Số lần đọc/download: 542 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:02:42 +0700
Chương 25-26-27
Khúc nhạc cũng đã thổi xong, miệng Hữu Hi có chút mỏi, tay vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn, nhưng cũng không nghe thấy âm thanh của Hoàng Bắc Thiên, chẳng lẽ đã ngủ thiếp đi? Hữu Hi quay đầu liếc nhìn Thiếu Cửu có ý định rời đi.
“Tại sao lại nói tên giả”- Hoàng Bắc Thiên đột nhiên nhớ tới liền hỏi, ngăn cản Hữu Hi cước bộ.
“Ưh?”
Hoàng Bắc Thiên khẩu khí lạnh lùng nhưng lại mang theo sự tức giận, việc Hữu Hi nói tên khiến hắn rất bực mình. “Lãnh Dạ Hủy mới là tên của ngươi”.
“Việc này nói ra thì phức tạp, ta quả thật tên là Hữu Hi, chỉ là bọn họ vẫn cho rằng ta là Lãnh Dạ Hủy, giải thích cũng không ai tin”.
“Ngươi nói, ta tin”- Hoàng Bắc Thiên khẩu khí bá đạo, rất hi vọng biết rõ ràng mọi việc, coi như trong đó có hiểu lầm
“Ngươi thật sự tin sao?”- Tất cả mọi người đều không tin nàng không phải Lãnh Dạ Hủy, hắn sẽ tin sao?.
Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng nói: “Nếu ta không hỏi ngươi có nói không?”.
“Oh, kỳ thật ta…”.
“Hủy phu nhân!”.
Ngay lúc Hữu Hi tính nói chuyện, ngoài cửa truyền đến âm thanh của quản gia cắt đứt lời nàng, trái tim Hữu Hi bắt đầu nhảy loạn, lòng bàn tay liên tục xuất mồ hôi, quản gia vốn là người thân cận bên cạnh Lăng Khiếu Dương, hắn tới nơi này, không biết muốn nhắn nhủ chỉ ý gì của Lăng Khiếu Dương.
Hoàng Bắc Thiên cách Hữu Hi một cái bình phong nhưng cũng có thể cảm giác được Hữu Hi đang rất sợ hãi, hôm nay hắn có thể bảo vệ nàng khỏi sợ hãi, nhưng là ngày mai, ngày mốt thì sao?.
Bảo vệ được nhất thời, bảo vệ không được một đời, hắn nên làm thế nào chi thỏa đáng, không thể vì sự bồng bột nhất thời, mà làm cho trò chơi này càng lúc càng thú vị, Hữu Hi sẽ bị thương tổn nghiêm trọng hơn.
Sau đại hỏa, hắn cũng cho Thiếu Cửu đi dò xét, ngày hôm qua hắn che chở cho Hữu Hi, dẫn tới bực mình, cho nên trò chơi vũ nhục, làm trò trước mặt thị thiếp sẽ tiếp tục.
Hữu Hi rất có thể đã xuất hiện ý niệm trong đầu, không muốn tiếp tục chịu đựng sư thống khổ này, nên mới có trận đại hỏa này.
Sau khi đã biết rõ mọi thứ, Hoàng Bắc Thiên nói không nên lời, vừa phẫn nộ vừa đau lòng, hận không thể giết chết Lăng Khiếu Dương, mang Hữu Hi đi, nhưng hắn không thể, như vậy Hữu Hi sẽ không bao giờ có thể ngẩng cao đầu làm người, chỉ có thể nhận lời thóa mạ của thế gian.
Giờ phút này, Hoàng Bắc Thiên cố giữ bản thân tỉnh táo, tỉnh táo để suy nghĩ làm cách nào để Hữu Hi thoát khỏi thống khổ.
Thấy Hữu Hi không lên tiếng, quản gia đành phải đi đến, trước Hoàng Bắc Thiên mà hành lễ: “Nô tài thỉnh an Bắc Vương”.
Hoàng Bắc Thiên âm thanh lạnh lùng nói: “Miễn lễ”.
Hữu Hi đứng đó, đôi tay nhỏ bé gắt gao đan vào nhau, trong mắt tràn ngập sự bất an. “Vương gia tìm ta có việc sao”.
Quản gia hàm hồ nói: “Vương gia chỉ nói qua thăm ngài một chuyến.”.
“Vương gia thân thể không có gì đáng ngại chứ!”- Hoàng Bắc Thiên một thân áo màu bạc cao ngất, tuấn mỹ, khí phách lạnh lùng, từ sau bình phong đi tới.
Hữu Hi nhìn từ trên xuống dưới Hoàng Bắc Thiên. Chỉ thấy hắn cước bộ vững chắc, sắc mặt khỏe mạnh, không có lấy tia đau đớn, người bị thương mà tinh thần sảng khoái vậy sao?
