Nếu bạn chưa từng nếm mùi thất bại, tất bạn chưa gặp thử thách thực sự.

Dr Porsche

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
hững học sinh chưa rời khỏi hành lang vội vàng bao quanh Vưu Khả Ý, hỏi han cô thế nào, có cần phải đến phòng y tế trường không. Còn La San San thì nhanh chóng bị người lạnh nhạt.
Vài người xem kịch vui nhìn thấy cảnh này, lúc ấy mới bày ra dáng vẻ nên có, người quan tâm Vưu Khả Ý, người nhíu mày chỉ trích La San San.
Cơn đau qua đi, Vưu Khả Ý mới nhặt điện thoại rơi một bên, lúc cầm lên thì phát hiện điện thoại đã tự động tắt ngóm rồi.
Cô tức giận không kiềm được, ngẩng đầu nói đúng một câu với La San San: “Cậu không có tiền phải không? Không có tiền thì đừng làm những chuyện ngu xuẩn thế này, làm phiền cậu tự chuẩn bị tiền thuốc men và phí sửa điện thoại đi!”
Cô thấy mặt La San San trắng bệch, gần như không nói tiếng nào, xoay người bỏ đi thẳng.
Thời buổi rối ren!
Thời buổi rối ren!
Rõ ràng đã vào đông rồi, vì sao lại vẫn còn có quá nhiều điều phiền não như vậy?
Lúc đầu, những người vây quanh chỉ một mực lo xem náo nhiệt, bây giờ xảy ra chuyện, cả đám tỏ ra ân cần thân thiết. Cô thấy phiền, chỉ phất tay để mọi người tản đi, cô không bị sao cả.
Mà cho dù có sao, cô cũng không muốn khóc lóc kể lể trước mặt những người này. Nào ai biết, dưới những lời nói ân cần kia, có phải hay không có người cảm thấy vui sướng khi thấy người khác gặp họa?
Vẫn có người có ý ở lại giúp, nhưng cô vẫn một mực lắc đầu, cuối cùng đã đuổi hết mọi người đi.
Thử cử động chân, chẳng khác lắm so với lúc bị trật chân khi trước … Lần này thì hay rồi, rốt cuộc La San San cũng lấy được cơ hội được biểu diễn trong ngày thành lập trường như ý nguyện.
Vưu Khả Ý tựa luôn đầu vào bức tường trên hành lang, mệt mỏi nhắm hai mắt, trong đầu cứ lặp đi lặp lại đoạn cãi nhau lúc nãy. Đột nhiên, nghe thấy một đoạn nhạc được phát ra từ di động, cô sợ hết hồn, lúc này mới giật mình nhận ra tay mình đặt trên màn hình điện thoại, di động tự động tắt máy nay đã được khởi động lại.
Cô ném nó ra xa một chút, ác độc mong nó mau bị hư đi, để cho La San San thật sự biết được một chút về sự bất lực khi nghèo khó bị giàu có uy hiếp.
Cô chưa từng lấy những đãi ngộ nhờ điều kiện gia đình mà không coi ai ra gì, vậy La San San dựa vào đâu mà từ đầu chí cuối, luôn lấy điều này ra để công kích cô?
Lúc vừa vào đại học, mỗi sinh viên mới phải biểu diễn một bài múa đơn, cô thắng La San San, La San San lại đi nói với xung quanh rằng vì mẹ cô đã tặng quà cho nhà trường. Lễ trao giải nhân tài của thành phố yêu cầu các trường đại học đưa tiết mục biểu diễn, cô được đại diện viện múa đi tham dự biểu diễn, La San San thậm chí còn đăng một topic công khai trên trang web của trường [Bàn về tính không công bằng trong lựa chọn ‘nhân tài’ của viện múa trường đại học C]
Lòng người luôn thế, luôn có những người trưởng thành sai lệch, sau đó tự cho mình là hóa thân của chính nghĩa mà đi công kích người vô tội, hơn nữa lại hùng hồn như thật, còn cắn chết không nhả.
Trong ba năm đại học đều cứ lục đục đấu đá nhau thế này, ban đầu còn muốn cố gắng phản kháng, về sau phát hiện, cô càng tức giận, La San San càng vui vẻ. Lúc ấy cô mới thu hồi cảm xúc, chỉ chừa lại ánh mắt khinh miệt dành cho đối phương.
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, La San San căm ghét cái bộ cao ngạo dửng dưng thờ ơ lạnh nhạt, như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì tới mình của cô kinh khủng.
