Số lần đọc/download: 728 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:49 +0700
Chương 17-18
Dịch: rainyalice
Bước chân hơi bất an đi ra từ gian phòng, tướng mạo tuấn tú cực kỳ xuất chúng, vóc người cao gầy, mái tóc đen hơi rối lại càng gợi cảm, một thân sơ mi màu kem, cổ áo hơi mở lộ xương quai xanh tinh xảo, quần âu màu xám nhạt ôm lấy đôi chân thon dài, cả người toát ra hơi thở mê hoặc.
“Tiên sinh đi một mình sao?” Một cô gái xinh đẹp xán lại khoác lấy cánh tay anh, trang điểm quyến rũ mà không nồng đậm, bộ ngực đầy đặn, dáng người hoàn hảo, lộ ra nét hấp hẫn.
“Tránh ra.” Giọng nói mơ hồ khàn khàn ẩn chứa nỗi sầu mênh mang.
“Nếu em không tránh thì sao.” Ngón tay sơn hoa đen táo bạo vuốt ve khuôn mặt người đàn ông, “Đẹp thế này, không đi săn há chẳng phải có lỗi với bản thân sao.”
“Đừng có chạm vào tôi.” Bàn tay trắng bợt khinh bỉ chắn lại sự đụng chạm của cô gái kia.
“Ha! Anna, người ta rõ ràng chán ghét cô đấy.” Một cô gái thanh tú bước đến.
“Tôi nhìn trúng anh ta không được à.”
“Thượng hạng! Phục vụ mới à?” Không biết từ lúc nào đã có mấy cô thiếu nữ xinh đẹp muôn hình vạn trạng vây quanh.
“Tiểu Kiều, nơi này là quán bar chính quy đấy, muốn chơi MB [1] ra chỗ khác mà chơi.”
“Muốn chuốc anh ta say quá.”
“Thực tế anh ta cũng say rồi.” Anna cười đáp.
“Tôi đã nói, đừng chạm vào tôi.” Giọng nói khàn khàn tuy mệt mỏi nhưng vô cùng lạnh lùng.
Mấy cô gái thừ ra trong chốc lát, “Anh ta giận rồi.”
“Anh ta rất xuất sắc.”
“Chà chị ạ, chị đúng là không sợ chết.”
“Xem ra là một đại thiếu gia.”
“Nếu là anh ta, tôi tình nguyện mạo hiểm.” Cô gái mặc váy quây đỏ toan dán cả cơ thể lên người đàn ông nọ.
“Chà, mấy tiểu yêu tinh, các cô dạo này ngày càng nhàm chán.” Lúc này, một giọng nói thanh nhã mang theo chút dí dỏm bay tới.
“Lạc Trăn?!”
“Đây không phải là chị Lạc Trăn sao! Chị về khi nào vậy, sao không thông báo cho tụi em một tiếng!” Cô gái quyến rũ kích động chạy đến, cứ lôi kéo lắc lư tay nhỏ bé của Lạc Trăn.
“Anna, tôi kém cô một tuổi OK, xin hãy tự giác bỏ chữ chị đi.”
“Chị Lạc Trăn, chị thật sự trở về rồi à!” Một mỹ nữ khác lên tiếng.
“Lẽ nào người đang đứng trước mắt cô là hồn phách của chị à.” Lạc Trăn gần đây rất kiêng kỵ điều này.
“Ôi ôi! Thật hoài niệm quá, chị Lạc Trăn nói chuyện kìa.”
Lạc Trăn chưa kịp phản ứng trước sự yêu thích đặc biệt của mấy người này, một giây trước cô vừa xuống từ tầng hai, vốn muốn uống miếng nước, sau đó đánh xe về nhà ngủ thẳng một giấc dưỡng sắc, kết quả vẫn chưa ra đến cổng lớn đã thấy một bóng hình quen thuộc đang bị mấy con rắn tinh ngàn năm bao vây, mà dáng đứng nghiêng ngả mệt mỏi của người đàn ông cho thấy anh ta đang say rượu, nhưng, cho dù có say rượu dựa vào cá tính của anh ta vẫn lộ rõ sự quả quyết như cũ.
“Chị Lạc, không phải chị cũng nhìn trúng anh chàng đẹp trai này đấy chứ? Thấy chị cứ nhìn người ta suốt.”
Lạc Trăn hừm hừm hà hà một lát, “Trai đẹp mà, ai chẳng muốn chứ.” Nói đoạn cười rộ lên bước về phía người đàn ông bị bảy tám cô mỹ nữ quây ở giữa, không biết là ai trước đó đã tháo hai cái cúc áo trên sơ mi của anh, lồng ngực vững chãi trắng ngần hơi lộ, mồ hôi toát ra dưới ánh đèn trở nên mơ màng mê hoặc, trên cổ buông xuống một sợi dây chuyền bạch kim mảnh, xương quai xanh xinh đẹp mang độ cong hoàn hảo, đầu rủ xuống, mái tóc đen hơi rối hoàn toàn che lấp hai con ngươi.
Mấy cô mỹ nữ biết Lạc Trăn cũng mỉm cười tự động lui ra, chỉ còn mấy chú nghé mới sinh, vẫn không sợ hổ dựa sát bên người đàn ông tuấn nhã, hoàn toàn không có ý nhường lại.
“Này này, chị gái, hãy tuân thủ nguyên tắc kẻ trước người sau đi.” Mới đến à, khá khen cho dũng khí.
“Nếu kính già yêu trẻ tôi có thể cân nhắc.”
Thản nhiên đến bên cạnh anh, ngón tay thon dài vuốt lên mái tóc mềm mại.
“Tiểu Thất mang trà giải rượu lại đây.”
“À, vâng.” Thất thiếu bỗng phản ứng, lập tức tuân mệnh chạy về phòng bếp phía sau.
Lạc Trăn thu tầm mắt lại, đảo qua hai tiểu mỹ nữ oai phong lẫm liệt bên người anh, sau đó mỉm cười vô cùng chân thành, “Anh ta là người của tôi, các cô vẫn muốn chạm vào sao?”
Hai con rắn nhỏ vốn còn muốn giày vò một phen, kết quả không biết tại sao lại bị nụ cười này của cô mà vô thức buông cánh tay người đàn ông, đương nhiên hiệu quả này tuyệt đối không phải vì nụ cười của người nào đó có công dụng kinh động đến mức nào, mà hoàn toàn là vì nụ cười này, quả thực sởn cả gai ốc!
Anh cảm nhận được một làn hương trà cam ngọt ngào quen thuộc thấm vào tim phổi, theo phản xạ hoàn toàn tiêu triệt sự bài xích và phòng bị trong men say, ngả xuống, nặng nề tựa đầu vào bờ vai của Lạc Trăn. Lạc Trăn bất đắc dĩ đành thở dài, anh ta lúc nào uống say cũng rất ngoan, vươn tay khẽ vỗ lên khuôn mặt của anh, “Mạc Hoành, tỉnh lại đi.”
Mạc Hoành lười nhác mở nửa con mắt, đôi mắt mang theo chút sương mù tựa như hai hồ sâu thẳm, hơi lộ vẻ mệt mỏi nhìn bóng dáng trước mắt, “Lạc Trăn…”
“Chị Lạc Trăn, hóa ra chị quen anh chàng đẹp trai này thật à?!”
“À à, ban nãy anh ta sống chết cũng không cho chạm vào, chị Lạc vừa đến đã…”
“Tiểu Kiều, vị đại thiếu gia này quả không phải là người các cô đụng vào được.” Lạc Trăn nói thật đáp thật.
“Mạc Hoành, uống trà trước đi.” Lấy trà giải rượu Thất thiếu đưa một giây trước đó đút cho người vẫn dựa vào cô.
“Tiểu Thất, giúp tôi đỡ anh ta lên xe.” Lạc Trăn đưa cái tách cho Anna bên cạnh, “Xe của anh ta cậu trở lại kêu người ta đưa về đi.” Lạc Trăn lần chìa khóa trong túi quần Mạc Hoành ném cho Thất thiếu, rồi báo địa chỉ chuẩn xác.
—-***—-
[1] MB: Money Boy, trai bao. CHƯƠNG 18
Dịch: rainyalice
Lạc Trăn lái xe đưa Mạc Hoành về nhà, lúc này không hề nghĩ tới việc để người khác làm hộ, cam tâm tình nguyện làm tài xế.
Mạc Hoành dựa người vào ghế, đầu rủ xuống, đôi mắt nhắm chặt hơi nhíu mày, dường như giấc ngủ không được vững an, mà đôi lúc lại phát ra những thanh âm rì rầm càng lộ ra một phần thống khổ trong men say.
“Thật là, không biết uống thì đừng có uống!” Nhìn anh thế này, trong lòng Lạc Trăn thật ra cũng rất rối loạn, vươn tay sờ sờ trán anh, Mạc Hoành trước kia uống rượu dù ít dù nhiều cũng sẽ sốt cao, nhưng vì điều kiện không hay uống nên hầu như không có chuyện gì xảy ra.
