Số lần đọc/download: 549 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:47 +0700
Chương 9: Chương 9
Nhưng Lãnh Như Tuyết không biết tại sao anh tức giận.
Cô còn cảm thấy uất ức, cô đã vì anh đi đến quyết định trọng đại như vậy, ở bên anh không cần danh phận, hơn nữa thề không bao giờ rời xa anh, anh còn tức giận cái gì?
Phải biết là cô luôn luôn coi trọng chủ nghĩa nữ quyền, hôm nay cũng dám vì anh lựa chọn làm một người phụ nữ sau lưng, anh còn muốn gì nữa.
Thật không thể giải thích nổi.
Lãnh Như Tuyết không còn sốt nữa, thân thể cũng được bồi dưỡng tốt hơn, nhưng Cố Dĩ Mặc lại ngủ riêng phòng với cô.
Bọn họ chưa hết trăng mật đã phải ở riêng, thật bi thảm.
Hơn nữa dạo này Lãnh Như Tuyết cảm giác không được thoải mái cho lắm, sáng sớm thức dậy thường buồn nôn, thân thể rã rời, chỉ thích ngủ, ngực luôn căng, khiến vòng một có vẻ đầy đặn hơn. Cô nghi ngời có phải mình lại bắt đầu dậy thì hay không, cứ tiếp tục như vậy, ngực thành cúp E cũng không phải là không có khả năng.
Hơn nữa từ đáy lòng cô lại có cảm giác khát vọng như thể dục vọng chưa được thỏa mãn, Cố Dĩ Mặc còn cố tình ngày nào cũng thức làm việc rất khuya, sau đó tự mình sang phòng khách ngủ, hoàn toàn lạnh nhạt với cô.
Ô… tại sao lại như vậy?
Cô cũng không thích khóc lóc, nhưng kể từ sau khi trở về vòng tay của Cố Dĩ Mặc, tuyến lệ của cô có phần phát triển, mỗi ngày đều len lén chảy nước mắt.
Đàn ông xấu xa!
Hai giờ sáng, cửa phòng ngủ bị đẩy khẽ.
Cố Dĩ Mặc đi vào trong phòng, kéo rèm cửa rồi lặng lẽ đến bên giường.
Nhờ chút ánh sáng hắt từ bên ngoài vào, anh có thể thấy người phụ nữ nhỏ bé trên giường ngủ rất yên ổn, chăn bị cô ôm vào ngực, chân gác lên, tư thế hết sức bất nhã, trên mặt cô nước mắt còn chưa khô, lông mi còn ướt át.
Anh thở dài trong lòng, khom lưng kéo chăn từ trong ngực Lãnh Như Tuyết ra. Cô bất mãn đưa tay sờ soạng như một con mèo vừa ra đời không chút hơi sức, anh cười, trong ánh mắt đầy cưng chiều.
Vật nhỏ này thích ôm người ngủ, lúc bọn họ còn chung giường chung gối, cô luôn chui vào ngực anh mà ngủ, không phải ôm lấy cánh tay anh thì sẽ ôm eo anh, nghiêm túc mà nói, cái tư thế ngủ đó không hoàn toàn dễ chịu, nhưng đáng chết là anh lại vẫn thích.
Anh cầm cái gối nhét vào ngực cô, sau đó đắp chăn cho cô. Khuông mặt nhỏ nhắn của cô trên gối mềm mại khẽ nhăn vài cái, rồi tiếp tục ngủ say sưa.
Cô luôn khó ngủ, nhưng lại khó tỉnh, một khi đã ngủ thiếp đi, nếu không được ngủ đến lúc tự tỉnh, cả người sẽ mơ mơ màng màng.
Thật là một cô gái trời sinh lười biếng, nếu để cô đi làm, chỉ sợ mỗi sáng rời giường có thể hại chết cô.
Cố Dĩ Mặc nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô. Dưới ánh trăng lờ mờ, khuôn mặt cô có phần mờ ảo, đường nét tỉ mỉ, chiếc cằm khéo léo, gần một tháng hoan ái khiến cô từ bỏ nét trẻ con, trở nên xinh đẹp quyến rũ.
Cô là cô gái nhỏ nhắn mềm mại nũng nịu nhất, là sự tồn tại êm ái trong tim đàn ông.
Năm năm, anh nằm mơ cũng không dám tin rằng chỉ cần một cái cúi đầu, quàng tay là có thể ôm cô vào trong ngực.
Giờ phút này cô thực sự đã thuộc về anh rồi.
Thật khó mà tưởng tượng nổi.
Lãnh Như Tuyết chợt động đậy, nằm nghiêng quay lưng về phía anh.
Thấy chăn lại bị cô đạp tung ra, anh cười cổ đắp lại lần nữa.
Đúng là như vậy, dù “chia phòng” anh cũng không thể ngủ yên, cái cô bé này ngủ không phải tệ bình thường.
Người cô hơi co lại, tựa như gặp ác mộng, phát ra tiếng khóc nho nhỏ, anh lật cô lại mới phát hiện cô lại chảy nước mắt.
Anh vén chăn lên, chui vào trong, ôm cô vào lòng, quả nhiên cô bỏ gối ra lập tức chui vào ngực anh, tiếng khóc nhỏ đi, nước mắt cũng không tràn ra nữa.
“Chỉ nói miệng một chút đã khóc thê thảm đến vậy, nếu quả thật để em làm thiếp, hay làm tình nhân không thể lộ ra ngoài, chắc em khóc đến chết?”
Cố Dĩ Mặc thở dài, cắn đôi môi đỏ tươi của cô, bàn tay vuốt ve thân thể cô, tăng thêm sức xoa bóp cái mông tròn.
“Căn bản không hào phóng như vậy, cần gì phải tự làm mình uất ức?”
Chỉ cần ôm cô, anh đã không nhịn được kích động, chỗ kín trở nên căng cứng.
Anh tự đánh trống lảng chính mình “Có phải em đã đoán được, anh không thể nào ôm được người phụ nữ khác, nên mới cố ý nói những lời chọc giận anh? Giả bộ đáng thương để tranh thủ sự đồng cảm, thật ra thì em đang làm nhục tình cảm của anh, em có biết không?”
Lãnh Như Tuyết chui vào lòng anh, chân luồn vào giữa hai chân anh, đúng lúc chạm đến phần cứng rắn. Anh gầm nhẹ một tiếng, vỗ vào ngực cô, cô còn không biết sống chết uốn éo, khiến cho vật khổng lồ của anh càng thêm nóng bỏng.
“Đáng chết” Mấy ngày ngủ riêng khiến cho dục vọng của anh bị đè nén tới cực điểm, lúc này ôm hương ngọc trong lòng, cô lại còn trêu chọc anh như vậy, anh có muốn kiềm chế cũng không kịp.
Cố Dĩ Mặc thô lỗ cởi áo ngủ của cô, không ngờ phát hiện ngoài áo ngủ cô không mặc thêm bất kỳ cái gì. Lửa dục trong người bị đốt cuồng nhiệt, anh thở dài cắn khuôn ngực đầy đặn của cô, tay nâng ột chân cô, chậm rãi đưa bàn ủi nóng bỏng vào cơ thể cô.
“Tiểu họa thủy, một ngày nào đó anh sẽ bị em làm cho kiệt quệ mà chết”
Đây có lẽ là cuộc giao hoan nhẹ nhàng nhất giữa bọn họ từ trước tới giờ, anh nhịn xuống kích động, hết sức từ tốn kéo ra đẩy vào, nhưng nơi mềm mại của cô vừa nóng lại vừa chặt khiến cho anh gần như sắp mất khống chế, cuối cùng đành tăng tốc một chút.
Lãnh Như Tuyết vẫn không tỉnh lại, nhưng khuôn mặt trở nên ửng đỏ, tiếng khóc sụt sùi biến thành tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Đêm quyến rũ, trong không gian tràn ngập hơi thở yêu đương…
Lãnh Như Tuyết phát hiện mình bị mộng xuân.
Mọi người nói mộng xuân không có dấu vết, nhưng khi cô tỉnh lại có cảm giác cơn mộng kia chân thật đến đáng sợ, nơi mềm mại tư mật dường như vẫn đang co rút, nóng rực như thiêu đốt chưa tiêu tán, trên người cũng nhớp nhúa, chứng tỏ đã chảy nhiều mồ hôi.
Cô ảo não vỗ mạnh xuống gối “Lãnh Như Tuyết, mày thật không biết xấu hổ, lại có thể có loại giấc mơ này… ọe…”
Cảm giác buồn nôn lại kéo tới, cô vội vàng nhảy xuống giường, lao vào nhà tắm, ôm bồn cầu nôn khan một trận.
Cũng không nôn ra được cái gì, nhưng lại cứ có cảm giác buồn nôn, thật khó chịu.
Chờ cho cơn co bóp dạ dày từ từ bình thường trở lại, cô mệt mỏi vặn vòi hoa sen, ném đại áo ngủ vào rổ quần áo để giặt, chuẩn bị tắm rửa.
Khi nước ấm tràn qua toàn thân, cô mới có cảm giác được sống lại. Nhưng khi cánh tay lướt qua cái bụng bằng phẳng, cô chợt sửng sốt.
Chẳng lẽ…
Kinh nguyệt của cô hình như đã lâu không thấy.
Đoán chừng, tối thiểu đã chậm gần nửa tháng, mà chu kỳ của cô trước đây rất đều…
Cô vội vàng lắc đầu. Không thể nào, mặc dù anh không sử dụng thứ áo mưa đáng ghét đó, nhưng cô vẫn uống thuốc tránh thai mà.
Liệu có nên đến bệnh viện kiểm tra chút không nhỉ?
Trong đầu Lãnh Như Tuyết ngổn ngang, ăn sáng qua loa, rồi ngồi ngẩn người trước cửa sổ.
Làm sao bây giờ?
Nếu Cố Dĩ Mặc cứ không chịu để ý đến cô, mà cô lại có thai thì phải làm sao?
Chẳng lẽ lại học mẹ Cố, làm một bà mẹ đơn thân?
A aaa – cô muốn vỡ đầu ra mất.
Người đàn ông chết tiệt này, đều bị anh làm hại.
“Phu nhân, Tề Tuấn tiên sinh tới chơi” Diệp Tử bỗng nhiên vui vẻ chạy vào lớn tiếng nói, tiểu hộ sĩ vốn hoạt bát nhưng trầm ổn lần đầu tiên luống cuống như vậy “Tề Tuấn, thực sự là anh ấy”
Lãnh Như Tuyết cũng hơi kinh ngạc “Mời anh ấy vào đi”
Vì Cố Dĩ Mặc không muốn, gần đây cô cũng không liên lạc gì với Tề Tuấn, chẳng lẽ anh và Tử An lại có chuyện gì?
“Như Tuyết, lâu rồi không gặp.” Tề Tuấn mặc một bộ quần áo thoải mái màu vàng nhạt nhưng không hề mất đi phong độ, đẹp trai khiến người khác mê say.
“A Tuấn, em rất nhớ anh” Lãnh Như Tuyết tươi cười, nhưng không còn giang hai tay ra ôm anh như trước kia nữa.
Tề Tuấn cười như không, thu hồi cánh tay đang định giang ra, nhún nhún vai “Em đó, thật đúng là định vì tên kia thủ thân như ngọc à?”
“Nói lung tung. Còn anh, sao lại đột nhiên đến tìm em thế?” Lãnh Như Tuyết quan sát anh kỹ lưỡng, nhìn cũng không thấy có vẻ gì là buồn bã mới yên lòng.
“Thật không có lương tâm, nếu anh không đến thăm em, em có phải sẽ không thèm nhìn bọn anh không?” Tề Tuấn lắc đầu “Không phải là anh nói em, người đàn ông kia ham muốn độc chiếm thật quá mức, hôm nay anh còn phải xin xỏ hắn mãi mới được vào, thật ra trước đó anh đã đến mấy lần đều bị bảo vệ ngăn ở ngoài.”
“Hả?” Lãnh Như Tuyết giật mình, cô tuyệt đối không biết chuyện này.
“Anh cũng biêt anh ta rất để ý quan hệ của chúng ta, nhưng anh thật sự không có khả năng với phụ nữ mà? Giữa em với anh ta, anh còn cảm thấy hứng thú với anh ta hơn đấy” Đường đường là đại minh tinh với nụ cười mê đắm “Anh ta và Tử An thuộc hai trường phái mỹ nam khác nhau”
“Anh dám động đến anh ấy, cẩn thận em cho anh chết không có chỗ chôn đấy” Một cái tát của Lãnh Như Tuyết đánh tan mộng đẹp của anh.
Tề Tuấn cười ha ha “Tòa băng sơn như anh ta, chỉ sợ cũng chỉ có hứng thú với mình em mà thôi, người khác chưa kịp đến gần đã đông cứng rồi”
Hai người nói chuyện phiếm một lúc về tình trạng gần đây của nhau, sau đó, Tề Tuấn thu lại sự hài hước “Lần này, anh em như phải cảm ơn em và Cố Dĩ Mặc”
“Hả? Là sao?” Lãnh Như Tuyết không hiểu, cảm ơn cô là chuyện bình thường, dù sao cô đã giúp anh và Tử An năm năm, nhưng liên quan gì đến Cố Dĩ Mặc?
“Những năm qua thiệt thòi cho em rồi, Như Tuyết” Tề Tuấn nói nghiêm túc. Đối với một cô gái tốt, danh tiếng rất quan trọng, nhưng Lãnh Như Tuyết vì bọn họ không tiếc phá hủy danh dự, anh rất cảm kích cũng rất áy náy.
“Ha ha, bao lâu rồi còn nói chuyện này làm gì” Lãnh Như Tuyết lơ đếnh, khi đó cô cho rằng sau này sẽ không còn duyên gì với Cố Dĩ Mặc nữa, nên cũng chẳng cần coi trọng bản thân, có thể giúp Tề Tuấn và Lạc Tử An cũng xem như là giúp người khách hoàn thành ước nguyện, nhìn bọn họ vui vẻ, cô cũng phần nào vui lây.
“Em biết trong lòng anh từng có một ý nghĩ điên cuồng thế nào không?” Tề Tuấn chợt hạ thấp giọng.
“Suy nghĩ gì?” Lãnh Như Tuyết có chút ngạc nhiên.
“Nếu Cố Dĩ Mặc không xuất hiện, anh muốn chờ sự oán hận trong lòng em vơi đi, sẽ để em ly hôn với Tử An rồi cầu hôn em”
Lãnh Như Tuyết kinh ngạc há hốc miệng, thật sự bị giật mình, sau một hồi mới lắp bắp “Anh… Chẳng phải anh…”
“Phải, nhưng là loại sinh vật phức tạp. Anh tưởng mình sẽ không yêu phụ nữ, nhưng em lại xuất hiện.” Tề Tuấn cười nhẹ nhõm, ánh mắt lại sâu thẳm “Buồn cười không? Anh yêu Tử An, rồi lại có tư tưởng chệch choạc, lòng người đúng là không thể hiểu nổi, không thể tin nổi”
Lãnh Như Tuyết lấy tay che miệng, thật khó tin.
“May nhờ Cố Dĩ Mặc trở lại, ha ha” Anh cố cười thoải amis “Nếu không sau này đúng là cục diện rối rắm, nhiều khi giả bộ đùa giỡn lâu ngày lại thành sự thật”
“Tề Tuấn…” Lãnh Như Tuyết không biết nên nói gì cho phải, cô biết anh không phải đang nói đùa.
“Thật ra thì bất kể là tình cảm đồng tính lớn đến đâu, bản năng duy trì nòi giống cũng có lúc ám ảnh, anh cũng muốn yêu một người phụ nữ bình thường, sinh con đẻ cái. Trên đời này không có gì là tuyệt đối cả.” Anh bất chợt dơ hai tay lên, thần thần bí bí “Đừng có nói những lời này với Tử An nhé, cậu ấy mà biết sẽ lột da anh”
Lãnh Như Tuyết cười, nghĩ thầm, đây chắc là một loại áy náy, muốn bồi thường trong tình yêu.
Tính tình không thể thay đổi dễ dàng như vậy, nếu không cũng sẽ không có nhiều người phải đau khổ vật lộn như vậy.
“Về phần Cố Dĩ Mặc” Tề Tuấn thở dài “Anh không biết nên nói gì cho phải, có lẽ trên đời thật sự có người lợi hại như vậy, chỉ cần muốn làm chuyện gì nhất định sẽ làm bằng được, thật là đáng sợ”
“Là sao?” Lãnh Như Tuyết không hiểu, rốt cuộc Cố Dĩ Mặc có gì đáng sợ, tại sao ai cũng nói anh như vậy.
“Vì không để em phải lo lằng chuyện của anh và Tử An nữa, anh ta đã mua công ty đại diện của anh, biến anh thành người dưới quyền quản lý của anh ta.”
“Hả?’ Lãnh Như Tuyết giật mình.
“Lợi hại không? Từ giờ trở đi anh ta chính là lãnh đạo trực tiếp của anh… hơn nữa nghiêm cấm anh từ nay về sau có bất ky scandal nào, anh ta sẽ đầu tư thật tốt, tìm kịch bản tốt nhất, đạo diễn tốt nhất cho anh, không cho anh tìm em nữa, ha ha”
Lãnh Như Tuyết không nói được nên lời.
Có lẽ Cố Dĩ Mặc thật sự lợi hại đến mức cô không thể tưởng tượng nổi.
“Còn nữa … Chi nhánh tập đoàn Beau ở Đài Loan đã xây dựng xong, Cố Dĩ Mặc bổ nhiệm Tử An làm Tổng giám đốc đấy”
“Ặc!” Đúng là chuyện ngoài tưởng tượng cứ liên tiếp nhau.
“Em không phải thực sự cho rằng Tử An là một công tử nhà giàu bất tài vô dụng chứ?”Ơ
“Cũng không hẳn vậy, em biết là anh ấy cố tình phá đổ Lạc Thị, vì mẹ của anh ấy, thật ra anh ấy cũng căm hận cha mình, chỉ là em cũng không nghĩ là anh ấy có thể gánh được trọng trách như vậy” Lãnh Như Tuyết vẫn cảm thấy Lạc Tử An không đơn giản, nhưng lại không thể nhìn được rõ năng lực của anh.
“Cố Dĩ Mặc quả là người khác biệt, có thể không thân, không thù, thật ra anh ta rất ghét anh và Tử An. À còn nữa, Lãnh Như Phong là phó tổng giám đốc, sự sắp xếp này làm em vừa lòng chứ? Chỉ sợ Lạc Khải Toàn cũng đau đầu rồi, con ông ta cùng con trai của tình địch cuối cùng lại thành đồng nghiệp, ha ha”
Lãnh Như Tuyết cười, nhún nhún vai “Em không còn muốn so đo ân oán của đời trước nữa rồi, em nghĩ, hai người anh trai của em cũng vậy”
Như vậy cũng tốt, tất cả mọi người đã tìm lại được vị trí của mình, cười trừ cho qua ân oán.
Mà làm ra tất cả những chuyện này, chính là người ngoài cuộc Cố Dĩ Mặc.
Lãnh Như Tuyết cảm thấy đắng lòng.
Cố Dĩ Mặc, vì cô, rốt cuộc đã phải hao tâm tổn sức bao nhiêu rồi?
Ban đêm, Lãnh Như Tuyết ôm gối, gõ cửa phòng khách.
Cửa mở, Cố Dĩ Mặc đang ngậm điếu thuốc trong miệng ngạc nhiên nhìn cô “Em…”
“Anh biết hút thuốc từ bao giờ thế?” Lãnh Như Tuyết kinh ngạc hơn. Anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt cô, hai người hô nhau, cô cũng không ngửi thấy mùi thuốc lá trong miệng anh.
Cố Dĩ Mặc nhún nhún vai, nghiêng người để cô đi vào “Đã lâu rồi, chỉ có lúc nào phiền não mới hút 1, 2 điếu”
“1, 2 điếu?” Lãnh Như Tuyết chỉ vào cái gạt tàn chất đầy đọt thuốc ở đầu giường, vừa tức giận vừa đau lòng “Anh không phải muốn chết đấy chứ?”
Căn phòng sặc mùi thuốc lá, khiến cô bị sặc ho không ngừng.
Cố Dĩ Mặc nhanh chóng mở cửa sổ, nhưng không khí bên ngoài quá lạnh, anh nhíu mày, xoay người lại kéo cô ra khỏi phòng khách.
“Em không sao, em muốn ngủ với anh” Lãnh Như Tuyết giùng giằng.
“Về phòng của chúng ta” Cố Dĩ Mặc bế bổng cô, đi thằng về phòng ngủ chính.
Anh đặt cô lên giường rồi nhanh chóng vào phòng tắm đánh răng tắm rửa cho sạch mùi thuốc lá.
Khi anh nhẹ nhàng khoan khoái trở lại giường thì Lãnh Như Tuyết chủ động lao vào ngực anh, thế mới biết cô không nhìn rõ thứ bên trong nơi này, người đàn ông này che chở cô biết nhường nào.
“Dĩ Mặc, chúng ta giảng hòa đi” Sống mũi cô cay cay cầu khẩn “Đừng chiến tranh lạnh nữa được không?”
“Được” Từ trước đến giờ anh không có biện pháp gì với việc làm nũng của cô.
“Em biết là những lời tình nguyện làm tình nhân của em khiến anh tức giận, anh cảm giác là em không tin tưởng anh, không tôn trọng sự chung thủy của anh, cũng không có tự ái, không tôn trọng chính mình. Nhưng mà, anh cũng phải thông cảm cho em, để nói ra những điều ấy tim em như vỡ thành trăm mảnh”
Cô ôm chặt eo anh, càng nói càng uất ức.
