Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 8
T
IFFANY KHÔNG THỂ NGĂN mình cười phá lên. Thật lố bịch. Có người hầu nào có thể từ chối đề nghị lương gấp đôi không chứ? Jennifer chắc chắn không rồi, không khi tiền là động lực để cô ta chấp nhận đến đây. Cô đã ngụ ý điều đó khi nói rằng cô và chồng chưa cưới muốn xây dựng một tổ ấm trước khi kết hôn. Theo đúng lô gic thì Tiffany phải chấp nhận lời mời của Callahan, đúng không?
Đúng là có hai con chim đấy, nhưng anh em nhà Callahan không biết được họ mới đúng là con chim mồi của nàng. Tiffany giờ vừa có thể tránh gặp mặt cha, lại vừa có thể thực hiện lời hứa với mẹ nàng. Nàng như được cất một gánh nặng ra khỏi vai với ý nghĩ đó. Nàng cũng có thể tìm hiểu Hunter Callahan là người thế nào, mà anh ta không hề biết nàng là vợ chưa cưới của anh ta. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm đến mức không để ý thấy hai anh em nhà kia đang căng thẳng chờ nàng trả lời đến thế nào. Nàng tránh nhìn vào mắt Anna vì nàng sẽ không bàn bạc phi vụ này với người hầu của mình.
Spoiler
Nhưng nàng vẫn phải đặt mình vào vị thế của Jennifer trước. Nàng đã biết nhà Callahan là một trong những điền trang lớn ở đây, nhưng cô quản gia thì không. Và nếu là Jennifer, hẳn cô ấy cũng sẽ đưa ra một vài yêu sách trước chứ nhỉ?
Nàng nghĩ ngay đến một điều. “Tôi phải được đảm bảo có phòng riêng—“
Joh ngắt lời, “Không có lý do gì cô phải ở chung phòng với người khác khi chúng tôi có thừa phòng.”
“Cửa phòng phải có khoá.”
“Chắc chắn là mọi cánh cửa nhà tôi đều có khoá.”
“Và tôi hy vọng tiền lương được trả đều đặn mỗi tuần,” nàng thêm vào.
“Ba là người trả tiền. Tôi sẽ bàn chuyện này với ba.”
“Rất tốt, tôi nhận lời.”
John mỉm cười với nàng lần đầu tiên. Tâm trạng nhẹ nhõm của anh ta là không thể nhầm lẫn được, làm nàng bỗng dưng tự hỏi nếu nàng từ chối thì chuyện gì sẽ xảy ra. “Cô sẽ không hối hận đâu,” anh ta bảo đảm.
Anna lắp bắp định nói làm Tiffany vội vàng nói thêm, “Xin cho tôi vài phút để tạm biệt người bạn mới quen trên tàu, rồi tôi sẽ ra ngoài gặp các anh.”
Anh em nhà Callahan liếc xung quanh để tìm “bạn” của nàng, rồi chạm mũ chào Anna. Ngay khi cánh cửa đóng lại, Anna đã tấn công nàng.
“Cô mất trí rồi sao?”
Tiffany nắm cánh tay Anna dẫn ra xa cánh cửa khách sạn. “Chị nói bé thôi!” Người hầu gái nhìn nàng trân trối. “Trò giả mạo của cô chỉ định kéo dài một ngày thôi cơ mà!” chị dịu giọng đi một chút nhưng cũng không giấu được sự điên tiết. “Và chỉ có Ba cô là người cô muốn lừa thôi, không phải là cả thị trấn.”
“Phải, nhưng lúc đó ai có thể ngờ cơ may này lại rớt xuống đầu em chứ,” Tiffany hào hứng. “Anna, xin đừng làm em tụt hứng. Mọi chuyện đã an bài rồi. Em sẽ là Jennifer – họ của chị ấy là gì nhỉ? Em không thể nhớ nổi vì mới nghe có một lần.”
“Fleming.”
“Chị chắc là Fleming chứ? Mọi chuyện sẽ hỏng bét nếu không nhớ đúng tên đấy.”
“Phải, tôi chắc chắn, và không, chuyện này không thành được đâu. Cô không có tủ quần áo phù hợp với một người quản gia cho khoảng thời gian kéo dài này.”
Tiffany cười, nhẹ nhõm vì đó là lý do duy nhất Anna có thể nghĩ ra để cản nàng. “Họ sẽ không biết em nên hay không nên mặc cái gì đâu, em còn không nghĩ họ biết công việc của một quản gia là gì cơ. Hơn nữa, hầu hết quần áo của em phù hợp với ngoại ô, cả các đầm của buối cũng vậy. Em có thể lấy cớ rằng quần áo làm việc của em bị mất trong vụ cướp tàu, đề phòng trường hợp họ nghĩ những bộ váy ban ngày của em là quá loè loẹt.”
“Cô quên là ba cô đang đợi cô về à?”
“Trong vài ngày tới thì không đâu, có đủ thời gian để mẹ cho ông ấy biết em sẽ đến muộn.”
“Vậy làm thế nào để mẹ cô biết, thậm chí đồng ý với điều đó?”
“Anna, em chưa bao giờ hứa với mẹ là sẽ gặp ba em, em chỉ hứa sẽ cho Hunter Callahan một cơ hội trong hai tháng. Em sẽ cho mẹ biết em định làm gì. Em sẽ đánh điện cho mẹ trước khi rời khỏi thị trấn để mẹ có thể thu xếp “sự chậm trễ” của em ở điền trang của ba.”
“Và việc đó sẽ khiến mẹ cô nhảy tàu tới đây, tôi chắc là vậy.”
Tiffany thở dài. “Em ước sẽ như thế, nhưng không có chuyện đó đâu. Em sẽ gửi thư cho mẹ ngày mai và giải thích toàn bộ câu chuyện. Mẹ em không như chị đâu, mẹ sẽ hiểu cho em hơn khi em lâm vào tình trạng khó xử này.”
“Hoặc bà sẽ nổi điên vì giờ bà cũng phải nói dối cha cô để bao che cho lý do cô chưa xuất hiện ở nhà ông.”
Tiffany nhăn mặt. “Không phải lần đầu tiên mà. Mẹ đã nói dối ông ấy từ trước khi bỏ ông ấy cơ. Mẹ đã thú nhận với em rồi. Nên giờ mẹ có thể làm như thế vì em.”
“Tôi chỉ không hiểu vì sao cô lại vẫn muốn làm như thế.”
Câu nói như cứa vào tim Tiffany làm nàng gần như bật ra sự thật, rằng nàng sợ hãi khi phải đối mặt Franklin Warren. Nhiều năm trước, tất cả những gì nàng muốn là gặp mặt người cha nàng chưa biết. Giờ thì nàng không muốn gặp ông chút nào hết. Nàng chỉ đang ở Nashart, Montana thôi, không liên quan gì đến ông hết. Cả hôn ước cũng không phải là ý của ông. Ông rõ ràng không quan tâm đến việc có gặp nàng hay không. Ông chỉ muốn kết thúc hiềm khích với nhà Callahan mà thôi. Đó lý do duy nhất ông muốn sự có mặt của nàng.
Nhưng Anna không cần biết điều đó. “Đã bao giờ em nói rằng em muốn lâm vào tình thế này chưa?” Tiffany vặn lại. “Chưa hề. Em đã coi chuyến đi tới Montan là án đày hai tháng, và ngay khi cánh cửa ngục được mở, chúng ta sẽ bắt tàu về nhà ngay.”
Anna nhíu mày. “Tôi tưởng cô đã nói với mẹ rằng sẽ cởi mở với chàng trai trẻ của cô chứ.”
“Anh ta không phải chàng trai của em. Và đúng, em sẽ cởi mở trong từng phút gặp anh ta. Và trong suốt thời gian đó em cũng đi đến quyết định anh ta không hợp với em. Anh ta là một gã chăn bò, Anna. Chị thực sự muốn thấy em cưới một gã chăn bò sao?’
Anna chậc lưỡi. “Cô đã nhận ra cô không hiểu định nghĩa của từ cởi mở chưa?”
“Chỉ hai tháng thôi, không hơn một ngày,” Tiffany cứng rắn.
“Cô nói như thể đó là sự trừng phạt vậy, còn tôi thì chắc chắn không nhìn nhận sự việc theo cách đó.”
“Vì chị không phải là người bị buộc phải cưới một người lạ mặt.”
“Phải, nhưng cũng không phải cô. Cô sẽ không bị kéo đến trước bệ thờ. Anh ta cũng sẽ không còn là người lạ với cô nữa, sớm thôi. Và cô nên nhìn việc này từ một cách khác. Tôi đồng ý đi cùng cô với một lý do khác cô, tôi nghĩ tôi có thể trải nghiệm cảm giác mới. Cảnh quan mới, con người mới, tránh xa khỏi cuộc sống xô bồ, đông đúc ở thành phố. Và trừ vụ cướp tàu, tôi vẫn thấy thích thú. Cô cũng sống ở thành phố cả đời rồi. Không lẽ cô không thấy tò mò muốn biết người ta sống như thế nào ở vùng này sao?”
Không, nàng không hề, nhưng cũng quá mệt mỏi để mà đấu trí với Anna. Với một người chưa từng muốn làm bạn nàng, Anna đã đi quá giới hạn trong chuyến đi này. Nhưng chị cũng có thể làm hỏng mọi chuyện nếu từ chối làm theo nàng, nên Tiffany vẫn cần phải đưa ra một lời giải thích hợp lý.
“Chị vẫn chưa nghĩ đến hết những hệ luỵ của chuyện này, phải không?” Tiffany nói. “Nếu em thích hôn phu của em và nghĩ rằng có thể chịu đựng sống ở đây vì tình yêu, để rồi sau khi cưới lại nhận ra anh ta là một người tồi tệ thì sao? Lúc đó thì sao? Chạy trốn như mẹ trước đây à? Và làm sao em biết được con người thật của anh ta nếu anh ta buộc phải đến nhà của kẻ thù để gặp em? Anh ta có thể quá cảnh giác để là chính mình, hoặc cố tình giả tạo để gây ấn tượng với em. Nhưng rồi em chợt có cơ hội hoàn hảo này để biết con người thật của anh ta trước khi anh ta có thể tạo một bộ mặt giả tạo. Và em cũng không muốn tìm hiểu bộ mặt kia sau đám cưới, khi đã quá muộn để thay đổi điều gì. Nên hãy để em đi với họ trước khi họ có thể lừa dối em.” Tiffany hất cằm ngang bướng. “Và nếu chị không nghĩ đó là một lý do chính đáng thì, quá tệ!”
Anna suy nghĩ thêm một lát rồi nói, “Có vẻ như họ cho rằng quản gia và đầu bếp là một.”
Không ngờ Anna chỉ nhắc nhở nhẹ nàng thay vì tuôn ra một tràng lý luận phản bác, Tiffany nhận ra Anna đang đầu hàng và phá ra cười. “Thế thì sao? Em sẽ thẳng thắn luôn về nhiệm vụ của một quản gia với họ. Này, chị vẫn còn tiền mẹ đưa cho phải không?” Anna gật. “Vậy chị nên đi kiếm một căn phòng như đã định đi, chỉ là, đặt phòng lâu hơn. Chị có thể xem đây là kỳ nghỉ của chị. Em sẽ đến thăm chị ngày mai sau khi đã gửi thư cho mẹ và kể cho chị nghe chuyện này hay ho như thế nào.”
Tiffany ôm Anna và bước ra khỏi khách sạn trước khi Anna kịp đổi ý và đưa ra bất kỳ phản đối nào nữa. Chỉ có một trong hai anh em đứng đợi nàng bên ngoài khách sạn. Nàng mừng vì đó không phải là gã bẳn tính kia.
“Tôi cần xe ngựa để chở hành lý,” nàng nói với Cole. “Nó khá nặng.”
Anh ta nhìn sững nàng không hiểu. Tiffany than thầm. Nàng không thể ra lệnh cho anh ta được. Nàng sẽ phải cẩn thận hơn nếu muốn lừa họ tin nàng là một người hầu.
Cole cười, giải thích, “Ở đây không có xe ngựa đâu thưa cô. John đang đi mượn một cái xe kéo và mua bánh xe mới để thay cái bánh xe bị gãy của chúng tôi. Anh ấy sẽ đón chúng ta ở nhà ga.”
“Tuyệt. Trong thời gian đó anh chỉ cho tôi bưu điện để đánh điện tín được không? Tôi cần báo cho gia đình biết tôi đã đến nơi an toàn.”
“Ở đây không có bưu điện, nhưng có dịch vụ điện tín. Tôi sẽ chỉ cho cô.”
“Cảm ơn anh.”
Chỉ đi bộ một lúc ngược vào con phố để đến nơi. Ít nhất không có người cưỡi ngựa nào ở đó để làm bụi bay mù mịt lên nữa. Anh ta đang dẫn nàng đến Trạm xe Nashart. Và ở dưới biển có dòng chữ nguệch ngoạc, VÀ ĐIỆN TÍN.
“Thật ngạc nhiên, sao đã có đường sắt rồi mà họ không dẹp những bến xe này đi?” Tiffany nhận xét.
“Vì những thị trấn ở phía nam và phía bắc vùng này vẫn chưa có đường ray để đi tàu. Nếu cô không phiền, tôi sẽ đứng đợi ngoài này để canh chừng xem có người nhà Warren ở đây không. Không muốn khơi mào một cuộc đấu súng vì đã nẫng cô từ chúng.”
Câu nói gióng lên hồi chuông báo động trong nàng, nhưng vì anh ta vừa nói vừa cười nên Tiffany quyết định rằng anh ta không nghiêm túc về chuyện đó, và bước vào trạm điện tín một mình.
Nàng hối hả bước đến quầy, nhưng dừng lại khi nhận ra nhân viên điện tín có thể gửi nó cho ba nàng. Chẳng phải mọi người ở trong cái thị trấn nhỏ bé này đều biết nhau sao? Nên nàng soạn một tin nhắn gửi cho R.W ở tại khách sạn Rose đang trọ ở Chicago, và không ký tên. Liệu có bao nhiêu người khách có thể có tên viết tắt như thế ở khách sạn?
Bức điện tín chỉ viết, “Kế hoạch thay đổi. Nói ba là sẽ đến trễ. Sẽ giải thích trong thư sau.”