One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Nhiệm Vụ Bí Mật
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 8: Nhiệm vụ bí mật
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
Ông lão đó hết ngồi bên trái lại chuyển sang bên phải. Diệp Phàm cũng là một cao thủ cờ tướng, tuy lúc mới học lớp năm nhưng đã từng giành được giải nhất lứa tuổi thiếu nhi trong giải thi đấu trên huyện nên không kìm đuợc lòng hiếu kì đi tới, sau đó mới quen biết lão đạo sĩ họ Phí.
Hơn nữa có lần khi tới tìm chỗ Phí lão đầu chơi vô tình thấy ông ta vận khí dùng chân đạp vỡ ba viên gạch xanh chồng lên nhau. Hắn tức thì giật mình kinh hãi, lập tức chạy tới quỳ xuống khăng khăng xin bái làm sư phụ.
Từ đó, mỗi khi có thời gian rảnh liền cùng lão Phí luyện tập - Thuật dưỡng sinh- gì đó, nghe lão nói đây là một loại thuật dưỡng sinh, tên thường gọi là khí công, có thể đả thông kinh mạch, bồi bổ cơ bắp. Đương nhiên là không được giống như thần công biểu diễn trong ti vi, chỉ ích lợi điều dưỡng xương cốt cơ thể.
Luyện đến cực hạn một chân có thể đạp vỡ mười viên gạch chồng lên nhau. Nghe Phí lão đầu nói sư phụ của ông ta năm đó có thể đánh vỡ cả tảng đá. Diệp Phàm luyện mười năm, đương nhiên không thể nổi giận phun ra sát khí nội gia của cao thủ võ lâm, sức mạnh phá bia vỡ đá cũng không nhưng nhắm mắt vận khí đập xuống cũng có thể đạp vỡ một viên gạch, cảm giác lúc ấy chân cứng như gỗ.
Diệp Phàm có thể làm được như vậy cũng hài lòng rồi, dựa vào thân thủ ở trường học có thể một mình đánh gục năm tên côn đồ.
Hơn nữa lão Phí còn là một thầy lang ẩn dật, nghe ông ấy nói là nghề gia truyền. Diệp Phàm tận mắt chứng kiến một bệnh nhân bị bệnh viện phán phải chết đã được ông chữa trị khỏi, sống thêm mấy năm nữa.
Cho nên mười năm nay hắn cũng học được khá nhiều y thuật của lão Phí, kỳ thực là mấy phương thuốc.
Ba người ăn một bữa cơm trưa thịnh soạn. Đừng tưởng Lưu Trì gầy yếu, trắng trẻo, gã uống rượu như một cái hũ chìm, một mình uống hết tám chai bia loại hơn 1 tệ. Vì muốn mua chuộc tình cảm, Diệp Phàm cũng chiều gã tận hứng.
Hai người cuối cùng uống hết cả một két bia, phải biết rằng một két bia thời đó là 24 chai, hơn nữa còn là loại 640 ml. Xui xẻo nữa là lát sau lại gặp phải một toán làm ở Ban dân số và kế hoạch hóa gia đình của thị trấn Lâm Tuyền cũng đến quán Xuân Hương ăn cơm, tất cả tiến lên chúc rượu tổ trưởng Diệp Phàm, kết quả là cả tiền rượu bên bàn bọn họ cũng tính lên người của hắn. Cuối cùng khi hai người lảo đảo rời khỏi quán cơm thì kinh phí hoạt động lập tức giảm bớt 300 tệ, đó còn là nhờ bà chủ quán cơm Phạm Xuân Hương nể mặt Lý Xuân Thủy chỉ thu có 8 phần, bằng không áng chừng phải mất đến 400 tệ.
Diệp Phàm cũng đau lòng lắm, phải biết rằng một tháng lương của bí thư Tần cũng không quá 300 đồng. Chưa đến ngày 15 nên bản thân Diệp Phàm vẫn chưa biết mức lương của hắn, nhưng chắc cũng không hơn 250 đồng.
Bữa cơm này chẳng khác nào nhét toàn bộ một tháng tiền lương của bí thư Tần vào trong bụng. Hắn vốn định ra phố mua một ít đồ chuẩn bị mang tới đập Thiên Thủy nhưng sau khi quay về nhà khách, trong người cũng có chút hơi men nên liền lăn quay ra ngủ.
Vì Tần bí thư bảo Diệp Phàm chuẩn bị một chút để ngày mai xuất hành cho nên buổi chiều cũng không có việc gì, Diệp Phàm cũng yên tâm ngủ một giấc. Khi tỉnh dậy đã gần 5 giờ, vừa xuống lầu thì gặp một người trung niên mập mạp đang nói chuyện phiếm với chủ nhiệm Trần trong sảnh của Nhà khách.
Diệp Phàm cảm thấy tựa như đã gặp người này ở chỗ nào đó nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
- Diệp tổ trưởng, vị này là phó chủ nhiệm Lý Hiên Thạch của bên Ban dân số và kế hoạch hóa gia đình.
Chủ nhiệm Trần nhiệt tình chào hỏi.
- A! Tôi nhớ ra rồi. Xin chào chủ nhiệm Lý, buổi trưa bị anh chuốc rượu say mèm, suýt nữa thì không dậy nổi.
Diệp Phàm vội vàng chào hỏi, mình vừa đến thị trấn Lâm Tuyền cũng giống như một người mù, quen biết thêm mấy người bạn vẫn tốt hơn. Tục ngữ nói nhiều bạn bè thì đường đi sẽ thuận lợi, nơi quan trường càng phải học điều này.
- Ha ha! Tửu lượng của tổ trưởng Diệp rất khá, chúng tôi không thể so sánh với lớp người trẻ tuổi như anh được.
