Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: Tội Gia Tội
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 57 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 476 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:10:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17 - 18
rương Hiển Chính im lặng nửa ngày, cuối cùng lại nói thật một câu như vậy.
Câu ngợi khen này vào tai Trầm Khánh Khánh rất không có tư vị. Cô bỗng nhiên muốn người ta trả lời đủ, nhưng cô tự biết so ra thật kém Trữ Mạt Ly, chỉ có sinh hờn dỗi, cũng không biết giận anh hay giận chính mình.
Đối với lời khen ngợi, từ trước đến nay Trữ Mạt Ly không quá để tâm. Ngày trước khi anh diễn xuất đã nghe qua quá nhiều lời khen khoa trương giật gân, vậy nên anh chỉ mỉm cười: “Không biết Dương Phàm có học được không?”
Dương Phàm còn chưa kịp phục hồi tinh thần sau đoạn diễn họ mang lại, chỉ mê man gật đầu.
“Tốt lắm, nếu hiểu rồi, lát nữa sẽ diễn tốt!” Trữ Mạt Ly tiến lên từng bước, nói khẽ vào tai Dương Phàm: “Đặt tay cho sạch sẽ! Mẹ anh, tôi sẽ giúp anh giải quyết.”
Dương Phàm tỉnh lại hoàn toàn, khó tin nhìn Trữ Mạt Ly. Người đó chỉ có vẻ hờ hững quen thuộc, ngồi lại trên ghế.
Trầm Khánh Khánh đi chuẩn bị cùng Dương Phàm.
Trương Hiển Chính hơi đăm chiêu một hồi, muốn sớm khôi phục quan hệ bình thường với người bên cạnh, lén nói với Trữ Mạt Ly: “Trữ tổng, kỳ thật anh và Khánh Khánh là một đôi phải không?”
Trữ Mạt Ly từ từ quay sang, nghiêng đầu nhìn Trương Hiển Chính, vẻ mặt xa cách. Anh không trả lời.
Trương Hiển Chính cười xấu xa nói: “Vừa rồi anh rốt cuộc cũng có phản ứng chứ? Diễn mấy cảnh này, rất nhiều diễn viên nam đều không nhịn được. Không hổ danh là Trữ tổng, mặt còn không đổi sắc.”
Trữ Mạt Ly liếc hắn, vẫn không nói lời nào.
Trương Hiển Chính tưởng Trữ Mạt Ly ngượng ngùng, liền làm động tác tất cả đàn ông đều biết, nói: “Hắc hắc, nếu anh sớm nói với tôi Trầm Khánh Khánh là người phụ nữ của anh, tôi sẽ không động tới cô ấy. Trầm Khánh Khánh thật sự không tồi, phong vị đều hơn hẳn mấy ngôi sao nhỏ. Trữ tổng thật tinh mắt.”
Trước kia hắn cho rằng Trầm Khánh Khánh bị Trữ Mạt Ly vứt bỏ, Trữ Mạt Ly để một con thiên nga giãy chết nằm trong tay hắn, có một đối thủ như vậy hắn cũng không có gì là không cam lòng. Nhưng sau khi nhìn lại, Trữ Mạt Ly tựa hồ cũng không để tâm với Trầm Khánh Khánh, nghĩ rằng chỗ dựa vững chắc của Trầm Khánh Khánh phỏng chừng không bền chắc, vậy nên trù tính phải gây sức ép cho con nhỏ đê tiện tự ình đúng ấy. Nhưng hôm nay, xem ra lại ngửi được một mùi vị khác rồi, rất ít diễn viên có thể ăn ý như bọn họ, hay bọn họ vì muốn giấu diếm tai mắt mà không công khai tình cảm?
Trương Hiển Chính cứ đứng đó đoán mò, rốt cuộc Trữ Mạt Ly cũng mở miệng: “Không phải nghi ngờ đạo đức hay hành vi chuyên môn của chúng tôi. Còn có,” giọng điệu Trữ Mạt Ly hay nói giỡn, nhưng mắt phượng sắc bén, như một con dao găm đặt trên động mạch Trương Hiển Chính, “Anh còn dám nói vậy, cẩn thận tôi xé rách miệng anh.”
Chương 17
Vẻ mặt Trữ Mạt Ly sau đó vẫn thật thâm trầm. Trương Hiển Chính chỉ hận không có cách nào để xé rách khuôn mặt ấy. Đại thiếu gia này tâm cao khí ngạo, hắn kính hắn ta ba phần hắn ta liền được nước làm tới. Chỉ là lo lắng đến thân phận thằng nhóc này, hắn không thể không cân nhắc hậu quả khi trở mặt, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đành phải cố gắng nhẫn nại.
