Số lần đọc/download: 3062 / 65
Cập nhật: 2016-10-21 10:27:11 +0700
Chương 8 Kiểm Soát
Ở trạm kiểm soát ra vào khu dân cư cao cấp, nhân viên an ninh ra hiệu để chàng trai trẻ dừng lại vài giây, tháo chiếc mũ lưỡi trai, trước khi barie nhấc lên cho phép đi qua. Gương mặt Lâm bình thản. Những bưóc chân linh hoạt. Các cử động dứt khoát. Bước qua rào cản, cậu chợt hiểu chủ nhân ngôi nhà lớn đã dặn trước, để cậu không gặp rắc rối khi mang chiếc ba-lô trìu nặng ra khỏi nơi đây. Bên trong vọng gác, kim đồng hồ chỉ đúng một giờ. Cậu đã ở dưói tầng hầm nhà Thái hơn chín mưoi phút.
Lâm đi bộ ra ngoài đường lớn. Khu vực này không có xe ôm. Khá nhiều taxi chạy qua. Cậu đi bộ thêm ba trăm mét nữa. Dưới một mái vòm vặn xoắn mô phỏng cấu trúc DNA, có hai thanh sắt sơn của trạm chờ xe buýt.
Mặt Trời chiếu thẳng vào nơi Lâm ngồi. Khung cảnh chung quanh tan nhòa dưói sức nóng chói chang. Nhưng hết thảy những điều ấy không chạm vào cậu. Như một con bọ tê liệt, cậu bất động trong mạng lưới của những ý nghĩ chồng chéo.
Thái đã biến mất. Không phải tai nạn như thoạt đầu ba cậu ấy và chính Lâm lầm tưởng. Một cuộc chạy trốn được chuẩn bị thực sự kỹ lưõng. Ở vị trí bạn thân, lẽ ra cậu không nên bất ngờ với các tình huống xảy ra. Cậu phải hiểu, phía sau những gì bạn thân thể hiện lâu nay, còn có các lớp nghĩa khác, bao phủ quanh một thực tế phức tạp. Phải, cả hai rất thường nói chuyện khá nhiều về các tình huống đặc biệt, sau khi xem quyển sách phiêu lưu mạo hiểm hay một bộ phim trinh thám. Thậm chí cậu và Thái còn tự nghĩ ra hàng loạt tình thế căng thẳng, hiểm hóc khi tán gẫu cùng nhau. Một cách thành thực, cậu thừa nhận Thái sắc bén hơn mình. Cậu ấy sở hữu một đầu óc vừa bao quát, vừa có thể đi vào các chi tiết mà kẻ khác dễ bỏ qua. Những cuộc trò chuyện tưởng chừng vô bổ dần dần mang đến một đúc kết lý thú vói các anh chàng trẻ tuổi: Cuộc sống phía trước hấp dẫn đặc biệt, bởi nó được dẫn dắt và tạo nên từ các sự kiện không thể kiểm soát. Từ kết luận này, vẫn trong trò chơi của trí tưởng tượng, hai người bạn đưa yếu tố bất ngờ vào trong tính toán của mình, thiết lập hệ thống tự bảo vệ, xây dựng một vài phương án dự phòng trước tình huống nguy hiểm, bị tấn công, bị truy đuổi nếu họ là các nhân vật được hư cấu trên sách và phim. Nhưng, chưa bao giờ cậu nghĩ được, hay Thái đề cập đến, sẽ đến lúc là chính họ gặp chuyện. Rằng một trong hai người có thể chết, theo một cách hoàn toàn phi lý và không thể dự đoán.
Thái đang lẩn trốn. Nhưng cũng không loại trừ khả năng tồi tệ hơn, cậu ấy đã chết. Trong vài ngày ngắn ngủi vừa qua, với những diễn biến kỳ dị ngay trước mắt, tình huống này phải tính đến. Viễn ảnh u ám khiến Lâm nhói lên. Nhưng, đồng thời bên trong cậu, cũng thức dậy một phản ứng lạnh lẽo, một kiểu chấp nhận đượm thách thức và khinh bạc: Nếu đang ở trong một cuộc chơi, ta sẵn sàng đối diện các nguy hiểm từ trò chơi đó. Ta đang bị điều khiển, nhưng vẫn có các thời khắc là của riêng ta. Đến lúc nào đó, ta sẽ giành lấy vị trí cần thiết, như ta từng giành chiến thắng trong cuộc đối đầu khắc nghiệt Fatal Blow. Bởi suy cho cùng, cuộc đời này không hoàn toàn được sắp đặt theo những quyết định hữu ý hay các kế hoạch khôn ngoan, vẫn có chỗ cho vận may, sự tình cờ, và những khoảnh khắc lóe sáng mà đối thủ không thể cưỡng chống.
Trên đại lộ, chiếc xe buýt xanh lao đến với tốc độ khó tin, dừng khựng trước trạm, tiếng phanh gấp như hơi thở hực ra từ lồng ngực con thú khổng lồ. Tách khỏi vùng sáng chói gắt, Lâm bước lên xe. Mát lạnh. Trừ một hành khách thiu ngủ trên dãy ghế trưóc, các băng ghế sau hoàn toàn trống trải. Cậu chọn một chỗ gần của lên xuống phía sau. Người bán vé bước đến thu tiền, rồi quay lên cạnh bên tài xế, không nói một lời, cũng không xé vé. Nhưng Lâm không để ý chi tiết vụn vặt ấy. Đây là tuyến xe vòng qua hai đại lộ, đưa đón khách từ đô thị mới về trung tâm thành phố. Ít nhất ba mươi lăm phút nữa mới đến trạm gần nhà Lâm. Cậu tháo ba-lô đặt cạnh bên, dựa hẳn vào lưng ghế, nhắm mắt.
Nhưng Lâm không ngủ. Trước mắt cậu, khung cảnh tầng hầm lại hiện ra, rõ mồn một, còn hơn cả lúc cậu hiện diện bên trong nó.
Như một cánh cổng bí mật, màn hình cảm ứng của máy tính đã dẫn cậu vào một thế giói chưa từng biết đến của tên bạn thân. Thoạt đầu, cũng có vài trục trặc khi cậu chưa quen lắm vói loại máy không dùng bàn phím và chuột. Phải mất mưoi phút, cậu mới thành thạo với bảng điều khiển cảm ứng, là một ô kính trong suốt ngay trên mặt bàn. Máy chạy với tốc độ cực nhanh.
Cài sẵn trên màn hình, bên cạnh các phần mềm đồ họa, xử lý hình ảnh và dựng phim, có một số bộ hồ sơ lưu giữ bài vở hồi năm học trước, tài liệu các môn luyện thi đại học, các bài báo về du lịch và thế giới côn trùng. Thậm chí trong một folder cuối cùng, còn có cả những bản chụp hàng trăm tư liệu đánh máy cũ, có cả hình ảnh mờ nhòe. Lâm chỉ nhìn lướt qua vài trang rồi đóng lại. Có lẽ đây là tài liệu của ba Thái. Ông sử dụng máy tính của con trai nên đặt tạm trên desktop mà thôi.
Bỏ qua các bộ hồ sơ bày sẵn trên màn hình, Lâm vào thẳng ổ cứng D.
Bị chặn.
Sau khi thử vài password ngày sinh nhật, tên riêng và nick của Thái, tất cả dều bị từ chối, ở lần cuối cùng, khi hiện ra dòng chữ thông báo máy sẽ ngưng hoạt động chống kẻ lạ xâm nhập, cậu chậm rãi gõ các ký tự f.a.t.a.l.b.l.o.w.
Chấp nhận.
Dung lượng rất lớn của ổ cứng này chỉ mới sử dụng một phần. Folder duy nhất được Thái tạo lập có tên đơn giản Process. Bên trong, ít nhất ba chục clip ghi hình, đánh số, xếp theo thứ tự thời gian. Chúng được quay trong nửa năm trở lại. Một vài clip cắt làm hai phần. Những tên file tiếng Anh ngắn gọn. Một số trong chúng rõ ràng được Thái đặt theo các tựa sách và bộ phim cả hai từng xem. Birdsong. The Bug. Second Lives. The Mask... Một vài tên có lẽ đặt theo ngẫu hứng Lyke. Paranoid. An Hornest Exit. The Body. The Warm Fuzzies... Hoặc đơn giản hơn, tên clip cũng là những thứ được ghi hình, như Blank Notebook hayOld Tree. Lâm rà soát một lượt. Các thông số dung lượng, chiều dài các clip cho thấy, tất cả đều được Thái thu lại bằng chiếc cam¬era, chứ không phải điện thoại, dù món gadget ấy cậu bạn thay đổi thường xuyên, loại đắt tiền, chức năng quay phim không tệ. Trong việc này, tính cách cẩn thận và kỹ lưỡng của Thái một lần nữa hiện ra. Cậu ấy không muốn các clip hình bị người khác xem thấy, trong trường họp sơ suất để điện thoại lọt vào tay kẻ lạ.
Nằm trong dự đoán của Lâm, Blank Notebook miêu tả quyển sổ ghi chép khổ nhỏ, bìa bọc da màu cam đất, hồi trong năm học Thái vẫn mang theo nhưng chẳng ghi chép gì, ngoài vài hình vẽ vô nghĩa nguệch ngoạc. Clip quay cách nay hai tháng, thể hiện đúng những gì Lâm nhớ về quyển sổ. Mọi thứ đơn giản đến mức ngạc nhiên. Quyển sổ đặt trên bàn. Vài trang lật mở rải rác. Rồi gấp lại trở về tình trạng cũ. Ngoài ra không có gì hơn. Còn Old Tree chính là clip mà Thái đã gửi qua e-mail, thay cho lời nhắn về việc hãy đến tham dự đêm chung kết chương trình truyền hình thực tế. Trong không gian khô khốc và cô đặc của tầng hầm, cậu đã xem kỹ cái clip này một lần nữa. Những hình ảnh nhập nhoạng từ quang cảnh buổi tiệc, ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính của tên bạn thân đã hiện ra với ý nghĩa khác. Như lúc này, nhắm nghiền mắt trên chiếc xe buýt lao nhanh, Lâm càng hiểu sâu thêm, bạn của mình đã trải qua tiến trình riêng biệt. Cậu ấy đa tham gia một vài hoạt động mà bạn bè không hay biết. Cậu ấy có nhiều thứ thực sự quan trọng cần lưu giữ, chứ không đơn thuần là sở thích ghi lại các hình ảnh hay sự kiện vụn vặt bằng camera. Nhưng, thực sự bí mật Thái đang cất giấu là gì? Cậu ấy có muốn cho kẻ khác thâm nhập vào thế giới của riêng mình hay không?
Trong cơn to mò cùng nỗi sợ hãi phảng phất, Lâm chuyển xuống một đoạn phim khác, chọn ngẫu nhiên The Mask. Khung cảnh cán phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi của tên bạn. Âm thanh loạt xoạt. Tiếng nưóc chảy. Những bộ quần áo ủi phẳng, xếp hàng cạnh nhau trên mặt giường như những cơ thể câm lặng. Cánh cửa buồng tắm bên phải khung hình bật mở. Thái bước ra. Góc máy quay từ phía sau, từ nửa đầu xuống dưới eo lưng. Cậu ta đứng bên canh giường, chống cằm trầm ngâm. Lọc qua màn cửa sổ, ánh sáng nâu nhạt bọc Thái trong lớp màu mềm xốp, hoi vẩn đục. Nếu lúc khác, hẳn Lâm đã cười phá lên với hình ảnh riêng tư của tên bạn. Nhưng khi ấy, cậu lại nín thở, mở căng mắt. Sự trần trụi hiện ra với ý nghĩa khác. Là thái độ thản nhiên, bất cẩn với chung quanh và với chính mình, và có gì đây vô cùng lạnh lẽo. Thái không quá gầy gò như ấn tượng lâu nay cậu ấy vẫn tạo ra. Bên dưới làn da ngả sắc vàng hung, một cơ thể cân đối và săn chắc. Cánh tay dài, mềm mại thả lỏng dọc cơ thể. Các múi cơ mảnh linh hoạt, lan từ cổ xuống xô vai và bắp tay. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm: Thể chất Thái thuộc về một người thương xuyên tập luyện. Cậu ấy muốn cho ai đó, nếu có, xem clip này cảm nhận dược hé lộ ngấm ngầm...