“Cái kia… Hoàng Bắc Thiên, ngươi không phải bị thương sao?”- Xem bộ dạng rất tốt, nàng tưởng rằng bị thương rất nặng, lo lắng muốn chết, bây giờ trái tim mới được thả lỏng.
“Uh, vốn là bị thương!”- Hoàng Bắc Thiên quơ quơ cổ tay, bao trên đó là miếng băng màu trắng, đập vào mắt.
Cổ tay bị thương, cổ tay nàng cũng bị thương, cũng không đau đớn đến mức không cách nào ngủ được.
Quản gia cung kính nói: “Vương gia hết thảy đều khỏe, đa ta Bắc Vương quan tâm”.
“Vừa đúng lúc, ta có việc tìm vương gia thương lượng, dẫn đường!”- con ngươi Hoàng Bắc Thiên tối sầm, hướng về phía cánh cửa.
Quản gia thoáng nhìn Hữu Hi, rồi lại nhìn thoáng qua gương mặt lạnh phắt của Hoàng Bắc Thiên, có chút làm khó: “Nhưng…”- Người vương gia muốn tuyên thì không đến, đổi lại là người vương gia không muốn thấy
“Hừ? vì sao còn đứng đó”- Hoàng Bắc Thiên thịnh nộ quát một tiếng.
Quản gia ngẩng ra, không dám phản bác, đành phải nói: “Vâng ạ!! Bắc vương xin mời.”
Hoàng Bắc Thiên cùng quản gia hướng ra ngoài, Hữu Hi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm kích Hoàng Bắc Thiên vì mình giải vây.
“Ta đi trước, hẹn gặp lại!”- Hữu Hi mỉm cười nhìn Thiếu Cửu, khoát tay áo rời đi.
Thiếu Cửu cau mày, cảm thấy Hữu Hi rất kỳ quái, không có chút nhút nhát rụt rè của phụ nữ.
…
Lăng Khiếu Dương không kiên nhẫn ngồi yên một chỗ, cái bàn bị bổ nát vụn đã được nha hoàn sớm dọn sạch sẽ, một lần nữa đem cái bàn mới vào.
Lăng Khiếu Dương trong lòng tức giận mắng quản gia chân tay lề mề, tìm người sao lại chậm như thế, chưa kịp hiểu rõ tình thế, bên tai nghe được tiếng bước chân.
Tốt lắm, rốt cục đã tới. Thân ảnh tức giận đang muốn đứng lên, đã thấy theo sau quản gia là Hoàng Bắc Thiên.
Mặt càng lại trầm xuống, tức giận mắng quản gia: “Ngươi già rồi bị hoa mắt sao, ta cho ngươi tìm là ai, ngươi đi tìm khắp nơi vẫn tìm không đúng?”
“Nô tài, đáng chết”- Quản gia bị chủ tử mắng, trong lòng một trận sợ hãi, quỳ xuống.
Hoàng Bắc Thiên bình thản nói: “Vương gia không cần tức giận, vốn là ta có việc cần bàn bạc với vương gia, cần gì phải trút giận lên nô tài”.
“Lui xuống đi”- Lăng Khiếu Dương phẫn nộ quát một tiếng, phất tay áo ngồi trên ghế, quản gia té ngã ra sau.
Lăng Khiếu Dương khẩu khí bực mình nói:“Không biết Bắc vương huynh có chuyện gì cùng bổn vương thương lượng?”
Hoàng Bắc Thiên nhìn chằm chằm Lăng Khiếu Dương lên tiếng hỏi: “Đêm qua, Hủy phu nhân bị nhốt trong hỏa, vương gia vì sao lại nhảy vào cứu người.”
“Chuyện này có quan hệ gì với ngươi, Bắc Vương huynh đi quá xa rồi?”- Lăng Khiếu Dương cau mày nói, nội tâm thể hiện ra ngoài bực mình, nhưng tựa hồ bị Hoàng Bắc Thiên đâm trúng tim đen.
“Vương gia nếu quan tâm, vì sao lại không đối xử tốt với nàng”.
“Làm càn, đó là chuyện bốn vương, chưa đến lượt ngươi xen vào”- Lăng Khiếu Dương đứng lên, tay đập trên bàn, thiếu chút nữa là chiếc bàn mới vỡ tan.