Phó chủ nhiệm Lý nhận điếu thuốc Diệp Phàm mời xong cũng mỉm cười nói đùa, nhìn nhìn trời rồi nói:
- Anh bạn Diệp, buổi trưa làm khách của anh, buổi tối thì tôi làm chủ, chúng ta lại uống thêm mấy chén.
- Vậy cũng được! Chủ nhiệm Lý mời khách thì tất nhiên tôi phải uống.
Diệp Phàm đương nhiên không từ chối.
- Chủ nhiệm Trần, cùng đi được không?
Lý Hiên Thạch liếc mắt nhìn Trần Chân Minh cười hỏi.
- Không được, các ông từ từ uống đi, buổi tối tôi còn có chút chuyện, bà xã gọi về nhà.
Chủ nhiệm Trần mỉm cười đáp.
Hai người đến một quán cơm trong trấn tên là Bách Vị Các, được xây bên dòng suối Lâm Tuyền. Diệp Phàm tán thưởng:
- Một nơi thật thanh nhã, chủ nhiệm Lý, quán cơm này tên là Bách Vị Các thì chắc hẳn là có chút lai lịch?
- Cuộc sống trăm vị, món ăn giống như cuộc đời! Chủ yếu là ở đây yên tĩnh.
Chủ nhiệm Lý mỉm cười dẫn Diệp Phàm vào quán.
- Ồ! Bí thư Thái, ngài cũng tới đây ăn cơm sao! Thật đúng lúc, ăn cùng đi.
Ánh mắt của Lý phó chủ nhiệm đột nhiên sáng rực lên giống như thủy tinh phản xạ ánh mặt trời, thân hình thoáng cái liền khom xuống tiến lên mời thuốc chào hỏi.
- Ừ!- Phó Bí thư đảng ủy trấn Lâm Tuyền Thái Đại Giang nhàn nhạt hừ một tiếng nhìn quét qua Diệp Phàm, trong ánh mắt giống như có gì nghi vấn.
- Xin chào Bí thư Thái, tôi là Diệp Phàm vừa mới được phân bổ tới.
Diệp Phàm mỉm cười, vội vàng bước lên trước chào hỏi, phải biết rằng Thái Đại Giang là nhân vật xếp thứ ba ở trấn Lâm Tuyền sau Bí thư và Chủ tịch thị trấn. Hiện giờ Chủ tịch thị trấn Ngô đã treo cổ, lão mơ hồ bốc mùi muốn tranh giành. Diệp Phàm mặc dù là một người trẻ tuổi nhưng cũng tìm hiểu sơ qua một chút về tình hình thị trấn Lâm Tuyền.
- À! Cậu chính là Diệp Phàm, tổ trưởng tổ công tác thường trú thôn đập Thiên Thủy! Tốt lắm! Chàng trai trẻ.
Thái Đại Giang nặn ra một nụ cười ít khi có rồi gật gật đầu.
Ba người lên lầu hai, bước vào một phòng riêng trông ra con suối. Trang bị trong phòng không tệ lắm, sàn nhà lát đá tấm, vách tường được quét sơn trắng tinh trông sạch sẽ tự nhiên, mở cửa sổ ra nghe thấy tiếng suối chảy rì rào rất là thoải mái.
Món ăn thật sự toàn là đặc sản địa phương, thịt lợn rừng kho tàu, gà rừng xé phay, lại còn cả một con tê tê…
Diệp Phàm cuối cùng cũng hiểu ý tứ của “ Bách vị”.
Rượu qua ba tuần, món ăn cũng qua năm vị, mọi người đã uống đến mức ngà ngà rồi. Máy nhắn tin của Lý Hiên Thạch đột nhiên kêu lên.
- Bí thư Thái, anh bạn Diệp, tôi phải xuống lầu gọi điện thoại, mọi người cứ từ từ uống tiếp.
Phó chủ nhiệm Lý lộc cộc đi xuống lầu, trong phòng chỉ còn lại Diệp Phàm và Thái Đại Giang.
Sau mấy câu tán gẫu, Thái Đại Giang thân mật vỗ vỗ lên vai Diệp Phàm giống như bề trên quan tâm đến bề dưới nói:
- Tiểu Diệp à! Ngày mai cậu phải xuống đập Thiên Thủy rồi, những gì cần chuẩn bị thì buổi tối nhất định phải mua đầy đủ hết, bằng không đến đó thì không mua được mà quay về một chuyến thì không dễ đâu.
- Cám ơn Bí thư Thái quan tâm, tôi sẽ mua đủ- Diệp Phàm nói, khá cảm động.
- Này! Tiểu Diệp, còn có chuyện này cậu cần phải chú ý. Lần này thị trấn bổ nhiệm cậu làm tổ trưởng tổ công tác thường trú thôn đập Thiên Thủy thật ra là còn có một nhiệm vụ bí mật. Đó chính là nhân tiện ngầm tìm hiểu chuyện có liên quan đến Chủ tịch thị trần Ngô ở đập Thiên Thủy. Bởi vì chuyện này khá là tế nhị, cậu chỉ tìm hiểu chứ không phải là đi điều tra gì đó. Ha ha, chúng ta không phải là nhân viên công an cho nên cậu cũng không phải căng thẳng quá mức. Nhưng chuyện này cậu cần phải giữ bí mật, tìm hiểu được gì thì cậu báo cáo trực tiếp cho tôi, đừng nói linh tinh, chủ yếu là sợ làm cho người khác hiểu lầm.
Thái Đại Giang đột nhiên hạ thấp giọng, vẻ mặt nghiêm túc.
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử