Số lần đọc/download: 542 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:02:42 +0700
Chương 22-23-24
Lăng Khiếu Dương không kiêng nể gì hôn môi Hữu Hi, không coi ai ra gì lôi kéo quần áo nàng. Hữu Hi thống khổ, bất lực giãy dụa, bật khóc đứng lên.
Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy Hữu Hi bị khi dễ, cơn tức giận sắp nứt ra mà bùng nổ đến nơi, đứng dậy, nhanh như thiểm điện cướp lấy Hữu Hi từ trong tay Lăng Khiếu Dương, đẩy lôi kéo, khiến cho thân thể Lăng Khiếu Dương lui về sau hai bước mới đứng vững.
Con ngươi đen của Lăng Khiếu Dương tối sầm nhìn Hoàng Bắc Thiên. “Bắc Vương Huynh muốn tạo phản sao?”.
Hữu Hi trốn ở phái sau Hoàng Bắc Thiên, hai mắt đẫm lệ, đôi môi sưng đỏ, trên mặt toàn là nước mắt, tóc tai bề bộn, quần áo xộc xệch.
Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng dùng cặp mắt tức giận để nhìn Lăng Khiếu Dương, hắn rất muốn Hữu Hi ở bên hắn, như vậy hắn có thể dễ dàng bảo vệ nàng. Nhưng như vậy không chỉ hủy hoại danh tiết của nàng, còn có thể làm cho Lăng Khiếu Dương càng thêm tức giận, sau đó cuộc sống Hữu Hi càng thêm âm u: “Ta chưa từng nghĩ tới, bất quá vương gia không cảm thấy như thế có chút quá đáng sao?”.
Lăng Khiếu Dương tức giận nói: “Quá đáng? Bổn vương cùng thiếp của mình thân thiết với nhau có gì là quá đang, hay là Bắc vương huynh đang ghen?”
Hoàng Bắc Thiên không chút khiếp sợ nói: “Hành vi của vương gia đã vượt qua phạm vi thân thiết, như thế là chạm đến tôn nghiêm của người khác, thần nhìn không thoải mái”.
Gương mặt tuấn mỹ của Lăng Khiếu Dương càng lúc càng lãnh huyết vô tình: “Hừ, ngươi ra tay tập kích bổn vương, còn nói không phải tội phản, dám phạm thượng, đáng bị tội gì”.
Hữu Hi khẩn trương cầm lấy ống tay áo Hoàng Bắc Thiên, không biết chính mình có phải đang làm phiền Hoàng Bắc Thiên, có chút lo lắng nàng nhìn Hoàng Bắc Thiên liếc mắt một cái. Nhưng ánh mắt lo lắng ấy lại bị Lăng Khiếu Dương nhìn thấy, hắn cảm thấy rất chướng mắt.
Lăng Khiếu Dương đe dọa, mắt Hoàng Bắc Thiên không hề chớp, lạnh lùng nói: “Gỡ thiết vòng trên chân nàng xuống, ta đáp ứng ba điều kiện của vương gia”.
Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng khí phách nói, trên mặt bình thản không chút gợn sóng, nhưng con ngươi nhìn Lăng Khiếu Dương tràn đầy bất mãn.
Lăng Khiếu Dương cười lạnh một tiếng, nhíu mày, cong ngươi trong suốt nhưng tận sâu bên trong đang che dấu cơn tức giận: “Bắc Vương huynh chẵng lẽ đối với người phụ nữ này có chút hứng thú?”.
“Xem ra vương gia đối với đề nghị của thần không có hứng thú, vậy thần xin cáo lui”- Hoàng Bắc Thiên chắp tay rời đi, Lăng Khiếu Dương hô lại: “Bắc Vương huynh cần gì vội vã rời đi”.
Hoàng Bắc Thiên ngừng cước bộ, khí phách đứng tại đó, chống đỡ thân thể Hữu Hi, làm cho Hữu hi có cảm giác an toàn và yên tâm.
