Số lần đọc/download: 943 / 25
Cập nhật: 2017-09-25 02:01:14 +0700
Chương 8
-X
ya à, sao lâu vậy con mới về nhà – tiếng chuông cửa reo lên, sẵn tiện đứng gần cửa nên phu nhân Rido mở cửa. Thật bất ngờ khi thấy con gái bà đang mỉm cười
-Mẹ………. – Nàng ôm lấy người mẹ yếu dấu. Đã lâu rồi nàng không được ôm người phụ nữ kính yêu này. Trong những ngày ở Hitaito, nàng thấy nhớ khuôn mắt hiền từ này, nụ cười ấm áp này và cả cái dáng người gầy gầy của mẹ.
-Con gái, vào nhà đi, Raian cũng đàng ở trong phòng khách đấy – Bà cười, đóng cửa rồi cùng Xya đi vào
Xya bước vào phòng khách. Raian và Asisư thấy nàng thì vui mừng bước đến
-Cuối cùng cũng chịu về rồi hả em gái. Anh còn tưởng em tìm được ai làm rể nhà Rido rồi nên không thèm về nữa – Sau cái ôm nồng thắm của hai anh em thì là một trận chiến, như mọi khi.
-Anh à, sao anh lại nói em thế, nhất là khi đứng cạnh một người tuyệt vời như
chị Asisư, anh phải tỏ ra là một người đàn ông lịch sự, tài giỏi và biết yêu thương nhường nhin em gái nữa chứ. Vậy mới xứng đáng đứng cùng người đẹp. – Đã quá quen nên ngay lập tức Xya phản công lại
-Anh lại nghĩ nên để Asisư hiểu rõ con người mình, tội gì phải che giấu – Raian mỉm cười đắc thắng nhìn bộ mặt phụng phịu. Chắc nhóc con đó đang nghĩ xem nói trả thế nào. Vì không nghĩ ra nên Xya chu môi giận dỗi, miệng lầm bầm thật nhỏ “đối xử với người đã giúp anh thế đấy! Đồ ông già”
-Sao? Chịu thua rồi hả - Raian cười vang, nhìn khuôn mặt giận dỗi của Xya đáng yêu lạ nên anh càng muốn trêu.
-Thôi nào, Raian không trêu em nữa. Asisư, con lại đây với mẹ nào – Bà Rido sau khi biết tình cảm của con trai mình với Asisư thì rất hay gọi một cách thân thiết với nàng
Rồi bà, Raian, Asisư bước về bàn trà – nơi Xya đang uống trà để xả bớt cơn tức giận.
-Mẹ ơi, sao lần nào về mẹ cũng mua bao nhiêu là váy áo cho con hết vậy? – Xya nhắn nhó.
-Mẹ muốn đi mua sắm cùng hai cô con gái cho vui ấy mà – Ánh mắt bà lấp lánh niềm vui.
-Mẹ.. mẹ à… - Asisư gọi bà Rido theo yêu cầu của bà, tuy nhiên nàng vẫn chưa quen lắm với cách gọi này. – Hay chúng ta làm cái gì đó Xya thích đi.
-Con nói đúng, vậy Xya, con muốn làm gì?
-Đến thư viện được, con muốn mượn vài cuốn sách
-Được, vậy đến thư viện.
0o0o0o0o0o0o0
Thư viện trung tâm (Chủng viện Strahov – Thư viện Thần học – Prague – Tiệp Khắc)………..
-Các con đi tìm sách đi, mẹ ra đây một chút – Bà đi về phía những quyển Kinh Thánh.
-Chị à, mình cũng đi ra đây đi
-Ở đây được rồi – Cả hai đang ở dãy sách về tâm linh, hay nói chính xác hơn là pháp thuật – Em muốn nói gì với chị? – Nàng cười dịu dàng nhìn cô em gái bé bỏng
-Thực ra, em muốn cho chị xem cái này………… - Xya đưa cho Asisư quyển sách có hình những đồ vật của Ai Cập cổ
- “Kẻ nào muốn thay đổi số phận phải nhận vào bản thân và nửa còn lại một cái giá đắt”? Em……………. – Asisư nhìn Xya một cách ngỡ ngàng
-Có sao đâu, mọi người đều vui vẻ - Nàng nói một cách thản nhiên.