Sau đó Dương Phàm lại phối hợp với Trầm Khánh Khánh vẫn có nhiều đụng chạm như trước, Dương Phàm luôn hơi bó tay bó chân, nhưng cũng may cuối cùng hai người vẫn hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi. Sau khi quay xong cảnh diễn này, khuôn mặt Trương Hiển Chính như bị người khác thiếu nợ tám trăm đồng bạc, bỏ của chạy lấy người, khiến mấy đồng nghiệp trong đoàn phim đều không hiểu ra sao.
Xong việc Dương Phàm muốn tìm Trầm Khánh Khánh giải thích, nhưng ngay cả mặt Trầm Khánh Khánh cũng chưa kịp nhìn thấy, đã bị Thuyền Trưởng ngăn lại. Trầm Khánh Khánh lại đang ngồi trên xe Trữ Mạt Ly lướt trong bóng đêm về Thiên Thành.
Chiến tranh lạnh một hồi, Trữ Mạt Ly ngồi ra ghế trái phía sau, Trầm Khánh Khánh ngồi ghế phải. Không ai nói với ai câu nào, hai người đều mang tâm sự, trên gương mặt đều đeo kính đen giả bộ thâm trầm.
Ted đắn đo nửa ngày, vẫn thấy nên nói ít đi một câu sẽ an toàn hơn.
Trầm Khánh Khánh có phần buồn bực, cảnh quay này khiến cô mệt chết đi được, đoạn làm mẫu cùng Trữ Mạt Ly cứ như cao thủ so chiêu. Vốn nghĩ rằng trình độ của bản thân không kém đối phương, nhưng hóa ra kết quả là kém tới mấy bậc. Không những thế so với việc đối phương vẫn giữ được bình tĩnh, còn cô lại nhập vai quá sâu, tâm trí hoảng hốt và rối loạn. Cô không biết Trữ Mạt Ly có nhận ra hay không, vậy nên bây giờ cô cũng không muốn nói chuyện với anh chút nào.
Cho dù là diễn, cô vẫn có phần hoảng sợ không nói nên lời, dù là giả, lại thấy như đang phản bội Quý Hàm…
“Tới rồi!”
Trầm Khánh Khánh ngỡ ngàng quay đầu lại, nhìn thấy Trữ Mạt Ly tháo kính đen, mặt không biểu cảm nhìn cô.
“Quay cảnh nóng làm em kích động đến vậy sao?” Tay Trữ Mạt Ly sờ cằm, khóe miệng cong lên, trêu đùa nói, “Tôi nói đã tới rồi, em muốn tôi lớn tiếng hơn nữa à?”
Quay cảnh nóng – ba chữ đồng thời lọt vào tai, Trầm Khánh Khánh hoàn toàn bỏ qua câu nói tiếp theo của Trữ Mạt Ly. Bà cô nào đó như chạm phải mìn, đen mặt một câu: “Phải! Anh thì hay rồi!” Lời nói sao lại có vị chua khác thường.
Trữ Mạt Ly đương nhiên nghe ra cô không vui. Ted lập tức khẩn trương nhìn bọn họ, lại thấy Trữ Mạt Ly sờ sờ môi, sau đó cười cười.
Trữ Mạt Ly theo sau Trầm Khánh Khánh, tiếp tục từ từ kích thích thần kinh cô: “Nếu đám phóng viên mà biết nữ hoàng thị phi chỉ là một cô bé ngây thơ, không biết có ngã vỡ kính mắt không đây?”
Trầm Khánh Khánh dừng chân, xoay người, nở nụ cười cực kỳ giả tạo: “Trữ tổng, tôi không dám nhận.”
Trữ Mạt Ly giả bộ nghi ngờ, cười xấu xa: “Ừ, nữ hoàng thị phi vẫn còn là cô bé ngây thơ?”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, sắc mặt biến đổi cứng ngắc giữa đường. Cô… cô… cô… không nhìn lầm chứ? Trữ Mạt Ly vừa trên cô? Trữ tổng giễu cợt cô, quở trách cô, lạnh lùng với cô, nhưng duy chỉ không trêu cô! Là tinh thần cô hôm nay có vấn đề, hay là hôm nay Trữ Mạt Ly gặp được chuyện tốt, tính cách đột ngột thay đổi?
Bên kia Trữ Mạt Ly đã tìm con gái bảo bối của anh rồi, sau khi Trầm Khánh Khánh vào nhà trông thấy anh đang ôm Liễu Liễu hỏi cô bé bài tập về nhà.
“Ừ, không được một trăm điểm cũng không sao, nhưng phải biết bản thân sai chỗ nào, lần sau đừng tái phạm!” Trữ Mạt Ly luôn dịu dàng với con gái, dịu dàng đến mức vẻ tuấn mỹ có phần sắc bén cũng dịu đi vài phần. Chỉ có như vậy anh mới giống một ông bố bình thường, mà không phải là một Trữ Mạt Ly tài giỏi hô phong hoán vũ trong làng giải trí.
“Tốt lắm, con đi tắm rửa trước! Để lát nữa còn luyện đàn!”
