For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7:Tao Không Tin Không Bắt Được Mày!
ôi có một tật xấu, cho dù không có tiền cũng sẽ sống sang trọng lịch sự một chút, không nỡ ngược đãi bản thân.”
Đến trước một căn nhà trọ, Hàn Đông nói: “Tới rồi.”
“Ái chà, nơi này cũng không tệ lắm nhỉ.” Lý Thượng gắng gượng nói: “Đường đi rất tốt, nhà cũng khá mới.”
Hàn Đông cười ha ha: “Tôi có một tật xấu, cho dù không có tiền cũng sẽ sống sang trọng lịch sự một chút, không nỡ ngược đãi bản thân.”
Lý Thượng đi lên mới phát hiện, căn phòng một trăm mét vuông lại bị chia làm mười gian phòng nhỏ, đó là còn chưa bao gồm nhà vệ sinh với phòng bếp. Hàn Đông ở một gian, nói trắng ra là phòng tập thể cho thuê, so với tầng hầm chỉ tốt hơn một chút mà thôi.
“Vào đi.” Hàn Đông mở cửa cho Lý Thượng.
Lý Thượng sững sờ tại chỗ, cả phòng đã không còn có thể dùng một từ “loạn” đơn giản để hình dung, cơ hồ toàn bộ đồ đạc đều bày hết trên mặt đất. Bao nhựa, báo và tạp chí, chai bình lọ, quần áo, đồ ăn vặt… Còn có chỗ đặt chân vào sao?
“Buổi sáng đi gấp quá, không kịp dọn dẹp.” Hàn Đông nói: “Tìm đại một chỗ ngồi đi.”
Lý Thượng nhìn bốn phía, một cái ghế cũng không có, làm sao ngồi?
Hàn Đông nhặt lên một miếng cao su trong cái đống rách nát dưới sàn, chu mỏ thổi phù phù vài cái, một cái ghế hơi lập tức xuất hiện.
Lý Thượng lại hỏi: “Buổi tối anh ngủ như thế nào? Nằm trên đất hả?”
“Không phải có giường sao?”
Hàn Đông lại thổi phù phù một trận, một cái nệm hơi ra đời, lại thổi vài cái, ra được một cái gối.
Lý Thượng nuốt nước bọt: “Đừng nói máy tính của anh cũng là đồ hơi nha?”
Hàn Đông ném cho hắn một cái liếc mắt: “Ờ, ngay cả tôi cũng là đồ hơi đó.”
Lý Thượng tiện tay mở vi tính, bởi vì tốc độ khởi động máy chậm, hắn trong lúc chờ lại cẩn thận đánh giá xung quanh một phen. Ngay cả một món đồ bình thường dùng trong nhà cũng không có, trừ bỏ đồ hơi ra còn có đồ gấp, ngoại trừ nhựa thì là cao su. Hơn mười phút trôi qua, nhìn lên màn hình máy tính, còn chưa khởi động xong.
Lạy hồn… Lý Thượng thổn thức không thôi, sống như vầy còn dám nói là sang trọng lịch sự? Vậy nếu tùy tiện một chút, thì chẳng phải là sống trong hố phân luôn rồi sao?
“Phòng này của tôi ngoại trừ cách âm không tốt, mấy cái khác cũng không tệ.” Hàn Đông cảm thấy đã thoả mãn.
Lý Thượng hỏi: “Cách âm không tốt cỡ nào?”
Mới vừa hỏi xong, căn phòng cách ba bức tường vọng qua một tiếng: “Mười phòng tụi tôi dùng chung một cái đồng hồ báo thức.”
Lý Thượng: “…”
Hàn Đông di chuyển con chuột: “Cho cậu xem mấy phim tôi đã đóng nè, trước tiên xem cái này đi, cảnh của tôi vào hơn phút thứ 11 một chút.” Nói xong kéo chuột click tới phút thứ 10.
Lý Thượng đặc biệt chờ mong, kết quả tới phút thứ 12, Hàn Đông hỏi hắn: “Thấy không?”
“Ể?” Lý Thượng chớp mắt mấy cái: “Xuất hiện rồi hả? Tôi không chú ý lắm!”
“Cảnh rõ ràng như vậy cậu còn không thấy? Kéo về, kéo về, tập trung chút.”
Lý Thượng lần này ngay cả mắt cũng không dám chớp, kết quả vẫn không thấy được.
“Nếu không, như vậy đi, tới cảnh của anh, anh giúp tôi nhấn tạm dừng.” Lý Thượng nói.
Tới hơn phút thứ 11 một chút, Hàn Đông mạnh mẽ click chuột, sớm quá.
Tua lại lần nữa, lại click: “Má, qua mất rồi.”
Kéo trở về click: “Lại sớm quá.”
“Đệt, lại trễ.”
“…”
Hàn Đông xắn tay áo: “Tao không tin không bắt được mày!”
Lần này vừa nhanh vừa chuẩn… vi tính lại chết máy.
“Không sao, khởi động lại.” Hàn Đông nói.
Lý Thượng có một loại xúc động vừa đau trứng vừa chua xót trong lòng, hắn rốt cục hiểu được cái câu kia của Hàn Đông: “Không thấy thì xem tiếp” là có ý gì, một giây phút khó bắt được cùng một cái vi tính như hạch, hai cảnh thôi cũng đủ mệt hết cả đêm.
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang