn giản:
- Tất cả những gì trên bàn đều của anh. Ban nãy, anh yêu cầu suất lớn nhất.
- Dành cho tôi? Và tôi phải dùng hết chúng?
Lim gật, xác nhận.
- Tại sao Lim không khuyên cáo tôi trước? - Lâm choáng váng - Tôi tưởng một suất ăn ở đây tương tự một phần Me Donald hay một suất fast food nào đó. Suất lớn. nhất thì cũng chỉ nhiều hơn chút đỉnh mà thôi...
Gương mặt bên kia bàn nghiêm hẳn:
- Anh nên làm quen ngay từ bây giờ, rằng sẽ không có ai khuyến cáo bất kỳ điều gì cho mình. Anh lựa chọn. Anh chấp nhận lựa chọn. Anh tự tìm cách tháo gỡ nếu lựa chọn ấy dẫn đến những vấn đề rắc rối.
- Không cần quá nhiều ám chỉ như thế! - Lâm phẩy tay, tóm lấy mảnh khăn ăn buộc lên cổ, theo cách một đứa trẻ buộc yếm - Tôi sẽ ăn hết tất cả chỗ này!
- Anh sẽ theo đúng trình tự chứ?
- Tức là mở màn bằng món khai vị, rồi súp, rồi món chính, rồi tráng miệng?
Lâm ngao ngán, nhủ thầm sẽ bất chấp quy tắc, ăn bất cứ thứ gì mình muốn, mỗi đĩa một miếng. Chẳng phải tất cả rồi sẽ vào bụng đây sao. Và quan trọng hơn, cần gì ngon miệng nữa, khi cậu phải giải quyết gọn ghẽ số lượng quá lớn này.
Lim im lặng. Cô uống nước, đôi mắt vẫn hướng thẳng vào Lâm qua lớp thủy tinh.
Chiếc nắp bạc đầu tiên, gần Lâm nhất, được mở ra. Không gì cả, ngoài lòng đĩa vẽ dây hoa hồng chìm dưới lớp men sứ đen thẫm.
Đĩa thứ hai, chọn hú họa. Một miếng thịt bò vuông vức, chưa qua chế biến, vẫn còn rướm máu, tươi nguyên.
Lâm chồm dậy, chộp cái đĩa giữa bầm, mở nắp. Một con cá vàng. Trên chiếc đĩa không một giọt nước, nó vẫn còn sống, ngáp miệng như phát ra các âm thanh kêu cứa đứt quãng, và những chiếc vây tinh nhạy xòe rộng, dính vào mặt đĩa, đang khô dần đi.
Cậu ngồi phịch xuống ghế, miệng khô khốc. Những muốn lao thật nhanh, bằng mọi giá thoát ra khỏi nơi chốn kỳ dị này, thế nhưng chân cậu tê cứng. Lớp nệm trì níu, ôm ghì cậu trong sự mềm mại lún sâu. Những gì đang diễn ra chung quanh hoàn toàn là thực. Nhưng cảm giác kinh hoàng còn sâu đậm hơn cả một cơn ác mộng phi lý nhất. Dường như chỉ chơ đến giây phút này, Lim mói lên tiếng, bình thản, như thể cô đã nói điều này không chỉ một lần:
- Bỏ qua hàng đầu tiên, gần anh nhất, vì bên trong sẽ không có gì cả. Hàng thứ hai, chọn đĩa số một từ phải qua. Hàng thứ ba, chỉ lấy đĩa số hai và số sáu. Hàng thứ tư, chọn số một, số ba và số năm. Hàng cuối cùng, thì tự anh phải quyết đinh.
Như một cái máy, Lâm chậm chạp làm theo, tuần tự. Thức ăn tuyệt ngon. Ấm nóng hoặc mát dịu. Ngọt dịu hoặc chua nhẹ. Nguyên liệu mềm mại, hương vị tản ra trên lưỡi, ngấm vào các gai vị giác, khoan khoái và ngạc nhiên. Chưa bao giờ cậu nghĩ việc ăn uống đơn giản lại có thể mang đến ấn tượng lạ lùng đến vậy. Cơn đói dần dịu xuống, nhưng cảm giác thèm ăn vẫn nguyên vẹn. Mỗi đĩa vừa vặn một miếng, không quá nhiều. Và hết đĩa này, vị giác được khơi gọi lại khuyến khích cậu mở ra đĩa tiếp theo. Cho đến dãy đĩa cuối cùng, cậu mới ngước lên, thắc mắc với cô gái bên kia bàn:
- Sao Lim không ăn gì cả?
- Thỉnh thoảng tôi vẫn đến đây. Ngôi nhà này thuộc tài sản của Mr. Q.
- Lim là con gái ông ấy?
- Gần như vậy! - Nụ cười mơ hồ một lần nữa lướt qua.
Lâm dựa hẳn vào lòng ghế. Giowf thì cậu no đến mức cần dừng lại đôi chút:
- Ngay cả khi hằng ngày vẫn chơi mấy trò thót tim để tìm ra những món ngon thế này, thì vẫn không nên bỏ bữa.
- Anh đừng nghĩ tôi không muốn ăn. Ngược lại, tôi rất thích được ăn một suất giống như anh. Thích đến mức có thể cảm nhận rõ những gì bên dưới chiếc nắp bạc. Nhưng anh biết đấy, tên tôi là Lim, nghĩa là giới hạn. Vậy nên có những giói hạn tôi không thể hoặc không được phép vượt qua.
- Chẳng hạn?
- Tôi không thể nhìn thấy anh. Vì tôi là một người mù.
Cô gái vẫn nhìn Lâm bằng đôi mắt rộng hút hết ánh sáng. Nhưng không có tia sáng nào toả ra từ đôi mắt ấy.
*
Lâm không nói gì nữa. Cậu không thể nói "tôi rất tiếc cho Lim” hay "xin lỗi vì từ đầu tôi đã không nhận ra". Cậu cứ ngồi im như thế.
Từng giây trôi qua...
Trên mảng tường phủ vải gai dày cách âm chếch sau chiếc ghế Lim ngồi, một bức tranh nhỏ, có thể tranh phiên bản, vẽ người đàn ông mặc trang phục đen đang ngắm biển. Khuôn đầu to lớn, đôi vai ngang choán gần một nửa khung hình. Nhưng phía sau đầu ông ta, giữa đám tóc đen chải mượt, hiện lên một khuôn mặt với đôi mắt chăm chú. Một lần nữa, cảm giác khi chạm mắt vào bức tranh đem lại chiến thắng tại Fatal Blow quay trở lại với Lâm. Hệt như đêm hôm đó, cậu từng biết bức tranh này. Cũng là một họa phẩm của René Magritte. Cũng là một bức tranh in trên bức ảnh, được bố mẹ gỉá về cho cậu cách đây hơn một năm. Nhưng khác với bức Time transfixed, thể hiện vừa tinh quái, vừa kỳ dị trên tấm bưu ảnh Nhà gương gây nên một chấn động nhỏ. Vậy nên cậu đã lục tìm thêm trên net thông tin về họa sĩ siêu thực người Bỉ và bức tranh này. Bỏ qua các phân tích về nghệ thuật siêu thực hay bình luận về bút pháp dành cho giới họa sĩ, cậu chỉ chú ý vào phần giải thích nội dung bức tranh liên quan đến một lý thuỵết về ánh sáng. Một nhà vật lý đã giải thích bức tranh một cách đơn giản: ở vận tốc ánh sáng, không gian trở nên phẳng đến vô tận. Phía sau quay lại thành phía trước. Khi không gian bị co nén đến mức như thế, người du hành thời gian khi nhìn về phía trước ắt gặp ngay phải sự thật rằng, phần đầu phía gáy ông ta sẽ là hình ảnh duy nhất có thể nhìn thấy.
Time - Thoi gian.
Lâm lẩm bẩm. Đột nhiên, từ này biến thành một từ khóa, nối kết một vài hình ảnh và sự kiện rời rạc vào nhau.
Có vô cớ không khi bố mẹ lần lượt gửi cho cậu các bưu ảnh in tranh Magritte?
Có là trùng hợp ngẫu nhiên khi mà mỗi lúc rơi vào cảnh huống khó khăn, cậu lại nhìn thấy những hình ảnh được vẽ bởi vị họa sĩ siêu thực?
Và tại sao trong không gian này, rõ ràng do một người không thể nhìn thấy gì lựa chọn, lại hiện diện bức tranh nói về cái nhìn xuyên qua không gian và thời gian?