Liễu Liễu đã sớm nhìn thấy Trầm Khánh Khánh. Ba vừa nói xong, bé liền quấn quýt, dính vào người Trầm Khánh Khánh không tha: “Dì Khánh Khánh, chúng ta tắm cùng nhau được không?”
Trầm Khánh Khánh nắm đôi tay nhỏ nhắn của bé, đồng ý nói: “Được! Nhưng hôm nay không cho con nghịch ngợm, phải ngoan ngoãn gội đầu.”
“Ha ha ha” Liễu Liễu cười tít mắt, “Vâng, con hứa!”
Trữ Mạt Ly nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ đi vào phòng tắm, lặng lẽ dời tầm mắt, muốn cười nhưng không cười.
“Còn sau đó?”
Trầm Khánh Khánh ôm Liễu Liễu giúp cô bé gội đầu, còn Liễu Liễu thì cứ thì thầm kể chuyện ở trường cho cô nghe. Nghe qua đều là chút chuyện trẻ con, Trầm Khánh Khánh cũng không phải người tốt tính, nhưng không biết vì sao chỉ cần Liễu Liễu nói, cô liền thấy rất hứng thú. Cô thích đứa nhỏ này, thích từ cái nhìn đầu tiên, nếu so ra có khi cô còn thân thiết với cô bé hơn cả Trữ Mạt Ly. Cô trông bảo bối nhỏ này dần dần lớn lên, từ sợ nói chuyện dần trở nên hay nói hay cười. Chẳng qua khi ở cùng bọn họ thì bé quả thực rất vui tươi, nhưng trước mặt người ngoài bé vẫn hướng nội và rất sợ người lạ. Đây là một đứa nhỏ nội tâm không có cảm giác an toàn, trừ phi hoàn toàn tin tưởng, bằng không sẽ không mở lòng.
Liễu Liễu nghịch bọt nước, khóe miệng xinh xắn đáng yêu cong cong: “Sau đó con bỏ chạy. Con không thích cô giáo đó, cô tìm con để xin chữ ký ba ba.”
Trầm Khánh Khánh nở nụ cười: “Bởi vì ba ba con là người nổi tiếng đó!”
Liễu Liễu lại lắc đầu: “Ba là ba ba con, không phải đại minh tinh gì cả. Con không thích như vậy!”
Ở trong lòng đứa nhỏ, mặc kệ người cha có bao nhiêu thành tựu, người cha chỉ là người cha, là mái nhà.
Đột nhiên, Liễu Liễu quay đầu lại, trừng đôi mắt to dị thường, còn nói nghiêm túc: “Dì Khánh Khánh, về sau dì đừng tức giận với ba ba được không?”
Trầm Khánh Khánh khẽ giật mình, lập tức xoa chiếc mũi nhỏ của bé, cười nói: “Không có nha! Chúng ta đôi lúc bất đồng quan điểm, nên tranh luận vài câu. Dì chưa bao giờ tức giận với ba con.”
Tầm mắt Liễu Liễu dừng lại trên mặt Trầm Khánh Khánh, vẻ mặt không tin: “Vậy sao mỗi lần nói chuyện cùng ba ba dì lại lớn tiếng?”
Đối diện với ánh mắt ngây thơ hồn nhiên trước mặt, Trầm Khánh Khánh không được tự nhiên, nói: “Đôi lúc dì hơi nóng nảy, Liễu Liễu yên tâm! Người lớn nói chuyện lớn tiếng cũng không có nghĩa là cãi nhau.”
Dường như hôm nay Liễu Liễu quyết tâm đứng về phía ba bé: “Có thể không lớn tiếng được không?” Bé bỗng cúi đầu, vặn vặn khăn mặt, “Mỗi lần dì lớn tiếng với ba ba, ba ba luôn rất buồn bực.”
Trầm Khánh Khánh không khỏi sửng sốt, buồn bực? Dùng từ này hình dung Trữ Mạt Ly? Quá trừu tượng.
“Ba ba rất buồn bực! Mọi người không biết, chỉ có con biết!” Liễu Liễu thấy Trầm Khánh Khánh lưỡng lự, vừa vội bổ sung thêm một câu, rồi sau đó đôi mắt như ngập nước, bộ dạng đáng thương nói không nên lời, “Con chỉ có mỗi ba ba, con không muốn thấy ba ba buồn!”
Trong nháy mắt, ngực Trầm Khánh Khánh dường như có cái gì chặn lại, buồn bực không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, cô tìm được vẻ mặt thích hợp, lại ôm lấy Liễu Liễu, tiếp tục giúp cô bé gội đầu, nói: “Sao lại thế? Con còn có dì, còn có chú Ted, chị Ada, anh Thuyền Trưởng! Bọn họ đều rất thích con!”
“Con biết, nhưng con chỉ có một ba ba. Người khác đều có mẹ, nhưng con chỉ có ba ba!” Nói đến đây, trong mắt Liễu Liễu ngập tràn nước mắt, như muốn khóc.