Có lẽ vì cô chưa từng trải qua nỗi khổ của nghèo túng, thế nên không hiểu niềm ước ao bức bối muốn được nổi bật và tâm tình muốn phỉ nhổ vào tất cả những người có tiền của La San San. Cô cũng từng tự khuyên chính bản thân đừng chấp nhặt với La San San làm gì. Nhưng cô không phải là thần, cô chỉ là một nữ sinh có lòng dạ hẹp hòi thôi, dựa vào gì phải tiếp tục nhẫn nhịn?
Điện thoại bị ném dưới chân bắt đầu reo lên, cô liếc mắt một cái, là một dãy số lạ lẫm, với tay hai lần mà không tới, thế nên cô dứt khoát nhắm mắt lờ đi, không để ý nữa.
Cô nghĩ, nếu mình mà cứ chết luôn tại đây, liệu La San San có phải ngồi tù không nhỉ? Mẹ có hối hận vì đã không hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cô chăng?
Cứ thế, di động lại reo một lần nữa, không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân. Mở to mắt nhìn, nhất thời sửng sốt.
Nghiêm Khuynh đang từ dưới cầu thang phía trước đi tới, lúc nhìn thấy cô thì rõ ràng có thở phào nhẹ nhõm, như thể ban nãy anh còn đoán chuyện gì đó tệ hơn thế này nhiều. Anh đi tới trước mặt cô, hai chân mày nhíu lại, khom lưng nhặt cái di động bị cô ném ra xa kia, “Vì sao không nhận điện thoại?”
Vưu Khả Ý ngẩn ra nhìn anh, “Anh, vì sao anh lại tìm được tôi?”
Lúc này cô mới chợt nhận ra, cô không ra khỏi trường, đương nhiên người của Nghiêm Khuynh sẽ chờ mà không thấy cô đâu. Sau khi anh nhận điện thoại thông báo thì tới thẳng đây ngay, gọi điện thoại mà cô không nhận, xem ra quá nửa là đoán cô xảy ra chuyện gì.
“Học viện của các cô còn lầu dạy múa thứ hai sao?” Nghiêm Khuynh hỏi ngược lại cô, “Ngồi ở đây làm gì? Có một cú điện thoại mà cũng không nhận, với cô, di động là vật trang trí sao? Chẳng lẽ không biết người khác sẽ lo lắng hả?”
Giọng nói của anh chẳng có chút độ ấm nào, câu sau lạnh lẽo hơn câu trước, chân mày vẫn nhíu chặt, rõ ràng vì hành động bốc đồng của cô mà tỏ ra không vui.
Vưu Khả Ý bị người ta chất vấn bằng giọng điệu này, tâm trạng vốn đang buồn bực càng trở nên khó chịu.
Đúng thế, cô ăn no rửng mỡ ngồi đấy hóng mát đấy.
Cô làm cho anh lo lắng, làm cho anh tìm một trận, làm cho anh nghĩ cô bị kẻ thù của mình chém chết!
Cô cứng rắn xoay đầu lại, gay gắt hỏi ngược lại: “Tôi làm chuyện gì cũng phải báo cáo với anh sao?”
Đôi mắt Nghiêm Khuynh hơi trầm xuống, nhìn cô không nói.
Bầu không khí cứ cứng ngắc như vậy, mãi đến khi anh từ từ hỏi một câu: “Cô vẫn luôn quen tùy hứng buông thả thích gì làm nấy như vậy sao?”
Một câu nhẹ tênh, thậm chí cũng chẳng mang theo tí cảm xúc nào, chỉ thuần là câu trần thuật sự thật.
Một câu hỏi ngược lại, nhấn giọng, ngay cả dấu chấm câu cũng đang nói cho cô biết, văn học Trung Hoa thật là sâu sắc và thâm thúy, ngay cả một dấu chấm hỏi cũng có thể thể hiện cảm xúc của người nói.
Giống như ngày đầu tiên gặp nhau, cô liều lĩnh lên xe anh, sau đó lại tự cho rằng có thể chống lại gã say xỉn khỏe mạnh hơn mình không biết bao nhiêu lần.
Giống như lần gặp nhau thứ hai, rõ ràng cô thấy anh đang uống rượu với đám côn đồ của mình ở đó, vậy mà lại dám để bạn mình đi trước, một mình đứng ngẩn ra trong ngõ hẻm.
Giống như khi anh ở trong taxi chờ người, rõ ràng cô nhìn thấy ba người kia cầm dao đi về phía anh, thế mà không biết chạy đi, còn như một đứa ngốc, đứng đó gào to ‘Cẩn thận’, sau đó lại đưa mình rơi vào cục diện hỗn loạn hiện tại.
Giống như dù biết rõ anh là người thế nào, thế nhưng cô vẫn hồn nhiên ngồi lên xe máy của anh, chẳng sợ anh sẽ làm gì mình.
Trên đời này, còn có người ngu xuẩn lại tự cho là mình đúng như cô sao?
Vưu Khả Ý ngồi trên sàn nhà lạnh băng, lòng bàn tay bị xước, vết thương ở chân tái phát, vừa nhúc nhích là chỗ mắt cá chân lại bị đau, trong đầu toàn những lời bẩn thỉu mà La San San dùng để công kích cô khi nãy. Cô phiền, phiền, phiền đến mức không biết ngoài chữ ‘phiền’ này ra thì nên dùng từ gì để hình dung tâm trạng lúc này của mình.
Cô nghĩ, người này có tư cách gì mà trách cô không hiểu chuyện, khiến người khác phải quan tâm? Cmn cô đang sống rất tốt, nếu không phải gặp anh thì cô đâu tự rước lấy mớ phiền phức chó má này? Chỉ là một gã lưu manh mà thôi, có tư cách gì mà giáo huấn cô chứ?
Cô tùy hứng buông thả? Cô thích gì làm nấy? Liên quan quái gì đến anh!
Giờ phút này, Vưu Khả Ý thậm chí còn không xoay đầu mà bảo anh cút đi.
“Tôi thích ngồi dưới đất làm tượng đó! Làm người trầm tư đó anh biết không? Không biết thì thôi, dù sao lưu manh cũng không cần văn hóa.”
Chọc giận Nghiêm Khuynh chính là hai chữ lưu manh kia.
Anh nhìn cô đại tiểu thư bị làm hư từ trên cao xuống, nhớ tới lần đầu tiên đưa cô về nhà, ở trong thang máy cô nói – ‘Tôi không xem thường anh đâu.’
Cô không ư?
Lúc ấy còn những tưởng cô không giống người khác.
Nghiêm Khuynh không nói một tiếng, xoay người bỏ đi, bước chân thong thả như đang đi dạo trên sân vắng vậy, chỉ là không quay đầu nhìn cô một cái nào hết.
Đương nhiên anh biết cô là một đại tiểu thư con nhà giàu chứ, chỉ cần nhìn quần áo cô mặc là có thể nhận ra. Huống chi, có con cái nhà bình thường nào lại được có nhà riêng cho mình khi chỉ mới học đại học?
Đại tiểu thư thì nên có cái tính ấy của đại thư, thế mới hợp với hiểu biết của anh về những kẻ có tiền.
Khuôn mặt anh lạnh băng đi xuống một mạch, nhưng lúc rẽ qua hành lang thì lại dừng chân.
Nhiều khi nhìn từ cửa sổ sang, ngay cả lúc nghỉ bệnh, cô tiểu thư kia cũng dọn dẹp sắp xếp quần áo trong tủ cả ngày, chốc lại cầm máy xén lông (*), khi lại chụp tấm nilon trong suốt lên tất cả các áo khoác của mình – cô rất yêu quý những bộ quần áo tiểu thư của mình.
(*) Loại dụng cụ để cắt phần vải xù trên quần áo.
Chỉ là cô tiểu thư trước mắt lại hoàn toàn không để ý gì tới chiếc áo khoác lông cừu màu hồng mình đang mặc nữa, cứ thế mà đặt mông ngồi trên sàn nhà lạnh băng.
Vưu Khả Ý thành công rồi.
Cô thành công đuổi hết mọi người, vì thế chỉ còn một mình với cái chân tàn, lẻ loi trơ trọi ngồi trên cầu thang lạnh băng, cực kì thê thảm.
Cô muốn gọi cho Lục Đồng, thế nhưng giọng nữ lạnh nhạt lặp đi lặp lại trong điện thoại báo cô biết rằng, đối phương đã tắt máy.
Cô có thể tìm ai nữa nhỉ?
Cô từ từ rúc mình vào trong góc, nhớ hồi còn bé, mình ở nhà một mình nấu mì gói, rốt cuộc lại làm đổ ấm nước, nước sôi nóng hổi làm mu bàn tay của cô sưng tấy. Khi ấy cô cũng khóc lóc muốn gọi điện cầu cứu, nhưng ba đang họp, không thể nghe điện thoại, mẹ đưa chị đến Bắc Kinh tham gia thi đấu, lần này đến lần khác cúp điện thoại của cô.
Cuối cùng, trên mu bàn tay vẫn còn để lại sẹo, chỉ cần nhìn kĩ sẽ thấy vết sẹo bỏng xấu xí ở đó.
Chuyện này xảy ra quá nhiều lần, làm cho quá trình trưởng thành của cô, dần vứt đi thói quen tìm ba mẹ mỗi khi xảy ra chuyện gì.
Dù sao có tìm cũng vô dụng, cô chẳng dựa vào ai được.
Cô chôn đầu trên đầu gối, tư thế của chân phải hơi không được tự nhiên, cả người rúc vào góc như một con vật bị vứt bỏ, mãi lâu sau mới run lên một chút, thậm chí có khóc cũng không phát ra tiếng động.
Vì không có ai, vì lí do khóc có thể kêu gọi sự thương hại của người nghe, nhưng cô đã không có người nghe, cũng chẳng có người thương xót cho mình, thế nên cần gì phải khóc lớn khóc nức nở làm chi?
Mãi đến khi bỗng dưng có người xắn ống quần cô lên, Vưu Khả Ý giật mình, không quan tâm đến bộ dạng chật vật, khuôn mặt đẫm nước mắt của mình, ngẩng phắt đầu dậy, thấy người quay lại chính là gã bị cô gọi là lưu manh kia.
Lúc Nghiêm Khuynh lặng lẽ không tiếng động quay lại đây thì mới phát hiện cô đang gục đầu khóc không thành tiếng. Anh chú ý đến tư thế chân phải của cô hơi kì lạ, giống như là… Anh lập tức hiểu vì sao cô lại ngồi dưới đất.
Chẳng lẽ vết thương ở chân lại tái phát?
Vưu Khả Ý cứ thế mà nhìn anh ngơ ngác.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, cúi đầu nhìn mắt cá chân sưng tấy, chân mày vẫn nhíu chặt như trước. Chỉ là lúc này, anh thấp giọng hỏi một câu: “Sao lại thế này?”
Cửa sổ thủy tinh trên hành lang trắng lóa như thể có mặt trời tựa ánh trăng chiếu vào, trên người anh như có lớp cát màu bạc mông lung dịu dàng. Vì cúi đầu mà tóc anh rũ trước trán, sợi tóc ngắn mỏng và đen nhánh, từ góc nhìn cô của, mắt cũng bị che mất.
Cũng vì thế mà cô không thể nhìn thấy đôi mắt của anh, chẳng hay vẻ mặt của anh thế nào, chỉ có thể biết anh đang cúi mình trước mặt cô mà không hề có chút cố kị, nghiêm túc nhìn kĩ chân cô.
Rõ ràng không nhìn thấy được đôi mắt thế kia, thế mà cứ như đã bị đôi mắt chuyên chú của anh đả thương, lửa lan ra, gần như không thể chịu đựng được nữa mà rút chân về.
Âm thanh ấy quá thấp quá dịu dàng, gần như còn khẽ khàng, còn nhạt, còn khiến người khác thấy nao lòng hơn cả những vệt sáng chiếu trên người anh.
Vưu Khả Ý chỉ cảm thấy giây phúc ấy, trái tim bị thít chặt trong khoảnh khắc, chất lỏng nóng hổi trong mắt càng dâng đầy, muốn tuôn ra.
“Chưa từng có ai hết.” Cô khẽ nói, sau đó, cuối cùng cũng nhìn thấy anh hoang mang ngẩng đầu, giao với tầm mắt của cô.
Quả như cô đã đoán trước, đôi mắt ấy trầm tĩnh và ôn hòa, như màn đêm vô tận.
“Chưa có ai gì?” Anh hỏi lại.
“Chưa từng có ai sau khi bỏ mặc tôi rồi còn quay lại tìm tôi, còn quan tâm tôi sống chết thế nào.” Cô nói như tự giễu, “Không ngờ người đầu tiên quay lại tìm tôi, lại là một gã lưu manh.”
***
[Lời tác giả]:
Anh Dung: Hừ, anh Nghiêm là đồ lưu manh!! Đồ lưu manh đồ lưu manh!
Anh Nghiêm: Ông đây không có lưu manh với má ←_← Câm miệng!
Anh Dung: Hừ, Thật ra cho con không có gan thôi! Có bản lĩnh thì tới đây!
Anh Nghiêm: … Má nghĩ hay nhỉ, do ông ấy ngứa mắt thôi, cút đi.
Anh Dung: Sao… nam… chính… chưa… chết… quách… đi!!!
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau