Being deeply loved by someone gives you strength, while loving someone deeply gives you courage.

Lao Tzu

 
 
 
 
 
Tác giả: Du Tử Lê
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1522 / 17
Cập nhật: 2016-04-09 07:23:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bắt Đầu Mùa Của Những Bông Hoa Móng Tay
Chiếc xe hậm hực chồm lên và rùng mình nhiều lần trước khi ngừng tắt hẳn tiếng máy. Người ta không thể biết nó đến từ đâu, nhưng nhìn vào lòng xe, thấy có cả thẩy năm người. Họ đều còn trẻ. ba người con gái ngồi băng sau. Một người con gái có vẻ nhỏ tuổi nhất ngồi băng trên và sau vô-lăng là một thanh niên. Tính từ trái sang phải, ở băng sau, người thứ nhất mặc chic61 áo pull màu vàng cổ bẻ, doi người, khỏe mạnh. Có thể nói nàng là người có thân hình cân đối đẹp nhất bọn, với đôi chân dài thon được bó gọn trong chic61 quần jean màu đất. Người kế tiếp mặc chiếc áo dài màu tím ngả hồng. nàng có nước da tắng nhão, đôi vai tròn, ngực tròn, gương mặt tròn, chiếc cằm cũng tròn luôn vá có ngấn. Màu trắng của làn da cùng sự tròn trịa của nhân dáng, nàng khiến cho người ta có cảm giác mát mẻ mẻ một cách thống khoái (có thể sự thực nàng mát mẻ hơn tưởng tượng của chúng ta). Người thứ ba cắt tóc gọn kiểu con trai, trán cao, nàng cũng mặc áo dài, chiếc áo màu nõn chuối. nàng có vẻ mập mạp (cái mập mạp đẫy đà một cách rất yếu đuối). Người con gái nhỏ tuổi nhất ngồi băng trước tuy không có được cái thân hình cân đối như người co ngái mặc áo pull vàng, nhưng nàng có phong cách đài các quý phái (một cách trẻ con mệt mỏi). Nàngmặc một chiếc áo màu cam, chéo vạt, cổ xẻ sâu (ngừng lại đúng chỗ nên ngừng trên bộ ngực mới nhú) Cô bé thả tóc, những ngọn tóc xanh đen chấm trên đỉnh đôi vai xuôi thon, mắt to khi ngước nhìn và đặc biệt, chiếc miệng nhỏ, đôi môi chúm với cánh dưới trề ra (vẻ nũng nịu trẻ thơ và tinh anh hóm hỉnh). Thanh niên ngồi sau vô-lăng tóc bơ phờ, gầy xanh, gương mặt anh như thường trực một nỗi lo âu, dằn vặt, không vui. Lúc đó trời đã muốn trưa nếu căn cứ vào chiếc bóng của cây bàng đọ suống, tạo với thân nó một góc nhọn (sự thực đồng hồ khi ấy chỉ mười giờ rưỡi). Nắng gay gắt rang khô từng hạt cát trắng bao quanh ngôi quán có chiều ngang gấp ba chiều dài.
Những cánh cửa bung mở. Họ lần lượt chui ra khỏi xe. Đầu tiên là người con gái mặc áo nõn chuối, tiếp theo cô bé nhỏ tuổi nhất vá ba người còn lại. Những gói đồ được mang ra khỏi xe (đồ đạc chuyển vào quán nhiều hơn số người ta có thể phỏng đoán). Khi đồ đạc được đem đi hết; trong lòng xe trơ trọi lại một cái mũ lính. Chắc của hai người thanh niên. Anh t là một quân nhân.
Biển mở ra màu xanh tới chân trời. Bãi chia thành hai phần rõ rệt. Phần trong là những đụn cát trắng khô như muối, nửa ngoài tiếp với mặt biển màu xám nâu, ẩm ướt. Cơn mưa còn lảng vảng trên bầu trời thấp ẩm.
Một ông già mình trần mặc chiếc quần sà lỏn tiếp tay với một thiếu phụ đen đủi, mập lùn ngả những chiếc ghế xếp dọc theo hành lang rộng trong ra biển. Vài tiếng xì xào nổi lên ở đám người mới. Không một ý kiến nào rõ rệt.
Người lính sau khi đăm đăm nhìn ra biển, ngó lại bốn thiếu nữ, nói lớn:
- Quý vị uống gì gọi.
Nói xong anh quay bước vào nhà trong: Anh ngó mặt mình ròng ròng nước nơi tấm gươn chữ nhật gắn trên tường sau khi vọc nước bằng tay từ vòi ở cái lavabo bằng sứ. Vầng trán anh toáng hiện một vài nếp nhăn. Có lẽ anh đang ngắm nhìn sự buồn nản và mệt mỏi của chính mình. Giữa lúc đó, người con gái nhỏ tuổi nhất bước lại gần. Cô bước khoan thai vẻ tự tin và chững chạc. Chiếc dây lưng bằng vải cùng màu trắng to bản, thòng trễ ngang bụng. Cô có vẻ gọn gàng trong cách phục sức thời trang và điệu một cách kín đáo:
Người lính nói:- Rửa mặt đi bé con.