-SAO EM KHÔNG NÓI CHO CHỊ BIẾT? – Nhận ra mình hơi to tiếng, Asisư nói khẽ lại – Xya à, chị coi em và Carol là hai đứa em gái bé bỏng của chị, chị không muốn các em phải chịu khổ, em hiểu chứ? Hay ít nhất, em cũng phải chia sẻ ọi chuyện. Chị sẽ giúp em nếu có thể mà
-Em đang nói cho chị biết đấy thôi – Xya bĩu môi
-Nhưng là quá muộn. Thôi được, để chị tìm cách, em tìm cuốn sách nào đó đi, mẹ đang đợi chúng ta – Asisư thở dài, lòng nàng đầy lo lắng. Phải rồi…………….
0o0o0o0o0o0o0o0
-Xya, mới có được gần một tuần, con lại đi tiếp sao? – Bà Rido buồn bã
-Mẹ à, con phải đi để nghiên cứu và học tập thêm. Mẹ cũng biết là con không thích ở yên một chỗ mà – Xya cố thuyết phục mẹ nàng.
-Vậy sao không cho chúng ta đưa con ra sân bay?
-Đằng nào con cũng đi, rồi lại về. Tiễn làm chi ất công mọi người – Nàng nở một nụ cười đẹp – Thôi con đi đây. Anh chị chăm sóc mẹ hộ em
-Về sớm nhé con. Đi cẩn thận đó – Bà Rido tuy rất buồn nhưng vẫn cười cho các con bà khỏi lo
-Về sớm nhé em gái – Như mọi lần, những lúc như vậy, Raian vô cùng dịu dàng
-Có chuyện gì cũng phải báo cho chị nhé Xya – Asisư thở dài
Mỉm cười với gia đình dấu yêu của mình thêm một lần nữa, Xya bước đi. Đến lúc nàng phải trở về nơi ấy rồi, người đó có nhớ đến nàng như nàng nhớ người đó không vậy?
0o0o0o0o0o0o0o0
Ai Cập cổ……………
-Xya, em thăm thú gì mà lâu vậy mới về? – Menfuisư hỏi nàng, giọng mang một nỗi buồn.
-Có chuyện gì thế anh? – Trong long Xya chợt có một nỗi lo lắng mơ hồ - Chị Carol đâu rồi?
-Nàng ấy…………. bị bắt cóc rồi – Chàng nhìn xuống khu chợ tấp nập phía dưới kia. Kẻ nào đã cả gan bắt cóc Carol của chàng?
-Anh à……… đừng đùa em………… chị Carol lại trốn ra chợ chơi sao? Để em đi tìm chị ấy.
-Xya à, anh hiểu là em rất lo. Anh cũng vậy. Nhưng anh không thể loan tin này cho cả nước dù như vậy sẽ dễ tìm hơn – Chàng thở dài. Người Ai Cập rất hiền lành, họ chỉ thích có một cuộc sống hạnh phúc cùng người thân, nhưng nếu có ai làm tổn hại đến gia đình họ, họ sẽ tìm cách để khiến cho người đó đau đớn. Nếu người Ai Cập biết chuyện này, tương lai a sao chàng cũng không đoán được…….. Trên hết, là hoàng đế, chàng muốn con dân của mình phải ấm no, hạnh phúc.
-Tên bắt cóc vẫn chưa có động tĩnh gì sao?
-Ta vẫn đang cho binh lính đi tìm một cách bí mật.
-Vậy được rồi, em sẽ về chuẩn bị, ngày mai còn dài lắm……………..
Đêm, sông Nil mang một vẻ đẹp huyền ảo. Ánh trắng lấp lánh trải dài trên dòng nước, cây cối. Từng gợn sóng lăn tăn càng tăng thêm vẻ đẹp của sông Mẹ. Asisư nhìn lên bầu trời. Trăng đêm nay sáng quá, đã lên đến vị trí cao nhất rồi, nàng có thể bắt đầu thôi. Môi nàng khẽ lẩm bẩm một câu thần chú:
القليل من الرجال الله العليا،
دعني أرى الله المصير،
لفهم المشاكل في الماضي والمستقبل ،
القليل من الرجال الله العليا.
(hỡi thần A Men tối cao,
xin cho con gặp thần Định Mệnh,
để con hiểu được những vấn đề ở quá khứ và tương lai,
hỡi thánh thần A Men tối cao.)
(đây chính xác là tiếng Ả Rập – Ngôn ngữ của người Ai Cập)
Bỗng nhiên, một luồng gió lạnh từ đâu xuất hiện, làm nghiêng ngả cây cối. Những gợn sóng trở nên mạnh mẽ hơn. Từ trên mặt trăng đột nhiên có những ánh sáng lấp lánh xoay vòng lại thành một quĩ đạo, chúng từ từ tách khỏi mặt trăng rồi di chuyển về phía mặt đất. Khi khối sang chạm vào mặt đất thì phát ra những tia sang khiến người ta chói mắt, rồi biến thành hình dạng của một cô gái.
