Số lần đọc/download: 799 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 02:19:11 +0700
Chương 9: Chương 9 (1)
Đ
ã bao lâu nay tôi và anh không ở riêng một chỗ với nhau rồi nhỉ?
Tôi nhìn bản thân bị anh siết chặt trong vòng tay. Anh vẫn luôn cố chấp như vậy. Anh cũng không hề để ý tới sự tức giận của Triệu Tịnh Tịnh hay tôi đã sắp đính hôn, vì vậy trước lúc hôn mê, khi anh giữ lấy tôi, anh không hề buông tôi ra nữa…
Hãy nhìn kĩ anh ấy đi, có lẽ đây là lần cuối cùng rồi. Sau đó, tôi sẽ lập tức… kết hôn…
"Đã ba năm rồi... anh không nhìn em thật kĩ.” Giọng của anh vừa khàn khàn vừa dịu dàng.
Anh tỉnh rồi! Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của anh—— nước mắt tôi lại tràn đầy trong mắt.
"Tiểu Ảnh, xin lỗi, anh thật sự xin lỗi em!" Đôi mắt của anh sớm mờ trong nước mắt. Anh thật đáng chết! Thật đáng chết! Em một mình xóa bỏ đứa bé đó, vậy mà anh lại không ở bên em. Em khổ sở một mình như thế, vậy mà anh lại ở bên cạnh một người phụ nữ khác...".
"Mạc Thành..." Nước mắt tôi trào mi, "Đã qua rồi...".
"Vì sao em không nói cho anh biết?" Anh hối hận không thôi, "Nếu em nói cho anh biết, làm sao anh có thể để em rời khỏi anh được? Làm sao anh có thể nghĩ rằng em đã yêu người khác?".
"Nói cho anh ư? Để anh đưa anh trai của mình vào tù sao? Nếu ba mẹ em biết, sẽ không bỏ qua cho nhà anh đâu." Cha mẹ tôi, Phó thị trưởng và trưởng cục dân chính, sẽ không bỏ qua bọn họ.
"Tiểu Ảnh!" Anh ôm lấy cổ tôi, dường như anh muốn tôi hòa vào trong thân thể, "Anh vẫn luôn yêu em! Vẫn luôn yêu em mà!”
"Mạc Thành...".
Cho tới hiện nay, tôi chưa từng nghĩ tới mình còn có cơ hội ở bên anh gần như vậy hay còn có cơ hội, ở trong lòng anh.
Những bi thương khó quên khiến cho tâm đau đến tận xương tủy chợt bùng nổ ngay tại khoảnh khắc này.
"Em cũng yêu anh! Mạc Thành! Em không thể quên đi anh được! Cho dù thế nào em cũng không thể quên đi anh được!".
Hô hấp của anh dần dần bình tĩnh trở lại.
Từ trong lòng anh, tôi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thì ra anh lại mê man đi rồi. Nhưng khóe mắt anh vẫn còn đọng lại nước mắt, còn miệng anh lại lộ ra nụ cười.
Trong lúc nhất thời, tôi trở nên ngây ngẩn. Tôi ngơ ngác, chăm chú nhìn gương mặt say ngủ của anh suốt nửa ngày và không biết bao lâu sau đó, tôi mới đứng dậy, xoay người lại.
Cảnh Dương đang đứng thẳng tắp nơi cánh cửa, không một tiếng động. Trên mặt, là như băng tuyết đông lại lộ vẻ sầu thảm biểu tình.
"Ảnh Ảnh..." Giọng nói của anh hơi nghẹn ngào, "Trở về với anh, được không?".
Lúc này tôi mới nhớ tới, khi nãy anh đã gọi điện thoại đến, anh đã tìm tôi đến phát điên rồi.
"Em...".
"Đừng đi." Tay của tôi bị người trên giường nắm chặt lại. Mạc Thành tỉnh, giọng nói của anh như khẩn cầu lại như hoảng sợ, "Đừng đi..."
"Cậu! Nếu không phải thấy cậu đang nằm trên giường bệnh, tôi nhất định sẽ đánh chết cậu!" Một Cảnh Dương luôn luôn tao nhã, phép tắc vậy mà sắc mặt lại thay đổi. Anh ấy xanh mặt, tiến đến kéo tôi…
"Tiểu Ảnh!" Mạc Thành chỉ nhìn tôi, trong mắt anh cũng chỉ có tôi, "Chúng ta nhất định phải luôn bên nhau!"
Tôi gượng cười, đúng vậy. Có những người không thể yêu được những người khác. Anh chính là bùa mê của tôi, mà tôi cũng là của anh.
Kéo Cảnh Dương ra khỏi cửa, tôi hít sâu một hơi, nói: "Em không làm được, Cảnh Dương.".
"Nước chảy khó ngừng, Cảnh Dương, em đã cố gắng hết sức rồi. Thật sự xin lỗi, xin lỗi anh."
"Em điên rồi!" Cảnh Dương mạnh mẽ siết tôi vào lồng ngực, "Anh cũng điên rồi! Ảnh Ảnh, từ đêm mưa anh đón em ba năm trước, đưa em về nhà, anh đã bắt đầu điên rồi."