Số lần đọc/download: 1169 / 2
Cập nhật: 2016-05-03 19:58:11 +0700
Chương 8
T
ôi hốt hoảng khi nhìn thấy sự toe tua quá mức của chị Tươi. Tóc tai thì bù xù, mặt mày lấm lem màu mực vẽ, áo quần thì xộc xệch, người chị Tươi trông có vẻ rất mệt mỏi và căng thẳng. Cái gia đình đó đã làm gì để khiến chị ấy ra nông nổi này vậy chứ???
Sau một hồi khóc thút thít (tính chị ấy vốn khá mít ướt), chị Tươi bắt đầu kể lại quá trình bị « hành hạ » bởi anh em nhà biến thái. Chị ấy kể là ban đầu lúc mới bước chân vào nhà đã bị nhỏ Nghi chào đón bằng một gáo nước đá vì lý do người giúp việc đã được thay thế. Chị còn bảo nguyên cả buổi sáng con nhỏ cứ đòi queo ông anh của nó gọi tôi tới và một mực bắt chị Tươi ra về. Kết quả không giống với ý muốn của nó nên chị Tươi mới bị hành hạ thê thảm như thế này. Sao trên đời này lại có đứa con nít kì quặc và khó bảo như vậy nhỉ???
- Hu hu! Giám đốc ơi! Em không đi làm ở nhà đó nữa đâu! Nếu còn làm không sớm thì muộn em cũng bị con bé ấy ám hại cho coi! – chị Tươi khóc um lên.
- Anh em nhà đó quá đáng thật! Em sẽ dẫn chị tới đó để nói cho ra lẽ! Còn về cái hợp đồng này thì ba hủy đi! Đến cả con mà còn không chịu nỗi được họ nữa là! – tôi bực tức bặm môi, càng nghĩ càng muốn liều một phen với anh em nhà đó.
- Hix…hai đứa bình tĩnh…Có gì thì… – ba tôi nhăn nhó xuống nước năn nỉ.
- Không thể bình tĩnh được!
Tôi và chị Tươi đồng loạt hét lên khiến ba tôi hoảng hồn ngồi phịch xuống ghế. Mấy chú bác cũng trố mắt kinh hãi. Làm sao mà họ biết được cảm giác của tôi và chị Tươi – những con người đã phải sống dở chết dở với anh em nhà biến thái – trong lúc này như thế nào được chứ???
……………………….
….Tại nhà tên tóc vàng….
Tôi hùng dũng bấm chuông, căng hai con mắt nhìn vào màn hình. Sự thật thì tôi xông vào hang cọp một mình vì chị Tươi quá sợ nhóc Nghi nên không dám bước chân vào căn nhà này lần thứ hai. Tôi cũng hãi con bé đó lắm nhưng dù sao cũng phải làm ra lẽ cái việc hành hạ nhân viên công ty ba tôi. Đừng tưởng cứ giàu là muốn chà đạp ai thì chà đạp! Grừ….
Màn hình hiện ra khuôn mặt của con quỷ nhỏ Phước Nghi. Thấy tôi hình như nó rất vui thì phải? Mà cũng không đúng! Con bé đó lúc nào chẳng cười. Chỉ có điều là đằng sau nụ cười tinh nghịch đó luôn kèm theo một trò quậy phá kinh khủng nào đó mà thôi.
Cánh cổng từ từ mở ra, tôi dắt xe vào sân rồi tiến tới bậc thêm. Chưa kịp tháo giày thì cửa nhà đột nhiên mở bung ra và nhỏ Nghi nhảy phóc tới ôm chầm lấy tôi. Suýt tí nữa là tôi cùng nó ngã nhào xuống đất. Đúng là con bé này quá sức nguy hiểm.
- Hihi! Chị ơi! Em nhớ chị quá cơ! – Phước Nghi cười toe toét và hun chùn chụt vào má tôi khiến tôi cứ đứng ngơ mà nhìn.
Tình hình là tôi phải bế thêm cái xác to oạch của con nhỏ vào nhà bởi vì nó không chịu thả tôi ra. Hix… Tôi với nó gặp nhau mới chỉ có một ngày mà nó làm như tôi là chị em gì đó của nó ấy. Tình cảm dạt dào của con nhỏ làm cho chí khí của tôi bị giảm đi nhiều. Ai bảo lúc này nhìn nó dễ thương như vậy chứ! +_+
Nhưng mọi thứ về lại không khí căng thẳng khi tôi trông thấy tên tóc vàng đang ngồi lù lù ở ghế sô fa và nhìn tôi không chớp mắt. Vấn đề ở đây chính là ánh mắt của hắn ta. Rất là khó chịu và nghiêm trọng. Tôi vội vàng hất tay nhóc Nghi và đặt nó xuống đất. Bây giờ thì hết yêu thương gì nữa rồi. Chí khí của tôi đã trở lại mức ban đầu, dồi dào và vô cùng mạnh mẽ.
- Này! Công ty ba tôi cung cấp người giúp việc là để họ làm việc nhà chứ không phải để mấy người hành hạ! Anh không biết đến hai chữ đạo đức hả??? Sao lại đối xử với chị Tươi như vậy chứ??? – tôi uất ức nói lớn.
- Chị ơi! Không phải anh em làm đâu! Ảnh mới về đó! Sáng nay chỉ có em chơi với chị Tươi thôi à! – nhóc Nghi vô tư giải thích, nghe từ « chơi » của nó mà tôi nổi cả da gà. Nhìn sang thì tên tóc vàng vẫn im lặng và nhìn chằm chằm vào tôi.
- À… ừ…Cho dù không phải do anh làm nhưng tôi đến đây cũng là muốn thông báo cho anh cùng gia đình anh biết là công ty ba tôi sẽ hủy hợp đồng, mấy người đi tìm công ty khác đi. Anh cũng làm ơn dạy lại em gái anh dùm, hành động của nó hình như đã không còn ở mức quậy phá của con nít đâu. Chào!
Tôi hùng hổ quay lưng đi. Gì chứ lúc này tim tôi cũng mệt lắm vì nó phải đập quá nhanh. Đây sẽ là lần cuối cùng tôi đặt chân vào căn nhà đáng sợ này. Hừ…
Bốp…
Tôi thấy đầu óc quay cuồng, mọi thứ mờ dần đi…