Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Oanh2
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3675 / 64
Cập nhật: 2015-11-08 22:18:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
au khi đặt Tân nằm lên chiếc salông rộng như một cái giường, thị gọi người vào, dặn dò cẩn thận rồi sai đi mời bác sĩ thân tín đến. Trong lúc chờ đợi, thị mở tờ báo An ninh ra đọc lại. Tấm ảnh Hoàng “lợn” khi còn chưa bị giết đập vào mắt thị. Thằng này vô cùng lợi hại. Lân “sói” có nó như có thêm một con hùm xám bên mình. Trong đám ong ve của Lân, Hoàng là sát thủ đáng gờm nhất. Vậy mà lại bị chết bằng chính con dao vẫn mang theo bên người kể cũng lạ. Thị đọc lại bài báo lần nữa, xem người ta có nhắc gì đến hung thủ không? Nội dung bài báo như sau:!!!Vào hồi 20 giờ tối hôm qua, tại quán cà phê Ánh Hồng trên đường Cầu Gỗ đã xảy ra một cuộc xô xát, kết quả là một người đàn ông bị chết ngay tại chỗ. Theo kết quả điều tra ban đầu thì nạn nhân là Nguyễn Minh Hoàng, một giang hồ cộm cán, có biệt danh là Hoàng “lợn”. Hoàng vốn xuất thân từ võ đường Tân Đạo, từng nhận giải thưởng về thi đấu Karate cấp thành phố, do ăn chơi đua đòi nên đã dấn sâu vào vòng tội lỗi với hai tiền án, bảy tiền sự. Được biết quán cà phê Ánh Hồng do chính tay Hoàng tạo dựng lên và cũng là nơi xảy ra nhiều vụ thanh toán đẫm máu của giới giang hồ thành phố, từng bị dẹp bỏ nhiều lần. Theo một vài nhân chứng có mặt tại quán vào buổi tối hôm qua cho biết, một người đàn ông lạ mặt đã vào quán hỏi tìm Hoàng, rồi người đàn ông này đã vào phòng riêng, hạ sát Hoàng bằng chính con dao quắm mà nạn nhân vẫn mang theo bên mình. Nhiều nghi vấn cho đây là một vụ thanh toán lẫn nhau của các băng nhóm xã hội đen. Tuy nhiên các cơ quan chức năng vẫn chưa bình luận gì. Theo đồn thổi của giới thạo tin thì trước khỉ Hoàng chết, Phạm Trần Lân (hay còn gọi là Lân “sói”) - một chiến hữu thân thiết của Hoàng đã có mặt tại quán cà phê Ánh Hồng, và là người duy nhất nghe được lời trăng trối của Hoàng. Nhiều khả năng Lân “sói” đã biết được hung thủ là ai và sẽ là nhân chứng quan trọng trong vụ án này trước cơ quan điều tra. Phóng viên báo An ninh sẽ tiếp tục đưa tin trong những số báo tới.
Vậy là Tân đã không nói sai. Rất có thể Lân đã nghe được lời trăn trối của Hoàng và biết người ra tay hạ sát Hoàng là Tân, để rồi ngay đêm hôm qua, hắn đã cho người đến nhà Tân giết bừa không tha. Bây giờ là lúc Lân đang cuồng điên tìm Tân để trả thù. Có hai nơi Lân không dám xông thẳng vào chém giết là nhà của thị và nhà của Cộc “ba tai”. Nhưng với vụ án mới, giết vợ Tân, thì Lân cũng lo bị công an tìm ra. Hơn nữa mất Hoàng, bản thân Lân cũng đã mất đi một cánh tay phải, hắn cố tỏ ra hung hãn chẳng qua cũng để che giấu nỗi sợ hãi trước các đối thủ của mình mà thôi.
