We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Võ Hà Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: trungduc751995
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1743 / 19
Cập nhật: 2015-08-06 12:49:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 -
ỵ lãnh lương tháng đầu tiên được ba mươi bốn ngàn. Cầm số tiền đứng trước mặt tôi cô bé có vẻ cảm động:
- Đây là những đồng tiền kiếm đựơc lần thứ nhất trong đời bằng công sức của em, đầy lương thiện và vất vả.
- Em dự tính chi tiêu thế nào?
- Gửi vào trương mục tiết kiệm hai chục, số còn lại để mua sắm lặt vặt cho nhà và cho em. Anh khỏi bị em tiêu vào tiền lương anh nữa như thế sẽ dư dật thêm chút ít.
Tôi trêu:
- Việc trước tiên, chiều nay em định làm gì với số tiền này?
- Mời anh đi ăn cơm tiệm với em một bữa để đánh dấu ngày em kiếm ra tiền.
Tôi vui vẻ:
- Đồng ý. Em muốn ăn ở đâu?
- Siu siu, chợ An Đông đi anh. Lâu lắm mình không có dịp đi ăn cơm gà ở đó.
Tôi tạo vẻ sốt sắng để Mỵ không nghi ngờ vớ vẩn gì về thiện chí của mình:
- Em chờ anh đi tắm đã nhé.
Rồi tôi nhào vào nhà tắm, huýt sáo một bản nhạc vui. Bên ngoài Mỵ đang ngồi trang điểm trước gương, chăm chú tô đường son đỏ đậm lên môi.
Tôi đóng cửa và vặn nước ở hoa sen. Nước túa ra dội lên tôi, mát mẻ. Tôi thấy lòng êm ả, nhẹ nhàng. Tôi hỏi vọng ra:
- Em có muốn mình đi suốt cả buổi tối nay không?
- Có tiết mục gì nữa đó?
- Anh mời em đi chơi loanh quanh.
- Loanh quanh là đi đâu?
- Về bên nhà em chẳng hạn. Rủ Thảo, Tú đi uống nước..
- Sao hôm nay anh dễ thương thế?
Tiếng Mỵ vọng vào reo vui. Tôi nói thầm:
- "Vì anh chợt thấy em yêu anh quá cả mức độ anh mong ước".
Nhưng tôi đáp:
- Lúc nào anh cũng thế.
Mỵ cười to:
- Xạo.
*
Khi chúng tôi đến, cả nhà đang ngồi quây quần quanh bàn ăn, trên bàn la liệt những trái chôm chôm đỏ rực. Thấy tôi và Mỵ, bà cụ vui vẻ:
- Ngồi đây các con.
Mỵ reo lớn như trẻ con:
- Phần của con đâu?
Thảo nói:
- Trời. Lấy chồng cả năm mà còn vòi quà me...
Mỵ mắng:
- Xí xọn. Ngừơi ta thiệt thòi nhất trong gia đình này đó, biết không?
Chúng tôi ngồi vào bàn, Tú đẩy mấy chùm chôm chôm đến trước mắt tôi:
- Ăn đi anh. Đố anh biết ở đâu đó?
- Chợ.
Tú lườm tôi:
- Dễ thường nó bò về đây hay sao? Cũng phải có người bỏ tiền ra mua chớ bộ.
- Chắc là cô?
- Không phải, người ta biếu đấy?
- Ai vậy?
- Bạn em, mới quen. Sĩ Quan Thiếp giáp ở Long Thành mang về tặng.
- Hào hoa nhỉ.
- Dân ngon mà. Tặng một lúc năm ký chôm chôm.
- Chàng hẳn phải con nhà giầu?
- Em không biết, nhưng anh ấy bảo mua ngay ở vườn rẻ hơn ở SàiGòn nhiều.
- Cũng có lý. Ngọt đấy chứ.
- Dạ.
Thảo hỏi:
- Bà Mỵ đi đâu về mà diện quá thế?
Mỵ vênh váo:
- Ở nhà đến, được không? Cần gì đi đâu mới diện được.
Tôi tủm tỉm cười:
- Người ta có nhiều tiền nên ngừơi ta lối vậy đó.
Tú reo lên:
- Thôi đúng rồi. Bà Mỵ vừa lãnh lương. Tú nhớ rồi. Khao một chầu đi chứ.
Tôi nói:
- Thì bữa nay Mỵ về rủ các cô đi khao này.
- Đựơc quá. Tú sẽ ăn kha khá cho Mỵ vừa lòng. Chiều nay cơm nhà dở quá, Tú ăn có một chén à.
Ba cau mặt:
- Đừng có bóc lột nó. Để dành mà tiêu pha việc có ích cho vợ chồng mày còn hơn là bao mấy cái mỏ khoét này ăn.
Tú chúi đầu vào vai tôi:
- Bênh rể đấy. Thích nhé.
Tôi cười cười, im lặng. Mỵ hỏi:
- Bà chị lớn của tôi đâu rồi?