“Nếu vương gia không cần, vậy hãy đem nàng ấy cho ta”- Kỳ thật đêm hôm trước vương gia có ý tuyển thiếp cho hắn, nếu như có thể hắn sớm đã chọn Hữu Hi. Chỉ là, Hữu Hi không phải hàng hóa, nàng vốn là một con người, không phải ngựa hay lừa, tùy ý đưa tới đưa lui, như vậy sẽ lấy đi tôn nghiêm của nàng, với lại Lăng Khiếu Dương chỉ là thử dò xét hắn, làm sao có thể thật sự buông tay.
“Mơ tưởng, ngươi muốn chọc giận bổn vương sao?- Lăng Khiếu Dương quyết đoán từ chối, càng nói càng lộ rõ.
Hoàng Bắc Thiên trầm giọng nói: “Vương gia muốn bức tử nàng sao, nhìn ra được nàng không sợ chết, bây giờ có thể sống, nhưng tiếp theo sẽ thế nào?”.
“Ngươi…”- Lăng Khiếu Dương trái tim ngẩn ra nói trong nên lời, hắn cũng không rõ chính mình vì sao lại nhảy vào biển lửa cứu nàng, đi cứu người phụ nữ độc ác kia, cũng không rõ, vì soa Hoàng Bắc Thiên nói thế lại làm hắn tức giận.
“Lời đã tận, cáo từ”- Hoàng Bắc Thiên xoay người rời đi, để lại Lăng Khiếu Dương đang tức giận, thân thể từ từ ngồi xuống.
Nàng chết? Không, hắn không để nàng chết, tuyết đối, nhưng Hoàng Bắc Thiên nói như vậy, Lãnh Dạ Hủy không sợ chết.
Đầu tiên là phục độc tự sát còn sống, trận hỏa hoạn lúc nãy, mặc dù không đi tra xét, có thể nhìn ra vẫn có người phóng hỏa, mà trừ Lãnh Dạ Hủy thì còn ai đâu. Bởi vì hắn sỉ nhục nàng, cho nên nàng nghĩ muốn chấm dứt tất cả.
Lăng Khiếu Dương sắc mặc âm trầm, bên môi vung ra một nụ cười lãnh khốc, tốt lắm, bổn vương đã nghĩ ra một cách khiến cho ngươi không muốn chết, cam tâm tình nguyện lưu lại chịu phạt, nếm hết thống khổ, vì Dạ Lan chết đi mà phải chịu đựng thống khổ.
Chương 26
Hoàng Bắc Thiên đã hóa giải nguy cơ ngày hôm qua, Hữu Hi ghi tất cả vào nhật ký, mỗi lần viết đến Hoàng Bắc Thiên, ba chữ Hoàng Bắc Thiên làm cho Hữu Hi si ngốc đến ngẩn người.
Đi tới cổ đại này mới được mất ngày, Hữu Hi ở trong vương phủ, nàng không dụng tâm nói chuyện với ai cả, cũng không có thân hay bằng bằng hữu, cảm giác thế giới cổ đại này quá nhàm chán và tĩnh mịch, duy nhất một mình Hoàng Bắc Thiên đối xử tốt với nàng.
Sáng sớm Hữu Hi viết xong nhật ký, đóng nó lại, rồi đi đến Di Hiên Lâu. Tới trước cửa, Hữu Hi gõ nhẹ.
“Lại là ngươi”- Thiếu Cửu từ bên trong đi tới, mở cửa thì nhìn thấy Hữu Hi, thanh âm có chút bực mình.
“Hoàng Bắc Thiên có đây không?”- Hữu Hi thăm dò.
“Này, tên của chủ tử nhà ta có thể thuận miệng cho ngươi kêu vậy sao?”- Ngày hôm qua đã không so đo làm gì, hôm nay không có chủ tử hắn tiện thể phát uy.
“Không gọi tên thì gọi gì bây giờ?”- Hữu Hi cau mày vẻ mặt nghi vấn.
Thiếu Cửu tức giận nói: “Đương nhiên là Bắc vương rồi”.
Hữu Hi đối với Thiếu Cứu có chút lơ đễnh, mỉm cười nói: “Được, như vậy phiền ngươi nói cho ta biết Bắc vương có ở nhà hay không”.
Thiếu Cửu chính là không thích nụ cười của Hữu Hi, nó sẽ làm người ta lạc mất tâm trí, rõ ràng là một phụ nữ nhưng lại có một bộ mặt thanh thuần động lòng người, Thiếu Cửu xúc động, quát: “Chính mình tự vào hoa viên mà tìm”-. Nói xong bịch một tiếng đóng cửa lại.
“Hoa viên”- Hữu Hi lẩm nhẩm một chút, liền hướng ra phái ngoài mà đi đến, hoa viên, xem ra nàng phải tốn chút thời gian đi tìm rồi.
…
Nghĩa Hằng Lâu.
Ngồi trên ghế là một vị phu nhân chừng năm mươi tuổi, một thân hoa phục, vóc dáng đoan trang.
Lăng Khiếu Dương thì ngồi một bên, vẻ mặt nhu hòa, đứng bên cạnh là một cô gái dịu dàng, sóng mặt thỉnh thoảng vây lấy Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương nhìn vị phu nhân nói: “Mẫu phi thân thể phải an khang, nghỉ ngơi thật tốt, hài nhi ở đây mới cảm thấy yên tâm mà sống khỏe mạnh”.
Vị phu nhân này là Lan quý phi- mẫu thân của Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương ra lệnh không ọi người nói chuyện vương phủ bị cháy, hy vọng bà có thể an tâm tịnh dưỡng, nhưng không biết kẻ đáng chết, lắm miệng nào nói ra, kinh nhiễu mẫu thân.
“Khiếu Dương, con có bị thương không? Ta nghe nói vương phủ bị thiêu, có thể nào không lo lắng”- Lan quý phi ân cần nhìn Lăng Khiếu Dương, tròng mắt liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Cho nương nhìn ngươi một chút”.
Lan quý phi là một vị từ mẫu, lo lắng cho chính con mình, mặc dù con mình đã hơn hai mươi tuổi, nhưng vẫn quan tâm.
Lăng Khiếu Dương thân hình cao lớn đứng bên giường, đi thong thả qua lại vài bước, mỉm cười. “Mẫu phi xem ta có giống người bị thương không?”
Lan quý phi thấy Lăng Khiếu Dương khỏe mạnh, mới an tâm gật đầu: “Ngươi không có việc gì là tốt rồi, phủ cháy thì có thể trùng tu. Hoàng thượng đã hạ lệnh, cho ngươi được quyền tùy ý xây dựng phủ.”
“Làm ẫu phi cực khổ rồi, thân thể người có tốt lên không?”- Lăng Khiếu Dương lo lắng hỏi.
“Không có việc gì nữa rồi đến cả thái y cũng phải kinh ngạc”- Lan quý phi khoát tay, không để ý lắm. “Nương vừa mới đến, hoàng thượng đã đặc biệt chuẩn tấu cho ta ở đây vài ngày, như vậy nương có thể làm bạn với ngươi trong mấy ngày này”.
“Thật tốt quá”- Lăng Khiếu Dương nghe được Lan quý phi ở trong phủ liền vui vẻ nói. “Trong thời gian mẫu phi ở đây, nhi thần sẽ tiếp đãi người giống như trong cung, lấy tẫn hiếu đạo.”
Lan quý phi nhìn Lăng Khiếu Dương, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, mặc dù nam tử tính tình thông minh, cởi mở, nhưng lại cực kì hiếu đạo, cả đời chỉ cần như vậy là hạnh phúc.
Lan quý phi vui mừng gật đầu, nhưng lại nhớ tới cái gì đó, cau mày hỏi: “Trong phủ đang yên lành, sao tự nhiên lại bị lửa thiêu cháy.”
Lăng Khiếu Dương tựa hồ không nghĩ tới mẫu thân nhắc tới việc này, nên chỉ nói: “Mẫu phi nghỉ ngơi nhiều, đem thân thể an dưỡng cho tốt, việc này giao cho con là được rồi”.
“Được, vậy ta không hỏi nữa”- Lan quý phi mỉm cười, lại nói: “Ta nghỉ ngơi một chút, Lăng Khiếu Dương cùng Vân San đi chung quanh một tí, ở đây có nô tài hầu hạ là tốt rồi”.
“Được, mẫu phi nghỉ ngơi, chốc lát lên dùng cơm trưa”.
“Uh, đi đi”- Lan quý phi nằm xuống, nhắm mắt lại.
Lăng Khiếu Dương nhìn mấy người cung nữ nói: ‘Cẩn thận hầu hạ”.
“Vâng ạ”- Cung nữ cung kính trả lời, đối với vị vương gia lạnh lùng này, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Lăng Khiếu Dương cùng Vân San đi ra ngoài Lan Quý phi rất nhanh chìm vào giấc ngủ, quả thật thân thể có chút yếu đi.
..
Lăng Khiếu Dương cùng Vân San rời khỏi Nghĩa Hằng Lâu, sua khi đi rất xa, mới hô lớn: “Người đâu”.
“Vương gia có gì sai bảo”- Quản gia ở phái sau chờ đợi Lăng Khiếu Dương phân phó.
“Dẫn Vân San đi chung quanh một chút, bổn vương có chuyện quan trọng muốn làm”- Lăng Khiếu Dương lạnh lùng phân phó, trước mặt người bên ngoài, Lăng Khiếu Dương là con người hoàn toàn khác.
Lăng Khiếu Dương nói xong mặt không chút thay đổi, hướng về phía phủ mà đi, Vân San quýnh lên kéo ống tay áo: “Khiếu Dương ca…”.
Lăng Khiếu Dương quay đầu lại nhìn biểu muội xinh đẹp, phóng ra một loại âm thanh trầm thấp. “Làm sao vậy”.
Vân San mỉm cười, đáy mắt có chút thất vọng, ôn nhu nói: “Nếu Khiếu Dương ca không rảnh, Vân San cũng không muốn đi, ta trở về chăm sóc di nương”.
Ý tứ mẫu phi rất rõ ràng, muốn cho hắn cùng Vân San ở chung, Lăng Khiếu Dương không muốn làm mẫu thân không vui, mi mắt nhíu lại, rốt cục xoay người: “Quên đi, tạm thời khác chuyện kia sang một bên, ta cùng ngươi đi xem hoa viên một lát.”
Nỗi thất vọng đáy mắt Vân San giảm xuống một chút, bàn tay nhỏ buông lỏng tay áo Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương không nói nữa, dẫn đường đi về hoa viên, Vân San gắt gao đi theo sau.
Nhìn theo bóng lưng Lăng Khiếu Dương, vẻ mặt ngọt ngào mỉm cười
…
Hoa viên vương phủ.
Thân hình cao lớn đẹp trai của Hoàng Bắc Thiên đứng dưới một thân cây, thân cây này giống như cây ở trong tiểu viện của Hữu Hi. Trong tay hắn cầm một mảnh lá cây, nhìn chăm chú, nhớ lại, bên môi lộ ra nụ cười.
Nhớ tới Hữu Hi lúc thổi khúc nhạc, chăm chú chỉ cho hắn, gương mặt sưng đỏ nghiêm mặt, nhưng lại đối với hắn miễn cưỡng mỉm cười.
Hoàng Bắc Thiên đem lá cây đặt lên môi, nhẹ nhàng thổi khúc nhạc, bên tai hắn vang lên khúc nhạc du dương từ môi phát ra.
Kỳ thật hắn chỉ cần một lần là nhớ giai điệu khúc nhạc, chỉ cần một lần là học được.
Hắn chỉ muốn ở cùng nàng lâu hơn mà thôi, nhịn không được mà tự cười chính bản thân mình, khi không lại có suy nghĩ như vậy.
Hữu Hi rốt cục cũng tìm được hoa viên, bên tai nghe được một khúc nhạc quen thuộc, là khúc nàng chỉ Hoàng Bắc Thiên.
Thanh âm từ xa truyền đến Hữu Hi, xa xa chứng kiến, đứng dưới thân cây là một nam nhân đẹp trai, tóc đen như mực, phong thần tuấn lãng, là một nam nhân cực kỳ khí phách.
Khúc nhạc đột nhiên dừng lại, Hoàng Bắc Thiên xoay người lại, tầm mắt hướng về phía nàng. Hữu Hi vì đi quá nhiều nên có chút mệt, mặt ửng hồng, chứng kiến Hoàng Bắc Thiên nhìn nàng, cảm giác mặt mình nóng lên, nhưng lộ ra vẻ mỉm cười, đi về trước.
“Rốt cục cũng tìm được người”- Xem bộ dạng dường như đi không ít.
“Chẳng lẽ… ngươi ở trong vương phủ mà lạc đường?”- Hoàng Bắc Thiên nhìn đầu đầy mồ hôi, sắc mặt ửng hồng của Hữu Hi hỏi, vẻ mặt kinh ngạc, không nhịn được nhớ tới Hữu Hi cũng từng lạc đường.
“Oh… ta chưa già mà đã bị lạc đường”- Mặt Hữu Hi càng đỏ hơn.
Hoàng Bắc Thiên không dám tin, lắc đầu, nhưng là muốn cười, nhìn trán Hữu Hi toàn mồ hôi hột đang chảy xuống, hắn nhịn không được nâng tay, dùng ống tay áo lau trán ướt đẫm mồ hôi cho nàng.
Hoàng Bắc Thiên ôn nhu cử động, mới làm cho Hữu Hi ý thức được mình đầy mồ hôi, vội vàng nâng tay chính mình lau đi mồ hôi. “Cám ơn”- Trái tim Hữu Hi nhảy loạn.
“Di, Khiếu Dương ca, bọn họ vốn là….”.