Thành phố Ngã ba sông từ lâu đã mặc định một thế giới ngầm với ba vùng lãnh địa đen mà giới giang hồ không ai không biết. Vùng thứ nhất do Tùng “hê rô” cai quản, chủ yếu khai thác các sòng bài và bảo kê bến bãi, vùng thứ hai thuộc về Lân “sói” chủ yếu chăn các động gái và bảo kê các nhà hàng, vùng thứ ba của Cộc “ba tai” chủ yếu buôn lậu, bán lẻ ma túy và mở tiệm cầm đồ tiêu thụ hàng trộm cướp. Tuy nhiên mỗi băng nhóm cũng có thể hợp tác làm ăn với nhau trong từng phi vụ cụ thể, hoặc lúc mạnh, lúc yếu, lúc phình to, lúc thu hẹp địa bàn hay lĩnh vực hoạt động, nhưng căn bản được chia ra như vậy. Giang hồ có thẻ hay không có thẻ, số má nhiều hay ít đều ngầm hiểu sự phân định này mà dễ bề hành xử với nhau. Bây giờ là lúc phe nhóm của thị mất đầu lĩnh. Đám ong ve có thể bỏ thị mà đi. Bọn Lân, Cộc cũng rất muốn xẻ đôi lãnh địa của thị ra để mỗi đứa thêm về cho mình phần béo bở từ những sòng bài và bến bãi mà thị quản lý.
Nếu còn Tính “dao mổ” thì thị đã vững tâm hơn. Nhưng bây giờ chỉ còn thị, Châu điên và Mỹ “chột” thôi, làm thế nào để đứng vững được nếu bọn Lân, Cộc liên thủ tấn công? Thị biết là tạm thời phe nhóm của mình không được mạnh nên cách tốt nhất là lui về thế thủ. Nhưng thủ thế nào để không quá mất mặt và không tỏ ra yếu thế? Quy luật của giang hồ xưa nay là cá lớn nuốt cá bé. Muốn có ong ve thì phải có số má. Muốn nổi lên hàng đại ca thì phải đi lấy số của những đại ca khác. Lấy được mạng thằng nào số càng cao thì vị trí được xác lập trong giới càng lớn. Điều đáng lo ngại nhất với thị lúc này là đám ong ve của thị biết đâu lại nghe xằng nghe bậy, trở giáo muốn lấy số thị thì họa thật khó lường. Đầu lĩnh Tùng “hê rô” không còn nữa, bang nhóm rất dễ sinh loạn. Thủ thế với người ngoài thị không sợ, nhưng với người nhà thì biết đâu mà phòng bị?
“Cách phòng thủ tốt nhất là tấn công”, Tân đột ngột xuất hiện nơi phòng khách với cái bụng còn đang cố định vì vết thương chưa lành, đã nói với thị như vậy. cả thị và con Mỹ đều ngơ ngác trước sự hiện diện và thái độ tự tin đến cao ngạo của Tân. Riêng thị còn cảm thấy khó chịu khi thấy Tân tỏ ra hiểu quá rõ về nỗi lo lắng của mình. “Nãy giờ tôi nghe lỏm được những gì Diệu nói với cô Mỹ. Tôi biết là Diệu đang lo cho băng của mình. Nhưng ngồi đấy mà lo thì không giải quyết được gì đâu. Diệu nghe tôi. Cứ cho bọn ong ve nã đạn vào cửa nhà thằng Lân, thằng Cộc đi”.
- Nếu chúng dồn sức lại đánh thốc vào đây thì sao?
Nghe thị hỏi lại như vậy, Tân đáp điềm tĩnh:
- Hiện nay bọn Lân “sói” và Cộc “ba tai” không biết thực lực băng nhóm của Diệu mạnh yếu thế nào, nếu Diệu luôn đe dọa tấn công chúng, điều ấy đương nhiên được hiểu là thế lực của Diệu còn rất mạnh, còn đang hung hãn và rất muốn dùng máu để mở rộng lãnh địa. Điều này làm bọn chúng phải nghĩ cách đối phó. Nghĩ cách đối phó chính là lui về thế thủ, làm gì còn rảnh rang mà nghĩ đến chuyện tấn công. Hơn nữa, đám ong ve kia liên tục được giao việc thì chúng cũng nhanh chóng lên số và nể sợ Diệu hơn. Như thế là làm một mà hưởng hai...
- Anh có vẻ cũng hiểu tình thế của tôi lúc này nhỉ?
