Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Tác giả: Jenny Nimmo
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: The Snow Spider Trilogy
Dịch giả: Đảo San Hô
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1838 / 25
Cập nhật: 2016-03-01 22:25:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Eirlys
lun đã kể. Thật ra cậu không có ý gì xấu cả, và cậu cũng chỉ kể với một người. Nhưng một người cũng đã là quá đủ.
Người duy nhất mà Alun kể chuyện là Gary Pritchard. Gary Pritchard đã kể lại cho nhóm bạn của nó: Merfyn Jones, Dewi Davis và Brian Roberts. Dewi Davis lại là người thích chọc ghẹo người khác nhất trường, nên chỉ hai ngày sau, tất cả mọi học sinh của trường tiểu học Pendewi đều biết chuyện về Gwyn và con tàu vũ trụ của cậu.
Tin đồn lan ra khắp nơi. Ở căn tin, lũ trẻ xì xào bàn tán và xăm soi nhìn Gwyn như sinh vật lạ, trong khi cậu chỉ có thể im lặng cắm cúi ăn, mắt không rời khỏi đĩa đồ ăn để lảng tránh những ánh mắt tò mò xung quanh. Trong lớp, bọn con gái cứ thấy cậu là lại cười khúc khích. Ngay cả đám trẻ con năm tuổi cũng huých nhau chỉ trỏ mỗi khi cậu đi ngang qua.
Và Gwyn làm mọi chuyện phai hạt đi bằng cách không phủ nhận viec5 mình đã nhìn thấy con thuyền bạc, và cũng chẳng cố gắng giải thích hay biện minh gì. Cậu chỉ giữ khoảng cách. Hàng ngày cậu đến trường, học và làm bài tập trên lớp, ngồi một mình trong sân trường và không nói chuyện với ai trong giờ ra chơi. Cậu về nhà cho gà ăn rồi dùng bữa tối. Khi mẹ hỏi chuyện về trường lớp, cậu không đả động gì đến rắc rối của mình mà chỉ trả lời một cách chung chung nhất vì cậu không muốn bà phải lo lắng. Cậu không muốn mẹ biết mọi người nghĩ cậu bị điên. Nhận ra điều gì đó không ổn, bà Griffiths rất buồn và bực vì con trai đã không tin tưởng và kể cho bà nghe. Trước đây, cậu chưa bao giờ làm như thế cả.
Rồi một tối nọ, Alun đến tìm Gwyn. Cậu đã cố gắng bắt chuyện với Gwyn trên đường về nhà nhưng không thàng công. Từ khi tin đồn xuất hiện, Gwyn luôn tránh mặt bạn. Sợ phải nghe những đứa trẻ nhà Lloyd cười nhạo, cậu luôn vọt nhanh qua chúng và chạy ù về trước.
Bà Griffiths rất vui khi gặp Alun. Bà nhanh chóng kéo Alun vào trong bếp và gọi Gwyn:
- Nhìn xem ai đến thăm chúng ta đây này! Lâu rồi mới thấy cháu đến chơi đấy, Alun. Cháu cởi áo khoác ra để cô cất cho!
Gwyn hét lên:
- Không!
Cậu nhảy dựng lên và đẩy Alun ra hành lang trước khi đóng sập cánh cửa bếp lại sau lưng. Cậu nghi ngờ hỏi:
- Cậu muốn gì?
Alun lo lắng trả lời:
- Tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu chút thôi.
- Có gì để nói chứ?
Alun đưa tay mân mê nút chiếc áo khoác, trả lời:
- Về chuyện mà cậu đã nói, chuyện cái tàu vũ trụ ấy. Cả mấy chuyện khác nữa.
Gwyn lạnh lùng nói:
- Cậu đâu có tin tớ. Và cậu đã kể cho người khác.
Alun tuyệt vọng thanh minh:
- Tớ biết! Tớ biết! Xin lỗi cậu! Tớ chỉ muốn nói về chuyện đó thôi.
- Để cậu có thể tung thêm nhiều tin đồn khác nữa à?
- Không... không có... tớ chỉ muốn...