Cô gái có mái tóc màu tím nhạt dài, mặc trên người một bộ y phục màu tím. Đôi mắt nàng khẽ nhắm hờ như đang thưởng thức khúc sáo mình thổi. Những cánh hoa vẫn tiếp tục rơi xung quanh. Hoa và khúc sáo réo rắt, mang một chút buồn man mác, quả khiến cho người khác ngất ngây.
Asisư nhìn về phía dòng sông Nil, nay đã trở về như trước khi cô gái này xuất hiện, tai chăm chú lắng nghe khúc sáo tuyệt hảo. Khi tiếng sáo ngừng lại một lúc lâu, nàng mới hỏi:
-Thần Định Mệnh, lâu rồi không gặp ngài.
-Phải. Hôm nay có chuyện gì mà người xin ta xuất hiện – Cô gái được gọi là thần Định Mệnh không quan tâm đến những gì Asisư nói mà đi luôn vào vấn đề chính.
-Có một người……… - Asisư ngập ngừng không biết nên nói thế nào
-Cô bé Xya, người đã thay đổi số mệnh của hàng triệu người, có chuyện gì? – thần Định Mệnh có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nói một cách vô cảm.
-Số phận của cô bé đó, làm thế nào để phá giải lời nguyền – Nàng không chần chừ nữa mà nói luôn ý định của mình.
-Vô ích thôi. Lời nguyền không thể phá giải. Mọi thứ trên thế gian này đều có cái giá của nó.
-Vậy………… bao giờ con biết lời nguyền đã két thúc? – Nàng hỏi một cách lo lắng.
-Khi ấy Số Phận sẽ đến báo. Còn hỏi gì nữa không? – Nhận thấy Asisư không muốn hỏi thêm, thần chắp hai tay cầu nguyện. Tức thì, một luồng sáng lấp lánh bao lấy người thần. Thần dang hai tay sang ngang, khối sáng đưa thần lên cao, về phía mặt trăng.
Gặp nhau là nhờ Định Mệnh, nhưng có ở bên nhau được không là tùy số phận……….
0o0o0o0o0o0o0
-Có tin gì chưa? – Câu nói đầu tiên khi nàng gặp Menfuisư là hỏi về tình hình của Carol. Đáp lại nàng là một cái lắc đầu chán nản. Chợt, một ý nghĩ lóe ra trong đầu nàng – Sao cúng ta không đến yêu cầu quan tư tế tìm vị trí của chị Carol?
-Phải rồi, sao ta không nghĩ ra nhỉ, đi thôi – Nói rồi, chàng cùng Xya tiến về điện qua tư tế.
Karnak là quần thể kiến trúc đền miếu lớn nhất Ai Cập cổ, với cửa lớn hùng vĩ, đình viện, đại điện, rất nhiều cột đá, tượng khắc đá và tháp nhọn vuông.Với lối kiến trúc phức tạp và sở hữu nhiều tượng đá khổng lồ, khiến cho nhiều người phải kinh ngạc. (vì không tìm được tài liệu về thần điện Amen nên em lấy thần điện Karnak, cứ coi như đây là thần điện của quan tư tế)
-Thần Kaputa bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế - Quan tư tế Kaputa cúi người chào vị Pharaong.
-Được rồi. Hãy tìm cho ta vị trí hiện nay của hoàng phi Carol
-Dạ - Quan tư tế đi về phía thờ thần linh. Ông nhìn vào chiếc bàn thạch phép thuật, miệng lẩm nhẩm câu thần chú:
أوه الآلهة
مشرق نجوم قليلا
الرجاء للحصول على الله وحده يعلم
الملكة الحالية غير المتداولة من مصر أين؟
أوه الآلهة
مشرق نجوم قليلا
(hỡi các thần linh
hỡi các vì sao sáng
hãy cho thần biết
hiện nay hoàng phi hiện tại của Ai Cập ở đâu?
hỡi các thần linh
hỡi các vì sao sáng)
Chiếc bàn thạch bỗng xuất hiện những vì tinh tú nhỏ bé nhưng sang chói, bay xung quanh bàn. Một lúc sau, chúng tụ tập lại một chỗ, tạo thành một kí tự. “ملموسة شمال شرق تي” – Kaputa lẩm bẩm – Là ngôi nhà hoang phía Đông Bắc kinh thành thưa hoàng thượng.
Menfuisư vội vã lên ngựa đi ngay. Xya gọi Unasu và một đội cấm quân (quân bảo vệ linh thành và hoàng thượng) rồi mới lên ngựa phóng theo Menfuisư.