“Tôi không phải sinh ra để làm giang hồ. Tôi không muốn lấy số của ai cả. Chẳng qua cuộc đời run rủi tôi tới nước này, thì tôi phải làm mọi điều để bảo vệ mình. Tôi đang tá túc nhờ Diệu. Tôi không ra tay giúp Diệu thì thôi chứ không bao giờ hại Diệu. Tôi hiểu giới xã hội đen ở thành phố này chẳng qua vì tôi đã dấn quá sâu vào cái sự “giết người đền mạng” mà tôi tôn thờ. Nếu Diệu tin tôi thì cứ thử làm những điều tôi nói”.
Tất nhiên thị nghe lời Tân. Thị lệnh cho mấy thằng tiểu yêu lượn lờ quanh mấy động gái của Lân “sói” ra chiều như sẵn sàng gây sự phá đám. Rồi thị lại cho người đến đánh nhau với bọn đàn em của Cộc “ba tai” như có vẻ muốn tranh cướp, mở rộng lãnh địa. Thị bỗng nhận ra một điều, Tân không chỉ là một sát thủ độc lập mà còn là một người đàn ông có hiểu biết, có học thức, có mưu lược, và đúng như Tân nói, anh ta sinh ra không phải để làm giang hồ.
Vậy Tân là ai?
Anh ta chính là ông chủ của võ đường Tân Đạo.
Tân vốn xuất thân trong ngành thể thao. Anh ta từng được đào tạo ở Liên Xô về và có thời gian khá dài công tác ở sở thể dục thể thao của thành phố. Vì một lý do nào đó, Tân bỏ ngành về mở võ đường. Môn sinh của Tân khá đông, có không ít những đệ tử từng đoạt các giải thưởng võ thuật danh giá ở cấp thành phố. Nhưng Tân cũng thuộc loại có đầu óc không bình thường. Khi còn ở bên Liên Xô anh ta từng tham gia vào một tổ chức có tên gọi là “Thay trời hành đạo”. Tổ chức này có chân rết ở khắp châu âu, hoạt động theo nguyên tắc tự nguyện với một nguyên lý xác tín là pháp luật không bao giờ đem lại sự công bằng. Vì thế những người tham gia tổ chức này cho rằng mọi tội ác gây ra đều phải trả giá ngang bằng, giết người phải đền mạng, gây thương tích thì phải bị gây thương tích lại, làm người thiệt hại thì phải bị thiệt hại lại. Họ tự điều tra các vụ án và khi tìm ra kẻ phạm tội rồi thì họ sẽ tự xử theo công thức “trả giá ngang bằng”.
Vụ đầu tiên Tân ra tay ở xứ người là dùng hai quả đấm của mình đánh đến nhũn não một người đàn ông gốc Agiecbaigian dưới bến xe tàu điện ngầm. Một người bạn cùng học với Tân đã bị người đàn ông này đánh đập không thương tiếc trong một cơn say rồi sau đó bị để nằm vắt ngang trên thanh ray tàu điện. Người ta đã kịp thời phát hiện ra và đưa nạn nhân đến bệnh viện. Tân cùng các bạn trong lóp thay nhau cắt cử người đến trông nom bạn, nhưng cả tháng sau bạn vẫn không tỉnh lại. “Chấn động não dẫn đến bại liệt”, đó là những gì mà bác sĩ nói về người bạn học của Tân.