“Mang chìa khóa đến đây”- Lăng Khiếu Dương câu môi cười mị, hô một tiếng.
“Vâng ạ”- Quản gia trả lời một tiếng, liền đi ra ngoài.
Hai người nam nhân lạnh lùng nhìn nhau, nhưng một câu cũng không nói, Hữu Hi lạnh rung đứng ở đó, nhìn Hoàng Bắc Thiên, hắn đáp ứng ba điều kiện gì? Lăng Khiếu Dương nguyện ý mở thiết vòng trang sức, nghĩa là chân nàng sẽ được tự do không cần phải mang nó nữa
Quản gia rất nhanh đưa Phúc mama tới cầm theo chìa khóa, tất tả mở thiết vòng trên chân Hữu Hi.
Mấy người thiếp nhìn Lăng Khiếu Dương và Hoàng Bắc Thiên đều là hai nam nhân ưu tú vì Hữu Hi mà tranh đấu gay gắt, có chút ghen tỵ cũng có chút hận thù đối với sự tồn tại của Hữu Hi.
Lăng Khiếu Dương ưu nhã ngồi xuống. “Bắc Vương huynh mời ngồi, bổn vương muốn cùng người uống rượu và đàm đạo.”
Hoàng Bắc Thiên vững chắc ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Đa tạ thịnh tình của vương gia.”
Hai người nam nhân tựa hồ như không có cái gì phát sinh, tiếp tục uống rượu và nói chuyện, chỉ là trong không khí tràn ngập cỗ khí rất lạ bất đồng với khí tức.
Hữu Hi đứng ở đó, nhìn Hoàng Bắc Thiên cùng Lăng Khiếu Dương, nàng như thế nào cũng sẽ không biết, Hoàng Bắc Thiên vì lấy lại tôn nghiêm của nàng mà đánh đổi những thứ rất lớn.
Lăng Khiếu Dương tìm mọi biện pháp cướp đoạt tôn nghiêm của nàng, Hoàng Bắc Thiên lại lấy nó về cho nàng.
Hữu Hi từ trong sâu thẳm cảm tạ Hoàng Bắc Thiên.
Đêm buông xuống, bữa tối chấm dứt, Hoàng Bắc Thiên đứng dậy cáo lui, con ngươi đen lo lắng liếc mắt nhìn Hữu Hi.
Hắn có thể làm được, trừ phi… hắn không dám nghĩ tiếp những điều mình muốn, xoay người đi nhanh.
Hữu Hi nhìn Hoàng Bắc Thiên rời đi, đột nhiên mất đi cảm giác an toàn, chân không khỏi hướng ra ngoài chạy đi. Nhưng mới vừa đi hai bước, lại bị Lăng Khiếu Dương rất nhanh chặn lại, tay hắn bóp lấy cằm nàng, âm thanh lạnh lùng mà tà mị: “Như thế nào, chưa gì đã vội vã đuổi theo sao?”
Hữu Hi hoảng sợ nhìn Lăng Khiếu Dương, cố gắng phát ra âm thanh: “Ta chỉ về chỗ ở mà thôi”.
Lăng Khiếu Dương một tay ôm lấy Hữu Hi, khiến cho Hữu Hi thất kinh bối rối không thôi: “Ngươi muốn làm gì”.
Lăng Khiếu Dương vẻ mặt âm tàn, tà mì, âm thanh trầm thấp: “Ta giữ lấy đêm thiếp của ta, dĩ nhiên là muốn ngươi thị tẩm”.
Lăng Khiếu Dương vừa thốt lên xong, các vị thiếp hận nghiến răng, phẫn nộ ghen ghét ánh mắt hướng về phía Hữu Hi.
“Không, ta không muốn”- Người khác có lẽ đang đợi Lăng Khiếu Dương ân sủng nhưng nàng không muốn, Hữu Hi đá đánh Lăng Khiếu Dương, nhưng không cách nào ngăn được hắn mang nàng đến phía trong tẩm.