Một đạo âm thanh mềm mại on nhu cách Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên không xa vang lên, dẫn tới Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi quay đầu nhìn lại. Thấy gương mặt âm trầm của Lăng Khiếu Dương, con người mang đầy sắc huyết, cả người rừng rực lửa giận. Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hữu Hi, phảng phất muốn dùng ánh mắt kéo nát Hữu Hi ra khỏi Hoàng Bắc Thiên
Chương 27
Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên quay đầu lại trong tích tắc, Vân San mới nhìn ra, nam tử cùng đứng một chỗ với tiểu thiếp Lãnh Dạ Hủy của Lăng Khiếu Dương. Bên cạnh là nam nhân cực kì khí phách, gần đây được hoàng thượng hạ lệnh mời đến vương phủ chính là Bắc Vương.
Chỉ là trong hoa viên này, cô nam quả nữ cùng ở một chỗ, thật không ổn lắm, Vân San tránh không được có ác cảm với Dạ Hủy, một người phụ nữ lòng dạ độc ác, lẳng lơ.
“Các ngươi làm gì vậy!”- Lăng Khiếu Dương trợn mắt nhìn, nghiến răng nghiến lợi rống lên một tiếng, nghĩ tới hành động của Hoàng Bắc Thiên với Hữu Hi, trái tim hắn như bị lửa thiêu.
Hoàng Bắc Thiên hí mắt, không chút hoảng hốt bấn loạn, lạnh lùng nói: “Chỉ là ngẫu nhiên, vương gia không nên suy nghĩ nhiều”.
“Hừ, ta suy nghĩ nhiều, ta bị mù sao?- Lăng Khiếu Dương khó giữ bình tĩnh mà tức giận, vẻ mặt xanh mét. “Hoàng Bắc Thiên, ngươi đem bổn vương đặt ở đâu, trong mắt ngươi còn coi ta là vương gia sao, ngươi mặc dù là Bắc vương, nhưng cũng chỉ là do tiên hoàng ân huệ, hôm nay trong mắt ngươi không coi ai ra gì, dám coi rẻ hoàng quyền sao?.”
Tuấn nhan của Hoàng Bắc Thiên không có nửa điểm bối rối, thản nhiên nói: “Thần không dám coi rẻ hoàng quyền, trong lòng vẫn mang nặng ân nghĩa. Vương gia muốn gia tăng tội làm cho thần khiếp sợ chăng”.
Hữu Hi cau mày, nhìn vẻ mặt tức giận của Lăng Khiếu Dương, nàng có cảm giác giống như mình là thê tử bị hắn bắt được, hơn nữa cái gì coi rẻ hoàng quyền, trong tivi nói tội danh này là chém đầu, tâm lý quýnh lên, Hữu Hi vội vàng giải thích. “Vương gia, ta…”
“Câm mồm!”- Hữu Hi vừa muốn nói cái gì đó, Lăng Khiếu Dương thịnh nộ quát một tiếng, nổi giận không thôi, sau khi rống lên kêu Hữu Hi im miệng, con ngươi đầy sắc huyết mới nhìn lại Hoàng Bắc Thiên, lạnh lùng nói: “Hoàng Bắc Thiên, bổn vương có chuyện cùng ngươi thương lượng, vào thư phòng!”.
“Vương gia, xin mời!”- Con ngươi đen của Lăng Khiếu Dương trừng mắt liếc nhìn Hữu Hi một cái, trao cho nàng cái nhìn cảnh cáo, xoay người rời đi, Hoàng Bắc Thiên thì trao cho Hữu Hi ánh mắt an ủi, rồi tùy ý rời đi.
Hữu Hi lo lắng không nguôi, nghĩ muốn đuổi kịp, nhưng Vân San giữ nàng lại. “Ngươi đừng đi, đi theo chỉ làm vương gia tức giận”.
“Nhưng… vương gia có trị tội Bắc Vương không? Có phải rất nghiêm trọng?”- Hữu Hi lo lắng nhìn theo thân ảnh hai nam nhân rời đi.
“Ngươi lại còn ngây thơ”- Vân San không biết là đang nói thật hay đang chế giễu. “Nhìn không ra ngươi lại biết quan tâm người khác..
Tầm mắt Hữu Hi lúc này rơi trên người Vân San. “Ngươi là ai?”
Vân San cau mày, nghi hoặc nhìn Hữu Hi. “A? Như thế nào ngươi lại không nhận ra ta?”
“Oh…”- Chắc là người quen của Lãnh Dạ Hủy, nhưng bản thân nàng không phải Lãnh Dạ Hủy. “Oh… trước đó ta bị bệnh quá nặng, quên hết mọi việc, cho nên… không còn nhớ rõ nữa”.
“Sao? Ngươi quên hết tất cả sao?”- Vân San hoài nghi đánh giá Hữu Hi, mặt nghiêm lại hói: “Như vậy ngươi cũng quên chính mình giết chết tỷ tỷ sao? Nói cho ta biết, lúc đó tâm tình ngươi thế nào, như thế nào lại có thể hạ độc thủ với tỷ tỷ mình”
Hữu Hi nhíu mày nhìn Vân San, tức giận nói: “Sao? Ta giết chết tỷ tỷ mình, các ngươi có tận mắt thấy không?”
