Số lần đọc/download: 723 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:53:03 +0700
Chương 7 (A): Làm Cho Người Ta Không Nói Được Lời Nào.
C
hương 7 (a): Làm cho người ta không nói được lời nào.
- Ồ rất có ý tưởng, cái chủ ý này không tệ. Chính sách khuyến khích đã ra được hai năm. Hiện tại quốc gia đang thực hiện cải cách mở cửa, cho phép người dân làm giàu. Cậu có ý định này là không tồi. Vừa có thể làm giàu cho chính mình lại còn có thể kéo cả nên kinh tế nên. Ta cũng đã nghe nói hoa quả ở trong thôn các cậu có rất nhiều nhưng mà vì không vận chuyển được nên đều để thối. Cậu có thể làm được như vậy rất không tồi.
Trương đội trưởng gật đầu khen ngợi, rồi lại hơi nhíu mày lại.
- Mấy ngày hôm trước đội vận tải của Vương Doanh đóng quân ở huyện chúng ta còn nói muốn đi làm việc kiếm tiền. Để ta nghĩ biện pháp cho. Bọn hắn cũng có mấy chục chiếc xe, cậu xem có thể sử dụng hay không?
- Chúng ta không…
Trương Tông Quân trả lời.
Trương Lam nhanh chóng cắt đứt lời nói của cha hắn.
- Đây là lần đầu tiên nhà cháu vận chuyển, mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu. Mọi chuyện cứ như vậy đi, nếu làm ăn tốt, sau này khẳng định còn phải phiền bác Trương nhiều.
Trương đội trưởng gật gật đầu.
- Cũng đúng, ổn thỏa một chút cũng tốt.
Nói xong liền xoa đầu Trương Lam.
- Tốt lắm tiểu tử, cứ về nhà nghỉ ngơi thật tốt, vài ngày nữa tới cũng đươc.
Trương Lam vội vàng nhảy từ trên ghế xuống.
- Cảm ơn bác Trương.
Ngẩng lên nhìn đồng hồ trên tường, Trương đội trưởng hô.
- Trưa rồi, ở đây ăn cơm với ta đi.
- Không được, không được.
Trương Tông Quân nhìn đồng hồ treo tường, đã là hơn một giờ, nhanh chóng nhún nhường.
- Chúng tôi đã hẹn với bạn trưa nay sẽ đến chỗ đội vận chuyển rồi. Giờ thời gian đã tới, không thể để hắn đợi được, chúng tôi lập tức đi đây. Lần này chúng tôi không ăn, lần sau chúng tôi sẽ lại đến, khi đó sẽ cùng ăn một bữa thật ngon, đến lúc đó tôi mời khách.
- Được rồi, nếu đã như vậy thì ta cũng không giữ hai người nữa, sau này có thời gian thì cứ đến đây.
Trương đội trưởng cũng không già mồm cãi láo, sảng khoái nói. Quân nhân chính là thẳng thắn, tuyệt đối không vòng vo với ngươi.
- Ừ, chúng tôi đi đây, ngài dừng bước, không cần tiễn.
Nói xong Trương đội trưởng vẫn đưa bọn họ ra cửa.
- Tạm biệt!
- Tạm biệt!
Ra khỏi cửa lớn của bộ vũ trang, Trương Tông Quân nghiêm túc:
- Vừa rồi vì sao lại cắt đứt lời của ta? Chúng ta sao có thể chiếm tiện nghi của quân đội? hôm nay nếu như con không nói rõ ràng cho ta, ta sẽ cho cái mông của con nở hoa!
Trương Lam nhanh chóng trả lời.
- Cha, vừa rồi cha không nghe bác Trương nói sao. Bây giờ bộ đội cũng muốn đi làm kiếm tiền. Nhưng mà ở đây cũng không có công việc gì tốt cả. Con phỏng chừng đám người trong Vương Doanh cũng đang ưu sầu. Nếu như để cho bọn họ vận chuyển hàng của chúng ta, bọn họ vừa có thể kiếm được phí chuyên chở mà chúng ta cũng bớt lo. Dù sao thì tính chất vận chuyển của quân đội chúng ta cũng có thể yên tâm, cũng không cần lo lắng có cướp chắn dường. Phương diện an toàn lại càng không cần phải lo lắng. Chờ đến khi thuận lợi, chúng ta có thể an ủi họ thêm một ít. Lúc đó chẳng phải là chúng ta đã tích cực ủng hộ quân đội phát triển sao. Đó không phải là một chuyện có lợi với tất cả mọi người sao? Nếu sau này chúng ta có thể phát triển, như vậy hợp tác với bọn họ cũng không phải vừa lúc sao?
