Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 8
O
ng biết điều đó trước khi đặt cái ống nghe điện thoại xuống. Giọng nói của cô ấy hé lộ cho ông biết. Nó nghe có vẻ như cô ấy đã tự sắp xếp thời tiết xấu, chỉ để tiếp tục kéo ông ra khỏi công việc mà ông định nhờ vào đó để vượt qua được quá khứ. Và cô ấy khơi dậy ấn tượng như thể cô ấy có một cái gì đó muốn thuật lại cho ông nghe. Một cái gì đó quan trọng đến mức cô ấy sẵn sàng chịu đựng những cực nhọc và phí tổn của một chuyến đi từ Berlin đến đây. Và vì một nguyên nhân nào đó mà cô ấy đã không tiết lộ nó với ông vào ngày hôm qua. Viktor không biết đó là cái gì, nhưng ông biết rằng cô ấy sẽ không rời đảo nếu như chưa kể ra câu chuyện. Và vì thế mà cô ấy phải đến. Và cũng vì lý do này mà ông đã đi tắm và thay quần áo phòng hờ trước. Trong nhà tắm, ông đã hòa tan một viến Aspirin, vào nước và uống với ba ngụm vào dạ dày trống rỗng. Ông có cảm giác mắt đang bị đè nặng. Một dấu hiệu chắc chắn cho cơn đau đầu sắp đến. Có lẽ còn sốt nữa. Thường Viktor sẽ uống ngay hai viên Katadolon khi có những tín hiệu cảnh báo này. Nhưng chúng sẽ làm cho ông buồn ngủ, và có cái gì đó trong người khuyên ông rằng hãy để cho đầu óc tỉnh táo khi đứng trước người khách không mời mà đến. Do vậy mà tuy ông có cảm giác như đang bị cúm nhưng ít ra thì không mệt mỏi khi Sindbad thông báo sự hiện diện của Anna ở cửa trước bằng cách gầm gừ cảnh cáo.
“Tôi đi dạo và nhìn thấy ánh đèn trong phòng khách của ông”, cô nhìn ông cười nhẹ nhàng sau khi ông mở cửa.
Viktor cau mày. Đi dạo? Thời tiết như thế này thì ngay đến người nuôi chó cũng không muốn đi bộ một đoạn dài. Tuy trời chưa mưa như trút nước nhưng cơn mưa lất phất cũng đã đủ lắm rồi. Và Anna trong bộ quần áo bằng len mỏng với giày cao gót lại ăn mặc hoàn toàn không thích hợp với thời tiết. Từ trong làng ra đến ngôi nhà cạnh bãi biền phải mất ít nhất là mười lăm phút đi trên con đường không được tốt cho lắm mà ngay lúc này đã đầy những vũng nước. Mặc dù vậy, cô không có bùn bẩn trên đôi giày mùa hè sang trọng, và tóc của cô cũng khô ráo, mặc dù cô không mang theo cả ô lẫn khăn trùm đầu.
“Tôi đến không đúng lúc à?”
Viktor nhận ra mình còn chưa nói điều gì cả mà chỉ mất hồn nhìn chằm chằm vào cô ấy.
“Vâng. Tức là tôi...” Ông lắp bắp. “Xin lỗi cô. Tôi hơi lộn xộn một tí. Và chắc là tôi bị cảm lạnh rồi”.
Và những gì mà Halberstaedt kể cho tôi nghe về cô thì cũng không sẵn lòng mở cửa cho cô đâu.
“Ồ”. Nụ cười biến mất trên gương mặt của Anna. “Tôi rất lấy làm tiếc”.
Một tia chớp trên biển rọi sáng mọi vật xung quanh ở phía sau nhà trong khoảnh khắc. Kế tiếp ngay sau đó là tiếng sấm bao giờ cũng đi kèm theo. Giông bão đang đến gần hơn. Viktor bực mình. Bây giờ ông không còn có thể đuổi người khách không ưa thích này đi ngay lập tức được. Ông phải chịu đựng Anna vì lịch sự, ít nhất là cho đến khi đợt mưa đầu tiên qua hết.