“Có lẽ anh sẽ nói, nếu quả thật cùng đường, anh sẽ từ bỏ tập đoàn Beau, nhưng em không muốn anh như vậy, em biết anh là người đàn ông có khát vọng, có năng lực, anh thích cuộc thách thức này. Mặc dù ban đầu anh vì em mới trở về bên cạnh cha, nhưng bây giờ anh thực lòng thích trách nhiệm này, em không thể ích kỷ để anh vì em mà buông tay, Dĩ Mặc, anh có thể hiểu cho lòng em không?”
Anh sao mà không hiểu chứ? Cũng vì quá rõ cho nên anh mới vừa tức vừa thương cô.
“Mặc dù mỗi ngày anh làm việc rất mệt mỏi, nhưng em nhìn thấy sự vui vẻ, tự hào trong mắt anh, em biết là anh thật lòng thích công việc này, đàn ông luôn xem trọng sự nghiệp, chẳng phải sao?”
Cố Dĩ Mặc vừa định cãi lại, Lãnh Như Tuyết lại dùng tay bịt miệng anh lại.
“Chờ em nói xong đã. Lãnh Thị ở Đài Loan có lẽ không phải là công ty nhỏ, nhưng so với tập đoàn Beau quả thật là một trời một vực, việc thu mua nó căn bản chẳng trợ giúp được gì cho sự nghiệp của anh. Hai mươi tuổi anh mới về Đoạn gia, nhưng những người khác để cho kẻ họ hận đến tận xương tủy làm người thừa kế, nhất định anh đã gặp rất nhiều khó khăn, nhưng em chẳng giúp được gì cho anh, đã thế còn mang lại bao nhiêu phiền toái, em có cảm giác mình rất có tội. Việc cha anh muốn anh kết hôn với công chúa dầu hỏa cũng không thể trách móc gì nhiều, tối thiểu cũng nói lên rằng ông ấy thực sự kỳ vọng vào anh, thật lòng muốn anh thừa kế vị trí của ông ấy.”
Cố Dĩ Mặc thở dài, cô nhóc lanh lợi này thì ra cái gì cũng hiểu rõ.
“Anh đã vì em làm quá nhiều, quá nhiều, em cũng muốn làm chút gì cho anh, cho nên mới nói muốn làm tình nhân của anh, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng không hề nói dối.”
Cố Dĩ Mặc hừ lạnh “Nhưng anh cũng không cảm động”
Lãnh Như Tuyết cười thành tiếng, cọ xát làm nũng trong lòng anh “Phải, phải. Anh là của em, của một mình em, về sau em sẽ không nói mấy lời vớ vẩn đó nữa, em tin tưởng anh, tin anh sẽ mang lại cho em hạnh phúc trọn vẹn. Trong lòng em, anh còn lợi hại, thuần khiết hơn cả thiên thần”
“Đủ rồi, nói thêm nữa anh không còn là người nữa” Rốt cuộc sau mấy ngày anh đã nở một nụ cười.
“Dĩ Mặc, có một tin em muốn nói với anh, nhưng chỉ sợ nó có thể là tin xấu”
“Tin gì thế?”
Lãnh Như Tuyết kéo tay anh đặt lên bụng mình “Ở đây, có một sinh linh bé nhỏ”
Hôm nay cô đi bệnh viện kiểm tra, xác định không nhầm lẫn, hơn nữa, trong cơ thể cô không hề có chút thành phần thuốc tránh thai nào cả.
Cố Dĩ Mặc mỉm cười. Thật ra Diệp Tử đã sớm nói tin vui này với anh.
“Anh đó, chừng nào mới nói thật với em? Ví dụ như anh đổi thuốc tránh thai của em thành vitamin từ lúc nào?”
“Anh nói thật…” Anh hôn cô, chậm rãi đè lên người cô, tách hai chân cô ra, không thể chờ đợi thêm tiến vào. “Dùng thân thể anh là cách nói thật thành tâm nhất”
“Ưm… sắc lang… A… Bác sĩ nói, thai còn nhỏ, …”
“Được, anh sẽ rất cẩn thận, rất cẩn thận, anh..”
Hỏa Nhi của anh, người phụ nữ anh yêu nhất, trân quý nhất. Anh vẫn cẩn thận che chở em từng li từng tí, rốt cuộc đã hoàn toàn trở thành của anh rồi sao?