Một liên tưởng vụt đến làm Tân rùng mình. Nỗi ám ảnh quái ác lại bắt đầu hành hạ Tân bằng những cơn buốt nhói nơi đỉnh đầu. Tân thẫn thờ ra ngoài hành lang, ngồi bệt xuống đất, ôm đầu đau đớn. Tân cứ ngồi như thế rất lâu, rồi chìm vào một cảm giác rất lạ. Bức ảnh trong ví Tân như động đậy. Đó là một bức ảnh bé như con tem, có hình một cậu bé. Bức ảnh ấy trôi ra khỏi ví, trườn lên lưng, lên cổ, lên đầu rồi rơi lơ lửng trước mặt Tân. Tân muốn nhắm mắt lại nhưng không được. Tân muốn quay mặt đi chỗ khác nhưng đốt sống cổ cứng ngắc, không sao cựa quậy được. Tân buộc phải đối mặt với bức ảnh. Cái miệng nhỏ kia không ngừng mấp máy, thét gọi Tân. Ánh mắt trong trẻo kia đang nhíu lại, giận dữ. Một khuôn mặt nửa tĩnh nửa động đang cố hiện lên những biểu cảm thù hận. những lọn tóc tơ bay ra hai bên thái dương. Cánh mũi chun lại rồi giãn ra. Đôi môi mỏng he hé để lộ những chiếc răng nhỏ như hạt ngô nếp. Các nét ảnh rùng rình, vặn vẹo, biến hóa, tróc vỡ một cách đau đớn. Bỗng một cơn gió mạnh thốc tới. Như có ai hất cả bụm máu lên bức ảnh. Máu chảy tràn vào đôi mắt đang hấp háy, chảy vào cái miệng đang mím chặt. Máu bết lên tóc và phủ nhòa khuôn mặt đang dàn biến mất khỏi mặt giấy. Tân vội hét lên: “Không!” rồi chạy ra khu vườn rộng sau nhà xác bệnh viện. Tân đấm liên tục vào thân cây thông trước mặt, cho đến khi máu rỉ ra ở các kẽ tay. Tân dừng lại, móc tấm ảnh trong ví ra đưa lên kiểm tra lại. vẫn còn nguyên vẹn. Những hình ảnh vừa ập đến trong trí não Tân chỉ là ảo giác. Tân lác lắc đầu cho những ảo giác đó rơi rụng đi. Rồi Tân quay lại hành lang bệnh viện, vào toa lét vốc nước lên rửa mặt.
Khi đã hoàn toàn tỉnh táo, Tân quay lại phòng bệnh nhân để trông bạn. Nhìn khuôn mặt người bạn nằm thiêm thiếp như ngủ, một sự so sánh lóe lên trong Tân. Nếu kẻ sát hại bạn Tân bị bắt, pháp luật sẽ xử anh ta như thế nào? Căn cứ vào tỉ lệ thương tật để định tội và lượng hình với dăm bảy năm tù ư? Rồi sau đó gã lại ra tù, lại nhởn nhơ sống, lại uống rượu và một lúc nào đó lại ra tay đánh đập người khác ư? Trong khi đó bạn Tân sẽ phải về nước sống đời sống thực vật không biết đến bao giờ. Nỗi đau đớn mà bạn phải gánh chịu đã đành, nhưng còn cha mẹ, người thân, và cả một tương lai dài rộng của bạn bị hủy hoại, lấy gì đong đếm được những mất mát này? Không phải ngẫu nhiên mà tổ chức “Thay trời hành đạo” lại ra đời và có lịch sử tồn tại mấy trăm năm nay, từ thời I van Đệ Tứ đến giờ. Tân ngẫm thấy nền tảng tư tưởng của nó quả thực rất đúng đán, công bằng và hợp lý, không giống như cái lẽ công bằng của xã hội hiện đại, luôn lấy pháp luật ra làm đầu nhưng thực chất là một thứ văn minh tha hóa, máy móc và phi nhân.
Ngay đêm đó Tân âm thầm đi tìm tên côn đồ dưới ga tàu điện ngầm kia. Chỉ vài ngày sau Tân đã tìm ra gã. Đó là một người đàn ông nát rượu, có tư tưởng bài ngoại, sống bằng nghề sửa chữa máy ở một xưởng dệt gần đấy. Tân đã tìm cách đưa gã đến một quán rượu, chuốc cho say mèm rồi vác đến ga tàu điện gầm vào lúc nửa đêm. Tại đây Tân đã tưởng tượng ra những gì hắn hành hạ người bạn của mình và trả lại lên thân thể gã đúng y như thế. Hôm sau người ta phát hiện ra gã nằm vắt qua thanh ray tàu điện gầm, cơ thể lạnh cóng, không còn hơi thở nữa. Tân đã quá tay. Những người trong tổ chức đã cảnh cáo Tân về việc này và Tân phải chịu phạt bằng hình thức nộp vào quỹ mười nghìn rúp.
