Số lần đọc/download: 476 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:10:40 +0700
Chương 15 - 16
Việc quay phim được tiến hành bừng bừng khí thế, có lẽ mọi người đã trở nên quen thuộc, quan hệ cũng hòa thuận hơn. Nhưng giữa cái gió yên sóng lặng này, vài người trong đó vẫn ngầm gây rối loạn. Trầm Khánh Khánh ngửi được trong không khí mùi vị hưng phấn của kẻ gây rối, có lẽ mưa gió sắp nổi lên rồi.
Trong khi đó Liêu Khả Nhi vẫn duy trì mối quan hệ bất chính với Trương Hiển Chính. Muốn lấy được món đồ đó cũng không phải chuyện dễ dàng, người thợ săn giỏi phải biết kiên nhẫn. Trầm Khánh Khánh bảo cô ta, không nên nóng vội, sớm hay muộn hắn sẽ để lộ dấu vết. Mỗi ngày hai người họ đều diễn tiết mục bất hòa cho Trương Hiển Chính xem, khiến hắn nghĩ rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Kelly cũng từng tìm đến Trầm Khánh Khánh, nôm na là muốn biết Trầm Khánh Khánh xử lý video kia thế nào.
Trầm Khánh Khánh nhân cơ hội hỏi cô ta muốn xử lý video kia ra sao. Kelly nói cô ta cũng không rõ lắm, có người đặt vật đó trong ví của cô. Trầm Khánh Khánh nhăn mày, có chuyện như vậy? Cô hiểu chỉ dựa vào mình Kelly thì muốn làm ra chuyện đó cũng không dễ. Nói như vậy, còn có người đang âm thầm nhắm vào Trương Hiển Chính?
Mặc kệ là ai, cô đều chân thành cảm tạ người đó.
Về chuyện xử lý video kia như thế nào, cô bảo Kelly không phải lo lắng, cô sẽ xử lý thích đáng.
Thế nhưng, trước tiên cô còn lo lắng một chuyện – quay cảnh nóng.
Bởi vì quay phim thuận lợi, tiến độ “Tuyệt đại phong trần” đã được hơn phân nửa, trò hay cũng sắp diễn ra. Trầm Khánh Khánh vì nghiên cứu cảnh nóng đã hao tâm tổn trí không ít. Vì nó cô còn phải lôi kéo làm quen riêng với nam chính Dương Phàm, quen thuộc với nhau hơn một chút, khi quay phim cũng đỡ ngại. Sau đó cô nhận ra Dương Phàm thật sự là một diễn viên nam nhút nhát, rất khách khí. Điều này so với sự điềm tĩnh, sâu sắc mà anh ta trình diễn trước màn ảnh, hoàn toàn tương phản với nhau. Vài năm trước anh ta khởi nghiệp bằng một bộ phim thần tượng rất nổi tiếng. Tuy lúc đó chỉ là nam phụ, nhưng đôi mắt u buồn của anh ta đã mê hoặc rất nhiều fan nữ. Sau đó ngược lại, anh ta còn nổi tiếng hơn nam chính không biết bao nhiêu lần.
Sau khi Trầm Khánh Khánh qua lại với anh ta, nhanh chóng kết luận anh ta là diễn viên hiền tài hiếm có trong nghề. Đối nhân xử thế bình thản, gặp nguy không sợ, so với Văn Hào kia, Trầm Khánh Khánh tiếp xúc cùng anh ta thoải mái hơn rất nhiều.
Có điều không biết vì sao, trong ánh mắt Dương Phàm nhìn cô luôn có phần nghĩ ngợi.
Giờ nghỉ giữa trưa, Trầm Khánh Khánh không khỏi hỏi anh ta: “Vì sao luôn nhìn tôi như vậy?”
“Không, không có gì.” Dương Phàm ngẩn người, cầm chai nước uống che dấu, “Đại khái vì thấy không giống như tin đồn lắm!”
“Tin đồn?” Trầm Khánh Khánh đương nhiên biết trong lời đồn đại, cô là người như thế nào.
“Trước khi quay phim còn hơi lo lắng, nhưng bây giờ xem ra cô là người rất dễ gần.”
Trầm Khánh Khánh không dám tự nhận mình dễ gần. Cô cũng chỉ vì muốn có sự ăn ý với Dương Phàm mới đến gần anh ta, nhưng cô cũng sẽ không tự mình đâm mình.
“Người ta đồn tôi là người như thế nào?”
“À…” Dương Phàm xấu hổ không biết nên nói ra sao.
Trầm Khánh Khánh bừng tỉnh: “Không liên quan, tôi sẽ không để tâm. An Thiến nói cái gì, chính là cái đó đi!”
Dương Phàm không che dấu ngạc nhiên, Trầm Khánh Khánh nhìn vẻ mặt của anh ta, lập tức cười nói: “Tôi và cô ấy có tiếng là quan hệ không tốt. Không sao cả!”
Dương Phàm cúi đầu nghĩ ngợi, nói đúng trọng tâm: “Thực ra rất nhiều điều phải mắt thấy mới là thật.”
“Đúng vậy, ví dụ như này.” Trầm Khánh Khánh đưa ra một tờ tạp chí, tiêu đề trên bìa là “Diễn viên nổi tiếng đêm khuya bí mật gặp gỡ đàn em”, thêm cả bức ảnh hai người sánh bước cùng nhau. “Rõ ràng là sau khi xong việc thì thuận đường đi cùng nhau, cũng sẽ bị viết thành như vậy.” Trầm Khánh Khánh đã miễn dịch với scandal của mình.
Dương Phàm cũng thấy thật thông suốt: “Tôi không chú ý mấy chuyện này.”
Trầm Khánh Khánh thuận tay ném tờ tạp chí: “Vậy thì tốt rồi, mấy cái này coi như đang quảng bá cho bộ phim thôi!”
Giờ nghỉ chấm dứt, mỗi diễn viên đều vào vị trí của mình. Trầm Khánh Khánh đưa tay về phía Dương Phàm, Dương Phàm khó hiểu nhìn cô.
“Cảnh quay ngày mai, hợp tác vui vẻ.”
Ánh mắt Dương Phàm ngưng trệ, tựa hồ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thẳng thắn của Trầm Khánh Khánh. Lát sau anh ta đứng lên bắt tay lại, chỉ khẽ nói được.
Đêm đó, Trầm Khánh Khánh ở nhà lấy “Nhất tiễn phong hầu” xem lại một lần nữa. Có trời mới biết cô đã xem bao nhiêu lần, nhất là cảnh nóng trong đó. Tuy phần diễn của nam và nữ khác nhau rất lớn, nhưng vẫn có thể tham khảo chút tình cảm. Trầm Khánh Khánh không thể không thừa nhận, Trữ Mạt Ly diễn xuất đặc biệt tinh tế. Có thể diễn được chân tình mà không sến, dục mà không dâm, anh diễn xuất mang lại sức nóng khiến người xem hít thở không thông. Bất kể là ánh mắt, nét mặt, động tác toàn thân, thậm chí thanh âm, đều khiến tim người ta không khỏi đập mạnh.
Bỗng nhiên, điện thoại Trầm Khánh Khánh vang lên. Một tiếng vang này có thể sánh với tiếng hét chói tai của nữ quỷ trong đêm, làm Trầm Khánh Khánh sợ tới mức cuống quýt tắt TV. Nhưng quay đầu ngẫm lại, cô tắt TV để làm gì?
Điện thoại vẫn đang kêu không dứt, Trầm Khánh Khánh vừa cầm lên thấy, là Trữ Mạt Ly. Màn hình điện thoại đương nhiên không hiển thị ba chữ này, mà là BTDMW.
“Alô.”
“Em thở rất nặng.”
“Gì?”
“Em đang làm gì?”
Trầm Khánh Khánh dừng mắt ở vỏ đĩa DVD, nói: “Xem kịch bản.” Không biết vì sao, có hơi chột dạ.
Đối phương như đang tự hỏi phần trăm sự thật trong lời cô nói, sau một lúc lâu, thanh âm trầm thấp dễ nghe của Trữ Mạt Ly truyền tới một câu hỏi: “Không phải em đang xem “Nhất tiễn phong hầu” chứ?”
Trầm Khánh Khánh theo phản xạ có điều kiện nhìn một vòng xung quanh, anh ta sẽ không lắp camera ở nhà cô chứ?
“Không phải.” Cuối cùng, lại thêm một câu, “Tôi xem “Nhất tiễn phong hầu” làm gì?”
Đầu kia truyền đến tiếng cười của Trữ Mạt Ly, giống như không tin lời giải thích của Trầm Khánh Khánh. Thế nhưng anh không truy hỏi, nói tiếp: “Ngày mai quay xong tới đây chơi với Liễu Liễu. Con bé nói luyện được khúc nhạc mới, muốn đàn cho em nghe.”
Trầm Khánh Khánh buồn rầu xoa ấn đường: “Có thể sẽ quay đến tận đêm.”
“Cố gắng lên.”
Nói xong, cũng không tạm biệt liền tắt máy.
Trầm Khánh Khánh khẽ thở phào, nhìn DVD trên mặt đất, buồn bực đá một cái. Cô luyện tập rất nhiều, ngày mai diễn không biết có thể thuận lợi vượt qua… hay không. Lần đầu tiên Trầm Khánh Khánh không xác định.
Ngày hôm sau, từ trên xuống dưới đoàn phim tràn ngập không khí khác thường. Lý do, còn phải hỏi sao, hôm nay quay cảnh nóng mà họ mong chờ đã lâu. Vì vậy đoàn phim chọn một khu riêng làm phim trường, mấy ngày trước còn có nhân viên tới nơi này dựng cảnh.
Sáng sớm, bên ngoài đoàn phim đã bị phóng viên vây quanh tầng tầng lớp lớp. Đám phóng viên này cũng thật tài, rõ ràng đoàn phim đã phong tỏa tin tức với bên ngoài, nhưng bọn họ vẫn có biện pháp tìm được thông tin. Sau khi đến nơi Trầm Khánh Khánh mới biết, hóa ra là Trương Hiển Chính mời tới. Nói là ngày mở cửa, cho phép phóng viên phỏng vấn chụp ảnh, nhưng không được tiến vào trường quay cảnh nóng.
Biết rằng trong phim ảnh phải có mánh lới quảng cáo, nhưng Trầm Khánh Khánh không khỏi trợn trắng mắt. Ngày cô đau đầu nhất lại bị nhiều đám ruồi bọ ở bên ngoài kêu ong ong như vậy.
Bị phỏng vấn chụp ảnh là không tránh khỏi, tất cả vấn đề đều gói gọn trong một điểm: quay cảnh nóng.
Trước đó đoàn phim đã công bố hình tượng nhân vật của mấy diễn viên chính, ảnh chụp Trầm Khánh Khánh được hưởng ứng rất nồng nhiệt. Rất nhiều người tỏ ra bất ngờ khi hình tượng của cô có thể xinh đẹp động lòng người như vậy. Đối với bộ phim lại thêm mong chờ, “Tuyệt đại phong trần” càng tỏa nhiệt.
Vậy nên, lúc này Trầm Khánh Khánh mặc đồ diễn, đánh Thái Cực quyền[1] với phóng viên. Đám phóng viên như sói như hổ, bám Trầm Khánh Khánh không buông, có vấn đề gì cũng lôi ra hỏi, thậm chí còn có người hỏi quan hệ của cô và Dương Phàm có giống như lời đồn không, cảnh nóng lần này phải chăng là phim giả tình thật? Trầm Khánh Khánh vừa thầm mắng Trương Hiển Chính, vừa kiên nhẫn trả lời vấn đề của phóng viên. Mặt cô phải cười đến cứng đơ lại, rốt cuộc cũng được gọi đến: bắt đầu quay phim. Sau đó, cô được Thuyền Trưởng che chắn nhanh chóng chạy đi.
[1] đánh Thái Cực quyền: ý chỉ lấy nhu chế cương
Trường quay là một nơi có suối nước nóng bao quanh, lần này Trương Hiển Chính muốn độc đáo, muốn quay cảnh uyên ương trong nước. Bây giờ trừ bỏ thợ ánh sáng, thợ quay phim, đạo diễn, mấy người trong đoàn phim chỉ còn hai diễn viên chính.
Dương Phàm đã ngồi cạnh ao quý phi chờ đợi, nhìn thấy Trầm Khánh Khánh thì mặt đỏ lên, có chút khẩn trương, sau đó gật đầu với cô.
Trương Hiển Chính nói chuẩn bị diễn lần một, mọi người lập tức vào vị trí. Quay phim trong nước rất dễ bị lộ, trước đó Trầm Khánh Khánh đã chuẩn bị chu đáo, vừa có băng dính an toàn, vừa có nội y da màu. Hai người đang định xuống nước, bên ngoài vang lên tiếng phó đạo diễn. Trương Hiển Chính nhướng mày, không vui vẻ gì đi ra ngoài. Một lát sau, Trương Hiển Chính tiến đến trước, vẻ mặt hắn rất quái lạ, như bị người ta vặn đứt cổ, gắng gượng mỉm cười. Chờ người phía sau tiến vào, Trầm Khánh Khánh đã hiểu vì sao hắn lại có vẻ mặt như vậy.
Trữ Mạt Ly chầm chậm bước đến, giống như lần trước, lập tức có người mang ghế dựa tới. Trữ Mạt Ly cũng không khách khí ngồi xuống, phong thái cao ngạo như vương tử quý tộc cải trang vi hành. Sau đó anh thản nhiên nói với mọi người ở đây: “Tôi đến quan sát.”
Là một nhà đầu tư, một trong những nhà sản xuất, anh đương nhiên có tư cách đến quan sát. Trương Hiển Chính không còn lời nào để nói, chỉ có thể nghe anh. Trầm Khánh Khánh cũng thấy kỳ quái, rốt cuộc người này có ý định gì, tối qua đâu có nghe anh ta nói muốn tới quan sát.
Đầu tiên diễn viên phải thả lỏng bản thân, Trầm Khánh Khánh đương nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng giờ cô phải ở trước mặt Trữ Mạt Ly diễn cảnh nóng, không biết vì sao, mới nghĩ tới thôi là lỗ chân lông toàn thân đều run lên. Nhưng cô lại không muốn bị anh chế giễu, đành phải xốc lại một trăm hai mươi phần trăm tinh thần ứng phó với thách thức kế tiếp.
“Có thể bắt đầu chưa?” Trữ Mạt Ly hỏi Trương Hiển Chính.
“Có thể.”
Hai diễn viên chính vừa tiến vào trong nước, cởi áo ngoài ra. Nước vừa đủ ấm, mực nước cũng khá tốt, Trầm Khánh Khánh hơi yên tâm. Trương Hiển Chính hô một tiếng “Bắt đầu”
Trầm Khánh Khánh dường như thay đổi thành người khác, lập tức nhập vai.
Cảnh quay này là hai người Lí Hương Quân và Hầu Phương Vực không kìm lòng nổi, tình chàng ý thiếp hoan ái tốt đẹp. Hai người cùng hỗ trợ lẫn nhau, bắt đầu nhập vai.
Trầm Khánh Khánh muốn cảnh này chỉ nên diễn một lần cho xong, vì vậy khi diễn cực kỳ nhập vai. Trong đầu cô hồi tưởng lại bộ dáng Trữ Mạt Ly ở “Nhất tiễn phong hầu”, lại hòa hợp với tâm tình vai diễn Lí Hương Quân lúc này, toàn thân tản mát ra tình yêu của người con gái khó có thể ngăn cách, làm cho bạn diễn Dương Phàm chấn động đầu óc, nhưng lại quên động tác. Mà Trữ Mạt Ly ở ngoài màn, một tay khép hờ trên cằm, trông thấy bên trong đang diễn nhập thần, vẻ mặt khó lường.
“Cắt!”
Trầm Khánh Khánh lập tức tách ra khỏi vai diễn, sau đó nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của Dương Phàm.
“Đừng ngại.” Trầm Khánh Khánh cười với anh ta, thần thái cử chỉ của cô rất tĩnh lặng, đều không có một chút bộ dáng ý loạn tình mê, đây là tố chất của diễn viên chuyên nghiệp.
Trương Hiển Chính không thể không hướng dẫn Dương Phàm một chút, cuối cùng hắn chỉ nói với Dương Phàm: “Đừng có lôi thôi.”
Dương Phàm ngẩn ra, vội nói phải.
Trầm Khánh Khánh rốt cuộc cảm thấy câu nói kia hơi có vấn đề, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, lại bắt đầu quay phim một lần nữa.
Quay phim khác với lần trước, trực tiếp vào vấn đề, trong đó có một đoạn diễn nổi trên mặt nước, hai người từ ghế quý phi diễn từ trên bờ xuống suối nước nóng.
Thực ra rất nhiều diễn viên nữ phải quay cảnh như vậy, có điều cho dù có biện pháp an toàn cũng rất khó không bị lộ. Lúc này phải nhờ diễn viên nam che chắn, ví dụ như khi ôm phải chú ý giúp đối phương che lấp vị trí quan trọng.
Trong khi quay Trầm Khánh Khánh cảm giác Dương Phàm không nhập vai. Thần thái cử chỉ của anh ta đều do dự kỳ quái, nhưng đạo diễn không hô dừng, cô đành phải tiếp tục diễn. Nháy mắt khi Trầm Khánh Khánh nổi lên mặt nước, cô bỗng cảm giác trước ngực lạnh đi, trong đầu lập tức xuất hiện suy nghĩ chẳng lành, mà cánh tay Dương Phàm cũng không che trước người cô, như vậy sẽ phạm phải sau lầm không nên phạm.
Trong lúc ánh đèn lóe sáng, Trầm Khánh Khánh phản ứng cực nhanh, bật người làm bộ như trượt chân vào trong nước một lần nữa. Trương Hiển Chính lập tức đuổi tới hô “Cắt!”
Chương 16
“Em tránh đi làm gì?” Trương Hiển Chính có phần tức giận, “Cảnh quay vừa rồi hay như vậy lại bị em đột ngột cắt đứt.”
Trầm Khánh Khánh cố gắng điều chỉnh nét mặt mình, nói với Trương Hiển Chính: “Đạo diễn Trương, rất xin lỗi! Vừa rồi em bị trượt chân.”
Lý do này thật hợp tình hợp lý, Trương Hiển Chính quay người lại: “Quay lại!”
“Chờ chút!”
Từ đằng sau, Trữ Mạt Ly đi đến, ánh mắt lạnh lùng dừng trên mặt Dương Phàm một lát, sau đó chuyển tới Trầm Khánh Khánh, anh cầm áo choàng tắm ném cho cô: “Mặc vào! Rồi đi lên trước!”
Trương Hiển Chính giả bộ cười híp mắt nói: “Trữ tổng, anh cắt ngang tiến độ quay phim như vậy không tốt lắm đâu!”
Trữ Mạt Ly không để cho con heo này sủa bậy, sờ sờ chiếc nhẫn kim cương, khuôn mặt tuấn mỹ cũng nhẹ nhàng cười nói: “Đừng quên tiền lương của anh là ai trả.”
Ý của lời uy hiếp này không nằm trên mặt chữ, mà ẩn sau câu nói đó, Trữ Mạt Ly không thích bị người khác khiêu khích quyền uy. Trương Hiển Chính nuốt nước miếng, hắn cũng là kẻ thức thời, cũng cười theo nói: “Cảnh diễn này hơi khó”. Hắn nói với Trầm Khánh Khánh và Dương Phàm: “Hai người đều đi nghỉ ngơi trước đã!”
Trầm Khánh Khánh khoác áo choàng tắm lên bờ, người bên ngoài nhận được lệnh lập tức tiến vào. Ada cùng thợ hóa trang đưa Trầm Khánh Khánh vào chiếc xe ở sân ngoài trường quay để trang điểm lại.
Ada khẽ kêu: “Sao lại thế này?... Vì sao băng dính an toàn bị tróc hết rồi?”
May mắn còn mặc một lớp nội y màu da, tuy nội y này rất mỏng, nhưng tốt xấu gì cũng không khiến cô lộ hết. Lúc nãy thực nguy hiểm, nếu cô không nhạy bén chỉ sợ ngày mai trên các trang web giải trí, báo chí, tạp chí đều có tít “Trầm Khánh Khánh lộ nhũ hoa.”
Trầm Khánh Khánh vừa vào xe, sắc mặt liền rất khó coi, không hề che dấu sự hung ác trong ánh mắt. Nhưng bây giờ cô phải nhẫn nại, nhẫn đến nội thương cũng phải nhẫn!
Cô cười lạnh: “Đừng nhiều lời, chuẩn bị lại lần nữa.”
Ba người vội bận rộn một lúc, cuối cùng cũng xong. Trầm Khánh Khánh khoác áo choàng tắm xuống xe, trông thấy Trữ Mạt Ly đang gọi điện thoại dưới tàng cây cách đó không xa, thân hình thon dài lưu lại trên mặt đất một bóng mờ duyên dáng.
Tuy biết chuyện này không liên quan tới Trữ Mạt Ly, nhưng cô vẫn không khỏi tức giận. Khi đến gần, nghe thấy anh đang nói về mức giá linh tinh gì đó, anh nhanh chóng thấy cô đang hung hăng đi về phía mình, tắt điện thoại, ngược lại nở nụ cười.
Trầm Khánh Khánh hất mái tóc ướt sũng, cả giận nói: “Cười gì mà cười! Thấy tôi bị con heo kia lăn qua lăn lại vui lắm hả?”
Trữ Mạt Ly bình thản hỏi lại: “Tôi có tâm lý biến thái như thế?”
Trầm Khánh Khánh tinh thần bình tĩnh lại, còn nói nghiêm túc: “Anh còn nói lấy địa vị của tôi bây giờ hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ? Hắn đã làm rất nhiều chuyện mờ ám.”
Trữ Mạt Ly nghiêng đầu, tia nắng xuyên qua tán cây nhảy nhót trên làn da trắng ngần của anh, khiến gương mặt anh thoạt nhìn hơi mơ hồ. Đôi môi anh khẽ cong lên: “Sợ?”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, cảm thấy mặt trời hơi chói mắt, tiếp tục vuốt tóc nói: “Không sợ. Tốt nhất anh chờ xem hắn chết thế nào đi!”
“Ồ?” Trữ Mạt Ly nói đầy hứng thú, “Được, tôi sẽ đợi xem.”
Thấy Trầm Khánh Khánh định vào trong, Trữ Mạt Ly gọi cô lại, Trầm Khánh Khánh nghiêng người quay lại: “Làm gì?”
Dường như Trữ Mạt Ly có lời muốn nói, nhưng Trương Hiển Chính ở phía sau đã đến gọi người, Trầm Khánh Khánh không nghe được anh muốn nói gì. Trữ Mạt Ly nhìn bóng Trương Hiển Chính, trời tháng sáu, ánh mắt lạnh lẽo như sét đánh trời quang.
Tiếp tục quay phim, nhờ đoạn nổi trên mặt nước trước đó, lập tức được cắt bớt tới cảnh triền miên trên ghế quý phi. Hai máy quay xéo nhau, góc độ quay tới từ sau lưng Dương Phàm. Ghế quý phi như tấm thảm lớn bao bọc hai người trong đó. Đầu tiên hai người hôn môi, Trầm Khánh Khánh ôm cổ Dương Phàm, Dương Phàm bắt đầu chậm rãi âu yếm cô.
Thông thường, những cảnh quay thế này dùng để khảo nghiệm năng lực của diễn viên nam, cũng như khảo nghiệm nhân phẩm người đó. Trong giới giải trí vốn đã có chuyện, một vài diễn viên nam bất lương sờ mó diễn viên nữ giữa cảnh quay, diễn viên nữ thường có nỗi khổ không nói nên lời. Ban đầu Trầm Khánh Khánh nghĩ Dương Phàm là một người rất có phép tắc, cảnh diễn dưới nước vừa rồi mặc dù nhớ rõ trong lòng, nhưng không thể xác định anh ta có cố ý hay không. Chỉ là khi cô phát hiện tay anh ta đặt ở nơi không nên đặt, Trầm Khánh Khánh bỗng trừng mắt, không do dự quát ầm lên: “Anh đang làm gì?”
Cả người Dương Phàm cứng đờ. Trầm Khánh Khánh nhân cơ hội đẩy anh ta ra, lao lên mặt đất khoác thêm áo choàng tắm, đứng trên mặt đất, tức giận đỏ cả mặt.
“Lại làm sao vậy?” Trương Hiển Chính ra mặt đi tới, “Khánh Khánh, trong cảnh nóng khó tránh tiếp xúc chân tay, em đừng phản ứng dữ như vậy, chuyên nghiệp một chút được chứ?”
Trầm Khánh Khánh nở nụ cười, lần này cười thật giận dữ: “Đạo diễn Trương, chẳng lẽ đối phương không diễn lại còn muốn đổ lỗi trên đầu tôi hay sao?”
“Không diễn?” Trương Hiển Chính kéo Dương Phàm qua, “Trong màn ảnh tôi thấy động tác của anh quả thật hơi cứng nhắc, sao lại thế này? Còn chưa nắm được tâm trạng? Lớn như vậy, vẫn chưa có gì à?”
Dương Phàm vẫn cúi đầu, vẻ mặt thật căng thẳng. Bị Trầm Khánh Khánh mắng, bị Trương Hiển Chính giáo huấn, không nói lại một từ.
“Anh đã không diễn… Ai, thật là, tôi đến…” Trương Hiển Chính đang muốn nói “Tôi đến làm mẫu cho anh”, lại bị người ta đột ngột cắt ngang.
“Có lẽ đây là lần đầu Dương Phàm diễn cảnh như vậy, không tìm được cảm giác có thể tha thứ.” Trữ Mạt Ly đề cao âm lượng, anh vừa đi, vừa cởi cổ áo sơ mi, sau đó mỉm cười nói: “Không bằng tôi tới làm mẫu một lần cho anh, đạo diễn ở bên chỉ đạo, anh thấy thế nào?”
Anh cười tao nhã, như gió xuân lướt qua mặt, lời nói ra cũng không nhanh không chậm, ngữ điệu ôn hòa, cũng không biết sao lại hạ thấp nhiệt độ trường quay xuống rất nhiều, dường như suối nước nóng cũng phải đóng băng.
Dương Phàm kinh ngạc, bỗng ngẩng đầu, lại lập tức nhìn Trương Hiển Chính. Trương Hiển Chính há miệng thở mạnh, trong đầu lấy tốc độ tên lửa tìm lý do từ chối. Nhưng khi gặp ánh mắt Trữ Mạt Ly từ trên cao nhìn xuống, trong lòng hắn lại hối hận. Không bằng lòng, còn muốn nổi giận, nhưng chỉ dám nuốt nước bọt theo bản năng.
Trầm Khánh Khánh đầu tiên là kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng hiểu được, nếu không nhờ Trữ Mạt Ly cắt ngang, Trương Hiển Chính nhất định sẽ đưa ra yêu cầu vô sỉ. Đến lúc đó cô từ chối là trở mặt, không từ chối là chịu thiệt. Bây giờ Liêu Khả Nhi vẫn chưa đối phó được với con heo này, cô thật sự không thể trở mặt.
Trữ Mạt Ly, cuối cùng anh cũng làm được chuyện tốt.
Trong lòng Trầm Khánh Khánh một phen tính toán rất nhanh, lập tức cùng Trữ Mạt Ly kẻ tung người hứng: “Trữ tổng bằng lòng hạ thấp thân phận ảnh đế của mình sao?”
Trữ Mạt Ly phối hợp nói: “Không sao, em cũng đừng để ý. Có thể chứ, đạo diễn Trương?”
Bây giờ Trương Hiển Chính muốn nói gì cũng đều đã muộn. Bên cạnh còn có chuyên viên ánh sáng, quay phim. Đám nhân viên của đoàn phim dường như đều cảm thấy cực kỳ hứng thú với việc Trữ đại ảnh đế tự mình ra trận, ánh mắt chờ mong nhìn Trữ Mạt Ly chăm chú, tựa hồ anh mới là diễn viên nam trong cảnh.
Trương Hiển Chính không cam tâm tình nguyện, nói: “Vậy phiền Trữ tổng, làm mẫu một chút là tốt rồi.”
“Điều này không được, phải diễn thật chút, bằng không tôi sợ Dương Phàm không tiếp thu được.” Trữ Mạt Ly vung tay với người quay phim: “Máy quay chuẩn bị, góc độ điều chỉnh tốt.”
Hai gã quay phim không dám chậm trễ, lập tức mở nút bấm chờ lệnh.
Trữ Mạt Ly thấy Trương Hiển Chính và Dương Phàm vẫn bất động, đành phải mở miệng lần nữa: “Đạo diễn Trương, anh có thể dẫn Dương Phàm đến màn hình chỉ dạy anh ta.”
Trầm Khánh Khánh nhìn thấy bộ dạng con heo kia vừa buồn cười lại vừa muốn chửi, còn muốn xông lên đạp vào giữa hai chân hắn. Có điều ngoài mặt Trầm Khánh Khánh vẫn bình tĩnh nhìn hai người kia rời đi.
Lúc này Trữ Mạt Ly đã ngồi xuống ghế quý phi, vỗ vào tấm đệm: “Khánh Khánh, có thể bắt đầu rồi.”
Trầm Khánh Khánh nằm xuống, nhìn thân thể Trữ Mạt Ly thật sự bao bọc bên trên, không khỏi thầm hỏi: “Anh diễn thật?”
“Còn giả sao?” Trữ Mạt Ly tách hai đùi Trầm Khánh Khánh, thân thể áp lên trên, “Không phải em chọn người bên kia chứ?”
Trầm Khánh Khánh còn chưa tưởng tượng đã thấy buồn nôn, lập tức trừng anh, ghê tởm nói: “Anh dám.”
Trữ Mạt Ly chỉ cười thay lời đáp.
Động tác Trữ Mạt Ly rất nhẹ nhàng mềm mại. Mới đầu Trầm Khánh Khánh còn hơi khẩn trương, nhưng bất tri bất giác liền bị anh kéo nhập vào trong cảnh. Một tay Trữ Mạt Ly di chuyển trên ngoài sườn đùi Trầm Khánh Khánh, nhìn qua triền miên mê ly, nhưng trên thực tế tay anh vẫn chưa chạm vào Trầm Khánh Khánh. Tay kia tìm ra sau lưng Trầm Khánh Khánh, tiếp tục lướt nhanh qua.
Anh nhìn cô khiêu khích, Trầm Khánh Khánh chỉ muốn liếc mắt một cái, nhưng lại không dịch chuyển được tầm mắt. Ánh mắt anh thẫm lại vô cùng xinh đẹp, màu đen thuần đến cực điểm, sâu không thấy đáy, tựa hồ cất giấu vòng xoáy bên trong khiến mọi người đều bị hút vào. Trầm Khánh Khánh cơ bản không cần cố sức thì đã nhập vai hoàn toàn. Đột nhiên, tay Trữ Mạt Ly hơi áp mạnh vào lưng cô, Trầm Khánh Khánh không khỏi kinh hãi. Anh khiến cô bám lấy thắt lưng anh, lộ ra nửa vai cô, khiến cho cả người cô ngồi trên đùi anh. Chẳng qua chỉ lộ ra nửa đôi chân cùng một nửa bả vai, nhưng không biết tại sao, mức độ ướt át trên màn ảnh làm người ta không kiềm chế được mà ngừng thở còn hơn cả khi cởi sạch. Sức nóng trào dâng từng hồi liên tiếp.
Hai người bọn họ từng bước tiến vào hoan ái, tựa hồ sa vào hoan ái không kìm lại được. Trầm Khánh Khánh như không nén nổi lòng ngẩng đầu lên, mái tóc dài đổ xuống như thác nước, Trữ Mạt Ly ôm eo cô, thật say mê ở sâu trong đó, trên mặt tràn ngập tình yêu. Ngay cả Trương Hiển Chính đối diện giám thị cũng trợn mắt há mồm. Nếu đoạn này có thể sử dụng, chắc chắn là một trong những điểm nhấn của phim. Thật sự rất hoàn mỹ, ngay cả hắn cũng không tìm ra nhược điểm. Diễn giả mà giống thật như vậy, cảm xúc đúng chỗ, bầu không khí thổi phồng vừa phải, làm người ta nhìn mà ngứa lòng, không thấy rõ chút nào.
Đẹp, thật sự quá đẹp!
Trầm Khánh Khánh cảm thấy thật kỳ diệu, như có một bàn tay dắt cô đi, sau đó nước chảy thành sông, tất cả tự nhiên như vậy. Như mơ, lại như thật, cô cảm giác mình chính là Lí Hương Quân. Và cô đang cùng người yêu hoan ái. Loại cảm giác này vừa tốt đẹp lại sạch sẽ, ấm áp lại thoải mái, tình yêu tích tụ trong lồng ngực như nham thạch nóng chảy thiêu đốt, khiến toàn thân cô nóng rực.
Cô cúi đầu, Trữ Mạt Ly ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, lửa văng khắp chốn. Ánh mắt Trầm Khánh Khánh mê man, bên trong như có một làn nước dập dờn khe khẽ, trêu ghẹo người ta phải yêu thương đến tột cùng. Trữ Mạt Ly nhìn cô, trên khuôn mặt trắng nõn ánh lên sắc hồng động tình, nhuộm một loại mị hoặc khó có thể ví thành lời. Hai người dựa vào nhau thật gần, hai bên hít thở hơi thở đối phương, hơi nóng phả vào mũi, một tầng mồ hôi mỏng không dừng được chảy xuống.
Trầm Khánh Khánh nhìn môi Trữ Mạt Ly dần tới gần mình, cảm xúc của cô còn đang nhập trong vai diễn Lí Hương Quân, nhưng lý trí của cô đang ra sức bảo cô phải thoát ra.
Dường như cô có thể cảm nhận được cánh môi mềm mại của anh, nhưng đúng lúc này, Trữ Mạt Ly hơi quay đầu đi. Bờ môi anh mãi mới chạm vào Trầm Khánh Khánh, sau đó cô nghe giọng anh ung dung ở bên tai, trầm thấp: “Không khác lắm!”
Trầm Khánh Khánh như vừa tỉnh mộng, thân thể đầu tiên cứng đờ, một chút thần trí quay trở lại, lập tức giật mình đẩy mạnh Trữ Mạt Ly. Cô rất mạnh tay, như thoát ra khỏi thứ gì không sạch sẽ, có thể nói là kích động. Cô cảm thấy toàn thân đều nóng lên, nóng rất kịch liệt. Trầm Khánh Khánh rất ít khi nhập vai rồi thoát vai khó như vậy, cô đã rất xấu hổ, lại tồi tệ thể hiện ra ngoài. Chỉ khoác thêm áo choàng, xuống khỏi ghế quý phi, khi hai chân chạm đất dĩ nhiên nhũn ra.
Có thể nói hai bọn họ vừa đại chiến diễn xuất một hồi, nhưng thật hiển nhiên, là cô thua. Từ đầu tới cuối đều là anh dẫn cô, dẫn cô nhập vai, dẫn cô thoát vai. Trên người Trữ Mạt Ly như có một loại ma lực, làm người ta mê muội, bất tri bất giác đi theo anh.
Động tác của anh không mạnh, cũng không hề xâm phạm, lại diễn xuất xuất thần, cho thấy anh có kỹ xảo tinh tế. Về điểm này, tài năng của cô so với anh quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thiên vương ảnh đế, quả không phải hư danh, chỉ có bề ngoài. Trước kia chưa biết, bây giờ xem như hoàn toàn biết rõ.
Trầm Khánh Khánh lấy lại bình tĩnh, đi tới chỗ Trương Hiển Chính. Phía sau Trữ Mạt Ly đã ngồi lại trên ghế quý phi, mãi mới theo kịp.
“Đạo diễn Trương, như thế nào?” Trầm Khánh Khánh hỏi.
Có điều mãi một lúc lâu Trương Hiển Chính mới phản ứng, tầm mắt giữa hai người bọn họ được tự do. Bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay, vang lên tiếng còi, vài nhân viên của đoàn phim hai mắt tỏa sáng, lớn tiếng ngợi khen:
“Tuyệt vời! Rất tuyệt vời!”
“Không hổ là Trữ Mạt Ly.”