“Thôi được, nếu như cô đã có công ra đến chỗ tôi ở ngoài này thì chúng ta có thể cùng nhau uống trà”, ông đề nghị miễn cưỡng. Anna nhận lời không ngần ngừ. Nụ cười của cô đã quay trở lại, và Viktor còn tin rằng đã nhận ra được một nét đắc thắng nhẹ nhàng trên vẻ mặt của cô ấy. Giống như một đứa bé được mẹ mua kẹo cho sau khi mè nheo một lúc lâu trong siêu thị.
Cô ấy theo ông vào phòng có lò sưởi, nơi cả hai người ngồi xuống chỗ của ngày hôm qua. Cô ấy vắt chéo chân ngồi trên xô pha. ông quay lưng lại cửa sổ trước bàn viết.
“Xin cô cứ tự nhiên”.
Ông nâng tách trà của mình lên và hất đầu ra hiệu về hướng bệ lò sưởi, nơi cái ấm pha trà được đặt trên một cái bếp hâm nhỏ.
“Có lẽ tí nữa. Cảm ơn”.
Cổ họng của Viktor đau hơn trước, và ông uống một ngụm to. Trà Assam càng uống càng thấy đắng hơn.
“Ông có khỏe không?”
Lại cái câu hỏi của ngày hôm qua. Viktor bực mình vì cô ấy rõ ràng có thể nhìn thấu ông đến như thế. Ở đây thì ông mới là người bác sĩ.
“Cảm ơn. Tôi cảm thấy khỏe lắm”.
“Thế tại sao ông lại nhìn suốt từ nãy đến giờ, từ lúc tôi đến đây, với vẻ dữ tợn như thế hả bác sĩ? Ông giận tôi à? Xin ông hãy tin tôi đi, tôi thật tình là muốn đi phà về đất liền vào sáng sớm ngày hôm nay. Nhưng phà ngưng hoạt động rồi”.
“Người ta có nói cho cô biết khi nào phà sẽ bắt đầu hoạt động trở lại không?”
“Không. Chỉ nói rằng sớm nhất là hai ngày nữa. May lắm thì hai mươi bốn tiếng nữa”.
Và nếu rủi một ít thì một tuần nữa. Viktor đã có lần phải ở lại trên đảo với cha ông lâu như thế.
“Có lẽ chúng ta nên dành thời gian còn lại cho một cuộc nói chuyện điều trị nữa?” cô ấy hỏi thẳng thừng và lại mỉm cười nụ cười dịu dàng của cô.
Cô ấy muốn thổ lộ một cái gì đó, Viktor nghĩ thầm.
“Nếu cô nghĩ rằng lần trò chuyện của ngày hôm qua là một CUỘC nói chuyện điều trị thì cô đã lầm rồi. Nó chỉ là chuyện phiếm thôi. Cô không phải là bệnh nhân của tôi. Cơn bão ở bên ngoài hoàn toàn không làm thay đổi được gì cả đâu”.
“Tốt thôi, thế ông cứ hãy để cho chúng ta tiếp tục câu chuyện phiếm của ngày hôm qua nhé. Nó đã tốt cho tôi”.
Cô ấy muốn thổ lộ một cái gì đó. Và cô ấy sẽ không để yên cho đến chừng nào mà cô ấy chưa nói ra.
Viktor nhìn đáp lại ánh mắt của cô ấy một lúc lâu và rồi cuối cùng cũng gật đầu khi ông nhận thấy rằng cô ấy sẽ không nhìn tránh đi sang nơi khác.
“Được rồi, tốt...”
... thế thì chúng ta hãy hoàn thành những gì mà chúng ta đã bắt đầu vào ngày hôm qua, ông nghĩ thầm như thế, trong khi Anna hài lòng tựa lưng vào xô pha.
Rồi cô thuật lại câu chuyện kinh khủng nhất mà Viktor nghe được trong cuộc đời của ông.