Một người như Trầm Khánh Khánh, lăn lộn trong giới giải trí, xã giao với bao người. Nhưng đối mặt với lời nói này của Liễu Liễu, cô thật chẳng thể nói gì, cũng bối rối không biết phải mở miệng thế nào mới không làm tổn thương đến đứa nhỏ này.
Thân thế của bé tới bây giờ vẫn là câu đố. Trữ Mạt Ly không nhắc tới, người khác cũng không biết. Vì vậy, là người trong cuộc, cô bé sẽ nghĩ thế nào? Mẹ của bé đi đâu? Vì sao từ nhỏ bé đã không có mẹ? Có thể chính điều này cũng là nguyên nhân khiến Liễu Liễu có hai tính cách trái chiều.
“Liễu Liễu đương nhiên có mẹ! Có thể mẹ con đã đến nơi khác, đợi con trưởng thành, mẹ con sẽ trở lại.” Mỗi lời Trầm Khánh Khánh nói ra đều thấy mình như đang lừa đứa nhỏ ba tuổi không hiểu chuyện, một chút thuyết phục cũng không có.
Liễu Liễu hiển nhiên không phải đứa nhỏ ba tuổi, cô bé rất hiểu chuyện, nói: “Dì Khánh Khánh, dì không cần an ủi con! Con biết mẹ sẽ không trở lại. Bởi vì ba ba nói, mẹ đi đến một nơi rất xa.”
Trầm Khánh Khánh đứng họng, nhìn đứa bé cố gắng bình tĩnh lại, lại lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thật bi thương. Cô có thể cảm nhận được đứa bé này cô đơn cỡ nào, tâm hồn bé trưởng thành hơn nhiều so với đám trẻ cùng tuổi. Tuy bình thường không nói ra, nhưng cái gì cũng đều hiểu được. Thế nhưng Trữ Mạt Ly lại nói mẹ bé đi đến nơi rất xa… không phải ý là, mẹ bé đã mất sao? Hay theo nghĩa đen là, cô ấy đã cao chạy xa bay?
Trong đầu Trầm Khánh Khánh hơi rối loạn. Cô vừa giúp bé dội bọt xà phòng, vừa nhẹ nhàng dỗ dành: “Ba ba con đẹp trai như vậy, con lại đáng yêu thế này, nếu là dì, dì tuyệt đối sẽ không bỏ hai người lại mà đi.”
Ánh mắt Liễu Liễu sáng rực lên, ánh mắt kia có lực xuyên thấu rất lớn, bé thận trọng hỏi: “Dì Khánh Khánh, về sau dì có cục cưng của mình, dì còn đối xử tốt với con như thế này không?”
Cục cưng của cô? Trầm Khánh Khánh trước tiên liên tưởng đến Quý Hàm, sau đó không khỏi châm chọc bản thân, bọn họ sẽ có con sao? Có mà gặp quỷ!
Trầm Khánh Khánh ra vẻ hung dữ: “Liễu Liễu, đừng hỏi loại chuyện vô lý này! Con là người rất quan trọng – rất quan trọng với dì. Mặc kệ về sau có thế nào, dì vẫn yêu con nhất.”
Liễu Liễu chăm chú nhìn Trầm Khánh Khánh vài giây, bỗng cười lớn nhào vào trong lồng ngực Trầm Khánh Khánh, làm ướt toàn bộ quần áo Trầm Khánh Khánh. Cô bất đắc dĩ ôm Liễu Liễu, nghe bé nói: “Không cần mẹ, con còn có dì Khánh Khánh. Dì Khánh Khánh đối với con tốt nhất.”
“Con biết vậy là tốt rồi!”
Trong chớp mắt, Liễu Liễu thần thần bí bí nhìn Trầm Khánh Khánh: “Để con nói cho dì Khánh Khánh mấy bí mật, là của ba ba nha!”
Chương 18
"Hả?" Trầm Khánh Khánh ra vẻ vô cùng hứng thú: "Chuyện gì?"
"Ha ha." Liễu Liễu chưa nói đã cười, "Có phải dì cũng nghĩ ba ba rất thông minh tài giỏi đúng không?"
Trầm Khánh Khánh nghĩ đến khuôn mặt Trữ Mạt Ly sâu không lường được, lập tức nói: "Đó là đương nhiên, ba con chính là ông chủ của dì nha!"
Liễu Liễu càng cười vui vẻ, sau đó lắc đầu như một bà cụ non: "Thực ra ba cũng lờ mờ lắm." Bé che miệng khẽ nói: "Ba thích nhất là ngủ nướng, sau khi đưa con đến trường xong là quay về nhà ngủ tiếp."
Trầm Khánh Khánh đen mặt. Công ty đồn đại Trữ Mạt Ly xuất quỷ nhập thần, buổi sáng anh thường không ở văn phòng, chẳng lẽ chỉ vì anh buồn ngủ?
"Còn có nha, ba không chỉ thích trò chơi điền chữ, ba còn thích truyện tranh. Con trộm thấy trong nhà kho có một kệ sách truyện tranh, thật trẻ con!"
Trầm Khánh Khánh lại đen mặt. Tuy cô không thích trò chơi điền chữ, nhưng khi còn là học sinh cũng đã từng thích truyện tranh. Bây giờ bận rộn không còn thời gian xem, không ngờ Trữ Mạt Ly cũng xem. Cô thật không thể tưởng tượng được bộ dáng Trữ Mạt Ly cầm quyển truyện tranh ngồi đọc. Anh làm cho người ta cảm giác mình không ăn nhập gì với mấy chuyện trẻ con này, muốn xem cũng chỉ có thể xem tác phẩm nước ngoài hoặc những sách kinh điển gì đó.
"Dì bất ngờ đúng không!" Liễu Liễu đắc ý nói, "Hơn nữa, thực ra ba không nhớ được mặt người khác, thế nên nói chuyện với mọi người vô cùng lạnh nhạt. Kỳ thật là không nhận ra người ta!"
OMG! Trầm Khánh Khánh há miệng thở dốc, người này đúng thật là Trữ Mạt Ly sao? Sẽ không phải bị sinh vật ngoài hành tinh chiếm hữu thể xác chứ?
"Ba còn mơ hồ đến mức sinh nhật mình cũng không nhớ, mỗi lần đều do chú Ted làm bánh sinh nhật. Nhưng mà ba nhớ rõ sinh nhật mẹ con."
Trầm Khánh Khánh kỳ quái hỏi: "Sao con biết?"
"Bởi vì con phát hiện tới ngày đó ba ba sẽ mua một cái bánh ngọt nhỏ, sau đó ăn cùng với ảnh chụp một người."
Trầm Khánh Khánh càng ngạc nhiên: "Ảnh chụp? Vậy con nhìn được hình dáng mẹ con không?"
Liễu Liễu khoa tay múa chân một chút: "Nó nằm trên mặt dây chuyền đeo trên cổ ba ba. Bên trong có ảnh chụp mẹ con. Thế nhưng ba chưa bao giờ cho con xem, ngay cả sờ cũng không cho con sờ. Dì biết không, bình thường ba không bao giờ nổi nóng với con, nhưng con mà nhắc tới cái đó, ba ba sẽ không vui, con cũng không bao giờ dám nhắc lại nữa."
Trầm Khánh Khánh nghe xong cũng hiểu được phần nào. Mẹ Liễu Liễu tám phần là mất, nếu không Trữ Mạt Ly sao lại không giữ nổi một người phụ nữ? Huống chi nghe Liễu Liễu nói, anh đối với mẹ bé là có tình. Nghĩ tới đây, Trầm Khánh Khánh bỗng hiểu được phần nào tính cách thay đổi thất thường cùng với thói quen vô cùng biến thái của Trữ Mạt Ly.
Nếu cô gái mình yêu sinh con vì mình rồi qua đời, loại đả kích này có thể hủy diệt một người đàn ông bình thường, Trữ Mạt Ly cũng có một mặt bình thường. May mắn Liễu Liễu lớn lên không giống mẹ, bằng không Trữ Mạt Ly chưa hẳn sẽ yêu chiều cô bé như bây giờ. Nếu mỗi ngày đều gặp khuôn mặt mình nhớ mong, tình cảm thật sự có thể trở nên lệch lạc.
Một lớn một nhỏ này líu ra líu ríu bên trong gần nửa ngày. Bên ngoài Trữ Mạt Ly cuối cùng cũng phải đến gõ cửa phòng tắm, Trữ Mạt Ly ở bên ngoài hỏi: "Đã lâu như vậy còn chưa tắm xong sao? Mau tắm rồi còn ra, Liễu Liễu còn phải luyện đàn."
Hai người bên trong nhìn nhau cười trộm, Trầm Khánh Khánh lớn tiếng nói với người bên ngoài: "Biết rồi, đi ra ngay."
Sau khi tắm rửa xong, Liễu Liễu cho Trầm Khánh Khánh nghe một bản nhạc bé mới luyện. Có lẽ được thừa hưởng năng khiếu của cha, bé thông minh làm người ta phải ghen tị. Trước khi đi ngủ, Trầm Khánh Khánh kể bé nghe truyện cổ tích, sau khi giúp bé ngủ, cô mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đến phòng sách của Trữ Mạt Ly.
Trữ Mạt Ly ngồi sau bàn làm việc, cúi đầu nghiên cứu trò chơi điền chữ. Không biết anh có bao nhiêu nhiệt tình đối với trò chơi này, không bao giờ chán. Ngọn đèn trên bàn chiếu rọi khuôn mặt tuấn mỹ của anh, có lẽ vì vừa tắm xong, tóc còn ướt, tản ra hương thơm tươi mát. Dường như khi anh chau mày, cúi đầu sẽ thấp thoáng lộ ra dây chuyền đeo trên cổ, tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, hiện lên vài phần bí ẩn. Anh thường dùng bút xóa sửa chữa, thoạt nhìn như một chàng trai ảo não làm bài tập, đơn giản mà vẫn có thể khiến người ta phải liếc nhìn. Có thể bị ảnh hưởng bởi những lời nói vừa rồi của Liễu Liễu, Trầm Khánh Khánh bỗng cảm thấy trên người Trữ Mạt Ly mất đi vài phần sắc bén làm người ta sợ hãi, dường như không phải không thể tới gần.
Trầm Khánh Khánh đứng ở cửa một lúc, Trữ Mạt Ly hình như vẫn không phát hiện cô, hoặc không định mở miệng trước.
Vì vậy, cô nói: "Liễu Liễu đã ngủ rồi."
"Ừ." Trữ Mạt Ly đáp lời.
"Trò điền chữ?"
Trữ Mạt Ly ngẩng đầu, bình thường Trầm Khánh Khánh sẽ không chủ động nói chuyện với anh. Vẫn luôn trong giới hạn công việc, nên anh hơi ngạc nhiên.
Thấy Trữ Mạt Ly không đáp, Trầm Khánh Khánh lại hỏi thêm: "Không phải sao?"
Trữ Mạt Ly hơi đăm chiêu quan sát nét mặt Trầm Khánh Khánh, qua một lúc, lại cúi đầu, nói: "Em nói không thích chơi mà."
Lại là giọng điệu bảo người ta tránh xa vạn dặm, dường như bộ dáng vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Nhưng đối với người thay đổi thất thường như anh, Trầm Khánh Khánh cũng không để ý, ngồi xuống sô pha như cũ: "Cho tôi một quyển."
"Tự lấy đi!"
Trầm Khánh Khánh liền tự lấy một quyển, thuận tay mở ra, bên trong đều là nét chữ của Trữ Mạt Ly. Nét chữ của anh không giống với con người lợi hại sắc bén của bản thân anh chút nào, sạch sẽ thanh tú, không qua loa. Nét chữ như một con người có nội tâm ấp ám và bình ổn, tựa hồ không phải từ tay Trữ Mạt Ly.
"Trò này dường như khá đơn giản."
"Ừ."
Trữ Mạt Ly vội nghiên cứu đề bài trong tay, tỏ vẻ không quan tâm tới lời nói của Trầm Khánh Khánh. Trầm Khánh Khánh vô tình hỏi: "Thật ra tôi vẫn muốn hỏi anh, vì sao anh lại thích thứ này?"
Ngòi bút Trữ Mạt Ly tiếp tục viết, miệng trả lời: "Nó giúp tôi suy nghĩ. Gặp phải vấn đề khó khăn, tôi sẽ chọn đề bài khó để làm."
Quái nhân.
"Có chuyện gì anh có thể trao đổi với người bên cạnh, cũng có thể nói với tôi, biết đâu tôi có thể giúp được anh." Mắt Trầm Khánh Khánh nhìn về phía trước, giống như thuận miệng nói.
Trữ Mạt Ly gấp sách lại, nhìn cô cố ý ăn mặc đơn giản, thở dài: "Nếu muốn cảm ơn tôi thì đừng tự buộc mình vào cái giới giải trí này."
"Ai muốn cảm ơn anh!" Trầm Khánh Khánh cả kinh, nhanh chóng phản bác, sau khi nói xong liền sửng sốt, nhìn vẻ mặt "nhìn thấu em" của Trữ Mạt Ly, có phần ảo não đành mặc kệ: "Tôi đi đây."
"Không tiễn."
Thật là một người đàn ông không có phong độ.
Trầm Khánh Khánh cười giả lả, nói: "Gặp lại." Nhưng mới đi tới cửa, cô lại quay ngược trở lại.
Trữ Mạt Ly tựa lưng vào ghế ngồi, giống một học sinh ngoan chờ cô mở miệng.
Trầm Khánh Khánh hơi chần chừ, tựa như lo lắng không biết có nên nói ra hay không, cuối cùng cô quyết định lấy hết can đảm nói: “Tôi... thật ra tôi biết anh không tin tôi, nên vẫn dùng hợp đồng trói buộc tôi, nhưng mặc kệ anh có tin hay không, tôi vẫn phải cho anh thấy thái độ của mình. Tuy tôi không phải mẹ của Liễu Liễu, quan hệ với anh cũng không tốt, nhưng với Liễu Liễu là trăm phần trăm tâm ý, tôi sẽ không làm tổn thương con bé. Anh có thể không cho phép tôi thành người nhà, nhưng tôi sẽ coi con bé như người nhà của mình."
Trữ Mạt Ly suy xét lời nói của cô một lần, tìm ra trọng điểm: "Em nghĩ rằng con bé là con mình sao?"
