Số lần đọc/download: 3614 / 73
Cập nhật: 2016-02-18 21:13:13 +0700
Chương 7
T
ống Phàm Bình là một người vui vẻ thông thoáng. bị người ta đánh cho thâm tím mặt mũi, cười một cái là mặt nhăn nhúm lại, nhưng anh vẫn cười ha ha. Ngay sau hôm tân hôn, anh đã nghêng ngang gội đầu cho Lý Lan ở ngoài sân. Khi ấy mặt và mồm anh sưng vù, giống như miếng thịt lợn treo ở cừa hàng thịt, anh hoàn toàn không để ý đến những cười chê của bà con lối xóm, anh múc nước giếng đổ vào chậu rửa mặt, giúp Lý Lan dội ướt tóc,xát xà phòng, sau đó vò tóc cho Lý Lan như thợ làm đầu, bọt xà phòng nở ra trắng xoá cả mái tóc của vợ, tiếp đó lại múc nước giếng xối rửa cho bằng sạch mái tóc của Lý Lan, lấy khăn rửa mặt lau khô tóc, lại lấy lược gỗ chải ngay ngắn mái tóc cho vợ. Anh không để Lý Lan động tay vào, khi Lý Lan ngẩng mặt lên, thấy chung quanh đã đứng hơn mười người cả trẻ em và người lớn, họ cười hì hì như xem diễn kịch. Lý Lan xấu hổ đỏ mặt, đồng thời cũng đầy vẻ sung sướng.
Sau đó Tống Phàm Bình nói to muốn đi dạo phố, lúc này mái tóc của Lý Lan còn rỏ nước, chị nhìn mặt Tống Phàm Bình sưng vù lưỡng lự. Tống Phàm Bình biết ý vợ, anh nói một câu nhẹ nhàng thoải mái mặt không đau,rồi khoá cửa, dắt tay Lý Trọc và Tống Cương đi trước, Lý Lan đành phải theo sau.
Lý Trọc và Tống Cương đi ở giữa, bố mẹ đi hai bên, bốn người dắt tay nhau đi trên phố lớn. Đàn ông đàn bà trên phố lớn nhìn gia đình họ cười hì hì hà hà, họ biết đôi vợ chồng này mới cưới, hai đứa con đều là trẻ ăn theo, biết cô dâu chú rể hôm ấy đánh nhau với sáu người lúng ta lúng túng.Nhưng họ không ngờ khi chú rể còn mặt mày tím tái đã đi dạo phố, mà nét mặt lại đầy vẻ đắc ý, trông thấy người anh quen biết chào hỏi oang oang, sau đó chỉ vào Lý Lan vui vẻ giới thiệu:
- Đây là vợ tôi.
Lại chỉ vào Tống Cương và Lý Trọc vui vẻ nói:
- Hai đứa này đều là con trai tôi.
Nét mặt của mọi người trên phố đều vui vẻ, vui vẻ của họ khác với vui vẻ của Tống Phàm Bình. Vui vẻ của Tống Phàm Bình là vui vẻ của chàng rể, vui vẻ của họ là vui vẻ nhìn người khác cười cợt. Lý Lan biết họ cười có ý trách móc, biết khi họ chỉ chỉ chỏ chỏ nói những gì, cho nên chị cúi xuống, Tống Phàm Bình cũng biết, anh khẽ bảo vợ:
- Em cứ ngẩng đầu lên.
Cả nhà hớn hở đi qua hai phố lớn, khi đi qua cửa hàng giải khát, hai cậu bé cứ chăm chắm nhìn vào, bố mẹ các cậu cứ dắt tay con đi tiếp, coi như không nhìn thấy. Khi tới hiệu chụp ảnh,Tống Phàm Bình đứng lại, anh tươi cười hớn hở bảo vào chụp một kiểu toàn gia đình làm kỉ niệm. Lúc này anh quên lú mặt mình bị sưng vù. Lý Lan bảo để chụp sau, thì Tống Phàm Bình đã đi vào hiệu chụp ảnh. Anh quay lại nhìn, thấy Lý Lan dắt tay hai con vẫn đứng ở ngoài cửa,liền vẫy lia lịa, giục vào đi, Lý Lan dắt tay hai con cứ nhất định không vào.