- Cậu có thể về được rồi đó.
Gwyn mở cửa trước và đẩy Alun ra ngoài hiên. Cậu chỉ thoáng thấy khuôn mặt trắng bệch của Alun dưới ánh đèn hiên trong thoáng chốc trước khi đóng sập cửa lại. Rồi cậu nói vọng ra:
- Tớ bận lắm. Đừng đến làm phiền tớ nữa!
Đúng là Gwyn rất bận. Cậu và Arianwen. Mỗi tối, Arianwen đều dệt một cái mạng nhện to trong một góc phòng ngù của Gwyn kéo dài từ mái nhà cho đến cái tủ áo. Và luôn có một cái gì đó bên trong mạng nhện. Một vùng đất xa xôi nhỏ xíu, những cái cây có hình thù kỳ lạ có màu trắng lấp lánh với những cái lá bằng băng, một cái hồ - hay đó là biển nhỉ? – với những tảng băng trôi và một con thuyền bạc và cánh buồm trông y như mạng nhện đang lướt đi trên mặt nước.
Và khi Gwyn đưa tay vuốt ve cái ống tiêu bạc, cậu có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ, tiếng băng giá ca hát khi gió thổi qua các ngọn cây, tiếng trẻ em í ới gọi nhau trên tuyết. Và, không một chút nghi ngờ, Gwyn biết mình đang nghe âm thanh của một thê giới khác.
Có một lần Arianwen dệt một cái mạng nhện lớn che phủ cả một bức tường. Tòa tháp trắng cùng những ngôi nhà quen thuộc Gwyn đã thấy trước đây lại hiện ra. Trẻ con ùa ra chơi đùa bên dưới tòa tháp. Những đứa trẻ với khuôn mặt thánh thiện, không la hét ầm ĩ như trẻ con trái đất mà gọi nhau bằng âm thanh nhẹ nhàng như tiếng nhạc. Tuyết bắt đầu rơi được một lát thì thình lình chúng đứng im và nhìn về một phía. Chúng nhìn thẳng vào mạng nhện. Chúng nhìn vào Gwyn và mỉm cười, sau đó đưa tay vẫy chào cậu. Như thể có ai đó đã bảo “Nhìn kìa các em! Anh ấy đang nhìn các em đấy! Hãy vẫy tay chào anh ấy đi!” Những ánh mắt sáng ngời nhìn Gwyn đầy mời mọc, bỗng cậu thèm được ở bên cạnh chúng để được vỗ về yêu thương.
Nhưng ai đã bảo lũ trẻ quay lại? Cậu nhận ra cậu chưa báo giờ thấy một người lớn nào trong mạng nhện, cũng như chưa báo giờ nghe thấy tiếng họ. Ai đang chăm sóc những đứa trẻ? Có khi chúng chỉ thấy thứ đã gửi hình ảnh vào mạng nhên Arianwen. Một vệ tinh chẳng hạn, hoặc một con thuyền, một ngôi sao khác, hay một con nhện khác đang quay tròn trong không gian, và lũ trẻ chỉ quay lại chỉ để vẫy tay chào nó.
O0o
Vài tuần trước khi kết thúc học kỳ, ba đứa trẻ mới xuất hiện tại trường tiểu học Pendewi. Chúng là những đứa trẻ đến từ thành phố, hai cậu con trai đến từ gia đình nghèo đến nỗi không có chổ cho chúng ở, và một cô bé nghe đồn đến từ một trại trẻ mồ côi. Cả baa đứa đều được ông và bà Herbert nhận nuôi, đó là một cặp vợ chồng tốt bụng có bốn cô con gái, một trang trại lớn và một lòng nhiệt tình muốn nuôi nấng những đứa trẻ kém may mắn hơn họ.
Join, Dafydd và Eirlys sẽ chính thức nhập học vào học kỳ sau, nhưng được phép đến làm quen trường lớp trong ba tuần trước kỳ nghỉ giáng sinh. Cô Pugh, hiệu trương của trường hơi bị bất ngờ vì ban đầu cô nghĩ chỉ có hai học sinh nam tám tuổi chứ không biết có thêm một học sinh nữ. Cho nên cô bé Eirlys được xếp vào lớp của Gwyn, một lớp vốn đã có đến 30 học sinh. Thầy James khó tính, giáo viên chủ nhiệm của lớp, ngay từ đầu đã luôn miệng phàn nàn lớp mình quản lý quá đông. Thầy cho Eirlys ngồi tại một cái bàn bé xíu ở ngay dưới cùng của lớp học, nơi mà dường như chẳng ai để ý đến cô.
Vì quá nô nức chuẩn bị cho mùa giáng sinh, hầu hết bọn trẻ đều quên sạch những câu chuyện đồn thổi về Gwyn. Nhưng với Gary Pritchard và lũ bạn của nó, việc chọc ghẹo Gwyn thú vị hơn bất cứ chuyện gì khác mà chúng có thể nghĩ tới, nhất là khi chúng thấy được sự giận dữ bắt đầu xuất hiện trong cặp mắt đen của Gwyn.
Và rồi một thứ hai nọ, Dewi Davis đã đi quá xa. Đó là một ngày trời rất sáng và lạnh. Những bông tuyết trắng đã rơi đêm hôm trước bị lũ trẻ đá văng tung tóe khắp nơi và đã chuyển thành màu bùn xám xịt. Nhưng tuyết đã rơi lại trong suốt giờ học thứ nhất và ngừng rơi ngay trước giờ nghỉ, để lại cho lũ trẻ một khoảng sân trường phủ tuyết trắng bóc, tha hồ cho chúng chơi trượt tuyết và ném banh tuyết.
Dewi Davis chưa bao giờ có thể cưỡng lại trò ném banh tuyết, cũng giống như nó chưa bao giờ có thể cưỡng lại việc xô các cô bé mang vớ trắng vào các vũng bùn, hay việc bỏ các con trùng đất vào lưng những người yếu bóng vía. Nó bỏ khá nhiều thời gian và công sức vào quả banh tuyết dành cho Gwyn: nó nhồi và đắp cho đến khi quả banh cứng như đá và bự như cái đầu của nó. Rồi nó đi vòng vong theo Gwyn trong sân trường, trong khi nạn nhân của nó còn đang mải mê suy nghĩ và dùng chân vẽ lên những hoa văn khó hiểu trên tuyết.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã nhìn theo Dewi. Lũ trẻ lùi lại phía sau và bắt đầu cười hí hửng nhìn trong khi Gwyn không chú ý gì mà vẫn lầm lũi đi trong tuyết. Ngừng lại khoảng 3 mét sau lưng Gwyn, Dewi gọi to bằng chất giọng chầm rì, ngọng ngịu:
- Hello, ngài ma thuật. Dạo này còn thấy con tàu vũ trụ nào nữa không?
Gwyn quay lại, nhưng trước khi cậu có thể nhìn thấy Dewi, một quả banh tuyết to đùng đã đập mạnh vào một bên mặt cậu, và một cơn đau xé buốt chạy dọc từ tai vào trong đầu Gwyn.
Lũ con gái đứa thì há hốc miệng kinh ngạc, đứa thì cười khúc khích, trong khi lũ con trai cười phá lên. Ai đó la lớn:
- Tiến lên, cho nó một trận đi!
Gwyn quay hẳn người lại và nhìn thẳng vào mặt Dewi, nhìn thẳng vào khuôn mặt mập ú ngu ngốc của nó với nụ cười khả ố trên cặp môi dày màu hồng đậm, và cậu muốn Dewi cũng phải bị đau. Gwyn giơ cao cánh tay phải nắm chặt của mình và chỉ thẳng về phía Dewi. Vừa giơ cậu vừa mở bàn tay ra, và một tiếng rít nhỏ vang lên, tuy bật ra từ bên trong cậu nhưng hoàn toàn không phải tiếng của cậu. Nó giống như tiếng một con thú hoang giận dữ.
Không có gì trong tay của Gwyn, không đá, không tuyết, tuy nhiên một cái gì đó đã bật ra từ tay cậu và đập thẳng vào giữa mặt Dewi. Cậu thấy mũi của Dewi bắt đầu phồng to và chuyển sang màu tím bầm. Cậu cũng thấy sự đau đớn và ngạc nhiên hiện ra trên mặt Dewi. Chỉ có cậu và Dewi biết rằng không có gì trong bàn tay cậu.
Rồi thình lình, cả lũ bạn của Dewi xông vào Gwyn. Đứa nào đó đấm vào mặt cậu trong khi một đứa khác thụi vào bụng cậu. Tóc Gwyn bị nắm kéo, tay cậu bị giật ngược về đằng sau cho đến khi cậu hét lên vì đau đớn. Rồi chân cậu bị đá văng khỏi mặt đất và cậu đổ ập xuống.
Lũ trẻ ngừng la hét: chúng nhìn chằm chằm vào Gwyn đang nằm bất động trong bùn lầy và tuyết. Rồi chuông réo lên, và gần như cùng một lúc, Dewi bắt đầu la hét. Lũ trẻ tán đi khi thầy James chạy lại chỗ Dewi và giúp nó đứng dậy. Thầy không nhận ra Gwyn đang nằm trong một góc sân.
Cả người Gwyn đều đau, nhưng đau nhất vẫn là cái đầu. Có vết máu trên nền tuyết trắng bên cạnh cậu và Gwyn cảm thấy hình như môi mình sưng to và nhầy nhụa. Nhìn khắp sân trường vắng lặng, Gwyn tự hỏi không biết có phải mình sẽ nằm đây cả ngày hay không. Có thể tuyết sẽ rơi tiếp và sẽ không ai thấy cậu cho đến khi tan học. Gwyn cố gắng gượng dậy, nhưng cậu chỉ có thể quỳ trên hai tay hai chân chứ không thể hơn vì lưng của cậu cứ nhói đau mỗi khi di chuyển.
Thình lình Gwyn nhận ra mình không đơn độc. Ai đó đang đứng ở bên kia sân. Ai đó với mái tóc dài màu bạc và một cái nón xanh. Đó là Eirlys. Cô bé bắt đầu đi về phía Gwyn, cô đi chậm rãi, như thể đang tiến đến gần một sinh vật mà cô không muốn nó cảm thấy nguy hiểm. Đến nơi, Eirlys cuối xuống và vòng tay quanh người Gwyn. Rồi không nói một lời nào, cô giúp Gwyn đứng lên. Nhìn thân hình mảnh dẻ của Eirlys, Gwyn không thể nào hiểu được sức mạnh của cô từ đâu ra. Bên dưới tay cậu, tóc cô thật mềm mại, như thể cậu đang chạm vào nước, và khi nhìn gần, khuôn mặt cô trắng bệch gần như tuyết. Gwyn chưa thật sự nhìn kỹ Eirlys trước đây, và bây giờ cậu đột ngột nhận ra mình đã biết Eirlys. Cậu có thể thấy cô ở đâu đó, nhưng cậu không thể nhớ ra chính xác là ở đâu.
Vẫn không nói một lời nào, họ cùng nhau băng qua khoảng sân trường trắng xóa. Tay Gwyn đặt lên vai Eirlys trong khi tay Eirlys quàng qua eo cậu giữ cho cậu thăng bằng, và dù chân đau nhức, Gwyn vẫn cố gắng không vấp ngã hay để tựa mạnh vào cô. Khi đến cổng trường, Eirlys rút tay lại và gỡ tay Gwyn ra khỏi vai mình. Những ngón tay của cô lạnh như băng. Gwyn thở hắt ra khi chạm vào ngón tay cô. Eirlys hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Gwyn trả lời:
- Tay cậu lạnh quá.
Eirlys mỉm cười. Mắt cô có màu xanh biêng biếc, giống như nước biển vùng băng giá. Giống như lúc trước nó đã từng mang màu khác, nhưng giờ đây những màu sác đó đã bị cuốn trôi đi.
Khi vào lớp, Gwyn bảo với thầy James là mình bị trượt chân trong tuyết. Eirlys không nói gì. Thầy James gật đầu và bảo:
- Vào học đi.
Eirlys và Gwyn đi về bàn của mình. Những đứa trẻ khác chằm chằm nhìn hai người. Thấy Dewi Davis vẫn ôm mũi, Gwyn nhớ ra cậu đã làm gì. Trong suốt những giờ học tiếp theo, dù đầu còn đau nhức, cậu vẫn nghĩ mãi về chuyện đó. cậu đã dùng ma thuật đánh Dewi. Một cái gì đó đã biến ra từ tay cậu và bay vào mặt của Dewi, một cái gì đó đến với cậu từ Gwyndion, nhà phù thủy, và từ con trai của Gwyndion, người một thời từng cai quản Gwynedd. Và nó cũng là thứ đã biến miếng tảo biển thành con thuyền, cái ghim thành con nhện, và cái còi thành cái ống tiêu bạc. Gwyn nhận ra hai món đồ cuối cùng chỉ đơn giản đợi cậu giải thoát cho chúng: chúng đã ở đó suốt, chỉ đợi tiếng gọi của cậu. Nhưng khi trừng trị Dewi Davis, cậu đã làm điều đó bằng chính sức mạnh của mình. Cậu đã muốn làm Dewi cũng bị đau đớn, muốn nện vào khuôn mặt độc ác của nó, và cậu đã làm được, không phải bằng một viên đá hay bằng nắm đấm của mình mà bằng ý chí và sức mạnh của Gwyndion. Nếu đã có thể làm được như vậy, thì cái gì mà cậu không thể làm được?
Mải mê suy nghĩ, Gwyn không nhận ra Eirlys đang nhìn cậu. Nhưng Alun Lloyd thì chú ý, và tự hỏi tại sao cô bé ấy lại nhìn Gwyn với đôi mắt xanh biếc của mình. Alun cảm thấy lo lắng và không yên tâm với những gì vừa xảy ra.
Vết thương của Gwyn bớt đau dần, và đến sau giờ học, cậu đã có thê tự mình khập khiễng leo lên xe buýt. Tuy nhiên, khi xuống xe, cậu không thể chạy về trước như bình thường. Cậu cảm thấy mình như bị mắc bẫy, với Alun nán lại phía sau và đang nhìn cậu. Alun hỏi:
- Cậu không sao chứ?
- Không sao.
- Có muốn tớ kèm cậu đi về không?
- Không. Đã bảo tớ không sao rồi mà.
Alun quay lại đối diện Gwyn và vẫn cố hỏi:
- Cậu chắc là mình không sao chứ?
Gwyn giận dữ nói:
- Bọn chúng không làm mình bị thương đến nỗi không tự đi được. Chẳng qua tớ không thể đi nhanh thôi.
- Vậy cô ấy sẽ giúp cậu phải không?
Alun đang nhìn vào ai đó đằng sau Gwyn. Gwyn hỏi:
- Ai cơ?
- Cô ấy!
Alun gật đầu về hướng con đường chính, sau đó quay lại và chạy lên đồi.
Gwyn liếc mắt nhìn đằng sau lưng để xem Alun nói về cái gì. Eirlys đang đi về phía cậu. Gwyn la lên:
- Cậu đang làm gì ở đây vậy? Sao cậu lại xuống xe ở đây?
Cô bé chỉ cười và tiếp tục đi.
- Cậu sẽ gặp rắc rối đó. làm sao cậu có thể về nhà bậy giờ?
- Mình sẽ đi bộ.
- Ôi không!
- Cậu đừng lo!
Cô bé tiếp tục tiến đến và Gwyn phải chờ, vì cậu không thể quay lưng lại với cô.
Khi đã đến bên cạnh cậu, Eirlys nói:
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mình chỉ đưa cậu về. Với nhiều vết thương như thế này, biết đâu cậu sẽ cần ai đó giúp thì sao.
Cô gõ nhẽ vào tay Gwyn và bắt đầu giúp cậu đi lên đồi. Khi họ vòng qua một ngã quẹo và nhà của Nain thình lình hiện ra trước mắt, Eirlys đứng ali5 và nhìn ngôi nhà. Gwyn giới thiệu:
- Bà của tớ sống ở đây.
- Vậy à?
Những lời đó nghe không giống câu hỏi, mà giống như một câu trả lời tự động.
Eirlys từ từ đi ngang qua ngôi nhà. Cô đưa tay vuốt dọc theo bức tường đá làm văng những cụm tuyết nhỏ lên tay áo, tuy nhiên đôi mắt cô vẫn không rời khỏi ánh đèn tỏa ra từ cửa sổ dưới nhà của Nain.
Gwyn bổng muốn mời Eirlys vào gặp bà, tuy nhiên trời đã bắt đầu tối và họ vẫn còn phải vượt qua cả một quãng đường hẹp đầy tuyết trước mặt. Cậu tự hỏi không biết lát nữa Eirlys sẽ về nhà bằng cách nào. Cậu hỏi:
- Bà... tên gì nhỉ? Người nhận nuôi cậu đấy? Bà ấy sẽ nói gì nếu không thấy cậu trên xe buýt?
Eirlys trả lời:
- Bà Herbert à? Bà rất tốt bụng. Bà sẽ hiểu mà.
Hai đứa trẻ nắm tay nhau khi gặp một ụ tuyết dày. Gwyn dẫn Eirlys lên một phần đất cao hơn ở cuối đường, và một lần nữa cậu thở hắt ra khi chạm vào bàn tay lạnh như băng của cô. Và khi Eirlys cười, âm thanh đó đã trở nên quá quen thuộc với Gwyn.
Eirlys có vẻ ngập ngừng trước trang trại, và khi Gwyn khẩn khoản mời cô vào trong, cô cẩn thận tiến đến gần nó với một vẻ tư lự khó hiểu trên mặt. Rất thường xuyên, cô lại đưa mắt nhìn về phía ngọn núi, nhưng cô không thể thấy gì ngoài một màn sương trắng.
Gwyn bảo:
- Cậu vào trong đi. Mẹ tớ sẽ làm cho cậu một tách trà nóng.
Cậu mở cửa trước ra và gọi lớn:
- Con về rồi đây, mẹ ơi. Xin lỗi vì đã về trễ. Con gặp rắc rối một chút với tuyết.
Tiếng mẹ cậu vọng ra:
- Mẹ cũng nghĩ là vậy.
Mẹ đang khuấy món ăn trên bếp lò khi Gwyn vào trong nhà bếp. Bà quay lai định nói gì đó, nhưng khi thấy cậu, bà kinh hoàng hét lên:
- Mặt của con kìa! Có chuyện gì vậy?
- Con chỉ gây lộn với bạn một chút thôi. Thật sự không có gì nghiêm trọng đâu!
Đang sửa chửa vài món đồ điện tử trên bàn ăn, cha cậu đứng dậy và chuẩn bị la lên giận dữ. Tuy nhiên ông nhận ra Eirlys đang đứng trên ngưỡng cửa. Ông hỏi:
- Ai đây?
Gwyn nói:
- Đây là Eirlys. Bạn ấy đã giúp con. Bạn ấy đi cùng con từ trạm xe buýt về nhà để chắc rằng con không sao.
Bà Griffiths nói:
- Cháu thật tốt bụng, Eirlys. Cháu cởi áo khoác ra rồi ngồi xuống đây cho ấm. Cô sẽ làm cho cháu một bình trà nóng.
Bà giúp Gwyn cởi áo khoác. Vừa giúp, bà vừa cằn nhằn về bộ quần áo đầy bùn đất của Gwyn và những vết bầm trên người cậu.
Eirlys bước vào trong phòng và cưởi áo khoác và mũ trùm ra. Cô kéo một cái ghế lại gần bàn ăn và ngồi xuống đối diện ông Griffiths. Ông Griffiths đứng sững người ngạc nhiên nhìn cô, trong khi bàn tay to lớn của ông lần tìm cái đinh ốc nhỏ xíu. Cái đinh ốc lăn thoát khỏi tay ông và lăn ngang qua mặt bàn.
Eirlys cầm lấy cái đinh ốc và với người sang đặt nó vào tay ông. Gwyn nghe thấy tiếng thở hắt đầy ngạc nhiên của cha khi ông cảm thấy cái lạnh từ tay Eirlys. Cậu cười:
- Tay bạn ấy thật lạnh, phải không cha?
Ông Griffiths không trả lời. Ông ngồi xuống và tiếp tục làm việc. Bà Griffiths rót trà và mang một miếng bánh trái cây từ chạn bếp. Rồi mọi người bắt đầu nói chuyện về tuyết, về trường học và vụ gây lộn, và dù Gwyn không đưa ra được lời giải thích thỏa đáng nào, ông Griffiths vẫn không nói gì. Trên thực tế, ông thậm chí không nghe mọi người nói gì. Ông chỉ ngồi im lặng, và rất thường xuyên, ông lại ngước lên và nhìn chằm chằm vào Eirlys.
Khi trời tối, bà Griffiths lo lắng nói với Eirlys:
- Cháu nên gọi điện cho mẹ cháu đi. Chắc cô ấy đang lo lắng lắm.
Gwyn trả lời thay:
- Bạn ấy không có mẹ. Bạn ấy sống với bà Herbert.
Bà Griffiths lắc đầu đầy cảm thông:
- Ôi, tội nghiệp cho cháu quá!
Eirlys vui vẻ nói:
- Ông bà Herbert rất tốt bụng. Họ sẽ không phiền đâu. Họ nói sẽ đến đón cháu nếu cháu muốn. Dù sao thì ở đó cách đây không xa lắm.
Ông Griffiths thình lình đứng dậy và nói:
- Không cần làm phiền ông bà ấy đâu. Chú sẽ chở cháu về.
Gwyn rất ngạc nhiên. Cha cậu thường không bao giờ tình nguyện chở ai đi đâu. Khi ông Griffiths đi ra cửa sau để chuẩn bị xe, Gwyn thì thầm với Eirlys:
- Cậu may lắm đấy nhé!
Khi Eirlys đã cầm sẵn áo khoác, nón và cặp, tiếng động cơ rồ rồ của chiếc Land Rover đã vang lên trên đường.
Eirlys chào:
- Tạm biệt.
Cô bước tới và hôn bà Griffiths. Bà giật mình, hệt như vừa thấy một hồn ma.
Bà vẫn đứng im trong bếp khi Gwyn và cô bé đi ra cổng. Ông Griffiths mở cánh cửa chiếc xe và bảo Eirlys:
- Cháu phải lên xe bằng cửa bên này, chứ bên kia tuyết dày khó lên lắm.
Gwyn chưa bao giờ thấy cha mình quan tâm đến trẻ em đến thế.
Eirlys bước ra đường, nhưng trước khi cô kịp bước lên xe, ông Griffiths đã vòng tay qua người đỡ cô lên. Trong một giây, hai bóng người hòa làm một, và vì một lý do nào đó, Gwyn bỗng cảm thấy lạc lõng. Cậu rời mắt ra khỏi khung cảnh trước mặt và nhìn về phía hàng rào cây đóng băng đang lấp lánh dưới anh xe.
Bên trong nhà, chuông điện thoại bắt đầu reo lên. Rồi những bánh xe của chiếc Land Rover bắt đầu quay mạnh, và Gwyn phải nhảy ra xa để tránh bị tuyết ướt bắn vào người. Đã quá trễ để có thể nói lời tạm biệt.
Quay về nhà, Gwyn thấy mẹ đang đứng ngoài hiên. Bà nói một cách nghiêm trọng:
- Bà Davis ở Ty Coch vừa gọi. Bà ấy muốn nói chuyện với chúng ta ngày mai. Về chuyện cái mũi của Dewi.
Nhện Tuyết Nhện Tuyết - Jenny Nimmo Nhện Tuyết