Sau vài phút đứng im nghĩ ngợi gì đấy, tên bạn chọn bộ trang phục trên giường, gần mình nhất, mặc nhanh. Hình ảnh hoàn hảo quen thuộc hiện ra. Thái chậm rãi xoay hẳn người lại.
Lâm tê điếng. Cậu đặt lệnh dừng hình, đặt tay lên màn ảnh, phóng to khung hình bất động.
Không phải gương mặt Lâm đang chờ đợi. vẫn là Thái, nhưng nửa trên mặt cậu ta bị xóa nhòa bởi lớp plastic trong suốt. Chính là chiếc mặt nạ hơn một tuần trưóc, cậu cũng đeo, khi bưóc ra sân khấu chung kết Fatal Blow.
Nỗi ngờ vực gặm nhấm mấy ngày qua đã được xác thực. Thái bí mật tham gia Fatal Blow ngay từ những vòng đầu. Vì một lý do nào đó, cậu ấy không thể để lộ gương mặt thật. Hoặc cũng như Lâm, cậu ấy được yêu cầu phải mang mặt nạ này. Nhưng, quan trọng hơn, trò chơi truyền hình thực tế chỉ là một lớp vỏ, một mồi câu dẫn dụ. Bỏi rõ ràng là Thái, là chính cậu, và có thể còn nhiều người nữa, như anh bạn Nhện Nước tội nghiệp, như cậu bạn Gấu Trắng lạnh lùng, tất cả đều đã ký tên vào bản hợp đồng, tham gia một cuộc chơi khác, lớn hơn. Dù được hay bị dẫn dắt bởi các lý do khác biệt, thì họ vẫn có một điểm chung: Khi đặt bút ký, tất cả đều không thể ngờ, cuộc chơi rồi sẽ vượt ngoài kiểm soát của chính mình.
Gương mặt bị xóa nhòa bải chiếc mặt nạ plastic hướng thẳng vào Lâm. Trừng trừng. Mặt đối mặt. Màn hình tinh thể lỏng giúp chất lượng hình ảnh sắc sảo, khác hẳn khi cậu xem clip Thái gửi trên cái máy tính cùi bắp của mình. Nhưng, cũng chính sự sắc nét ấy đem lại một cái nhìn khác, tách bạch và thẳng thừng: Khuôn miệng hoi hé mở, với khóe mép nhếch lên kia là biểu hiện của một nụ cười hài lòng hay trạng thái hoảng loạn? Thái là con mồi bị lôi kéo, hay cậu ấy chủ động tham gia cuộc chơi này? Thái đang trốn chạy, hay cậu ấy chỉ biến đi, thực hiện một nhiệm vụ nào khác mà tổ chức những người áo đen giao cho? Lâm lướt ngón tay trên bàn phím cảm ứng. Đoạn clip tiếp tục chạy. Từ đầu đến cuối, nhân vật chính trong clip không một lời nói nào. Hành động sau chót của Thái là chụp lên đầu chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ, trước khi bước đến, bấm nút stop trên máy ghi hình. Trong vài giây cuối cùng ấy, hình ảnh chiếc mũ cat choán kín màn ảnh. Lâm bỗng nhận ra, đó là chiếc mũ đỏ của dân chơi hip hop mà anh bạn Gấu Trắng đã đội, trong đêm chung kết. Như vậy, không chỉ tham gia cuộc chơi truyền hình thực tế, Thái còn là thành viên của đội Wild Animal. Vì một lý do nào đó, cậu ấy rời bỏ giữa chừng. Và tên bạn thân ngờ nghệch, hoàn toàn không biết gì hết của cậu ấy đã được chọn làm kẻ thế chỗ.
Lúc ấy, nhiệt độ tầng hầm giữ nguyên như khi cậu đặt chân xuống, nhưng Lâm thấy lạnh run. Còn quá sám để cậu có một diễn giải trọn vẹn, chính xác. Cậu phải tiếp tục tìm kiếm, đưa các dữ liệu của Thái cũng như những điều tai nghe mắt thấy của chính mình vào hệ thống cần thiết. Kết nối các sự kiện, thâm nhập được vào bên dưới bề mặt của chúng là một thử thách mà cậu phải làm cho được...
Xe buýt vẫn chạy với tốc độ cao. Từ lúc cậu lên, xe không dừng lại bến nào. Hẳn không có khách, Lâm vẫn nhắm mắt, tự nhủ, vào trung tâm thành phố, sẽ có nhiều người lên hơn. Đứng khi cậu suy đoán về chi tiết hơi khác thường này, một bóng xám chắn ngang luồng sáng vẫn chiếu thẳng vào mặt cậu. Lâm mở choàng mắt.
Vị hành khách ngồi ở băng ghế trước đã bước tới sát bên Lâm. Vùng mặt chìm trong bóng tối của chiếc mũ lưỡi trai. Anh ta đang cúi xuống, một tay nhấc lên chiếc ba-lô ban nãy cậu đã cẩn thận đặt cạnh bên mình. Nhanh như chớp, cậu nắm lấy quai ba-lô, kéo lại. Trước khi Lâm kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một cái tát quật xuống, với sức mạnh không sao tin nổi. Đầu cậu ngật sang một bên, nhưng các ngón tay vẫn ghì chặt, không rời dải quai vải dù.
- Buông tay khỏi ba-lô của tôi! - Cậu hét to, chồm đếh.
Tức khắc máu từ khoang mũi ộc xuống miệng. Choáng váng bởi tiếng thét của chính mình, cậu ngã bật về sau. Cảm giác đau kinh khiếp lúc này mới hiện hình, bám chặt vùng mặt Lâm. Lóp khối mỡ xám bao phủ quanh mắt, khiến cậu không thể phân biệt hình khối chung quanh được nữa.
- Nó không phải của mày! - Tay cướp cười khẩy.
Hoàn toàn làm chủ tình thế, một tay gã đặt lên ngực Lâm, đè mạnh, dán chặt lưng cậu vào thành ghế. Tay kia nhẹ nhàng nhấc chiếc túi lên, giằng ra khỏi ban tay lẩy bẩy của nạn nhân đau đớn. Hắn xoay người, thản nhiên bước đi, mang theo chiếc ba-lô.
Cơn cuồng nộ xốc Lâm đứng dậy, loạng choạng. Cậu nhoài người lao theo bóng đen lờ mờ. Bằng cả sức mạnh còn lại, cậu bật người nhảy tới, sẽ ôm vai kẻ trấn lột, sẽ siết hắn ngạt thở, sẽ giành lại những đồ vật mà mình được giao phó giữ gìn. Nhưng, mọi phản ứng của cậu đều nằm trong dự tính của đối thủ, chậm hơn một giây. Gã lánh người qua bên, xoay lại, bật lên, tung một cú đá manh vào bụng và đầu gối nạn nhân. Nếu không có cú đánh tay lái bất chợt của tài xế xe buýt, Lâm đã bay thẳng về dãy ghế cứng phía đuôi xe, dập nát cột sống. Dù vậy, cậu vẫn bị hất mạnh vào thanh vịn lên xuống, một cột inox trắng lạnh. Âm thanh va đập vang lên ghê rạn, đến mức ông tài xê ngoảnh hẳn về sau, đạp thắng gấp. Tuy nhiên, Lâm không thể nhận biết gì nữa. Cậu đổ vật xuống như một cái xác, bất tỉnh. Chiếc xe dùng khựng. Một đợt gió lạnh quét vào khoảng hở giữa vớ ngắn với gấu quần jeans co lên. cửa mở và đóng lại rất nhanh. Rồi xe lại chạy và không khí lại im lìm như cũ.
Cậu năm sấp trên sàn. Xe chạy qua đoạn đường đang thi công lổn nhổn đá dăm. Sự rung lắc và chuyển động của động cơ truyền thẳng vào vùng mặt ê ẩm, vào khoảng bụng đau thắt, vào đôi chân lúc này vặn xoáy trong một tư thế kỳ dị. Nhưng, đầu óc cậu vẫn hoạt động, vô cùng sáng rõ.
……Hình ảnh nhà Thái lại hiện ra, nối vào mạch hồi ức đứt đoạn. Không có moderm ở tầng hầm nhưng máy tính nối mạng. Lúc ấy, cậu có thể lục tìm vài chiếc đĩa trắng, chép hết các clip trong Process. Thế nhưng cậu đã quyết định mất thêm chút thời gian, dán tất cả chứng vào phần lưu trữ trong hộp thư điện tử của mình. Như vậy, ở bất kỳ đâu, bất kỳ lúc nào, cậu cũng có thể xem lại các clip này. Thời khắc ấy, cậu không ngờ mình đã có một quyết định khôn ngoan. Tên trấn lột có thể mang đi những thứ trong ba-lô của Thái. Nhưng hắn không thể cướp được các clip hình ảnh. Bí mật quan trọng nhất vẫn được bảo toàn. Nằm dán bụng trên sàn kim loại rung lắc dữ dội, bị khống chế bởi cảm giác đau đớn từng lúc nhói lên như đợt sóng, nhưng bất giác cậu mỉm cười.
- Cậu bị thương nặng lắm không? – Người bán vé xe buýt áp bàn tay lên trán Lâm - Tôi hy vọng là vừa thấy cậu mỉm cười...
Lâm gượng mở mắt.
- Tên đó xuống xe rồi! - Nữ nhân viên công ty xe buýt cho biết và hỏi cậu có muốn ngồi lên không. Cậu chớp mắt, ra hiệu đồng ý. Chị ta đỡ cậu dậy, cho ngồi lại lên ghế. Dùng khăn giấy thấm khô dòng máu vẫn ri rỉ từ mũi vị khách, chị ta vẫn nói liên tục, khe khẽ, trấn an lẫn phân bua:
- Chúng tôi đang chạy đến bệnh viện. Khoảng mười phút nữa, cậu sẽ được kiểm tra và băng bó vết thương. Chúng tôi thực lòng xin lỗi đã không bảo vệ được hành khách, cả tôi và tài xế đều bị khống chế vì gã ấy có vũ khí. Chưa bao giờ chứng tôi gặp giang hồ kiểu này. Gã lên xe ngay ở trạm đầu tiên, buộc chúng tôi không được đón khách. Nhưng khi thấy cậu đứng chờ xe, thì chúng lại yêu cầu cho xe ghé vào. Có lẽ chúng thấy cậu có hành lý. Bên trong cái ba- lô đó có gì quan trọng không? Sau khi đến bệnh viện, cậu muốn tôi đưa cậu ra công an khai báo chứ? Chứng tôi có thể nộp băng ghi hình trên xe...
Những lời nói chập chờn bên tai Lâm. Đi ngược với mục đích xoa dịu, các tường thuật của chị nhân viên bán vé chỉ làm cho cậu thấy nặng nề và tê liệt hơn, đến mức cậu muốn hét lên, muốn vung nắm đấm đập vỡ lớp kính trong suốt trên những ô cửa chói gắt. Nhưng rốt cuộc, cậu chỉ nói khẽ từng câu rời rạc:
- Chiếc ba-lô ấy không có gì quan trọng nên không cần đến công an. Em cũng không bị thương gì nặng, chỉ va đập chảy máu. Chị khỏi mất công. Đến trạm số mười bảy, cho em xuống là được rồi.
Nữ nhân viên xe buýt gật đầu ngay. Những nếp nhăn lo âu giãn ra, nhẹ nhõm. Còn một mình, Lâm lại nhắm mắt. Máu vẫn rỉ chảy, nóng và mặn trong khoang miệng. Lúc này, nỗi khiếp hãi không phải là cảm giác. Nó là một vật thể nở phồng, choán đầy vùng ngực cậu, với sức nặng càng lúc càng gia tăng, làm cậu gần như không thở được.
Kẻ vừa hành hung cậu và cướp đi cái ba-lô không phải giang hồ cướp giật thông thường.
Cậu cũng không phải là con mồi tình cờ lọt vào tầm mắt bọn chúng.