Vụ thứ hai xảy ra ở trong rừng. Đó là khu rừng nằm ở ngoại ô thành phố nơi có ngôi trường mà Tân đang theo học. Vào kỳ nghỉ, sinh viên các trường đại học thường nhảy vài chặng tàu điện ngầm hoặc ngồi ô tô bus về vùng nông thôn kiếm việc làm thêm hay vào rừng tìm niềm vui thám hiểm. Vào ngày nghỉ cuối tuần, một đôi trai gái người Ba Lan đang học Quan hệ quốc tế đã vào khu rừng đó chơi, nhưng mấy hôm sau người ta chỉ còn thấy chàng trai bị treo trên chạc cây bạch dương, cạnh hồ nước giữa rừng, còn cô gái thì mất tích.
Chàng trai chết rất thê thảm. Thân thể bị lột truồng. Bộ phận sinh dục bị xẻo mất. Máu chảy thành dòng ngược theo thân người, đen bầm, đọng lại ở cổ và mặt. Kiến bu đặc theo vết máu và co cụm lại trong hai hốc mắt. Chưa hết, những kẻ giết người quái đản trước khi bỏ đi còn cắm vào hậu môn của chàng sinh viên xấu số một cành thông lòa xóa lá kim. Cảnh sát đã mở đợt truy tìm hung thủ và cứu được cô gái trong một căn nhà gỗ bỏ không, giữa bụi dây leo um tùm.
Theo lời kể của cô gái thì đôi tình nhân bắt đầu vào rừng khi trời đã tối. Họ ngồi bên nhau cạnh bụi lam tường, cách hồ nước khá xa và trong lúc họ đang tình tự thì bỗng có tiếng đập mạnh từ phía sau. Cú đập làm cô gái ngất đi, đến khi tỉnh lại thì cô thấy mình đã bị trói chặt, miệng ngậm đầy giẻ. Cô nghe thấy tiếng gào thét thất thanh của ai đó, và cô nhìn thấy xa xa bên hồ nước, dáng một người đàn ông mặc áo lông cừu đang đánh đập một vật gì đó treo lơ lửng trên cây bạch dương. Đến khi cô nhận ra vật treo trên cây chính là người yêu của mình thì cô lại ngất đi. Tỉnh lại lần thứ hai, cô thấy mình nằm trong căn nhà gỗ bỏ hoang, tay chân bị trói nhưng trên người chỉ được đắp hờ bằng chiếc áo măng tô mà cô vẫn dùng để mặc ngoài. Rồi người đàn ông mặc áo lông cừu xuất hiện. Hắn đội mũ lông hở hai mắt nên cô không thể biết được người đó trẻ hay già. Hắn hất cái áo măng tô ra, nhìn thân thể lột truồng cô một lúc rồi bắt đầu dùng hai tay sờ soạng, bấu véo từng bộ phận trên cơ thể cô. Hắn thích thú xem cô kêu la, giãy đạp, van xin, gào khóc, chửi bới... Rồi hắn bỏ đi. Hôm sau hắn lại đến và lại dùng tay bấu véo cô, kể cả những chỗ kín nhất. Ngày nào hắn cũng đến vào buổi nhập nhoạng tối. Trước khi bỏ đi hắn thường để lại cho cô chai sữa và một mấu bánh mỳ đen. Khi cảnh sát tìm đến thì cô đã kiệt sức, lả người, nằm co quắp như ngọn rau nhúng nước sôi. Khám nghiệm cơ thể cô gái cho thấy có nhiều vết bầm tím, thâm đen nhưng không hề có sự xâm phạm tình dục. Sau rất nhiều ngày điều tra, cuối cùng vụ án cũng chìm vào quên lãng, hung thủ vẫn biệt vô âm tín.
Chính Tân là người đã phát hiện ra hung thủ một cách rất tình cờ.
Hôm ấy là ngày nghỉ cuối tuần. Tân vào rừng chơi và vô tình gặp được một người đàn ông đi thuyền trên lòng hồ. Tân nổi máu khám phá thiên nhiên, hỏi thuê người đàn ông kia chở mình đi chơi. Hồ rất rộng và có nhiều đảo nhỏ. Qua chuyện trò, Tân được biết người đàn ông này sống độc thân trên một hòn đảo nằm về phía tây của khu hồ. Tân thích thú với kiểu sống Rôbinsơn ấy và ngỏ ý muốn về nhà ông ta chơi. Có lẽ đang buồn, hoặc thấy Tân là một thanh niên châu Á dễ mến nên ông ta đồng ý.
