"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Miller
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Song Of Achilles
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 9 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 90
Cập nhật: 2021-01-12 19:45:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
áng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong tiếng lạch cạch khe khẽ phát ra khi Chiron chuẩn bị bữa điểm tâm. Với tấm nệm rơm đầy đặn lót lưng; Tôi đã có một giấc ngủ sâu ngon lành. Tôi vươn vai, hơi giật mình khi đụng người vào Achilles, kẻ vẫn đang ngủ say cạnh mình. Có gì đó giật mạnh lấy tôi, ngay dưới da, nhưng rồi Chiron giơ một bàn tay lên thay cho lời chào từ phía bên kia hang và tôi ngượng ngùng giơ tay đáp lại, quên bẵng điều đó đi.
Cùng ngày, sau bữa ăn, chúng tôi làm việc vặt cùng Chiron. Toàn là những việc dễ dàng và thú vị: hái quả, bắt cá cho bữa tối, đặt lưới bắt chim cút. Nếu được thì cũng có thể coi chúng là khởi điểm cho việc học chúng tôi. Vì Chiron thích dạy bảo bằng những thời cơ thích hợp hơn là bài học cố định. Khi đàn dê thơ thẩn trên những rặng núi đổ bệnh, chúng tôi học cách chế thuốc xổ cho những cái dạ dày hỏng của chúng, và một khi chúng đã khỏe lại thì là cách chế thuốc đắp phòng chống ký sinh vật hút máu. Khi tôi ngã xuống khe núi, gãy xương tay và rách đầu gối, chúng tôi học cách bó xương gãy bằng nẹp, rửa sạch vết thương và dùng loại thảo mộc nào để chống nhiễm trùng.
Trong một chuyến đi săn nọ, sau chúng tôi vô tình xua một con corncrake khỏi tổ của nó, ông ấy dạy chúng tôi cách di chuyển lặng lẽ và làm thế nào để đọc vị những dấu vết hỗn loạn. Khi đã tìm được con thú rồi thì là cách giương cung hoặc ná tốt nhất để cái chết đến nhanh chóng.
Khi chúng tôi khát và không có túi nước, ông ấy sẽ dạy cho chúng tôi về những loại cây rễ đọng nước. Khi cây thanh lương trà nào đó đổ, chúng tôi học nghề mộc, bóc vỏ cây, phủ cát và bào phần gỗ còn lại. Tôi làm thân rìu, còn Alchilles làm giáo mác; Chiron bảo chúng tôi sẽ sớm học rèn phần lưỡi cho những công cụ này.
Mỗi sáng và tối chúng tôi phụ nấu nướng, đánh sữa dê béo để làm da ua và phô mai, làm sạch cá. Trước kia vì là hoàng tử chúng tôi không được phép làm mấy chuyện này, thành ra hai đứa vô cùng hăm hở thực hành. Làm theo hướng dẫn của Chiron, chúng tôi sửng sốt nhìn bơ thành hình trước mắt mình, cách trứng chim trĩ kêu xèo xèo và đặc lại trên những tảng đá hơ lửa.
Sau một tháng, vào bữa sáng, Chiron hỏi chúng tôi còn muốn học gì nữa. “Những thứ đó ạ.” Tôi chỉ vào những dụng cụ trên tường mà ông đã bảo rằng, để phẫu thuật. Ông ấy mang từng cái một xuống cho chúng tôi.
“Cẩn thận đấy. Phần lưỡi rất bén. Chúng ta sẽ dùng nó khi cần phải cắt phần thịt đã thối rữa. Đè lên phần da quanh vết thương, và ta sẽ nghe một tiếng kêu tanh tách.”
Rồi ông dạy chúng tôi cách lần ra khung xương trên cơ thể của mình, bàn tay chạy dọc cột sống nhấp nhô của nhau. Ông dùng những ngón tay chỉ dạy lục phủ ngũ tạng nằm đâu dưới lớp da.
“Bất cứ chỗ nào trong số này bị thương đều có thể gây chết người. Nhưng cái chết đến nhanh nhất ở điểm này.” Tay ông gõ lên điểm hơi lõm trên thái dương Achilles. Đấy là nơi mạng sống của Achilles được bảo vệ một cách yếu ớt, và thấy nó bị chạm vào khiến tôi rùng mình. Tôi mừng vì rồi chúng tôi chuyển qua nói về những thứ khác.
Đêm đêm chúng tôi nằm trên thảm cỏ mềm mại ngoài hang, và Chiron chỉ cho chúng tôi các chòm sao, kể về sự tích của chúng – Andromeda, co mình trước hàm quái vật biển, và Perseus tự tin giải cứu nàng; chú ngựa bất tử Pegasus, đôi cánh giương cao, sinh ra từ cái cổ không đầu của Medusa. Ông ấy cũng kể cho chúng tôi về Hercules, những chiến công của y, và cơn điên đã choán ngự y.
Khi bị thứ đó chiếm lĩnh, y đã không nhận ra vợ con mình và tưởng họ là kẻ thù nên đã giết chết họ.
Achilles hỏi, “Làm sao y có thể không nhận ra vợ mình?”
“Đấy là bản chất của sự điên loạn,” Chiron bảo. Giọng ông ấy trầm lặng hơn lệ thường. Tôi nhớ ra ông từng biết người kia. Từng biết người vợ ấy.
“Nhưng sao cơn điên lại ập đến?”
“Thần linh muốn trừng phạt y,” Chiron trả lời.
Achilles sốt ruột lắc đầu. “Nhưng trừng phạt kiểu đó thì bà ấy lãnh phần nặng hơn. Họ thật không công bằng.”
“Achilles, làm gì có luật lệ nào bảo thánh thần phải công minh,” Chiron đáp. “Và nói cho cùng thì có lẽ việc người kia ra đi, bỏ lại ta một mình trên thế gian này còn gây đau đớn hơn nhiều. Con không nghĩ vậy sao?”
“Có lẽ thế thật,” Achilles thừa nhận.
Tôi lắng nghe và không nói gì cả. Đôi mắt Achilles sáng rực trong ánh lửa, bóng tối bập bùng đẽo gọt gương mặt cậu một cách sắc nét. Tôi tự bảo mình rằng dù trong bóng đêm hay đã bị che đậy tôi cũng sẽ nhận ra nó. Thậm chí trong điên loạn tôi cũng sẽ nhận ra nó.
“Nào,” Chiron bảo. “Ta đã kể với các con huyền thoại về Aesclepius, và làm thế nào ông ta biết được bí mật của việc chữa trị chưa nhỉ?”
Ông ấy kể rồi, nhưng chúng tôi vẫn muốn nghe lại câu chuyện về việc người anh hùng, con trai của Apollo, đã tha mạng cho một con rắn. Để trả ơn, con rắn đã liếm sạch tai anh ta để anh ấy có thể nghe ả thì thầm bí mật của thảo mộc với mình.
“Nhưng thầy mới là kẻ thực sự dạy anh ta chữa bệnh mà,” Achilles bảo.
“Đúng thế.”
“Thầy không bực vì con rắn nhận hết công sức sao ạ?”
Hàm răng của Chiron hiện ra giữa chòm râu đen. “Không, Achilles. Ta không phiền gì cả.”
Sau đó Achilles chơi đàn lia còn Chiron và tôi làm thính giả. Đàn lia của mẹ tôi. Cậu ta đã mang nó theo.
“Tớ ước gì mình đã biết,” Tôi nói vào ngày đầu tiên, khi cậu ta khoe nó với tôi. “Suýt nữa tớ đã không tới vì không muốn bỏ nó lại.”
Cậu ta mỉm cười. “Giờ tớ đã biết làm thế nào để bắt cậu đi theo tớ khắp nơi rồi nhé.” Mặt trời chìm dần dưới đỉnh Pelion, và chúng tôi hạnh phúc. *
Trên núi Pelion thời gian qua nhanh, ngày trôi qua ngày trong cảnh điền viên. Giờ đây những sáng chúng tôi tỉnh dậy tiết trời lạnh lẽo, và hơi ấm chỉ miễn cưỡng hiện diện trong ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua những tầng lá chết. Chiron cho chúng tôi mặc lông thú, và treo da động vật trên lối ra vào hang để giữ ấm. Ban ngày chúng tôi nhặt củi để sưởi ấm trong đông, hoặc ướp muối bảo quản đồ ăn. Chiron bảo thú vật vẫn chưa đi ngủ đông hẳn, nhưng sắp rồi. Sáng sáng, chúng tôi ồ à trước những chiếc lá đông cứng. Chúng tôi biết về tuyết qua những người hát rong và những câu chuyện; nhưng chưa bao giờ được thấy chúng.