Nhà hoang phía Đông Bắc Tê Bê…………….
“Phịch” – Tiếng người bị ném xuống đất
-Hoàng phi phải chịu khổ rồi? – Một tên mập mạp ngồi trên chiếc ghế gỗ nhếch mép cười, có vẻ như là tên cầm đầu. Xung quanh hắn là một toán người, nhìn là biết không có chút gì thiện cảm đối với nàng.
-Ngươi….ngươi là ai? – Sau khi định thần, Carol nhíu mày nhìn tên cầm đầu
-Việc đó nàng không cần biết. Yên tâm, ta sẽ không làm gì nàng đâu, ít nhất là cho đến khi tên Pharaong đó đến – Hắn nói, giọng phảng phất mùi thù hận khi nhắc đến Pharaong Menfuisư.
-Ngươi…….ngươi định làm gì Menfuisư? Chàng đã làm gì ngươi sao?
-Trả thù – Hắn gằn giọng – Năm ngoái, để hoàn thành bức tượng kỉ niệm ngày hắn lên ngôi, cả gia đình ta đã phải chết
---------------Flash Back----------------
Nơi làm việc của những nô lệ………………..
-Ba à, ba nghỉ chút đi, để con làm cho – Nehama (tên của tên cầm đầu) nhìn vào người cha già đang cố gắng mang những viên đá lớn đi đến một quãng xa giữa trời nắng như vậy.
-Con cũng phải làm đâu kém gì ta, con làm đi, kẻo lại bị đánh – Ông nhìn vào tên cai lệ mặt mày dữ dằn, tay cầm chiếc roi da đánh vào những người nô lệ như họ, luôn miệng “tên nô lệ này, làm nhanh lên”
-Dạ - Nehama nghe lời cha tiếp tục làm công việc của một người nô lệ. Hắn nhìn vào tên cai lệ với ánh mắt thù hận. Một người nô lệ thì sao? Nô lệ cũng là người, cai lệ cũng là người. Đâu ai có quyền phân biệt như vậy?
-Anh mệt không, uống nước đi – Em gái hắn, một cô bé khá dễ thương với thân hình bé nhỏ mà nhanh nhẹn, đưa cho hắn bình nước đang cầm trên tay.
-Mệt không, Ihama? – Hắn cười nhìn em gái
-Em chỉ cần mang nước ọi người uống thôi mà, có gì đâu mà mệt – Cô bé lại cười rạng rỡ, nếu không quen biết, chắc hẳn chẳng ai nghĩ rằng cô bé đáng yêu này xuất thân từ dòng dõi nô lệ.
-Này cô bé, mang cho tôi một ít nước – Một người nô lệ gần đó nói lớn
-Dạ - Cô bé đáp và quay về phía anh trai – Anh làm đi, em mang nước về phía đó – Nói rồi cô bé chạy vút đi
Đúng lúc ấy, pharaong Menfuisư đang đi kiểm tra công trình. Chàng trai tuổi 17 tràn trề sức sống cưỡi con tuấn mã màu trắng thật oai phong, cướp đi trái tim của biết bao cô gái. Ihama cũng không là ngoại lệ, Menfuisư chính là hoàng tử trong lòng nàng. Lần đầu tiên thấy chàng cưỡi con tuấn mã nhĩn ngắm những nô lệ đang xây dựng công trình, trái tim nàng đã biết đến cảm giác được gọi là yêu. Nàng yêu con người hùng dũng ấy. Nàng yêu con người luôn tàn nhẫn với mọi người ấy. Nàng, một cô bé 16 tuổi biết rằng với thân phận nô lệ của mình, suốt đời tình yêu ấy sẽ không bao giờ được đền đáp. Nàng hiểu người ở bên cạnh Pharaong của Ai Cập lớn mạnh này phải là một người thông minh, xinh đẹp, có địa vị cao để củng cố thêm quyền lực cho chàng. Tuy nhiên, nàng vẫn yêu, vẫn hi vọng. Chỉ cần mội ngày được nhìn chàng từ xa là nàng đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Chuyện này chỉ có anh trai nàng – Nehama biết. Nehama vô cùng đau khổ vì tình yêu của em gái, hoàn toàn vô vọng nhưng vẫn không từ bỏ. Nehama cũng hiểu cô bé này sẽ không bao giờ lay chuyển ý chí nên cũng không ngăn cản gì. Chàng chỉ ước rằng, em gái mình mà không sinh ra trong hoàn cảnh này thì biết đâu nó có cơ hội được lọt vào mắt xanh của hoàng thượng.