Trầm Khánh Khánh còn chưa trả lời, Trữ Mạt Ly đã cười rộ lên, cười đến cực kỳ châm chọc: "Em không sợ người đàn ông kia lại đến đây tranh giành người yêu, náo động cái nhà này?"
Trầm Khánh Khánh giật mình, chỉ nghe Trữ Mạt Ly lại mở miệng, rất không đồng tình, thậm chí hơi khinh miệt: "Đừng quên, em là người đã có gia đình, em vĩnh viễn không thể cho con bé tình thương toàn tâm toàn ý của người mẹ, mà Liễu Liễu, cũng không cần thứ tình cảm mơ hồ này."
Trầm Khánh Khánh nghiêm mặt nửa ngày không nói nên lời, cuộc nói chuyện của hai người lại kết thúc trong phiền muộn.
Sáng sớm hôm sau, Trầm Khánh Khánh đến đoàn phim, tối qua cô bị Trữ Mạt Ly làm cho tức giận không ít, cả đêm ngủ không ngon, đến nỗi buổi sáng rời giường vẫn nén giận đầy một bụng. Lúc này Liêu Khả Nhi chợt tiến vào phòng hóa trang của cô, khuôn mặt đánh phấn trắng đến mức không còn tia máu.
Trầm Khánh Khánh cũng không ngạc nhiên, nhưng lúc này cô đang khó chịu, vì vậy giọng điệu cũng không tốt lắm, nói với người trong gương: "Chuyện gì?"
Liêu Khả Nhi cũng không vòng vo, thấp giọng nói: "Món đồ đó đâu?"
Trầm Khánh Khánh phản ứng lại, lập tức xoay người: "Cô thành công?"
Liêu Khả Nhi giơ quyển nhật ký da bò trong tay: "Tôi muốn thứ đó."
Trầm Khánh Khánh bình thản lấy từ trong ví một cái USB, đến trước mặt Liêu Khả Nhi: "Đưa tôi."
Hai người trao đổi, lại đều tự kiểm tra một lần, sau khi xác nhận không có sai sót, Liêu Khả Nhi nói: "Cô định khi nào ra tay?"
"Thứ này rất tốt!" Trầm Khánh Khánh gõ gõ vào quyển nhật ký trong tay, cười bí hiểm: "Đến lúc đó cô sẽ biết. Yên tâm, cố gắng của cô sẽ không uổng phí."
Liêu Khả Nhi nhìn khuôn mặt xinh đẹp như tranh của Trầm Khánh Khánh đánh giá một phen. Gương mặt trang điểm tinh tế, vẻ ngoài mỹ lệ, trăm phần trăm mỉm cười, trăm phần trăm dịu dàng, cô ta luôn xuất hiện trước mặt mọi người với sự tao nhã mê người như vậy. Cho dù trên người cô ta có nhiều tin đồn, bạn cũng không thể nắm được nhược điểm của cô ta. Nhưng mà, một người phụ nữ như vậy, rốt cuộc có một trái tim như thế nào, phải chăng trong lòng cô ta bất cứ kẻ nào cũng có thể trở thành công cụ cho cô ta lợi dụng? Phải chăng trong lòng cô ta thật sự không tồn tại một ai, cho dù là Trữ Mạt Ly, hay cả con gái Trữ Mạt Ly? Sau khi qua lại cùng cô gái này, Liêu Khả Nhi không khỏi có ý nghĩ như vậy.
Vì thế, Liêu Khả Nhi theo bản năng mà nói ra ý nghĩ của mình: "Cô thật đáng sợ."
"Ha ha, đa tạ." Trầm Khánh Khánh mỉm cười dịu dàng, trong tay cầm cây quạt Lí Hương Quân phẩy nhẹ, bước từng bước quay lại chỗ ngồi.
"Cô và Trữ Mạt Ly là người yêu? Là cô đuổi An Thiến đi?"
Liêu Khả Nhi cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề phức tạp nhất, cô biết chuyện này có bao nhiêu bí mật, nhưng cô không kìm được.
Trầm Khánh Khánh khẽ mở đôi mi thanh tú, nhìn thẳng vào người trong gương: "Tôi khen gan cô đủ lớn, chưa ai dám đứng trước mặt tôi hỏi câu này. Tôi cũng muốn nhắc cô, nếu là người thông minh, đừng nên biết sai mà còn cố phạm. Nể tình chúng ta ngồi chung trên một con thuyền, tôi nhắc cô một câu, đừng chọc vào Trữ Mạt Ly!"
Liêu Khả Nhi cố tình khiêu khích nói: "Cô rất có thủ đoạn, nhưng mấy chuyện này chẳng lẽ không phải đều dựa vào bản lĩnh sao?"
Trong lòng Trầm Khánh Khánh cảm thán một câu, mấy cô gái trẻ không biết nên không sợ, đều nghĩ Trữ Mạt Ly kia là một quý tộc xa hoa tao nhã.
