The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Ba Nữu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 75 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 480 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:25:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ừa từ bên ngoài về Vương thúc thấy tiểu Ngọc đang rửa chén liền hỏi ”Tứ Phương về chưa?”
Tiểu Ngọc nói, “Hạ tiên sinh đã lên lầu, đã ăn rồi, đang xem phim hoạt hình!”
“Cái gì? Xem phim hoạt hình?” Vương thúc nhăn mặt, lầu bầu một câu, “Lúc nhỏ cũng chưa bao giờ xem, bây giờ lại xem phim hoạt hình.”
Ông không tin lời Tiểu Ngọc lắm, quyết định tự mình lên lầu nhìn một cái, còn chưa lên đến lầu 3, đã nghe thấy tiếng khóc phát ra từ TV, lại là tiếng Nhật.
Vương thúc ở cạnh cửa nhìn vào, cái TV vốn không có người xem, hiện tại đang chiếu một bộ phim hoạt hình, nhưng lại là phim hoạt hình Nhật. Ông kinh ngạc đến miệng cũng quên không khép lại.
Có chuyện gì thế này? Hạ Tứ Phương chẳng lẽ cãi lão hoàn đồng? Nhưng lúc còn nhỏ cậu ấy cũng chưa bao giờ xem qua loại phim hoạt hình ngây thơ như vậy.
“Vương thúc” đang xem tivi Tứ Phương để ý thấy Vương thúc,quay đầu hỏi thăm.
“Cậu đang xem cái gì vậy?” Vương thúc hỏi
“Vua hải tặc ” Tứ Phương vừa nhìn màn hình vừa trả lời.
Hải cái gì? Cái gì vậy?.Vương thúc kỳ thật cũng không rõ đó là cái gì,nhưng lại không sao hỏi lại được.
“Hôm nay không đi làm sao?” Rõ ràng là thời gian làm việc tại sao lại ngồi xem phim hoạt hình? Vương thúc khó hiểu.
“Ân, buổi tối đi.” Tứ Phương không tập trung nói.
“Cậu xem cả đêm qua?” Khó trách buổi sáng không đi đâu, bộ phim hoạt hình này có gì hay chứ?
“Ân, Lại Văn thích phim này.” Vẫn không tập trung như cũ.
Lại Văn? bạn gái Tứ Phương là Lại Văn? Xem ra cô Lại Văn này rất có lực ảnh hưởng nha, cuộc sống khi còn nhỏ của Tứ Phương chưa từng biết thế nào là phim hoạt hình, hiện giờ thật khiến cho người ta kinh ngạc!
Xem ra cô gái tên Lại Văn rất được Tứ Phương để ý. Thật muốn nhìn thấy cô ấy. Vương thúc nghĩ.
Đúng rồi, như thế nào lại quên Lý Tảo Phát, chỉ cần đến hỏi tiểu Lý chẳng phải là sẽ biết sao, tin tức của tiểu tử kia luôn luôn nhanh nhẹn mà.
Vương thúc hưng phấn đi xuống lầu.
Vừa mới để cặp lồng xuống bàn, Văn Khiết ở đối diện ký túc xá gọi Lại Văn, “Này Lại Văn, dưới lầu có người tìm cậu, nhanh lên.”
Lại Văn không biết ai tìm cô, Tứ Phương đã hẹn buổi tối gặp, chẳng lẽ lại là Lại Vũ? Kinh hãi vội vã đi xuống lầu. Đi vào cửa, lại không thấy bóng dáng Lại Vũ, vậy ai muốn tìm cô đây?
Một chú đã hơn 50 tuổi đi đến trước mặt Lại Văn hỏi, “Cô là Lại Văn?” Lại Văn nhìn người đàn ông, mái tóc bạc ngắn được chải cẩn thận, áo khoác đen, trong tay cầm theo một cái cặp lồng giữ nhiệt.
Lại Văn vẻ mặt mang dấu hỏi, hoàn toàn không biết người này, nhưng nhìn cái cặp lồng màu hồng phấn kia, rất giống cái cặp lồng của Tứ Phương đưa cho cô.
“Cô có lẽ không biết tôi, tôi là người nhà của Tứ Phương.”Người đàn ông kia nói.
Hóa ra là người nhà của Tứ Phương, “Anh ấy không có việc gì chứ?” Người nhà của Tứ Phương sao đột nhiên lại đến tìm cô.
“Ha ha, đừng lo lắng, Tứ Phương vẫn khỏe, tôi chỉ muốn tới đây chào cô.” Người đan ông kia cười hớ hớ nói.”Lúc tôi tới nhìn thấy phía trước có một tiệm Fastfood, chúng ta qua đó ngồi một chút.” Người đàn ông nhìn nàng, vẻ mặt tha thiết nói.
(Fastfood:Tiệm thức ăn nhanh )
“Được, đi thôi” Lại Văn đi theo, “Tôi gọi là Hách Lại Văn, ông có thể gọi tôi là Tiểu Văn.” Người đàn ông này mỗi một cậu đều gọi là cô, Lại Văn thật sự không nhận nổi.
“Tốt, Tiểu Văn.”Người đàn ông cười hớ hớ như biết nghe lời, cô gái này rất khả ái,rất thân thiết, ừ, không tệ không tệ.
Vào tiệm Fastfood ngồi xuống, người đàn ông đem cặp lồng giữ ấm để lên trước mặt cô, “Tiểu Văn, đây là canh gà nấu ở nhà, các cô gái ăn canh gà nhiều sẽ rất tốt cho dưỡng nhan.”
Lại Văn cảm thấy ngượng ngùng, “Cám ơn chú.” Sau đó lại nói thêm một câu, “Canh tôi sẽ uống hết, làm phiền chú quá.”
Người đàn ông thấy cô nhận canh, tâm tình rất tốt, “Tiểu Văn, đột nhiên tới tìm cô, chắc cô sẽ rất giật mình, ha ha, tôi chủ yếu chỉ muốn tới chào hỏi mà thôi. Cô cùng Tứ Phương ở cùng một chỗ thấy thế nào?
“Chúng tôi, rất tốt.” Lại Văn ngập ngừng nói.
“Vậy là tốt rồi, Tứ Phương đứa nhỏ này không biết nói chuyện, lại có vẻ hiền như khúc gỗ, nếu có chọc giận cô, cô cũng đừng tha thứ cho cậu ấy.”
“Anh ấy rất tốt ” nói hiền như khúc gỗ hình như hơi nghiêm trọng, Lại Văn nghĩ.
“Ha ha, chỉ cần cô đối với cậu ấy không có ý kiến là được. À nói nhỏ cho cô biết, cô là mối tình đầu tiên của cậu ấy đấy. Đừng nhìn cậu ấy đã 24 tuổi, công tác, sự nghiệp đều rất tốt, nhưng với tình cảm thì…thực sự chưa có kinh nghiệm.” Người đàn ông xúc động nói, “Ai, tôi nhìn Tứ Phương lớn lên, cũng hy vọng cậu ấy có một tình yêu cùng gia đình mỹ mãn.”
“Chú à, anh ấy rất tốt, không nghiêm trọng như lời chú nói đâu.” Đúng là không cha mẹ nào nghĩ con mình đã lớn, Lại Văn nghĩ.
“Lại Văn, Tứ Phương rất thích cô, tôi hi vọng hai người ở chung với nhau thật tốt, cô có thể đối xử tốt với cậu ấy, được không? Cô không biết Tứ Phương khi còn nhỏ có bộ dáng như thế nào đâu, nếu cô gặp con người cậu ấy trước đây, sẽ cảm thấy hiện tại cậu ấy cảm thấy hạnh phúc đến cỡ nào.”
Lại Văn nghi ngờ hỏi ”Anh ấy trước đây như thế nào?”
“Khi cậu ấy còn nhỏ, cả ngày chỉ chơi với quả bóng cao su…”
Nghe người đàn ông kể về chuyện trước đây của Tứ Phương,tuy rằng chú ấy đã hơn năm mươi tuổi nhưng khi nhớ lại những hình ảnh này vẫn không cầm được nước mắt.
Nhìn người đàn ông cúi đầu vụng trộm gạt lệ, Lại Văn cũng muốn khóc, hóa ra là như vậy a, bề ngoài lạnh lùng của Tứ Phương hóa ra có tuổi thơ như vậy.
Hóa ra anh ấy là một viên bi thô ráp vị đánh nát, lại chậm rãi chắp vá lại linh hồn yếu ớt của mình. Cô không dám tưởng tượng trước 9 tuổi Tứ Phương đã trải qua đau khổ như thế nào, loại tra tấn nào, mới bị tàn phá thành bộ dáng kia, chỉ biết đóng kín tâm hồn mình.
Trước mắt giống như hiện lên bóng dáng của một cậu bé đang lạnh run nép vào góc tường, Lại Văn nghĩ không biết đó có phải đo là chính cô hay không, nhớ lại kí ức khi còn tuổi thơ của mình, cô thực ra hiểu được cậu bé kia đang nghĩ gì.
Lại Văn lau nước mắt,nhìn trong ánh mắt thương hại của người đàn ông kia, cô cầm lấy cặp lồng giữ nhiệt, chạy ra khỏi tiệm Fastfood.
Đứng ở không góc đường, cô rốt cục không kìm nổi mà khóc lớn lên.
Rất nhiều lúc cô không thể khóc? Cô hẳn là phải khen ngợi bản thân mình? Nhưng có thể hay không,đến một lúc nào đó cô có thể khóc lên thật to? Vì trong kí ức nho nhỏ đó, có một ánh mắt đen trầm lặng, cơ thể nho nhỏ quật cường giãy dụa, cô độc mà thiếu thốn sinh mệnh, che dấu bằng việc cười vui, nhưng thật ra chính là mù mịt ở tương lai.
Vì tất cả hết thảy này
Giờ phúc này cô có bao nhiêu đau khổ, thì Tứ Phương cũng khổ sở bấy nhiêu.
**********
Tứ Phương nâng đồng hồ, đã 6 giờ rưỡi, Lại Văn vì sao còn chưa đi làm? Anh gọi điện thoại cho cô, vì sao lại không có ai bắt máy?
Có người từ sau vỗ vai anh, là một nhân viên trong quán, thường nghe Lại Văn gọi cô là chị Trần.
“Lại Văn gọi điện thoại nói hôm này không đến,cô ấy bị bệnh.”
Tứ Phương trầm mặc không nói gì, một lát sau, anh hỏi cô, “Cô ấy gọi điện thoại đến?”
“Đúng vậy “
“Số bao nhiêu?”
“Cái gì?” Trần Kiều nhất thời không phản ứng kịp.
” Số điện thoại của cô ấy là bao nhiêu?”
“Cậu tới đây,tôi tìm cho.” Trần Kiều nói.
“Cạch” ghế dựa đột nhiên bị đẩy ra, Tứ Phương đã đứng lên.
Trần kiều sửng sốt, vội vàng dẫn anh đến bên quầy Bar.
“Lại Văn, đừng ngủ, điện thoại của cậu, là một người đàn ông, mau tới nhận.” Mai Mai lắc lắc cánh tay Lại Văn.
“Ân” Lại Văn chậm rãi đứng lên, buổi chiều hôm nay ở một góc không người, cô khóc suốt hai giờ, mắt sưng như hai quả đào nhỏ. Khóc lâu quá nên bây giờ cảm thấy rất mệt,bước lảo đảo bước về ký túc xá, lập tức nằm trên giường liền không muốn đứng dậy. Nằm nghĩ chưa đến nửa giờ, cô cảm thấy muốn ói, sau lại nhịn không được, “Oa” phun ngay bên giường.
Khi đó ký túc xá đã không còn ai, bọn họ đều đang đi học đi. Cô nỗ lực đứng lên, lấy ga gường bao lại,dọn dẹp một lát, thật sự không có sức làm tiếp, lại ngã ra giường ngủ tiếp, mãi cho đến bọn bạn trở về. Giai Giai giúp cô mua thuốc, cô uống xong gọi điện thoại cho chị Trần, tiếp theo lại ngủ.
“Ừ ” Lại Văn mệt mỏi cầm lấy phone, ánh mắt không có tiêu điểm. Bên kia điện thoại im lặng. Lại Văn trong lòng khẽ động, cô biết bên kia là ai, nước mắt không còn theo ý mình, chậm rãi chảy xuôi.
“Uống thuốc chưa?” Tứ Phương hỏi.
“Ừ ” Lại Văn tùy ý khẽ ừ. Cô sợ hãi nếu mình nói chuyện,sẽ không khống chế được mà khóc lên.
“Vương thúc nói buổi trưa tìm em, em đã ăn canh chưa? Vì sao đột nhiên sinh bệnh.” Tiếng nói trầm thấp củaTứ Phương từ bên kia điện thoại truyền đến.
Nước mắt càng lúc càng chảy nhiều, đúng là Tứ Phương rất nhạy cảm.
“Em có thể xuống dưới đây không?” Tứ Phương hỏi cô.” Em xuống dưới được không? “
Lại Văn cô gắng ngăn nước mắt, nhưng nước mắt giống như bị kìm nén đã lâu, hoàn toàn không nghe lời của cô nữa.
Trâm mặc giằng co một lúc lâu, hai bên điện thoại chỉ còn lại tiếng hít thở.
“Ừ” cuối cùng Lại Văn nói.
Lại Văn đi đến cửa ký túc xá,nhìn thấy Tứ Phương một tay cầm túi ni lông, đứng ở bên ngoài lưới sắt, không để ý đến cái chỉ trỏ của sinh viên, anh mín môi, đầu cúi hấp, hiện ra sự mất mát, như có suy nghĩ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Tứ Phương đột nhiên ngẩng đầu lên. Hiện tại đúng là thời gian mở cửa, có rất nhiều sinh viên tiến vào. Lại Văn không muốn người khác nhìn thấy nên không nói gì trực tiếp đi đến khu vườn phía sau trường, người dần dần ít đi.
Lại Văn đến dưới một tán cây khô héo thì đứng lại, xoay người lại nhìn Tứ Phương. Sắc mặt của anh so với lần gặp đầu tiên thì tái nhợt một chút, lông mi càng đen đậm. Đây là lần đầu tiên Lại Văn cẩn thận ngắm nhìn mặt khuôn mặt của Tứ Phương.
“Anh nghe nói, em đã đi bác sĩ? Bác sĩ nói thế nào?” Tứ Phương không đi tìm hiểu cảm xúc nơi đáy mắt của cô, nhẹ nhàng kéo tay cô, nắm trong tay.
“Biết không? Đây là lần đầu tiên anh chủ động nắm tay của em.” Lại Văn quay lại cầm tay anh.
“Thực xin lỗi” Tứ Phương nhìn vào mắt của cô.
“Vì sao nói xin lỗi, ” Lại Văn đôi mắt đen của anh, “Không nên xin lỗi, anh rất tốt.” Lại Văn muốn cổ vũ cho anh.
Tứ Phương nắm tay cô thật chặt, hơi cúi đầu, không nói gì.
“Canh gà em đã uống hết, ngon lắm, ” thực ra cô chưa uống, ” cám ơn Vương thúc giúp em “
“Ừ” Tứ Phương lấy túi ni lông, bên trong là cháo Quảng Đông ” Ăn hết cháo rồi nghỉ ngơi cho tốt.”
“Em sẽ ăn.” Lại Văn chà xát bàn tay lạnh lẽo vì bị đông lạnh của Tứ Phương “Anh cũng về sớm đi, hôm nay rất lạnh.”
Tứ Phương rốt cục vẫn nhịn không được nâng tay vuốt ve cái trán của cô, không có cảm giác đặc biệt nóng, “Bác sĩ nói thế nào? Có sốt không?”
“Đã uống thuốc rồi, hiện tại đã đỡ hơn nhiều, có thể là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một ngày là khỏe.”
Tứ Phương cầm lấy tay cô nhét vào túi áo, “Chăm sóc bản thân cho tốt.”
Lại Văn trong lòng có vị chát, cô giang hai tay, ôm anh. Ấm áp cảm thông.
Năm Mươi Thước Thâm Lam Năm Mươi Thước Thâm Lam - Ba Nữu