Nguyên tác: “The Money Changers”
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Chương 8
J
uanita đứng đón xe buýt ở khoảng giữa Toà Cao ốc của Ngân hàng Thương mại số Một Hoa Kỳ và quảng trường Rosselli. Cô đứng đó, mảnh mai, yếu đuối. Lòng dạ cô bồn chồn vì biết người trưởng ban bảo vệ của nhà băng đang nhìn cô qua lớp cửa kính. Bây giờ thấy ông ta đi mất, cô thở phào, nhẹ bớt được đôi chút.
Chuyện vừa xảy ra như điềm báo hiệu cô sắp rơi vào những tai hoạ phức tạp. Một làn gió lạnh làm bay lên vạt áo măng tô và Juanita rùng mình vì lạnh. Cô chạy đến không kịp chuyến xe trước và bây giờ phải chờ chuyến sau. Juanita rùng mình không phải chỉ vì lạnh, mà vì một cảm giác hoảng sợ đột nhiên xâm chiếm tâm hồn cô... Juanita không sao hiểu nổi, số tiền sáu ngàn đô la kia biến mất theo cách nào? Cô không ăn cắp và cũng không chuyển cho một kẻ đồng loã.. Khốn nỗi hình như không ai tin lời cô khai. Thì chính bản thân cô cũng không còn hiểu tại sao lại mất số tiền đó được. Tưởng như đó là chuyện vô lý. Nhưng lại là có thật!
Suốt buổi chiều nay, Juanita đã bao lần điểm lại sự việc và không sao hiểu nổi tiền đã biến mất theo cách nào. Cô có một trí nhớ đặc biệt nên không thể quên một chi tiết nhỏ nào. Cô nhớ chính xác đã khoá cẩn thận két nhỏ, trước khi đẩy xe đưa xuống gửi dưới hầm an toàn để đi ra ngoài ăn trưa. Cô cũng nhớ rõ, không hề lộ ra với ai số mật mã để mở khoá két nhỏ đó. Cô cũng không hề ghi nó ra một mảnh giấy nào, mà sợ có người nhìn thấy được.
Chính cái trí nhớ siêu đẳng của Juanita lại đâm làm hại cô, bởi khi thấy cô báo mất tiền, lại mất đúng sáu nghìn, cả bà giám đốc Edwina, trưởng phòng tổ chức nhân sự Tottenhoe đến Miles Eastin đều lấy làm lạ và đâm nghi ngờ. Họ cho rằng không ai có thể biết ngay chính xác mình mất bao nhiêu. Họ không biết rằng Juanita có trí nhớ đặc biệt. Để tiền vào chỗ nào trong hộp, số tiền bao nhiêu cô đều nhớ chính xác, không cần kiểm tra lại. Tài ghi nhớ này là khả năng bẩm sinh của Juanita từ nhỏ và xưa nay cô đều không cần cố gắng gì cũng nhớ đầy đủ và tuyệt đối chính xác.
Do đâu Juanita có khả năng đặc biệt đó? Chính bản thân cô cũng lấy làm lạ. Hồi học ở trường cơ sở, Juanita là loại học kém. Ngay môn toán cô cũng không có gì xuất sắc, kể cả sau này khi lên bậc trung học. Nhưng không hiểu do đâu Juanita có tài tính nhẩm rất nhanh, không bao giờ sai. Cô nhớ chính xác từng khoản thu chi đến mức hầu như không bao giờ cần mở sổ ra kiểm tra lại.
Xe buýt đến. Juanita theo chân những người khách đứng chờ lên xe. Xe chật ních, cô phải đứng, tay nắm sợi dây chằng ngang để khỏi nghiêng ngả. Cô miên man nghĩ đến ngày mai. Các thanh tra cảnh sát của Cục an ninh sẽ thẩm vấn cô. Juanita hoảng sợ. Sự việc rồi sẽ diễn biến ra sao đây?
Juanita cảm thấy cuộc sống của cô đang bước vào ngõ cụt. Làm sao cô chứng minh được là cô vô tội? Mọi chứng cứ, mọi người, đều như đồng lòng khép tội cô
Còn cái máy phát hiện dối trá! Juanita quyết định sẽ không chịu để máy thử. Cô không tin vào các thứ máy móc. Cô có linh cảm máy sẽ không thanh minh mà chỉ buộc tội thêm vào cho người ta. Không, nhất quyết cô sẽ từ chối. Muốn ra sao thì ra. Xuống xe buýt Juanita chạy đến nhà gửi trẻ. Biết lúc này đã quá muộn, cô cố chạy nhanh. Cô vừa vào phòng đón thì bé Estela đã chạy lon ton ra, lao vào vòng tay mẹ. Vườn trẻ này tuy đặt trong một toà nhà cổ nhưng sạch sẽ, tường các phòng sơn màu sắc tươi vui. Vườn trẻ im ắng, bé Estela là đứa cuối cùng.
Bà Ferroe, quản lý nhà trẻ bước nhanh vào, cau mặt nhìn đồng hồ đeo tay.
- Bà Numez! Tôi bằng lòng trông cháu muộn hơn trẻ khác một chút, vì thông cảm với hoàn cảnh đi làm của bà, nhưng tôi không thể chờ bà lâu như thế này được.
- Bà tha lỗi cho, nhưng quả thật hôm nay ở công sở có chuyện bất thường, khiến tôi không thể về sớm hơn được.
- Các bậc cha mẹ khác đều tôn trọng giờ đóng cửa của nhà trẻ, và tôi đã phải nán lại chỉ để trông mỗi con gái bà.
- Tôi thề là sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện quá trễ như hôm nay nữa, thưa bà Ferroe.
- Thôi được, tôi tin ở bà, nhưng cũng xin nhắc là bà chưa trả tiền gửi cháu tháng trước đấy.
- Tôi hứa Thứ sáu này sẽ thanh toán đầy đủ. Hôm ấy tôi được lĩnh lương.
- Tôi rất tiếc phải nhắc bà như vậy. Cháu Estela rất ngoan và tôi rất quí cháu, nhưng bà hiểu cho, bà Numez, tôi cũng có những khoản phải chi.
- Tôi hiểu chứ, thưa bà Ferroe. Tôi hứa chắc chắn là Thứ sáu này.
- Đây là lần thứ hai bà khất.
- Tôi biết. Mong bà thứ lỗi.
- Thôi đành vậy. Chào cháu nhé, Estela. Chào bà Numez.
Juanita thầm nghĩ, Thứ sáu này lĩnh lương xong, trả tiền thuê nhà, tiền gửi trẻ thì chẳng còn mấy để tiêu. Lương Juanita là chín mươi tám đô la một tuần (chuyện xảy ra khi đồng đô la chưa mất giá như bây giờ. Xin bạn đọc nhớ cho giá đồng đô la khi đó bằng khoảng gấp đôi bây giờ. N.D), trừ tiền thuế và đóng bảo hiểm xã hội, chỉ còn tám mươi ba đô la để hai mẹ con sống. Trong khi đó vẫn còn những món nợ của Carlos để lại, mà cô phải trả cho anh ta.
Do ngây thơ, Juanita đã lấy anh ta theo kiểu thống nhất kinh tế. Carlos may sắm áo quần sang trọng, tậu xe và bây giờ, anh ta bỏ đi, để lại cho cô bao nhiêu khoản nợ nần. Đã một năm nay Juanita một mình vừa nuôi con, vừa dành dụm tiền trả dần các món nợ đó.
Dắt con đi nhanh về nhà, nghe con líu lo, Juanita thấy lòng nhẹ đi. Nhưng ăn bữa tối xong, chơi với con một lúc rồi đặt nó ngủ, Juanita lại lo sợ nghĩ đến lúc mất việc, cô sẽ sống và nuôi con bằng cách nào đây? Mà tình hình này thì rất nhiều khả năng nhà băng sẽ sa thải cô. Khi đó Juanita sẽ tìm việc ở đâu Các nhà băng khác không đời nào chịu nhận một nhân viên giao dịch "có vết" như cô. Nếu lúc đầu họ chưa biết thì sau một thời gian họ sẽ biết và sa thải cô.
Juanita bỗng ngửa mắt nhìn lên cao, lẩm bẩm một câu khấn Chúa Trời. Cầu Chúa phù hộ cho cô, khiến nhà băng tìm ra được thủ phạm vụ mất cắp sáng nay. Nhưng là ai? Juanita có cảm giác không thể tìm ra được.