Trương Tông Quân cúi đầu, cân nhắc một hồi, cũng khẽ cười, nhẹ nhàng xoa đầu con trai.
- Tiểu tử thôi, con thật thông minh.
Hai cha con cười cười nói nói hướng về quỹ tín dụng huyện đi tới.
Kỳ thật ý tưởng chân chính trong lòng Trương Lam hắn cũng chưa có nói ra. Lợi dụng chính sách cải cách bây giờ, quân đội cũng đang muốn phát triển kinh tế. Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một để tạo quan hệ đối với cơ hội. Đợi mình lớn hơn một chút, có thể lợi dụng dị năng của mình để làm ăn nhiều phương diện khác với quân đội. Chỉ cần tìm những thứ thích hợp, đem bán cho quân đội. Đó mới chính là kiếm tiền. Chỉ cần quan hệ tốt đối với lãnh đạo chủ yếu của quân đội, khiến quan hệ của hai bên thật tốt, đến lúc đó hai bên đều có lợi. Lãnh đạo của quân đội có thể nương theo sự trợ giúp của mình mà có được nhiều công tích, lên chức rất nhanh mà mình cũng không cần sợ cây to đón gió, thời thời khắc khắc đều lo lắng bị người ta chú ý. Vô luận là thời nào, nếu không có ai làm quan giúp đỡ, nói không chừng chỉ có một trận gió thổi qua ngươi sẽ thành công cụ của người khác. Hoặc là nhìn của cải của ngươi đỏ mắt, liền câu kết với nhau để nuốt trọn của cải của ngươi. Đến cuối cùng có chết cũng không biết mình chết như thế nào. Nhất định phải dùng lợi ích để tạo thành một cái tập đoàn chung mục đích. Đương nhiên Trương Lam cũng sẽ không làm những chuyện tình có lỗi với quốc gia. Hắn chỉ muốn có chút phòng bị, không thể để cho người khác bắt nạt mình. Như vậy thì mới an toàn. Không chỉ là quân đội mà chính trị cũng phải có. Hai tay đều phải cứng rắn, đây mới chính là ý tưởng của Trương Lam!
Hai cha con lảo đảo đi tới quỹ tín dụng của huyện. Vừa mới đi vào, Lý Ngọc Dân vội vàng từ trong ký túc xá đi ra. Trương Lam vừa nhìn thấy hắn thì không nhịn được mà đưa tay xoa đầu một cái. Hắn mặc một cái áo sơ mi trắng, cũng không biết là người này đã thay từ khi nào, rõ ràng là thời gian đến không mặc cái áo này. Áo được nhét vào trong quần, trong nách còn gắp theo cái cặp. Hình tượng này chính là khuôn mẫu được rất nhiều người ưa chuộng vào những năm 80 và 90 trước kia. Chẳng lẽ là bọn họ không biết rằng cái bộ dạng này thật sự là rất xấu sao. Thật không biết nói gì cả?
- Hai người đã tới.
Lý Ngọc Dân đi tới trước mặt hai cha con.
- Trước cứ theo tôi đến nhà ăn để ăn chút gì đã, ăn xong chúng ta sẽ đến chỗ đội vận chuyển.
Trương Tông Quân có chút do dự, chàng chờ một chút.
- Chúng tôi…Ăn cơm trong ngân hàng các cậu không có ảnh hưởng gì chứ?
- Không sao, một bữa cơm mà thôi, nếu bình thường thì thật đúng là không được, nhưng hôm nay họp có rất nhiều người, đều là người ở nông thôn, cái tên phì heo ở trong nhà ăn kia nào biết ai là ai? Yên tâm đi, đi theo tôi là được.
Lý Ngọc Dân không khỏi phân trần rồi kéo tay hai cha con hướng tới chỗ nhà ăn đi tới.
Trương Tông Quân chần chờ một chút rồi cũng không có già mồm cái lão nữa, đi theo phía sau hắn. Có thể được ăn một bữa, lại còn không mất tiền nữa, nhưng mà theo như lời Lý Ngọc Dân nói, đám người kia dù có thấy nhau cũng chẳng có vài người bắt chuyện, phỏng chừng mọi người cũng chẳng biết mặt nhau. Cũng khó trách, bình thường mọi ngày bọn họ chỉ làm việc ở làng hoặc thị trấn, không có cơ hội gặp mặt. Ngẫu nhiên gặp mặt một hai lần hoặc là trong thời gian họp như thế này, vội vàng mà tới vội vàng mà đi, ai biết được ai?
M Long