Trầm Khánh Khánh cũng lười nói nhiều: "Lời tôi nói đến đây, nghe hay không là việc của cô."
Nói xong, Trầm Khánh Khánh thật sự không hề để ý đến Liêu Khả Nhi. Nhưng Liêu Khả Nhi nhìn vẻ mặt thờ ơ của cô, cùng với vẻ tự tin như xem Trữ Mạt Ly vốn là vật sở hữu của mình. Lúc này cô ta đã lấy lại được đoạn phim kia, nên cũng không còn kiêng dè Trầm Khánh Khánh, vì thế nói: "Nếu có một ngày Trữ tổng không cần cô, ngàn vạn lần mong cô đừng hận tôi!"
Trầm Khánh Khánh mặt không đổi sắc: "Nếu thực có ngày như vậy, tôi sẽ chúc mừng cô."
Quay phim lại tiếp tục, thời tiết càng ngày càng nóng, kiên trì trong gần bốn tháng, "Tuyệt đại phong trần" cũng sắp hoàn thành. Hôm nay Trầm Khánh Khánh kết thúc công việc sớm hơn, bởi vì Quý Hàm đi cùng chủ nhiệm khoa đến Mĩ vừa về nước, gia đình chuẩn bị một bữa cơm chào đón đơn giản. Khi cô đến nhà chồng, Quý Hàm đã tới rồi, đôi mắt trông hơi thâm quầng, có lẽ do sai lệch múi giờ.
Kẻ thù gặp mặt cho dù mắng chửi hay đánh nhau vẫn còn nói chuyện, nhưng hai người gặp mặt thì không ai nói với ai câu nào. Trầm Khánh Khánh rất vội, bởi vì ăn cơm chiều xong còn phải về quay tiếp, nên để nguyên mặt không tẩy trang. Khi cô vào cửa, Quý Hàm chỉ nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục xem ti vi.
Tại phòng bếp, mẹ Quý Hàm rất bận rộn, thấy vẻ mặt không có việc gì làm được của Trầm Khánh Khánh, chống nạnh tức giận nói: "Cô đang làm gì thế?"
Trầm Khánh Khánh xòe bàn tay: "Không có chuyện gì làm."
Bà Quý vọt tới trước mặt Trầm Khánh Khánh, lạnh lùng nói: "Không có chuyện gì? Cô xuống bếp không phải giúp tôi sao?"
"Con sẽ không nấu cơm." Trầm Khánh Khánh thành thực trả lời.
"Vậy cô làm ơn đi rửa sạch cái bản mặt phấn son như quỷ của cô đi! Nhìn mặt cô như vậy, tôi chẳng thể nuốt nổi hạt cơm chứ đừng nói ăn với uống!"
Trầm Khánh Khánh ngồi im không nhúc nhích: "Lát nữa con còn phải đi quay thêm mấy cảnh, chưa thể tẩy trang."
Hai người phụ nữ bên này không ai nhường ai, giằng co nửa ngày. Bên kia Quý Hàm làm như không thấy, chỉ tăng âm lượng ti vi lớn hơn.
"Quay phim?" Bà Quý không nói hai lời ném ra mấy tờ tạp chí, "Cô đi ve vãn đàn ông mới đúng!"
Lại cái tin nhảm nhí gì đây?
Trầm Khánh Khánh nhìn lướt qua, một tiêu đề rõ ràng lọt vào trong tầm mắt "Trầm Khánh Khánh diễn cảnh nóng phim giả tình thật với Dương Phàm?", "Tuyệt đại phong trần" –  Trữ Mạt Ly tự mình xuất mã diễn cảnh nóng ở phim trường"
Trầm Khánh Khánh lập tức ngồi thẳng lưng, cầm lấy một tờ tạp chí xem kỹ càng, vẻ mặt nghiêm túc: "Tin này đưa lên lúc nào vậy?"
"Hừ, hoảng cái gì, chẳng lẽ trên báo viết là thật hả?"
Đều là mấy tờ tạp chí nhỏ lẻ, nhưng chính vì thế mà nó dám đưa ra tin tức mà những tạp chí hạng trung không dám đưa tin. Chỉ là gần đây Trầm Khánh Khánh đã phân phó Ada không cho lọt ra ngoài tin tức dù nhỏ nhất, sao có thể rò rỉ thông tin lộ liễu như vậy? Trầm Khánh Khánh nghi hoặc vài giây, lập tức hiểu ra. Là Trữ Mạt Ly, nhất định là anh ra lệnh thu hồi tạp chí, hễ có ai đưa tin về scandal của anh, anh sẽ không bỏ qua. Về mặt khác, mẹ chồng cô cũng lợi hại thật, vô cùng nhanh tay, thế mà cũng có thể mua được loại tạp chí không phát hành này.
"Cảnh nóng?" Quý Hàm vẫn giả tượng lập tức phản ứng lại: "Cùng Trữ Mạt Ly?"
Không xứng Không xứng - Tội Gia Tội