Đột nhiên thân thể Lăng Khiếu Dương đứng lại, quay đầu đi, nhìn những người thiếp không cam lòng, cất cao giọng nói: “Bổn vương cho phép các ngươi lưu lại xem”.
Đây là lệnh!!!!
“Không, ngươi là ác ma…!”- Hữu Hi sợ hãi muốn chết đi, quơ tay đánh vào gương mặt tuấn tú của Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương “Hí” một hơi, cảm giác một trận đau đớn, chắc là vì Hữu Hi cào vào mặt, hắn tức giận nói: “Móng vuốt sắc bén quá, uh? Bổn vương hôm nay sẽ cho ngươi biết bổn vương lợi hại thế nào”.
“Không, ngươi là tên biến thái, bệnh thần kinh”- Hữu Hi bối rối, liên tục giận mắng. “Thả ta, buông ta, ngươi không được đối xử với ta như vậy”.
Lăng Khiếu Dương không hề để ý đến Hữu Hi tức giận mà mắng cùng cự tuyệt, ôm Hữu Hi tiến vào nội tẩm, thô lỗ đem Hữu Hi nhét lên giường, Hữu Hi đau xót, cau mày, khóe mắt đảo qua mấy người thị thiếp đang lục tục đi đến.
Chương 23
Trên mặt Lăng Khiếu Dương mang theo vẻ tà mị và lãnh khốc, nhìn Hữu Hi bất lực giãy dụa, lạnh lùng mỉm cười.
Vén y phục của cả hai lên, thô bạo tiến vào….
Hắn không biết ôn nhu là gì, cũng chẳng biết đau, cũng có thể nói từ ngày Dạ Lan chết đi, cảm giác đó đã biến mất.
Bây giờ hắn lãnh huyết vô tình, vốn là muốn đem Lãnh Dạ Hủy đẩy đến địa ngục vạn kiếp bất phúc mà trở thành ma quỷ.
Gương mặt hắn lưu lại vết cào của Hữu Hi, một chút máu đọng lại khiến hắn càng vài phân yêu mị đến mê người.
Đứng cách đó không xa là mấy vị thiếp, dĩ nhiên cũng chỉ có thể chết lặng bất động nhìn nàng bị chà đạp. Chẳng lẽ chuyện giường chiếu so với hiện đại còn thoải mái hơn, mấy người phụ nữ này có thể ở cùng một gian phòng mà hầu hạ nam nhân. Dù sao, nam nhân cổ đại có rất nhiều thê thiếp, cho nên hắn không ngại ngùng sao?
Nhưng Hữu Hi không thể chịu được, nàng vốn là người hiện đại, bị một nam nhân không chút thương yêu làm trò này nhiều lần trước mặt mọi mọi người, là một điều sỉ nhục nàng không cách nào thừa nhận.
Lăng Khiếu Dương tựa hồ lại thích cảm giác này, làm trò này trước nhiều người, không hề cảm thấy thẹn.
Hữu Hi liều mạng giãy dụa, cảm thấy vừa xấu hổ vừa sợ hãi, khóc không được, tay quơ lung tung, túm lấy chiếc màn bên giường, che lấp chính mình, gương mặt thống khổ.
Lòng đang đau đớn, thân thể cũng đau đớn, nhưng không cách nào ngăn cản được Lăng Khiếu Dương trên người nàng tàn phá bừa bãi.
Hắn liên tục dùng sức, mỗi lần vào lại tiến thật sâu, mặc kệ Hữu Hi có tiếp nhận được hay không, rốt cục, Hữu Hi kịch liệt chống lại, không cách nào tiến vào, hắn lại dùng sức, Hữu Hi lâm vào hôn mê… không cần phải chấp nhận hiện thực nhục nhã này, không cần nữa…
Nhìn Hữu Hi ngất đi, Lăng Khiếu Dương cũng bạo phát, cúi đầu thở mạnh, cuối cùng rời khỏi thân nàng.
Thản nhiên nhìn mấy người thiếp, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài”.
“Vâng ạ!”- Mấy người thị thiếp lên tiếng đi ra ngoài, Lăng Khiếu Dương cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Hữu Hi, trái tim trống rỗng.
Tại sao hắn trả thù người phụ nữ ác độc này mà trong lòng không có chút hả hê hay khoái cảm, hắn đúng ra không nên tức giận.
“Vương gia, Lý công công truyền đến, Lan quý phi nương nương thân thể không khỏe, xin mời vương gia vào cung một chuyến”- Ngoài cửa tiếng quản gia vang lên.
“Mẫu phi”- Lăng Khiếu Dương thất kinh đứng lên. Vội vàng mặc quần áo vào, hướng về phía hoàng cung mà chạy.
…
Hữu Hi từ từ tỉnh lại, trong mắt nàng là hình ảnh ánh nến vàng, gương mặt nàng tràn ngập đau đớn.
Bên dưới là chiếc giường lớn của Lăng Khiếu Dương, nhưng hắn không có ở đây, hắn đi nơi nào, nàng không muốn biết, tốt nhất vĩnh viễn không muốn nhìn thấy hắn.
Lệ đã khô, khóc cũng không khóc được, ánh mắt trống rỗng nhìn căn phòng, trái tim chết lặng, ngay cả đau đớn cũng không cảm nhận được.
Nàng mặc nội sam màu trắng, giống như du hồn bước xuống giường, trên mặt không chút huyết sắc.
Hai tròng mắt nhìn đăm đăm vào ánh nến đang nhảy múa ngón tay duỗi ra, lửa đốt trên tay nàng, nàng nhẹ nhàng cau mày, tay cầm lấy ngọn nến đang cháy.
Chậm rãi đi đến khắp nơi trong căn phòng rộng rãi, hỏa quang buông xuống rơi trên mặt đất, chất liệu tơ tằm bắt lửa liền lan sang các nơi gần đó mà đốt.
Lửa càng lúc càng thịnh, gương mặt Hữu Hi tái nhợt mang theo cảm giác được siêu thoát.
Nàng không phải vì chết đi ở hiện đại mà đến nơi này sao, như vậy nếu nàng chết đi lần nữa thì có thể rời khỏi cái nơi dơ bẩn này.
Hữu Hi mỉm cười, hỏa quang chiếu sáng mặt nàng… “Thiêu đi, thiêu hết đi, đem theo tất cả những sỉ nhục cùng tội ác này mà thiêu hủy đi, kể cả linh hồn ta, cũng đốt cháy đi làm cho nó trở nên sạch sẽ, làm cho ta tái sinh một lần nữa.”
Hỏa quang bao phủ lấy Hữu Hi… lửa thiêu đốt dữ dội…
Trái tim Hoàng Bắc Thiên nhớ đến Hữu Hi, đêm khuya còn chưa ngủ, trong đầu nhớ đến gương mặt thống khổ của Hữu Hi, muốn trợ giúp nàng, muốn giúp nàng thoát ly khỏi cuộc sống nàng, hắn cũng không rõ vì sao lại tưởng nhớ đến một người nữ tử không quen không biết.
Không cách nào ngủ, Hoàng Bắc Thiên rời khỏi giường, đi tới trước cửa sổ, phát hiện lửa khói bốc lên ngùn ngụt tận trời.
Hắn kinh hãi, mất hết suy nghĩ, liền phủ thêm bên ngoài nội sam một bộ áo, không tự chủ chạy vội ra ngoài. Trong lòng có cảm giác bất an, chung quy cảm giác được hắn có sứ mạng gì đó.
Nghĩa Hàn Lâu chìm trong biển lửa, mấy nam nhân dùng các loại thùng đem nước tới dập tắt hỏa, đêm khuya đúng lúc mọi người đang ngủ, lúc phát hiện thì lửa đã lan rất to.
“Người nào ở bên trong?”- Hoàng Bắc Thiên vội vàng hỏi
“Hình như chỉ có Lãnh Dạ Hủy ở bên trong”- Một người hầu vội vàng trả lời, buông một tiếng, lại đi mang nước.