Vân San vẻ mặt căm ghét đánh giá Hữu Hi: “Là tỷ tỷ ngươi khi chết chính mình nói, chẳng lẽ lại là giả”.
“Cái gì?”- Trái tim Hữu Hi âm trầm xuống, trên gương mặt nhỏ nhắn không cam lòng bị người ta chỉ trích, lấy hết dũng khó, cây ngay không sợ chết đứng phản bác nói: “Tỷ tỷ ta chính miệng nói? Ở đâu… ngươi nghe được nó ở đâu? Ngươi chính tai mình nghe được sao”.
“Ta… ta nghe người khác nói”- Vân San cứng miệng.
“Nghe người khác nói chính là không có chứng kiến, nghe người khác nói, rất ít khi là thực, xin lỗi, ta có việc, đi trước!”- Hữu Hi không đợi Vân San nói gì, xoay người rời đi, nàng không muốn mọi người dùng ánh mắt phán xét để nhìn nàng, xem nàng như kẻ sát nhân, nàng không tin, thân là muội muội sao lại giết tỷ tỷ mình, tuyệt đối không tin…
Vân San thua trắng trước Hữu Hi, nhất thời không nói được gì, thẳng đến khi Hữu Hi biến mất trước mắt, mới nghẹn nói ra một câu: “Ngươi… ngươi đúng là vô lễ mà”
Hữu Hi mặc kệ nàng ta, trực tiếp rời đi. Trong lòng lo lắng, không biết Lăng Khiếu Dương có việc gì mà nói chuyện với Hoàng Bắc Thiên.
Hữu Hi lặng lẽ đứng trên con đường nhỏ cách không xa chỗ Hoàng Bắc Thiên, đến khi nhìn thấy thân ảnh đẹp trai của Hoàng Bắc Thiên đi về, lúc này mới an tâm đi xuống, trở về chỗ ở của mình.
Đêm lặng lẽ hạ xuống, Hữu Hi dùng qua bữa tối, viết nhật ký, lúc này mới cởi áo nằm xuống. Hôm nay đi nhiều như vậy thật là mỏi mệt.
Nằm trên giường, trong đầu lại nhớ đến Nhất Thần, nhưng mới kinh hãi phát hiện, hình ảnh của Nhất Thần đang ngày càng phai mờ.
Không!
Hữu Hi trong lòng vừa khổ sở vừa sợ hãi, mãnh liệt ngồi dậy, sợ hãi loan đến toàn thân, nàng rất sợ, sợ sẽ không nhớ ra được Nhất Thần.
Hữu Hi cố gắng nghĩ tới, khắc sâu dáng vẻ của Nhất Thần, trong đầu tự nhẩm, không được quên không được quên.
Đang nghĩ tới thì hình ảnh Hoàng Bắc Thiên lại nhảy ra, gương mặt lạnh băng, ấm áp… Tại sao đầu nàng lại nhớ đến, Hữu Hi khổ não ôm lấy đầu mình, không chút nhẹ nhàng xoa lấy nó, càng xoa càng rối.
A… trời ơi, tại sao lại như vậy, Hữu Hi hoảng hốt bối rối nhảy xuống, tay chân luống cuống muốn tìm vật gì, nàng muốn đem vẻ mặt ôn nhu của Nhất Thần vẻ ra, cầm giấy và bút trên tay, nhưng chính lúc này, cửa lại bị ai đó đá văng, làm nàng giật mình.
Hữu Hi hơi hoảng một chút, ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy Lăng Khiếu Dương đi đến, cao lớn vĩ ngạn, trên gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ âm trầm, phía sau là quản gia đóng cửa lại.
Lăng Khiếu Dương bước tới gần, Hữu Hi từng bước lui về sau, phảng phất như nhìn thấy quỷ hút máu: “Này, ngươi đừng tới đây, đừng tới đây”.
Lăng Khiếu Dương khẽ hừ một tiếng, chế giễu nói: “Thế nào, có nam nhân khác thì không cần ta nữa rồi chăng?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta cùng Hoàng Bắc Thiên không có gì cả, không phải như ngươi nghĩ”- Hơn nữa nàng bây giờ không muốn gần gũi hắn, mỗi lần hắn đều dùng sức mạnh cực kỳ bá đạo.
“Lại đây, bổn vương không có thời gian cùng ngươi chơi trò trốn tìm”- Lăng Khiếu Dương ngoắc ngón tay, không kiên nhẫn nói.Hữu Hi trốn sau bàn, lắc đầu: “Không, ngươi đừng mơ tưởng”.