“Nếu về sau anh còn giày vò tôi thế này, coi tôi không mách mẹ anh chắc.” Thật ra Lạc Trăn chỉ mới gặp mẹ anh có một lần, là hôm tiệc sinh nhật của bà ấy bị Mạc Hoành ép kéo đến, lúc đó Mạc Hoành chỉ nói một câu, “Con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng.” Đệm vào đó là nhờ chữ xấu này mà Lạc Trăn tranh luận với Mạc Hoành cả nửa ngày, đến khi người nào đó sửa chữ xấu thành đẹp mới thôi.
Cảm giác lạnh buốt trên trán khiến Mạc Hoành bất giác thở dài trầm mặc, hơn nữa còn nhân tiện vươn tay phủ lên mảnh lạnh buốt kia.
Đèn đỏ bật sáng giữa ngã tư đường, chiếc xe dừng lại.
“Tỉnh rồi à?” Tay phải Lạc Trăn bị nắm chặt, quay đầu sang nhìn.
Đôi mắt mở to phủ một tầng men say, lẳng lặng ngóng nhìn bóng dáng trước mắt như ảo như thật, sau đó, chậm rãi, con ngươi đen láy như mực bắt đầu trở nên nóng bỏng lạ thường!
Trái tim Lạc Trăn rất phối hợp “thịch thịch” một tiếng, vì ánh mắt lộ liễu như vậy, khiến cô chỉ có thể nghĩ đến một từ —- mờ ám!
Mạc Hoành nắm lấy tay cô, kéo đến bên môi, trước khi Lạc Trăn vẫn chưa kịp phản ứng, sườn ngón trỏ của cô đã bị cắn lấy, Lạc Trăn trở tay không kịp vội kêu “Đau”, tiếng cười khàn khàn của Mạc Hoành tràn ra, “Là… thật.”
“Anh…” Vẻ mặt lúc này của Lạc Trăn đã không còn dùng kinh ngạc để hình dung được nữa, mà quả thực chính là, gặp quỷ! “Này này này, đừng có mượn rượu phát điên một tấc lên tiên nhá!” Đây là câu cảnh cáo gần như không có khí thế nhất mà cả đời cô từng nói.
Mạc Hoành vốn nghe không lọt tai lời cảnh cáo nghiêm khắc của người nào đó, vì đến khi anh nỉ non hai tiếng “là thật” xong, ngay lập tức bèn nhắm mắt thiếp đi.
Cuối cùng sau khi lăn lộn cả nửa ngày, Lạc Trăn mới đưa được Mạc Hoành về nhà, còn dìu anh lên phòng ngủ tầng hai, mà mật khẩu cửa ra vào cô cũng chỉ tùy tiện thử mấy cái, nhưng cô không ngờ tại sao vừa khéo lại là ngày sinh của cô.
Lạc Trăn đặt Mạc Hoành lên giường lớn, đang muốn đứng dậy thở một phen, giây tiếp theo người nào đó quay cuồng bị một thân hình thon dài đè xuống.
“Lạc Trăn…” Đôi mắt khẽ mở mang theo vài phần mê man, nhưng ánh mắt lại mụ mị khác thường, sau đó bờ môi chầm chậm hạ xuống, gắt gao hôn lên cánh anh đào đỏ mọng.
“Ưm!” Một tiếng hổn hển thốt ra, đầu óc Lạc Trăn dường như có chút hôn mê, vẫn chưa kịp thở còn chưa nói, giờ lại bị người ta chặn môi mà chà đạp… Nghĩ lại đúng là tạo nghiệp chướng.
“Tuy tôi xác định chắc anh lúc này đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, nhưng, tôi vẫn không thể không nói, Mạc Hoành, anh đúng là rất nham hiểm!”
Đây là lời tố cáo hoàn toàn không có tính đe dọa của Lạc Trăn sau khi bị người đàn ông trước mặt cưỡng hôn lần nữa, chỉ tay vào mũi anh ta mà hét lên.
Tình huống hiện tại là, Lạc Trăn bị Mạc Hoành gắt gao ôm vào lòng, hoàn toàn không giãy giụa được.
“Tôi muốn về nhà.”
Khóe miệng khẽ nhếch lên, trong giấc mộng dường như đang mơ thấy chuyện gì đó vui vẻ.
“Anh ép buộc trái phép.”
Do dự vùi mặt vào mái tóc ngát hương cam ngọt ngào.
“Tôi phải tố cáo anh vô lễ.”
Cánh tay sau eo vô thức siết chặt thêm mấy phần.
“…”
Rất lâu sau đó, “Anh giả vờ say hả, Mạc Hoành?”