Một sáng nọ, khi tôi tỉnh dậy thì đã không thấy Chiron. Điều đó cũng là bình thường. ông ta thường dậy trước chúng tôi, vắt sữa dê hoặc đi hái trái cây cho bữa sáng. Tôi ra khỏi hang để yên cho Achilles ngủ, và ngồi đợi Chiron trong khoảng rừng trống. Tro tàn của ngọn lửa từ đêm qua trắng bệch và lạnh lẽo. Tôi dùng một cái que lười nhác chọc nó, lắng nghe rừng cây xung quanh mình. Chim cút thì thầm dưới bụi rậm, bồ câu rền rĩ cất tiếng kêu. Tôi nghe có tiếng sột soạt trên mặt đất, hoặc là gió hoặc là sức nặng của một con thú hoang bất cẩn. Tôi toan đi lấy thêm củi và nhóm lửa lại.
Sự khác lạ bắt đầu bằng cảm giác kiến bò trên da tôi. Đầu tiên là chim cút bặt tiếng, rồi đến bồ câu. Lá cây tĩnh lặng, gió ngừng thổi, động vật ngừng di chuyển dưới bụi rậm. Gần như là tĩnh lặng đến ngừng thở. Như một con thỏ dưới bóng diều hâu. Tôi có thể cảm thấy mạch đập nổi lên dưới da mình.
Tôi tự nhắc mình rằng đôi khi Chiron làm những phép màu nho nhỏ, mánh khóe của thần thánh, như làm ấm nước hay xoa dịu động vật.
“Chiron ơi?” Tôi gọi. Giọng của tôi ngập ngừng, yếu ớt. “Chiron?” “Không phải Chiron.”
Tôi quay lại. Thetis đứng bên rìa khoảnh đất, da trắng bệch và tóc đen sáng rực như một vạch sáng. Váy của bà ôm chặt lấy thân thể bà ta và sáng lung linh tựa vảy cá. Hơi thở ứ nghẹn trong cổ họng của tôi.
“Ngươi không nên ở đây,” bà ta bảo. Tiếng kèn kẹt của rặng đá lởm chởm đâm lên thân tàu.
Bà ta bước lên phía trước, và cỏ dường như héo quắt dưới chân bà ấy. Bà ấy là nữ thần biển, và những thứ trên mặt đất không ưa bà.
“Cháu xin lỗi,” tôi cố bảo, giọng của tôi như lá khô lạch xạch trong cổ họng.
“Ta đã cảnh báo ngươi,” bà ta bảo. Màn đêm trong mắt bà dường như thấm vào người tôi, bóp nghẹt cổ họng của tôi. Dù có dám thét lên thì tôi cũng không thể phát thành tiếng.
Có tiếng động phát ra phía sau lưng tôi, và rồi giọng của Chiron cất lên, ngân vang giữa sự tĩnh lặng. “Xin chào Thetis.”
Cả người tôi ấm dần lên, hơi thở cũng quay trở lại. Tôi gần như chạy tới bên ông. Nhưng cái nhìn xoáy của bà ta cắm chặt tôi tại chỗ, không thể cử động. Tôi dám chắc nếu muốn bà ấy có thể chộp lấy tôi ngay.
“Cô đang làm thằng bé sợ đấy,” Chiron bảo.
“Nó không thuộc về nơi này,” bà ta nói. Môi bà đỏ như máu mới đổ.
Bàn tay Chiron đặt vững trên vai tôi. “Patroclus,” ông bảo. “Về hang đi. Ta sẽ nói chuyện với con sau.”
Tôi loạng choạng đứng lên, và làm theo.
“Nhân mã, ông đã sống cùng bọn phàm tục quá lâu rồi.” Tôi nghe bà ta bảo trước khi đóng lớp da thú lại sau lưng. Tôi tựa người vào tường hang, cổ họng có vị lờ lợ và đau buốt.
“Achilles,” tôi gọi.
Cậu ta mở mắt, và trước khi tôi có thể nói tiếp cậu ta đã đến bên cạnh tôi.
“Cậu ổn chứ?”
“Mẹ cậu đang ở đây,” tôi nói.
Tôi có thể thấy cơ bắp của cậu ta siết lại dưới làn da. “Bà ấy có làm cậu đau không?”
Tôi lắc đầu. Tôi không bổ sung rằng mình nghĩ bà ta muốn làm thế. Rằng nếu Chiron không đến chắc bà ta đã làm thế.
“Tớ phải đi đây,” cậu ta bảo. Những mảnh da thú thì thầm với nhau khi rẽ lối cho cậu ấy đi, rồi đóng kín trở lại.
Tôi không thể nghe mọi người đã nói những gì ngoài mảnh đất trống. Họ thấp giọng, hoặc có lẽ đã đi chỗ khác để bàn chuyện. Tôi ngồi chờ, vẽ xoắn ốc trên sàn đầy đất. Tôi không còn lo lắng mấy cho bản thân nữa. Chiron muốn giữ tôi lại, và ông cao tuổi hơn bà ta. Khi thần linh còn nằm trong nôi, khi bà ta chỉ là một quả trứng trong lòng đại dương thì ông ấy đã trưởng thành. Nhưng còn có gì đó khác, khó để định nghĩa hơn. Một sự mất mát, hay bị hạ thấp, mà tôi sợ sẽ bị mang đến bởi sự hiện diện của bà ta.
Khi trời gần trưa họ mới quay lại. Tôi đưa mắt nhìn Achilles trước, nhìn xuyên qua đôi mắt, khuôn miệng của cậu ấy. Tôi không tìm thấy gì ngoài một nét phảng phất ngờ ngợ của sự mệt mỏi. Cậu ta quẳng mình xuống ổ nệm rơm cạnh người tôi. “Đói quá đi,” cậu ấy bảo.
“Cũng phải thôi,” Chiron bảo. “Hẳn là đã qua giờ ăn trưa rồi.” Ông ấy đã chuẩn bị sẵn thức ăn cho chúng tôi, tuồn vào trong hang một cách dễ dàng uyển chuyển mặc cho kích thước của mình.
Achilles quay sang tôi. “Không có gì đâu,” cậu ấy bảo. “Mẹ tớ chỉ muốn nói chuyện với tớ thôi. Xem xem tớ thế nào.”
“Cô ta sẽ còn đến nói chuyện với trò ấy nữa,” Chiron bảo. Và dường như vì biết tôi đang nghĩ gì nên ông ấy thêm vào, “Theo đúng mực thôi. Cô ta là mẹ của trò ấy.”
Tôi nghĩ, nhưng trên hết bà ấy vẫn là thần linh.
Dù thế nhưng nỗi sợ của tôi dịu đi dần trong khi ăn. Tôi đã có phần lo âu rằng có thể bà ta sẽ kể cho Chiron cái ngày bên bờ biển, nhưng ông ấy không có phản ứng khác lạ nào với cả hai chúng tôi, và Achilles vẫn hành động như bình thường. Tôi về giường, nếu không phải trong bình thản thì cũng là với cảm giác yên lòng.
Sau này, bà ta tới thường xuyên hơn đúng như theo Chiron nói. Tôi đã học cách lắng nghe dấu hiệu của việc đó – Một sự lặng lẽ như bức màn phủ xuống – và biết sẽ phải xích lại gần hang hoặc Chiron. Việc xâm phạm không tái diễn quá nhiều lần, và tôi tự nhủ mình không ghen tị gì với bà. Nhưng tôi luôn mừng mỗi khi bà ấy đã rời đi.
*
Đông về, và dòng sông đóng băng. Achilles và tôi đánh bạo đi lên đó, lòng bàn chân trơn trượt. Sau này, chúng tôi đục những vòng tròn trong đấy và thả dây câu cá. Đấy là loại thịt tươi duy nhất chúng tôi có thể có, cánh rừng chẳng còn gì ngoài chuột và chồn mactet thỉnh thoảng chạy ngang.
Tuyết đổ, đến hệt như Chiron đã bảo. Chúng tôi nằm trên thềm đất và để những bông tuyết phủ lên người, dùng hơi thở thổi chúng cho đến khi chúng tan chảy. Chúng tôi không có ủng, không có áo choàng trừ bộ lông thú Chiron cho và mừng vì hơi ấm trong hang. Ngay cả Chiron cũng mặc một cái áo rộng xù xì mà ông bảo là khâu lại từ những bộ da gấu.