Lăng Khiếu Dương tiến lên bắt Hữu Hi, nhưng nàng vội vàng đi chuyển qua đầu bên kia, tránh được ma trảo của Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương không kiên nhẫn cùng nàng di chuyển bên bàn, thân thủ thô lỗ, cầm lấy bàn ném qua một bên, phát ra một tiếng thật lớn.
“Ah!” Hữu Hi sợ đến mức chỉ dám hô nhỏ, đúng là nam nhân thô bạo. Lăng Khiếu Dương từng bước tiến lên, đem Hữu Hi giam cầm bên trong vòng tay cứng như thép của hắn.
“Ngươi rất dũng cảm, luôn nghĩ cách khiêu chiếu sự kiên nhẫn của ta”-Lăng Khiếu Dương dùng một tay ghìm lại kéo thắt lưng Hữu Hi, tay kia nắm lấy cằn: “Lúc đầu, ngươi không phải tìm trăm phương ngàn kế muốn ta liếc mắt nhìn ngươi, hàng đêm hy vọng ta sủng hạnh ngươi sao, làm sao vậy, bây giờ sao lại sợ hãi, ta đang sủng hạnh, ngươi dùng lửa phóng hỏa, thật to gan, huh?”
Hữu Hi khẩn trương bất an nhìn mặt Lăng Khiếu Dương giống như diêm la, cố gắng suy nghĩ giải thích: “Ta nói rồi, ta không phải người ngươi muốn tìm, ta không phải nàng, ta là người khác”.
“Sao? Ngươi không phải muốn nói, các ngươi lớn lên giống nhau hay dùng Tá Thi Hoàn hồn gì đó”- Lăng Khiếu Dương cười chế giễu.
“Chính là như thế không sai”- Hữu Hi dùng sức gật đầu.
Nắm lấy cằm Hữu Hi siết chặt, hắn cười lạnh vài tiếng. ”Ngươi vì muốn thoát tội, mà nghĩ đến cách này, Lãnh Dạ Hủy, ngươi quả nhiên là làm người ta phải buồn cười”
“Lời ta nói chính là sự thật..”- Hữu Hi chưa nói xong, ngón cái Lăng Khiếu Dương đã dùng sức đặt trên môi Hữu Hi ngăn cho nàng không nói chuyện. Cúi đầu, gặm cắn làn da trắng nõn ngay cổ, âm thanh khàn khàn nói. “Ta không muốn nghe ngươi nói dối, ta đến là để cho ngươi hầu hạ giúp ta vui sướng, ta đến để thỏa mãn ngươi, không cho ngươi làm gái điếm đi tìm người nam nhân khác..”
V�ca�_�@�mal>Hữu Hi gãi gãi đầu, đầu óc linh động, bờ môi hồng nhỏ nhắn cong lên, sau đó vô thức thổi lên một khúc nhạc
Nữ hài tử hổi một khúc nhạc bằng miệng (giống huýt sáo a), Thiếu Cửu lần đầu tiên nhìn thấy, Hoàng Bắc Thiên cũng chỉ mới nhìn thấy lần đầu, cảm giác sâu sắc Hữu Hi không giống người thường.
Một khúc nhạc êm tai, hơn nữa rất đặc biệt.
Di Hiên Lâu, tràn ngập giai điệu động lòng người.
…
Nghĩa Hằng Lâu- Vương phủ tạm thời.
Đại phu chăm sóc vết thương trên lưng Lăng Khiếu Dương. Hắn ngồi thẳng trên ghế, trên người quang lỏa, lộ ra cơ thể cường tráng, đại phu dùng dược tốt nhất, cùng miếng vải trắng sạch sẽ băng bó lại, quản gia từ bên ngoài đi tới.
“Người đâu!”- Lăng Khiếu Dương vẻ mặt lãnh khốc hỏi.
“Người… đi … đi…”.
“Như thế nào, sao lại ngập ngừng, nói nhanh”- Lăng Khiếu Dương không kiên nhẫn rống giận một tiếng, xem ra thương thế không đáng lo ngại, sức khỏe vẫn mười phần sung mãng.
Quản gia bị hù dọa quỳ gối trên mặt đất, kiên trì đến cùng, run rẩy nói: “Người đi tới Di Hiên Lâu”
“Đáng chết!”- Lăng Khiếu Dương nghiến răng nghiến lợi đứng lên, đại chưởng hung hung đập mạnh xuống bàn bát tiên xa hoa. Rầm một tiếng, cái bàn phát ra tiếng rồi vỡ.
“Cho người đi tìm đem đến đây!”
“Vâng ạ”.