Lãnh Dạ Hủy, chẳng phải là Hữu Hi hay sao, nàng ở bên trong, tâm trí Hoàng Bắc Thiên quýnh lên, Hoàng Bắc Thiên phi thân sang hướng đông chạy đến. Nơi này vẫn còn cửa sổ chưa bị lửa thiêu cháy, hắn không hề để ý liền đi vào.
“Hữu Hi”- Hoàng Bắc Thiên kinh hoảng gọi tên Hữu Hi, né tránh ngọn lửa không để đốt vào người.
Nhưng hắn gọi mãi vẫn không thấy ai trả lời, lòng nóng như lửa đốt, ánh mắt dáo dác tìm kiếm, hắn nhảy qua một chỗ hỏa quang, thấy Hữu Hi nằm trên mặt đất.
Trái tim như bị bóp chặt, vội vàng chạy lại, một tay ôm lấy Hữu Hi vào ngực.
“Hữu Hi… Hữu Hi…”- Hoàng Bắc Thiên nhìn Hữu Hi nhắm mắt lòng lo lắng gọi tên nàng. Trái tim bị sợ hãi chiếm cứ, hắn rất sợ, nàng từ từ nhắm mắt lại không hề mở.
Bên ngoài người người vẫn tát nước liên tục, Lăng Khiếu Dương từ trong cung trở về, chứng kiến cảnh tượng thế này.
Trái tim thất kinh, túm lấy áo một người hầu:“Lãnh Dạ Hủy đâu?”.
“Vẫn còn… vẫn còn trong đó”- Một người hầu bị vương gia dọa đến sợ hãi, lắp bắp nói.
“Đáng chết!”- Lăng Khiếu Dương mắng một tiếng, đoạt lấy chậu nước xối lên quần áo, phi thân về phía lửa đang cháy. Mọi người muốn ngăn cản nhưng không kịp, Lăng Khiếu Dương đã nhảy qua biển lửa.
“Vương gia không thể”.
Lăng Khiếu Dương vừa vọt đi, Hoàng Bắc Thiên ôm Hữu Hi từ cửa sổ ở hướng Đông chạy ra, lo lắng chạy tới cửa chính, mất đi dáng vẻ khí phách bình tĩnh ngày thường, kinh hoàng thất vọng kêu lên: “Người đâu, truyền thái y, truyền thái y”.
Hoàng Bắc Thiên hô to, đem Hữu Hi đặt trên mặt đất, đoạt lấy chậu nước tát vào mặt Hữu Hi.
Hai tay nắm chặt bả vai Hữu Hi, lắc mạnh, gào thét: “Hữu Hi, tỉnh lại, tình lại đi”.
Một người thấy Hoàng Bắc Thiên đã cứu Hữu Hi ra, liền hô to: “Vương gia, vương gia, người đã cứu ra rồi, ngài mau ra nhanh lên”.
Chương 24
Hữu Hi bị nước lạnh tát vào, Hoàng Bắc Thiên vừa sợ vừa kích động, la tên nàng, Hữu Hi tỉnh lại.
Thầy được gương mặt bất an của Hoàng Bắc Thiên, tràn ngập nỗi lo lắng, tuấn nhan không giống trước đây luôn bình tĩnh.
Hữu Hi cảm thấy không khỏe từ từ nhắm hai mắt lại, trong mắt hừng hực đại hỏa, bên cạnh là các người hầu đang ra sức dập lửa, bên tai bọn họ là tiếng gọi nhau ầm ĩ.
“Vương gia… vương gia, ở bên trong, mọi người mau dập lửa, vương gia ngài mau ra đây”.
Hữu Hi mơ màng nghe tiếng mọi người la, tiếng bước chân vội vã, ồn ào muốn chết. Nhưng nàng không thể quan tâm nhiều như như vậy, đầu đau đến muốn ngất đi, đau quá, chỉ muốn ngủ mà thôi…
Hoàng Bắc Thiên xem Hữu Hi không còn gặp chuyện gì nguy hiểm, ánh mắt mới hòa hoãn xuống, trái tim cũng không thắt lại.
Hắn nhớ tới Lăng Khiếu Dương vẫn còn ở bên trong, thân đứng dậy chứng kiến một cây cổ thụ ngã xuống, nổi lên một trận hoa lửa, hắn hô lên: “Cầm chăn bông đến đây”.
“Vâng ạ”- Một người hầu hoảng hốt, bối rối trả lời, sau đó đi đến gian phòng phía tây, bằng tốc độ nhanh nhất cầm chăn bông đưa cho Hoàng Bắc Thiên.
“Đổ nước”- Hoàng Bắc Thiên phủ chăn lên rồi ra lệnh, những người hầu tranh nước tát lên phía trên chăn bông.
Hắn muốn làm gì, muốn đi cứu người sao, không, không! Ý thức còn lưu lại, làm cho Hữu Hi lo lắng hoảng sợ.
Muốn la lên Hoàng Bắc Thiên, đừng đi, đừng đi, nhưng không cách nào nói chuyện, không cách nào mở mắt ra.
Mọi thứ đều đã an bài xong, Hoàng Bắc Thiên liếc nhìn Hữu Hi đang hôn mê rồi nhảy vào biển lửa.
Trên mặt Hữu Hi toàn là nước, tóc đen dính lại trên mặt, tái nhợt làm người khác đau lòng.
…
Đại hỏa rốt cục cũng bị dập tắt, Nghĩa Hàn Lâu vì đại hỏa mà bị thiêu trụi thành tro, ngay cả các gian phòng bên cạnh cũng liên lụy, thiêu rụi mọi thứ, phủ lệ đường hoàng, nguy nga, hùng vĩ, đồ sộ nay Nghĩa Hàn Lâu đã hóa thành tro bụi.
Lăng Khiếu Dương mạng lớn, may có Hoàng Bắc Thiên liều chết giúp, cứu ra khỏi biển liễn, mới thoát khỏi cái chết.
Hữu Hi lâm vào hôn mê suốt cả đêm rồi mới tỉnh lại, trong đầu vẫn có chút mê man, trên cổ tay bị lửa thiêu làm cho bị thương.
Tỉnh lại Hữu Hi, muốn ngồi xuống, vết thương gây đau đớn, nàng không khỏi cúi đầu nhìn, mới biết chính mình bị thương, nhưng đã được băng bó.
“Tỉnh rồi sao?!”
Cách đó không xa thanh âm của Phúc mama vang lên, Hữu Hi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy vẻ mặt Phúc mama nhìn nàng tràn đầy nỗi chán ghét.
Trái tim Hữu Hi đau đớn như bị kim đâm, nàng không chết, nhìn căn phòng nhỏ của mình, đầu óc vẫn còn lưu lại hình ảnh ngọn lửa cháy phừng phực.
Đại hỏa thiêu đốt Nghĩa Hàn Lâu, tưởng rằng có thể thiêu hủy đi tất cả. Nhưng cái gì cũng không thể hủy được, nàng vẫn ở lại nơi này, trong lòng cảm thấy buồn cười, thật sự rất buồn cười, ở hiện đại nàng không muốn chết, muốn cùng Nhất Thần ca ca ở gần nhau, nhưng ông trời lại không cho nàng sống.
Cả ngày dài đằng đẳng cuối cùng cũng tàn, sống không bằng chết, phục độc cũng không thể chết ngay cả hỏa thiêu cũng vẫn sống, muốn chết cũng không xong, ông trời giống như muốn trêu ghẹo nàng.
Nàng nhớ kỹ đêm qua Hoàng Bắc Thiên xuất hiện trước mắt, là hắn cứu nàng ra khỏi biển lửa, mơ hồ nhớ kỹ lại, Hoàng Bắc Thiên muốn đi vào cứu người, cứu người nào đây, trong đầu nhớ lại lúc đó mọi người la lên, Lăng Khiếu Dương ở bên trong.
Hoàng Bắc Thiên vọt đi cứu Lăng Khiếu Dương rồi sao?.
Hữu Hi vừa nghĩ tới, trái tim truyền đến một trận co rút, kinh hô: “Phúc mama, Bắc vương đâu? Hắn ở nơi nào?… Hắn có bị thương gì không?.
Nàng rất lo lắng, rất sợ hãi Hoàng Bắc Thiên xảy ra chuyện gì đó.
Phúc mama tức giận nói: “Chưa từng thấy ai vô lương tâm như ngươi, vương gia vì cứu ngươi, thiếu chút nữa mất mạng, ngươi tỉnh lại không hề thăm hỏi một tiếng, nhưng lại luôn miệng lo lắng cho nam nhân khác, thật không hiểu sao Vương gia lại muốn đi cứu người phụ nữ như ngươi, cho ngươi chết có phải tốt không?”
Hắn vào cứu nàng? Hữu Hi thì thào nói: “Lăng Khiếu Dương không chết”.
“Ngươi nói gì vậy, ngươi mong vương gia chết đi phải không, thấy vương gia còn sống ngươi cá phải rất thất vọng?”- Phúc mama giận dữ giọng nói như xé gió đối với Hữu Hi gào thét.
Thất vọng sao? Có phải nàng ước hắn chết đi, có lẽ là như thế, nàng hận không thể giết hắn, hắn chết đi có phải rất tốt không?.
“Hừ, ngươi đừng vọng tưởng, Vương gia phúc lớn mạng lớn, mới không chết”- Phúc mama tức giận đưa tay ném chén cháo trắng xuống đất. “Ta xem ngươi cũng không cần dùng cơm nữa”- Phúc mama nói xong liền xoay người bỏ đi.
“Phúc mama, Bắc Vương hắn thế nào?”.
Phúc mama nộ khí nói: “Bị thương nhưng không chết được”.
Hữu Hi nghe Phúc mama nói xong mới yên lòng, nhìn hàng cây xanh phía ngoài cửa sổ, trấn tĩnh chính mình.
…
DI Hiên Lâu.
Hữu Hi đi tới trước cửa, Di Hiên Lâu đã mở rộng sẵn, bên trong rất an tĩnh, Hữu Hi gõ cửa.
“Ai vậy!”- Thiếu Cửu nghe tiếng đập cửa cũng đi ra, nhìn thấy Hữu Hi đứng bên ngoài: “Là ngươi… có việc gì sao?”.
Hữu Hi do dự một chút: “Ta đến thăm Hoàng Bắc Thiên, hắn có khỏe không?”.
“Vết thương không nặng, hơn nữa cả đêm không ngủ, nên mới vừa an giấc”- Thiếu Cửu tựa hồ có chút không thích cùng Hữu Hi nói chuyện, trong lời nói có chút không kiên nhẫn, chắc là vì danh tiếng không tốt bên ngoài của Hữu Hi.
“Oh, vậy hôm nào đó ta sẽ trở lại thăm hắn”- Hữu Hi đang định rời đi, lại nghe thanh âm Hoàng Bắc Thiên truyền đến. Lãnh khốc, bá đạo, đơn giản nói: “Vào đi”.
Thiếu Cửu cau mày, tránh đường, tựa như hài tử đang tức giận nói: “Vào đi”.
Hữu Hi gật đầu mỉm cười, đi vào. Hữu Hi mới đi vào bên trong, muốn xuyên qua bình phong, lại nghe Hoàng Bắc Thiên nói: “Được rồi, cứ đứng ở đó đi”.
“Oh!”- Hữu Hi dừng cước bộ, cùng Hoàng Bắc Thiên cách nhau tấm bình phong, nhìn không thấy người của hắn, nhưng lại có thể nghe thấy âm thanh.
“Quần áo chưa chỉnh tề không nên gặp khách”- Từ không giải thích, Hoàng Bắc Thiên lại đứng lên giải thích cho Hữu Hi.
“Ta đến cảm ơn ngươi đã cứu ta”- Mặc dù là nàng muốn chết, nhưng, vì nàng một kẻ không quen không biết lại mạo hiểm cả tính mạng lao vào cứu người, trong lòng không cảm kích cũng khó.
“Là việc nên làm”- Hoàng Bắc Thiên không chút tự hào, lãnh đạm đáp
Hữu Hi chớp chớp mắt: “Thương thế của ngươi còn đau không?”.
“Uh”- Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng trả lời một chữ, Thiếu Cửu đứng dựa vào khuôn cửa ở nội tẩm cau mày nói, chủ tử từ lúc nào lại sợ đau.
Còn đau sao, Hữu Hi cau mày, có điểm lo lắng, nhưng vẫn không thể trực tiếp nhìn thấy vết thương của Hoàng Bắc Thiên. “Ngươi nghỉ ngơi đi, ngủ đi thì sẽ không đau nữa”.
Trước kia mỗi lần kế phụ đả thương, nàng ngủ đi, ngủ thiếp đi sẽ không đau đớn nữa.
Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng nói: “Rất đau, cho nên không ngủ được”.
Thiếu Cửu không thể tin được chủ tử lại nói như thế, thật sự đau đớn, chủ tử không chịu nổi, lại còn nói đau đớn đến không ngủ được, quá khoa trương rồi đấy.
“Thật sự rất đau sao?”- Hữu Hi có chút lo lắng nói, nhưng không cách nào giúp đỡ, liền nghĩ ngợi: “Ở đâu… ta sẽ thổi cho ngươi nghe một khúc nhạc được không?”
Hữu Hi không biết làm cách nào giảm bớt nổi thống khổ của Hoàng Bắc Thiên, đột nhiên nhớ tới, Hoàng Bắc Thiên thích nghe khúc nhạc lần trước, liền bật thốt nói.
“Được!”- Hoàng Bắc Thiên trả lời ngắn gọn
Hữu Hi gãi gãi đầu, đầu óc linh động, bờ môi hồng nhỏ nhắn cong lên, sau đó vô thức thổi lên một khúc nhạc
Nữ hài tử hổi một khúc nhạc bằng miệng (giống huýt sáo a), Thiếu Cửu lần đầu tiên nhìn thấy, Hoàng Bắc Thiên cũng chỉ mới nhìn thấy lần đầu, cảm giác sâu sắc Hữu Hi không giống người thường.
Một khúc nhạc êm tai, hơn nữa rất đặc biệt.
Di Hiên Lâu, tràn ngập giai điệu động lòng người.
…
Nghĩa Hằng Lâu- Vương phủ tạm thời.
Đại phu chăm sóc vết thương trên lưng Lăng Khiếu Dương. Hắn ngồi thẳng trên ghế, trên người quang lỏa, lộ ra cơ thể cường tráng, đại phu dùng dược tốt nhất, cùng miếng vải trắng sạch sẽ băng bó lại, quản gia từ bên ngoài đi tới.
“Người đâu!”- Lăng Khiếu Dương vẻ mặt lãnh khốc hỏi.
“Người… đi … đi…”.
“Như thế nào, sao lại ngập ngừng, nói nhanh”- Lăng Khiếu Dương không kiên nhẫn rống giận một tiếng, xem ra thương thế không đáng lo ngại, sức khỏe vẫn mười phần sung mãng.
Quản gia bị hù dọa quỳ gối trên mặt đất, kiên trì đến cùng, run rẩy nói: “Người đi tới Di Hiên Lâu”
“Đáng chết!”- Lăng Khiếu Dương nghiến răng nghiến lợi đứng lên, đại chưởng hung hung đập mạnh xuống bàn bát tiên xa hoa. Rầm một tiếng, cái bàn phát ra tiếng rồi vỡ.
“Cho người đi tìm đem đến đây!”
“Vâng ạ”.