Cô bé liếc nhanh mặt mình, trong gương và lấy tay cởi mấy lọn tóc lòa xòa ở một bên má.
- Em muốn đi phố.
- Ngay bây giờ?
Người lính xích qua một bên nhường chỗ cho người con gái. Anh lấy khăc trong túi sau, lau mặt và liếc nhìn về hướng của ba người kia. Tầm mắt anh bị chặn lại bởi chiếc cầu thang xây, dẫn lên sân thượng.
Người con gái nhỏ tuổi nhất chống hai tay lên thánh lavabo tráng men sứ trắng. Nàng gật đầu, không nói.
Người lính xếp gọn chiếc khăn tay và đưa cho cô bé.
- Thì đi. Nhưng cũng nên rửa mặt lắm.
- Rửa chứ.
Cô bé đáp và bắt đầu mở nước. Trên miệng cô hiện ra một nụ cười không hết. Người lính nhìn thấy và đôi mắt anh chuyển tới những ngón tay dài mượt, thon xinh như những nhánh huệ. Anh thở ra và đi vòng qua phía cửa chính trước khi rẽ vào hành lang.
Lúc này cô gái mặc áo tìm đã thay chiếc áo ca rô cụt tay và cô gái áo nõn chuối cũng thế, nhưng mà là chiếc áo tay dài mầu hồng nhạt bằng lụa.
Người con gái áo lụa nói:
- Thay quần áo tắm đi.
Bạn cô hỏi lại:
- Còn mày?
- Tao không tắm.
Cô áo lụa trả lời xong quay quắt lại phía người lính đứng chếch sau lưng, tiếp:
- Bao giờ ông K. tới?
Người lính gỡ điếu thuốc vừa đốt trên môi xuống chậm chạp đáp:
- Lát nữa. trong vòng nửa giờ.
Vẻ mặt người thiếu nữ đầy vẻ bất mãn. Hình như nàng cố gắng phấn đấu với những phẫn nộ, những giận dữ ứ tràn trong lòng.
Người con gái áo ca-rô đi về phía có những phòng thay áo quần, trong khi cô bé trở lại. Sự có mặt trở lại của nàng kéo theo một im lặng nặng nề. Niềm im lặng như một tấm lưới lớn bất thần chụp xuống quây chia ba người ở ba góc biệt lập.
Nước mắt làm ửng hồng thêm đôi má của cô bé. Những sợi lông măng óng ả có thể nhìn thấy rõ hơn trên da mặt và trên hai chánh tay để trần của cô. Người lính nhìn một vòng qua hai người, giọng không mấy tự nhiên:
- B. ở đây, anh với A. ra phố một lát.
Người con gái áo lụa tên B. không đáp. Cô nhìn ra những ngọn sóng bạc đầu đang ào ào vất vả lăn nhanh vào bờ cát. Khuôn mặt nàng lạnh lẽo. Cánh môi dưới của người con gái nhỏ tuổi tên A. như trễ ra nhiều hơn.
Cuối cùn, cả hai cùng lui bước một lần. Khi ngang qua bậc cửa, người lính nhìn thấy mấy bụi hoa móng tay màu tím hồng ngả ngớn sát mặt đất ở hai bên hông quán. Chàng phác tay định nói gì đó, nhưng A. đã đi vượt quá chàng mấy bước. Chàng thõng tay, cúi đầu và rảo cẳng.
Những bông hoa móng tay, phải em thường nhìn thấy trong những lần đến thăm anh ở bên ngoài bờ tường điếm canh doanh trại. Những bông hoa như những chiếc móng tay xinh xinh, thơm và ngạt ngào như hương thịt da em một buổi sáng, ngày nào, em nhớ chăng?
Một sáng mưa mở mắt cùng với một ngày mới, bắt đầu. Một ngày trong những hạt nước tinh khôi long lanh của những mộng mị ướt xanh dưới những tàng me lá nõn. Em nhớ chăng? Anh hôn em và níu giữ những ngón tay em tội nghiệp trong hai bàn tay anh chai đá. Và em nói...ngày xưa...và anh tiếp anh yêu em...anh yêu em...
2
Chiếc xe cũ lại hục hặc rung lên trước khi lăn bánh vào những con đường phố cũ. Những con đường nằm ép giữa những đụn cát ù lì và những mái nhà rêu bám. Những con đường có thể ứ đầy người nhưng vẫn thênh thang một khi cả hai cùng không còn biết ai ngoài tình yêu của họ. Làm sao họ còn nhìn thấy ai, khi sau lưng, trước mặt, họ vẫn chỉ thấy họ trong mắt, trong môi trong túi quần, trong túi áo...
Người lính lái xe thật chậm bằng một tay, bởi tay kia anh còn mắc bận nắm lấy bàn tay của cô bé hững hờ bỏ ra trên phần ghế nệm còn lại.
Thỉnh thoảng người lính lại bỏ đường sá đem cái nhìn đắm đuối, nài nỉ của anh gửi vào đôi mắt, đậu lại đôi môi người con gái. Và người con gái lắc đầu. trề môi. Nhắc nhở anh: Coi kìa. Có lái xe đàng hoàng không! Cứ như thế, họ cùng nhau lên đỉnh đồi đá cao, xuống tới bờ biển thấp. Họ vào phố đông, họ ra đường vắng.
Họ nói với nhau về những người vắng mặt. Họ cười những tiếng cười giòn tan hân hoan, vỡ vụn hạnh phúc. Họ nói với nhau (in là) những điều đã không thể nói ở dọc đường. Họ gọi tên nhau. Chỉ một tiếng. Một tiếng ngắn ngủi. Hình như họ không biết phải nói gì hơn ngoài một tiếng gọi kêu bập vùng thảng thốt yêu thương ấy.
Chiếc xe cũ vẫn ì ạch cố gắng chở chuyên trên nó đôi tâm hồn, một hạnh phúc ngất cao bằng núi, rộng trải bằng biển. Một hạnh phúc làm bé mọn nhân gian, vô nghĩa kẻ khác. Một hạnh phúc nở ra như những bông hoa móng tay. Những cụm hoa xinh xinh, bắt đầu, cùng với những cơn mưa chạy suốt dọc theo những lòng phố me xanh lá nõn.
Người thanh niên nói một câu tầm thường nhưng khi ấy lại có một ý nghĩa (đôi khi ý nghĩa chỉ có giá trị cho từng hoàn cảnh) với họ:
- Phải chi con đường dài mãi cho chúng ta đi.
Cô bé cười, nụ cười trêu chọc, hóm hỉnh:
- Đến đâu rồi cũng phải hết chứ.
Người thanh niên đáp liền:
- Đến vô cực. Vô cực không là hết.
Cô bé vẫn cười:
- Nhưng em lại sợ khoảng trống hư vô đó. Em muốn ngừng lại ở bên đường. hãy ngừng lại. Ngay lập tức.
Hỡi em. Em nhỏ bé như một con chim chưa có đủ cho mình dù chỉ một đôi cánh mỏng. Phải đó là ngày cuối cùng mà em muốn chọn, muốn lựa cho kết thúc, cho đứt đoạn của tình yêu ta. Phải khi nhìn vào mặt gươn hạnh phúc, em đã thấp thoáng phía bên kia một xót xa, tủi nhục? Địa ngục đang chờ ta ở cuối đường trốn chạy. Không. Không bao giờ hỡi em. Chúng ta không có bắt đầu nên chẳng bao giờ có được kết thúc. Bởi tình yêu không phải là một đoạn đường hay một ý niệm về thời gian, giới hạn. Hoắc nó có, để vĩnh viễn. Hoặc không, để hư vô. Không bao giờ đâu hỡi em. Em nhỏ bé và mỏng manh. Em mới lớn và dại khờ. Em đam mê và yếu đuối. Tình yêu không là chiếc bóng mà chính là xương thịt. Hạnh phúc không là gương soi trong mắt thấy mà chính là máu huyết nuôi ta. Em hiểu gì? Em dấu yêu đời đời những bông hoa móng tay còn bé nở. Và mùa mưa (ôi mùa mưa) còn mãi mãi đi ngang qua đời ta.
3
Ông K. tìm đến chỗ ở của năm ngoái, khi ở đó chỉ còn lại một mình cô áo lụa. Nàng đang nghe một bản nhạc qua giọng hát T.T. với chiếc cassette mang theo.
Đôi mắt nàng mỗi lúc một thêm long lanh, ngấn lệ. Ông K. hiểu tại sao nàng khóc. Ông im lặng để mặc nàng. ông cho rằng nước mắt có thể giữ lại tất cả hoặc sẽ xóa nhòa đi tất cả. Ở trường hợp này, ông tin, nó sẽ chẳng còn gì khi những giọt lệ cuối cùng của một xúc động đã hết. Ông nhìn ra mặt biển. thanh niên và cô bé cách bờ khá xa. Họ chỉ còn là hai chấm đen nhỏ và như chập vào nhau. Ông giơ thẳng cánh tay như muốn ra dấu chào họ. Một lát sau, không biết hai người kia có nhìn thấy ông, ông hạ tay xuống và đặt nó lên vai người con gái áo lụa.
Ông nói:
- Tới lâu chưa?
Không đợi người con gái trả lời, ông tiếp ngay:
- Giờ đến lượt ta đi phố?
Người con gái áo lụa giật mình quay lại. Nàng muốn giấu nhanh đi những giọt lệ còn ngập ngừng chưa lăn đi khỏi đôi khóe.
Ông K. lại nói giọng bình thản, dịu dàng.
- Tôi đây mà.
Mùa Hoa Móng Tay Mùa Hoa Móng Tay - Du Tử Lê Mùa Hoa Móng Tay