Chúng tôi đếm ngày từ sau đợt tuyết đổ đầu tiên, đánh dấu chúng bằng những đường dài trên một tảng đá. “Khi các con đã chạm đến mức năm mươi,” Chiron bảo, “băng trên mặt sông sẽ bắt đầu nứt ra.” Bình minh ngày thứ năm mươi chúng tôi nghe thấy nó, một tiếng động lạ, tựa như thân cây đổ sầm. Một vết rạn đã tách mặt đông cứng ra gần như từ bờ này sang bờ khác. “Giờ thì mùa xuân sẽ sớm đến thôi”, Chiron bảo.
Không lâu sau đó cỏ mọc trở lại, những chú sóc trong hang gầy gò hốc hác đến đáng sợ. Chúng tôi lần theo chúng, ăn bữa sáng trong bầu không khí mùa xuân mới mẻ gột rửa mọi thứ. Và một trong những buổi sáng đó Achilles đã hỏi liệu Chiron có thể dạy chúng tôi cách chiến đấu không.
Tôi không biết điều gì đã khiến cậu ta nghĩ đến nó vào lúc ấy. Có lẽ là một mùa đông bị giam hãm trong nhà với không đủ sự vận động, hoặc vì cuộc viếng thăm của mẹ cậu từ tuần trước. Có lẽ cả hai đều không phải.
Thầy sẽ dạy chúng con cách chiến đấu chứ?
Một khoảng lặng ngắn đến độ tôi suýt nghĩ là mình tưởng tượng trôi qua, trước khi Chiron trả lời, “Nếu con muốn thế thì ta sẽ dạy con.”
Sau đó cùng ngày, Chiron đưa chúng tôi đến một khoảng đất trống cao ráo trên ngọn núi. Ông mang theo những cây thương và hai thanh kiếm loại dùng để tập luyện, lấy từ cái kho đặt trong góc nào đó của hang. Ông ấy yêu cầu chúng tôi thực hành những buổi luyện tập từng học. Tôi chậm chạp diễn lại những cú chặn, tấn công và động tác chân từng rèn luyện ở Phthia. Bên cạnh tôi, ngay ở góc nhìn nơi khóe mắt, tứ chi của Achilles nhòe đi và giáng xuống. Chiron có cầm theo một cây quyền trượng đầu bịt đồng và thỉnh thoảng ông lại thọc nó về phía chúng tôi, dùng nó để thăm dò và thử phản ứng của chúng tôi.
Việc đó diễn ra trong một khoảng thời gian dường như kéo dài đến vô tận, cho đến khi hai cánh tay của tôi nhức nhối chỉ với việc nâng và chĩa mũi kiếm. Cuối cùng thì Chiron cũng báo hiệu ngừng lại. Chúng tôi tu ừng ực nước trong túi da và nằm ngửa trên thảm cỏ. Lồng ngực của tôi nặng trĩu. Achilles vẫn bình thường.
Chiron lặng lẽ đứng trước chúng tôi.
“Thế nào ạ, thầy thấy sao?” Achilles háo hức hỏi, và tôi nhớ ra Chiron chỉ mới là người thứ tư xem cậu ta chiến đấu.
Tôi không biết mình đã đoán vị nhân mã sẽ nói gì. Nhưng chắc chắn đó không phải là những gì xảy ra tiếp theo.
“Ta đã không còn gì để dạy con nữa. Con biết tất cả những gì Heracles từng biết và còn hơn thế nữa. Con là chiến binh xuất sắc nhất của thế hệ này và cả mọi thế hệ trước đó.”
Hai má Achilles bắt đầu đỏ lựng. Tôi không biết là vì cậu ta hài lòng, xấu hổ hay cả hai.
“Người người sẽ nghe danh kỹ năng của con, và khi chiến tranh đến họ sẽ muốn có con trong hàng ngũ chiến đấu của mình.” Ông ngừng lại. “Con sẽ đáp lại họ thế nào?”
“Con không biết,” Achilles bảo.
“Giờ thì không sao, nhưng sau này con không thể chỉ trả lời thế thôi là xong,” Chiron nói.
Sự im lặng đổ xuống, và tôi cảm thấy bầu không khí trở nên căng thẳng xung quanh chúng tôi.