Tống Phàm Bình nói với thợ chụp ảnh chụp cho một kiểu cả nhà. Khi thợ chụp ảnh hết sức sửng sốt nhìn mặt anh, anh mới nghĩ đến hôm nay không nên chụp ảnh. Anh ghé đầu soi khuôn mặt mình trong gương của hiệu ảnh, nói với thợ chụp:
- Hôm nay không chụp, vợ mình bảo để chụp sau.
Tống Phàm Bình vui vẻ, khi ra khỏi hiệu ảnh cứ hì hì cười suốt. Thái độ vui vẻ của anh đã cảm hoá Lý Lan, khi họ đi tiếp về phía trước,hai người vẫn cười hì hì, sau đó Lý Trọc và Tống Cương cũng khúc khích cười, tuy hai thằng bé không biết tại sao phải cười.
Lý Lan tái hôn tràn trề niềm vui, từ sau khi người chồng trước của chị bị chết chìm trong nhà xí, chị đã sống bảy năm trời trong cảnh sống không bằng chết, mái tóc chị rối như ổ chó suốt bảy năm trời. Bây giờ chị đã trở lại mái tóc đuôi sam thời con gái, lại còn thắt hai sợi chỉ đỏ ở chỗ cuối đuôi sam, sắc mặt chị đột nhiên hồng hào như được ăn nhân sâm, cơn đau nửa đầu của chị cũng đột nhiên biến mất. Mồm chị kêu xuýt xoa trong bảy năm đã bắt đầu cất lên tiếng hát. Chồng tái hôn của chị cũng mặt đỏ hồng hào, khi anh đi ra đi vào ở trong nhà, bước chân kêu uỳnh uỳnh như gõ trống, khi anh đứng sát tường bên ngoài đi tiểu tiện, nước tiểu cứ xoè xoè xối xả như mưa bão.
Đôi vợ chồng tái hôn này cứ như keo như sơn trong tuần trăng mật, hễ có thời gian rỗi là họ ở tịt nhà trong, lại còn đóng chặt cửa. Lý Trọc và Tống Cương đành phải ở nhà ngoài suy nghĩ miên man. Hai cậu bé nghe thấy khi bố mẹ ở trong nhà mồm cứ chùn chụt chùn chụt, tin ắng ặng hai người đang nấp bên trong ăn kẹo sữa thỏ trắng to. Không những bố mẹ ăn ban ngày, mà ăn liên tục cả ban đêm. Trời chưa tối, hai người đã giục Lý Trọc và Tống Cương lên giường ngủ, họ vào nhà trong đóng kín cửa, hai cái mồm cứ chùn chụt liên tục.Lúc này trẻ con nhà hàng xóm vẫn còn chạy nhẩy hò hét ầm ĩ bên ngoài, Lý Trọc và Tống Cương đành phải lên giường ngủ. Tống Phàm Bình và Lý Lan bảo cũng đi ngủ, nhưng ở nhà trong mồm vẫn luôn chùn chụt. Lý Trọc và Tống Cương chảy nước mắt, chảy nước miếng đi vào giấc ngủ, sáng sớm hôm sau thức dậy, nước mắt đã khô, nước dãi vẫn còn chảy.
Lý Trọc và Tống Cương thèm tới mức nước miếng túa ra đầy mồm, một hôm sau khi ăn cơm trưa, khi mồm Lý Lan và Tống Phàm Bình lại chùn chụt ở nhà trong, Lý Trọc dán mắt nhìn vào qua khe cửa, Tống Cương đứng sát sau lưng cậu, sẵn sàng nghe tin tức. Trong khe cửa thứ nhất, Lý Trọc nhìn thấy bốn cái chân của bố mẹ đều ở trên giường,hai chânTống Phàm Bình đè ở trên, kẹp chặt hai chân Lý Lan ở dưới, Lý Trọc thì thầm vào tai Tống Cương:
- Bố mẹ đang nằm ăn trên giường...
Khi Lý Trọc nhòm qua khe cửa thứ hai, nhìn thấy thân Tống Phàm Bình đè lên thân Lý Lan, hai tay ôm eo Lý Lan, cậu khẽ bảo:
- Bố mẹ đang ôm nhau ăn…
Khe cửa thứ ba khiến Lý Trọc nhìn thấy hai khuôn mặt bố mẹ, một ở trên một ở dưới, nhìn thấy Tống Phàm Bình và Lý Lan đang hôn mồm nhau một cách cuồng nhiệt, đầu tiên Lý Trọc cười hai tiếng khúc khích, cảnh tượng này khiến cậu cảm thấy hết sức buồn cười, tiếp theo cậu nhìn đến mê mẩn. Tống Cương đứng đằng sau mấy lần thò tay đẩy cậu, cậu cũng không biết gì. Tống Cương khe khẽ hỏi hết lần này đến lần khác:
- Này, này bố mẹ đang ăn như thế nào?
Lý Trọc đang xem khoái chí, cậu quay đầu nới một cách thần bí:
- Bố mẹ không ăn kẹo sữa, ăn mồm.
Tống Cương không hiểu, cậu hỏi một cách thần bí:
- ăn mồm ai?
Lý Trọc tiếp tục nói một cách thần bí:
- Bố anh ăn của mẹ em, mẹ em ăn của bố anh.
Tống Cương giật nảy người, cậu cứ tưởng Tống Phàm Bình và Lý Lan ăn nhau ở nhà trong như hai con thú rừng. Lúc này cánh cửa nhà trong mở đột ngột. Tống Phàm Bình và Lý Lan đứng ở cửa ngạc nhiên nhìn hai đứa con.Tống Cương nhìn thấy mồm hai người vẫn ở trên mặt, thở phào, chỉ vào mũi Lý Trọc, nói với bố mẹ:
- Em nói dối con, nó bảo bố mẹ ăn mất mồm của nhau.
Lý Trọc hất đầu nói;
- Con chỉ bảo bố mẹ đang ăn mồm, chứ có bảo ăn mất mồm đâu nào.
Tống Phàm Bình và Lý Lan đỏ mặt cười hì hì, không nói gì. Hai người bước khỏi cửa đi làm việc. Sau khi hai bố mẹ đi làm, để chứng minh không phải mình nói dối, Lý Trọc bảo Tống Cương ngồi ngay ngắn trên giường, như ngồi xem phim trong rạp, cậu bê một chiếc ghế băng để trước mặt Tống Cương, tự nằm sấp trên ghế, ngẩng lên chỉ ghế nói:
- Ví dụ chiếc ghế băng là mẹ em—Lại chỉ vào mình nói - - Còn đây ví dụ như bố anh.
Cậu coi ghế băng là Lý Lan, lại ví mình là Tống Phàm Bình, sau đó diễn nghĩa thế nào mồm ăn mồm. Lý Trọc đè lên ghế dài,hai tay ôm ghế, khi mồm hôn ghế phát ra những tiếng kêu lép ba lép bép, người cậu cũng bắt đầu nhấp nhổm đưa đẩy lên xuống theo tiếng kêu, cậu vừa hôn, vừa đưa đẩy thân thể, vừa nói với Tống Cương:
- Như thế, bố mẹ làm như thế.
Tống Cương không hiểu tại sao người cậu em cứ phải đưa đẩy lên xuống liên tục? Tống Cương hỏi:
- Người em cứ nhấp nhổm đưa đẩy lên xuống làm gì?
Lý Trọc nói:
- Thân thể bố anh cứ nhấp nhổm đưa đẩy lên xuống như thế mà.
Tống Cương khúc khích cười:
- Em thật buồn cười.
Lý Trọc bảo:
- Thì bố anh buồn cười như thế mà.
Lý Trọc đưa đẩy người lên xuống trên ghế dài mỗi lúc một nhanh, sắc mặt cậu bắt đầu đỏ bừng, hít thở gấp gáp, Tống Cương hoảng quá, nhảy khỏi giường, hai tay đẩy thân Lý Trọc nói:
- Này, này, này, em làm sao thế?
Lý Trọc từ từ thôi rung người đưa đẩy lên xuống, sau khi ngồi dậy, nét mặt cậu khoan khoái, chỉ vào đũng quần mình nói:
- Cứ đưa đẩy lên xuống như thế, con cu cứng đơ đơ, dễ chịu ra phết.
Sau đó Lý Trọc hết sức sốt sắng bảo Tống Cương cũng nằm ôm ghế băng thử xem, Tống Cương nửa tin nửa ngờ nhìn Lý Trọc, khi nằm sấp trên ghế dài, cậu phát hiện trên ghế toàn là nước dãi của Lý Trọc, hình như còn có cả nước mũi trăng trắng lẫn trong đó. Cậu lắc lắc đầu ngồi dậy, chỉ ghế dài nói:
- Nhìn kìa, toàn là nước mũi của em.
Lý Trọc xấu hổ vô cùng, vội vàng lấy ống tay áo lau sạch mũi dãi trên ghế băng, bảo Tống Cương nằm ôm ghế lần nữa. Sau khi nằm xuống, Tống Cương lại ngồi dạy, cậu nói một cách xoi mói:
- Toàn là mùi mũi dãi của em.
Lý Trọc ngượng vô cùng, để làm cho Tống Cương có phúc cùng hưởng, cậu ân cần bảo Tống Cương nằm úp mặt lên đầu kia ghế dài. Tống Cương nắm lại trên ghế băng, Lý Trọc hướng dẫn Tống Cương như một huấn luyện viên, khiến thân thể Tống Cương đưa đẩy lên xuống như thế nào, cậu em luôn luôn uốn nắn động tác của ông anh. Khi cậu cảm thấy Tống Cương đưa đẩy lên xuống mỗi lúc một giống Tống Phàm Bình, gạt mồ hôi trên trán,ngồi xuống giường, hết sức hài lòng, cậu hỏi Tống Cương:
- Dễ chịu không? con cu có cứng không?
Trả lời của Tống cương khiến Lý Trọc vô cùng thất vọng, Tống Cương cảm thấy không hề có ý tứ gì, cậu ngồi dậy nói với Lý Trọc:
- Ghế băng cứng quào quạo, cọ vào con cu khó chịu lắm.
Lý Trọc nghi hoặc nhìn Tống Cương nói:
- Sao lại không dễ chịu nhỉ?
Sau đó Lý Trọc rất ân cần để hai chiếc gối lên ghế dài, vẫn cảm thấy chưa đủ mềm lại vào trong buồng vơ cả gối của Tống Phàm Bình và Lý Lan đặt lên trên, cậu ân cần cười, ân cần bảo Tống Cương:
- Như thế này nhất định anh sẽ dê chịu.
Trước thiện chí của thằng em, ông anh khó khước từ, nằm sấp lên gối và cử động thân thể theo sự hướng dẫn của Lý Trọc, cậu đưa đẩy người lên xuống mấy cái, lại ngồi dậy, cậu vẫn nói không dễ chịu, cậu bảo trong gối hình như có sỏi nhỏ tỳ lên dương vật của cậu rất đau.
Sau đó kỳ tích đã xuất hiện, hai cậu bé mừng cuống quýt phát hiện ra túi kẹo sữa con thỏ trắng to còn lại, bố mẹ các cậu đã giấu kẹo sữa thỏ trắng to vào trong vỏ gối. Hai cậu bé đã từng lật hòm dốc tủ trong nhà tìm kẹo, nhưng vẫn không tìm thấy, khi bò xuống gầm giường tìm toàn thân bị bám đầy bụi bặm, khi lật giường chiếu lên tìm cũng suýt nữa làm mình hết hơi, vẫn không thấy tung tích kẹo sữa thỏ trắng to ở đâu. Cuộc tìm kiếm của hai đứa chẳng khác nào mò kim đáy bể, trong lúc đã nản chí hoàn toàn, không còn muốn tìm nữa, thì kẹo sữa thỏ trắng đã xuất hiện trong vỏ gối.
Hai đứa trẻ sung sướng kêu toáng lên như hai con chó đói, dốc toàn bộ kẹo sữa lên giường, Lý Trọc bỏ vào mồm ba cái kẹo một lúc, Tống Cương ít nhất cũng bỏ vào mồm hai cái, chúng vừa cười vừa ăn, chúng không liếm kẹo nữa, không mút kẹo nữa, chúng cứ nhai nhồm nhoàm, dù sao thì kẹo sữa thỏ trắng cũng còn rất nhiều, chúng phải để mồm mình đầy vị ngọt và mùi sữa, để mùi vị này vào tận ruột, để những mùi vị này tràn ra từ lỗ mũi.
Hai đứa trẻ ăn như càn quét ba mươi bẩy chiếc kẹo sữa trong túi, chỉ còn lại có 4 cái, lúc này Tống Cương đột nhiên hoảng sợ khóc lên. Cậu lau nước mắt nói: Nếu bố mẹ về thấy kẹo sữa bị ăn vụng sẽ làm thế nào? Lời nói của Tống Cương làm Lý Trọc sợ run cầm cập, Lý Trọc cũng chỉ run cầm cập một chút, rồi bất chấp tất cả nhét luôn bốn chiếc kẹo sữa còn lại vào mồm nhai hết sạch. Tống Cương trợn mắt nhìn Lý Trọc ăn một mình bốn chiếc kẹo sữa cuối cùng. Cậu vừa khóc vừa nói:
Tại sao em không sợ?
Sau khi ăn hết bốn chiếc kẹo sữa, Lý Trọc chùi mồm nói:
Bây giờ thì em sợ.
Hai cậu bé ngồi ngẩn tò te trên giường, chúng nhìn ba mươi bảy chiếc vỏ kẹo như những chiếc lá rụng mùa thu, rơi đầy giường. Tống Cương khóc sướt mướt, cậu sợ Tống Phàm Bình và Lý Lan sau khi phát hiện sẽ nghiêm khắc trừng trị hai đứa, Tống Phàm Bình sẽ tát chúng thâm tím mặt mày như Tống Phàm Bình hôm mới cưới. Tống Cương khóc làm cho Lý Trọc cũng càng nghĩ càng sợ, cậu run rẩy đến mười cái trong một lúc, sau khi run rẩy, cậu nghĩ ra một diệu kế, cậu bảo đi tìm những hòn sỏi to gần bằng kẹo sữa, lấy vỏ kẹo gói lại. Tống Cương cười ra nước mũi, cùng Lý Trọc bò khỏi giường, hai cậu bé đi ra ngoài nhà, tìm dưới gốc cây, bên thành giếng, trên hè phố và cả góc tường mà Tống Phàm Bình đứng tiểu tiện một đống sỏi nhỏ. Chúng bưng sỏi về giường lấy vỏ kẹo gói từng hòn, bỏ vào trong túi kẹo, sau đó lại đặt vào trong vỏ gối ba mươi bảy chiếc kẹo sữa giả hình thù kỳ quái, rồi đem gối để vào giường nhà trong.
Sau khi xong tất cả mọi việc, Tống Cương lại đâm lo, cậu lại khóc hu hu, gạt nước mắt nước mũi nói:
Bố mẹ rồi cũng sẽ biết.
Lý Trọc không khóc, cậu nhếch mép cười ngây ngô một lúc, hất đầu an ủi Tống Cương:
Bố mẹ hiện nay vẫn chưa biết.
Lý Trọc mới có tý tuổi đã là loại người đến đâu hay đến đấy, hôm nay có rượu hôm nay say cái đã. Sau khi ăn hết kẹo sữa thỏ trắng to, cậu lại vui vẻ đến chiếc ghế băng. Trong tiếng khóc hu hu của Tống Cương, một lần nữa cậu lại nằm sấp lên ghế, một lần nữa lại đưa đẩy thân lên xuống, lần này cậu đã có kinh nghiệm, đặt trọng tâm của cơ thể vào đúng chỗ dương vật để chỗ đó cọ đi cọ lại trên ghế băng, cọ tới mức một lần nữa mặt cậu đỏ bừng, hít thở gấp gáp.
Lý Trọc và Tống Cương từ đó như hình với bóng, Lý Trọc thích Tống Cương hơn mình một tuổi, từ khi có người anh em này, Lý Trọc mới có cuộc sống tự do chui luồn mọi nơi mọi chốn. Trước đó chỉ cần đến nhà máy tơ làm việc là Lý Lan lại khoá trái cửa nhốt cậu trong nhà, để một mình cậu sống bên trong suốt ngày này đến ngày khác. Tống Phàm Bình khác Lý Lan, Tống Phàm Bình quàng vào cổ Tống Cương một chiếc chìa khoá để Tống Cương và Lý Trọc xuất quỷ nhập thần khắp phố to ngõ nhỏ của thị trấn Lưu chúng tôi như chiếc diều bị đứt dây. Tống Phàm Bình và Lý Lan đã từng lo lắng hai đứa con ngày nào cũng đánh nhau, không ngờ hai đứa gắn bó với nhau như một. Trên mặt trên thân hai anh em chỉ có những vết vật nhau và lộn cổ, không có những vết sưng tím do đánh nhau, chỉ có một lần hai cậu bé môi toạc, mũi chảy máu, đó cũng là vết thương khi hai cậu cùng đánh nhau với trẻ con nhà khác.
Sau khi Lý Trọc phát hiện trời đất mới của cơ thể mình trên ghế băng, đã thường xuyên cọ xát dương vật của mình như cơn nghiện, khi cậu và Tống Cương đang đi tử tế trên đường phố, cậu cũng đột nhiên nói với Tống Cương:
- Em phải cọ xát mấy cái đã.
Sau đó cậu ôm lấy một cột điện gỗ ở trước mặt, nghe tiếng dòng điện u u ở bên trong, cứ cọ xát người vào cây cột hết lần này đến lần khác, lần nào cậu cũng cọ xát mình đỏ bừng mặt, cọ xát tới mức thở phì phà phì phò. Mỗi lần cọ xong cậu đều hết sức sung sướng với Tống Cương:
Dễ chịu thật đấy.
Biểu hiện tình cảm của Lý Trọc khiến Tống Cương vô cùng hâm mộ, Tống Cương nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi, cậu thường hay hỏi Lý Trọc:
Tại sao anh không thấy dễ chịu?
Lý Trọc cũng nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi, lần nào cậu cũng lắc đầu nói:
ừ nhỉ! Tại sao anh không dễ chịu?
Có mấy lần Lý Trọc và Tống Cương đi trên cầu, Lý Trọc cũng đột nhiên nảy cơn nghiện cọ xát, cậu liền bám lan can cầu cọ cọ xát xát như nằm sấp trên ghế băng, dưới kia là con sông nhỏ của thị trấn Lưu chúng tôi thường thường có xà lan kéo còi đi qua dưới gầm cầu, khi còi nổi lên, Lý Trọc càng hưng phấn lạ thường, có một lần cậu sung sướng kêu lên ối ối.
Giữa lúc ấy có ba học sinh trung học vừa vặn đi qua bên thân cậu, đây là ba học sinh trung học đã đánh nhau to với Tống Phàm Bình, ba học sinh đứng ở cạnh lan can nhìn Lý Trọc một cách quái lạ, chúng hỏi:
Này thằng nhóc, mày làm gì thế?
Lý Trọc lăn người xuống, cậu thở hổn hển nói:
Cọ đi cọ lại như thế này, dương vật cứng đơ đơ rất dễ chịu…
Nghe Lý Trọc nói thế, ba học sinh trung học mắt chữ i mồm chữ o, Lý Trọc tiếp tục miệng nói tay làm, bảo chúng cũng có thể ôm cột điện gỗ cọ xát, nhưng đứng cọ đi xát lại dễ mệt, chẳng thà nằm sấp chà xát nhẹ nhàng hơn, cuối cùng cậu nói:
Về nhà thì cứ cọ xát như thế này trên ghế băng…
Sau khi nghe Lý Trọc dạy bảo, ba học sinh trung học oa oa kêu lên một cách lạ lùng, chúng nói:
Thằng lỏi này đã phát dục.
Cuối cùng Lý Trọc đã hiểu tại sao mình cọ đi cọ lại rất dễ chịu mà Tống Cương thì khó chịu. Sau khi ba học sinh trung học đi xa, Lý Trọc nói một cách như bừng tỉnh:
Thì ra mình đã phát dục.
Sau đó cậu nói với Tống Cương một cách thần bí:
Bố anh giống em, cũng đã phát dục, còn anh thì chưa.
Khi Lý Trọc và Tống Cương chui luồn trên phố to ngõ nhỏ, ngõ thành Tây ồn ào nhất của thị trấn Lưu chúng tôi là nơi hai cậu thường đi, trong ngõ này có hiệu thợ rèn, hiệu may, hiệu mài dao, hiệu nhổ răng, còn có cả Vương bán kem, gõ thùng kem rao đi rao lại.
Đầu tiên hai cậu bé đứng ở cửa hiệu may nhìn Trương thợ may nổi tiếng của thị trấn Lưu chúng tôi cầm thước da đo vòng ngực, vòng cổ, vòng mông chị em phụ nữ, tay ông Trương sờ đi sờ lại trên thân đàn bà, khiến các cô không nổi nóng mà còn cười hí hí.
Xem xong ở đây, hai cậu lại đi xem hai thợ mài kéo trong hiệu kéo, ông thợ già đã hơn 40 tuổi, cậu thợ nhỏ 15 tuổi, hai thợ già thợ trẻ ngồi trên hai ghế lùn tịt chung quanh cái mâm gỗ, trong mâm gỗ toàn là nước, hai hòn đá mài kéo tựa nghiêng trong mâm gỗ, hai thợ mài kéo mài tới mức cứ kêu rào rào như trời mưa.
Xem xong mài kéo, hai cậu lại đi xem thợ nhổ răng họ Dư của hiệu nhổ răng, thật ra ông Dư không có cửa hiệu, ông chỉ căng một chiếc ô che mưa vải dầu ở cạnh phố, bày một cái bàn ở dưới, bên trái bàn đặt một dãy kìm nhổ răng to nhỏ khác nhau, bên phải bày mười mấy chiếc răng to nhỏ khác nhau đã nhổ, lấy đó để rao khách. Đằng sau bàn là một chiếc ghế đẩu, bên cạnh ghế là một chiếc ghế nằm bằng mây, khách đến nhổ răng nằm trong ghế mây này, ông Dư ngồi trên ghế đẩu, khi không có khách, ông Dư nằm trong ghế mây. Một lần Lý Trọc thấy ghế mây bỏ trống vừa định nằm xuống cho thoải mái một chút, ông Dư đã cầm ngay kìm nhổ răng một cách phản xạ có điều kiện, định đưa kìm vào trong mồm Lý Trọc, khiến Lý Trọc sợ hãi kêu rối lên, ông Dư mới biết mình đã nhầm, coi Lý Trọc là khách, liền nhấc bổng Lý Trọc lên, nói:
Mẹ kiếp, răng sữa đầy mồm, cút ngay!
Hiệu lò rèn của anh Đồng là nơi hai đứa thích đi nhất, Đồng thợ rèn có một chiếc xe đẩy, thời bấy giờ có xe đẩy là oách lắm, còn oách hơn có xe tải riêng hiện nay. Đồng thợ rèn mỗi tuần đến trạm phế phẩm một lần, mua đồ đồng nát và sắt vụn chở về. Lý Trọc và Tống Cương thích xem anh Đồng rèn sắt, đem đồ đồng bỏ đi làm thành những khung gương, rèn sắt vụn thành hình lưỡi liềm, lưỡi cuốc, nhất là cảnh tượng tia lửa bắn ra bốn phía khiến hai cậu bé thích thú kêu chà chà, Tống Cương hỏi Đồng thợ rèn:
Sao trên trời có phải rèn sắt mà ra không?
Phải - Đồng thợ rèn nói – Chính bố mày rèn ra sao đấy.
Lý Cương hết sức sùng kính Đồng thợ rèn, cậu bảo:
Thì ra sao mọc đầy trời là từ trong hiệu thợ rèn của anh Đồng bay lên.
Lý Trọc không tin lời anh Đồng, cậu bảo anh Đồng chỉ bốc phét, cậu bảo đốm lửa của anh Đồng bắn ra, chưa ra đến cửa đã tắt ngóm cho bằng sạch.
Lý Trọc biết Đồng thợ rèn nói bốc, nhưng cậu vẫn thích đến xem anh rèn sắt. Từ ba cậu học sinh trung học, Lý Trọc được biết căn cứ lý luận vì sao mình thích cọ xát người, cho nên khi đến hiệu thợ rèn liền nằm sấp trên chiếc ghế băng. Đáng ra cậu vẫn cùng Tống Cương ngồi trên ghế băng xem anh Đồng rèn sắt, bây giờ thì Lý Trọc độc chiếm chiếc ghế băng, Tống Cương đành phải đứng sang một bên, Lý Trọc giang hai tay nói một cách thẳng thắn:
Chẳng có cách nào khác, em đã phát dục.
Lý Trọc vừa xem những tia lửa bắn toé ra, vừa đưa đẩy thân mình lên xuống, vừa thở hổn hà hổn hển, vừa cùng với Tống Cương kêu lên:
Sao kìa, sao kìa, ôi biết bao nhiêu là sao …
Đồng thợ rèn lúc ấy chỉ là một chàng trai hơn 20 tuổi, vẫn chưa kết hôn với người đàn bà mông béo núc ních sau này. Đồng thợ rèn vai thô, lưng tròn, tay trái cầm kìm sắt, tay phải vung búa sắt, vừa rèn sắt vừa nhìn Lý Trọc, anh biết Lý Trọc đang làm gì, anh nghĩ bụng:
Thằng nhóc khốn kiếp nghiễm nhiên cũng tự biết thủ dâm.
Đồng thợ rèn vừa lơ đãng một chút, suýt nữa búa sắt đập vào tay trái mình, như chạm vào lửa anh vất kìm sắt xuống, giật nảy mình, bỏ búa sắt xuống đất hỏi Lý Trọc đang thở hổn hển trên ghế băng:
Này! Mày bao nhiêu tuổi.
Lý Trọc thở hổn hển đáp:
Sắp sửa lên tám.
Đồng thợ rèn ngạc nhiên nói:
Mẹ kiếp, thằng lỏi con mất dạy này chưa đầy tám tuổi đã ham muốn tính dục.
Từ đó Lý Trọc biết thế nào là ham muốn tính dục, cậu tin tưởng Đồng thợ rèn nói có lý hơn ba học sinh trung học, Đồng thợ rèn lớn tuổi hơn nhiều ba học sinh trung học. Lý Trọc không bao giờ còn nói mình đã phát dục, cậu bắt đầu thay cách nói, cậu nói với Tống Cương một cách đắc ý:
- Anh vẫn chưa có ham muốn tính dục, bố anh đã có ham muốn tính dục, em cũng thế.
Lý Trọc tiếp tục ra sức cọ xát mình trên cột điện gỗ, khi cậu cọ xát đỏ bừng mặt lên, cậu bắt đầu trèo lên, sau khi trèo lên cậu lại ôm cột điện tụt xuống, sau khi đứng xuống đất cậu cảm khái muôn phần, nói với Tống Cương:
- Đúng là dễ chịu lắm.
Một hôm vừa trèo lên trên cột điện, trông thấy ba học sinh trung học đi tới, cậu hấp ta hấp tấp tụt xuống, lần này cậu không nói dễ chịu với Tống Cương, cậu vội vàng gọi ba học sinh trung học nói với họ:
- Các anh không hiểu, khi dương vật của em chà xát cứng đơ đơ, không phải là phát dục, mà là ham muốn tính dục.