Cậu đã bị theo dõi. Từ đầu. Liên tục. Mọi hành động của cậu đều được ghi nhận.
Những người áo đen đã sắp xếp mọi thứ, chiếm lấy những thứ họ muốn, ngay cả khi cậu, và Thái, hoàn toàn không có ý định giao cho họ những món đồ ấy.
****
Lâm kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai, che mặt càng nhiều mặt càng tốt. Khá ổn, nếu như có thể gọi tình trạng cậu đang mắc vào là ổn, khi từ trạm xuống đi bộ về nhà, đoạn đường vắng vẻ. Trừ cái bóng đổ dài dưới chân, cậu không buồn nhìn ngó chung quanh. Vừa bước đi, cậu vừa chậm rãi đếm nhịp thở. Một thủ thuật học được đâu đó trong những trang sách. Hơi thở và sự kiểm soát liên quan chặt chẽ vói nhau. Kiểm soát cơn đau. Kiểm soát sự giận dữ.
Kiểm soát vẻ ngoài và chuyển động của chính mình. Đây cũng là cách trấn áp nỗi sợ. Ngay từ khi nhìn thấy gương mặt anh bạn Nhện Nước hiện ra dưói lớp kính hồ cá, cậu đã linh cảm mình đang ở trong mạng lưới của những sự kiện chưa hiểu rõ và không thể lươngf trước. Nhưng chính việc cậu bị tấn công mới là một đòn then chốt, buộc cậu nhìn nhận rõ sự khốc liệt của thực tế diễn ra. Cậu mường tượng đến việc đang hiện diện một người ở đâu đó, trong bóng tối, điều khiển tất cả. Nhưng, dù yếu ớt nông nổi, dù thiếu trải nghiệm, cậu không phải loại người đứng im, chấp nhận điều kẻ khác sắp đặt. Sẽ đến một ngày, cậu đối diện kẻ ấy. Ngay cả khi ông ta không muốn, cậu cũng sẽ truy tìm bằng được, buộc ông ta trả lời tất cả những việc này.
Băng qua ngã tư nữa sẽ đến ngã rẽ vào con đường nhỏ trưóc cổng nhà. Dù đường vắng xe, cậu vẫn chờ đèn xanh. Bất chợt, cậu nhận ra ngã rẽ bên trái có một bóng đổ trên mặt đường, của một chiếc ô tô mà khối nhà che khuất. Trực giác lóe lên. Chiếc xe ấy đang chờ cậu.
Bước tiếp về phía ấy hay quay lưng bỏ đi?
Theo phản xạ thông thường, cậu muốn chọn phương án thứ hai. Nhưng liệu ích gì khi mọi hành động của cậu nằm trong tầm ngắm của kẻ khác?
Nếu không thể không đương đầu với thực tế tàn bạo, thì đừng trì hoãn việc đương đầu ấy.
Đèn xanh.
Cậu bước nhanh hơn trên các vạch sơn trắng.
Một đám mây tích mưa bay qua, che khuất Mặt Tròi. Bóng đổ trên mặt đường biến mất. Mọi hình ảnh điểm mốc quen thuộc cũng tan nhòa, biến mất. Như chỉ còn mình cậu trong thế giới trống rỗng, bị kiểm soát.
Không phải bạo lực. Không phải bị tấn công và cướp đoạt. Mà mất tự do. Tình trạng tồi tệ nhất, gây nên mối thù hận lớn nhất.
Một mình cậu bước đi trong không gian xám trắng, mờ mịt, không có gì định hướng, không có ai nương tựa, với chiếc xe của những người tổ chức cuộc chơi đang chờ phía trước.
Cậu tháo mũ, rẽ trái.
Chiếc xe đồ sộ đen bóng của Mr. Q.
Cậu nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong kính chiếu hậu, càng lúc càng tiến đến gần hơn.
Cánh cửa phía sau, chỗ ngồi của VIP, bật mở.
Mũi giày mềm màu đen. Gấu quần jeans đen ôm sát đôi chân gầy guộc. Cô gái nhỏ bước xuống. Đứng trên vỉa hè, đôi mắt rộng hướng thẳng về phía Lâm, cô chờ cậu bước đến.