Tân ở nhà ông ta chơi hai ngày.
Ông ta bỏ mặc Tân muốn làm gì thì làm, còn ông đi đánh bắt cá trên hồ hoặc đi chở khách du lịch, đến chiều tối mới về. ông ta ăn uống rất đơn giản, hầu như chỉ dùng sữa với bánh mì đen. Một lần ông ta vứt vào lòng Tân chai sữa và mẩu bánh mỳ đen, bảo: “Ăn đi, ở đây chỉ có thế này thôi”. Tân giơ tay bắt chai sữa và mẩu bánh mỳ, bất chợt nhớ đến lời kể của cô sinh viên người Ba Lan, nạn nhân của vụ án diễn ra trong khu rừng này vào đầu năm ngoái. Hồi đó báo chí đưa tin ầm ĩ. Tân cũng theo dõi và rất căm phẫn kẻ thủ ác. Chiếc áo lông cừu cùng chai sữa và mẩu bánh mỳ đen là những hình ảnh ám ảnh Tân mãi từ vụ án đó. Bây giờ những hình ảnh đó đang hiện lên trước mắt Tân. Tân sinh nghi và âm thầm tìm hiểu người đàn ông lạ. Tân phát hiện ra ông ta thường đến một ngôi nhà gỗ bỏ hoang trong rừng sâu, ngồi trầm ngâm hàng tiếng đồng hồ trước mấy cái lọ thủy tinh. Khi ông ta bỏ đi Tân đã vào xem mấy cái lọ đó và tá hỏa khi thấy trong đó ngâm toàn “của quý” của đàn ông. Tân nhờ chính quyền sở tại xác minh hộ nhân thân của người đàn ông kia. Và Tân phát hiện ông ta từng đi viện điều trị dài ngày. Tại bệnh viện tâm thần thành phố, khi xem lại bệnh án của người đàn ông bí ẩn trên lòng hồ, Tân được biết ông ta không có năng lực tình dục và rất có khoái cảm thị dâm.
Vậy là đã rõ. Tân được sự giúp sức của một vài người nữa trong tổ chức “Thay trời hành đạo”, đã buộc người đàn ông kia khai nhận những việc mình làm. Hóa ra ông ta đã làm đến bốn vụ mà không hề bị phát hiện. Ba vụ trước đây ông ta thường vùi xác nạn nhân xuống lòng hồ nên không để lại dấu tích. Vụ thứ tư vì ông ta không kịp phi tang nên mới để cơ quan điều tra vào cuộc. Đã ngoài bốn mươi tuổi, lại mắc chứng tâm thần phân liệt, bình thường thì không sao, nhưng cứ mỗi khi nhìn thấy hành động tình ái của các đôi trai gái là ông ta nổi cơn điên, ông ta có khoái thú cắt của quý của đàn ông cất đi, thỉnh thoảng mang ra ngắm chơi. Còn với phụ nữ thì ông ta chỉ thích cấu véo để nghe họ kêu gào, la hét rồi sẽ giết họ trước khi họ kiệt sức.
Trò thị dâm quái đản của một kẻ tâm thần, bệnh hoạn trong khu rừng Nga bị Tân phát giác và Tân đã theo nguyên tắc “trả giá ngang bằng” để làm lại y như những gì mà người đàn ông kia đã làm với những nạn nhân của bốn vụ án trước.
Và ngay dưới cây bạch dương, nơi người đàn ông bị Tân treo ngược lên để “giết người đền mạng”, có cuốn sổ ghi lại toàn bộ lời khai của ông ta về những hành vi phạm tội của mình.
Cơ quan cảnh sát nước sở tại có tiếp tục mở rộng điều tra vụ này nữa hay không?
Tân không biết.
Tân đã bay về nước ngay sau đó ít hôm.
Phiên Bản Phiên Bản - Nguyễn Đình Tú Phiên Bản