Khuôn mặt Achilles trở nên nghiêm nghị và khó xử kể từ lần đầu tiên chúng tôi đến đây.
“Còn con thì sao ạ?” Tôi hỏi.
Đôi mắt sẫm màu của Chiron chuyển qua nhìn sang tôi. “Việc chiến đấu sẽ không bao giờ mang lại danh vọng cho con. Con có ngạc nhiên khi nghe điều đó không?”
Giọng của ông như đang nói về một điều hiển nhiên, và vì thế mà bằng cách nào đó đã xoa dịu sự nhức nhối nó gây ra.
“Dạ không,” tôi thực thà đáp.
“Thế nhưng việc trở thành một chiến binh hạng khá cũng không phải là quá sức đối với con. Con có muốn học cách làm thế không?”
Tôi nghĩ về cặp mắt đờ đẫn của thằng bé nọ, máu của nó thấm vào nền đất nhanh đến mức nào. Tôi nghĩ về Achilles, chiến binh xuất sắc nhất trong thế hệ của cậu ta. Tôi nghĩ về Thetis, kẻ nếu có thể thì sẽ đoạt cậu ta khỏi tay tôi.
“Không ạ,” tôi bảo.
Và đến đó thì bài học về chiến đấu của chúng tôi kết thúc.
*
Xuân chuyển sang hạ, khu rừng trở nên rậm rạp và ấm áp, căng nhựa với những trò chơi và trái cây. Achilles bước qua tuổi mười bốn, và những người đưa tin chuyển quà của Peleus cho cậu ta. Thực lạ khi thấy họ ở đây, trong bộ đồng phục mang màu sắc của cung điện. Tôi nhìn ánh mắt của họ thoáng lướt qua tôi, qua Achilles, và qua Chiron là chủ yếu. Chuyện phiếm rất được ưa chuộng chốn cung điện, và khi trở về những người này sẽ được tiếp đón hệt như vua chúa. Tôi mừng khi thấy họ ra đi với những chiếc hòm trống trên vai.
Chúng tôi hoan nghênh những món quà – dây đàn lia mới và tunic sạch, được xe lại từ loại lông cừu thượng đẳng. Thậm chí có cả một cây cung mới, và những mũi tên đầu bọc sắt. Chúng tôi lướt ngón tay trên lớp kim loại, phần đầu nhọn hoắt sẽ hạ gục nguồn cung thực phẩm cho những ngày sắp tới của chúng tôi.
Những thứ khác thì ít hữu dụng hơn – những chiếc áo choàng dát vàng nặng nề sẽ tố cáo sự hiện diện của người mặc từ khoảng cách năm mươi bước chân, và một chiếc dây thắt lưng khảm đá quý quá nặng nề để đeo trong bất cứ trường hợp thiết thực nào. Ngoài ra còn có cả một chiếc khăn choàng ngựa được phủ kín với các mũi thêu, dùng để tô điểm cho vật cưỡi của một hoàng tử.
“Ta hi vọng cái đó không phải dành cho ta,” Chiron nói, nhướng một bên chân mày. Chúng tôi xé nó ra để làm gạc, băng cứu thương và vải cọ rửa; chất liệu vải thô vô cùng lý tưởng để chùi đi đất cứng và thức ăn.
Chiều hôm đó, chúng tôi nằm trên thảm cỏ trước cửa hang. “Chúng ta đến đây được gần một năm rồi,” Achilles bảo. Gió thổi hiu hiu, mát rượi trên da dẻ chúng tôi.
“Tớ không hề cảm giác được đã lâu đến vậy,” tôi trả lời. Tôi mơ mơ màng màng, mắt đờ đẫn nhìn sắc xanh bao phủ cả bầu trời chiều.
“Cậu có nhớ hoàng cung không?”
Tôi nghĩ đến những món quà từ phụ vương của cậu, những người hầu và ánh mắt của họ, những lời thì thầm buôn chuyện họ sẽ mang về lại cung điện.
“Không,” tôi bảo.
“Tớ cũng vậy,” cậu ta bảo. “Tớ những tưởng mình sẽ nhớ nơi đó, nhưng không.”
Ngày qua, tháng chuyển, và rồi hai năm trôi qua.
Bài Ca Của Achilles Bài Ca Của Achilles - Madeline Miller Bài Ca Của Achilles