Mẹ đứng lên dọn dẹp, trả lời:
- Con Mỹ đi ăn cưới bạn bè từ chiều đến giờ chưa thấy về.
Mỵ dơ cao chiếc ví:
- Một chầu ăn hoặc uống. Đứa nào theo tao thì đi.
Cả đám lơn nhỏ trong bàn năm sáu mạng reo lên như cái chợ nhỏ, hò hét om sòm và chạy đến sau lưng Tú xếp hàng một.
Tú hô nghiêm nghỉ như nhà binh và ra lệnh:
- Đến sau lưng anh Vũ và chị Mỵ, bước đều, bước.
Cả bọn hô một hai ba bốn và dậm chân tại chỗ ròi nhích dần đến phía chúng tôi. Ông cụ thở dài:
- Khiếp quá, còn hơn cướp núi nữa.
Bà cụ mắng:
- Con Tú lớn thế mà còn đùa nghịch như vậy cho em bắt chước.
Tú cười khúc khích, hô:
- Giải tán đi thay đồ, tản hàng.
Tất cả đồng loạt:
- Cố gắng.
Rối túa ra chạy biến. Mỵ gọi với theo:
- Đứa nào phụ với mẹ đi chứ.
Bà cụ xua tay:
- Được, để mặc mẹ. Chị bếp hôm nay bị đau nằm liệt từ sáng tới giờ.
Mỵ sắn tay áo:
- Con phụ với mẹ.
Bà cụ mắng yêu:
- Được thủa. Thôi, đừng đụng vào bẩn hết quần áo. Dắt các em đi chơi thì đi đi kẻo trễ.
Mỵ da to thật ngoan rồi hô:
- Đi chưa tụi bây?
Bọn trẻ túa đến, theo vợ chồng tôi ra đường.
Tú bảo:
- Đi đông thế này làm sao đi xa được. Em đề nghị ra Hiền Khanh ăn chè.
Tôi gật đầu:
- Được đấy. Anh thích ăn thạch.
Mấy chú nhỏ đòi ăn bò viên, Thảo nói:
- Chị Mỵ đưa tiền cho tụi nó đi ăn bò viên rồi trở lại quán kiếm mình đi.
Tám mạng kéo nhau đi chật đường Mỵ bật cười:
- Còn hơn đi biểu tình.
Ăn uống xong cả bọn kéo nhau về. Tú nói:
- Chị Hải và con cháu bé khỏe bình thường rồi Mỵ ạ.
- Thế à. Lát nữa tao phải đến thăm mới được.
- Hồi mới sanh được một ký rưỡi. Bệnh viện d.s. Biên Hòa nuôi mới hai ngày khi về Cơ Đốc can lại đã sụt mất 130 gờ ram. Sợ không?
- Bây giờ mấy ký?
- Bốn ký. Và cứng cáp lắm rồi.
Mỵ cười vui:
- Nhỏ Hải chắc mừng lắm.
- Bà ấy cũng lên được mấy ký.
Về đến nhà Mỵ, tôi hỏi:
- Tiếp tục đi chơi loanh quanh chứ?
- Ừ, đến nhà Tuấn cho em thăm Hải một tí. Lâu quá rồi chưa đến.
Chúng tôi vào chào ông bà cụ rồi đưa nhau đến Hải. Tú theo tiễn tận ra cổng, nói nhỏ:
- Hôm nào em đưa Bắc đến chơi đằng anh chị nhé?
Tôi ngạc nhiên:
- Bắc, ai vậy?
- Anh chàng cho chôm chôm đó.
- À, được chứ.
Mỵ bảo:
- Cứ mang đến thật nhiều chôm chôm là xong.
Tú cười:
- Cái đó còn tùy.
- Tùy gì?
- Tùy Mỵ giúp em được nhiều hay ít.
Nói xong Tú cười cười bỏ vào nhà. Mỵ ngồi lên yên sau, nói nhỏ với tôi:
- Hình như con Tú chịu tên Thiết giáp ấy rồi Vũ nhỉ.
- Có lẽ. Nghe giọng điệu có vẻ "suy tôn" lắm. Khi yêu người ta nói về người yêu như nói về thần thánh. Tôn sùng, hâm mô...
Mỵ chép miệng:
- Nó bắt đầu người lớn.
Tôi nhớ lại Mỵ của những năm xưa, khi mới quen tôi. Lúc đó Mỵ vô tư và lí lắc. Thời gian yêu nhau mấy năm trời, Mỵ vẫn còn tính đó nhưng nét hồn nhiên dần dần bớt đi. Tôi đã có lần nói với nàng, khi mới yêu:
- Em bắt đầu người lớn.
Câu nói ấy hôm nay tôi được nghe tiếng vang vọng lại, rung động âm ĩ cả cõi lòng. Ngày tháng trôi qua, tình yêu còn lại. Nhưng thời gian cũng làm những giấc mơ tàn phai. Có bao giờ giấc mơ của chúng tôi phai tàn?
Con Bé Tôi Yêu Con Bé Tôi Yêu - Võ Hà Anh Con Bé Tôi Yêu