Số lần đọc/download: 2223 / 25
Cập nhật: 2015-11-24 20:33:21 +0700
Chương 8: Môn Đăng Hộ Đối
-X
án Xán, anh thấy mấy ngày nay em chăm chi quá, đến phòng khách cũng lau dọn sạch sẽ. – Buổi tối, Triệu Noãn Noãn bỗng nhiên khen Tô Xán Xán, một việc chưa từng xảy ra.
Đang ăn món thịt, Tô Xán Xán ai oán ngước mắt nhìn Cac Vũ, nếu không phải đánh cuộc thua kẻ kia, cô đâu đến nỗi thảm thế này?
Cao Vũ thuận miệng góp chuyện:
-Đúng vậy, anh nhận ra em họ đối với anh tốt quá.
Đúng là điển hình của kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm, Tô Xán Xán tức phừng phừng.
-Quảng cáo của em làm thế nào rồi? – Cao Vũ đột ngộ chuyển chủ đề.
-Chuyện đó hả? Hôm nay vừa cho nhà quảng cáo xem, họ rất hài lòng, chắc tháng tới sẽ phát sóng toàn quốc.
- Tháng tới bắt đầu khai giảng, tỷ lệ xem truyền hình sẽ giảm sợ thời điểm tung quảng cáo không đúng lúc.
Bọn em cũng nghĩ đến điều này, cho nên trên cơ sở files quảng cáo đã hoàn thành, cũng kết hợp quảng cáo trên báo giấy,ngoài đường phố nữa. Ngoài ra công ty cũng ký kết hợp đổng với đài truyền hình địa phương…
Hai người thao thao bất tuyệt về cái hợp đổng quảng cáo của Triệu Noãn Noãn, Tô Xán Xán bỗng nhiên nhận ra, rất nhiều điều họ nói mà cô chẳng hiểu gì.
Không kìm được, cô hỏi Cao Vũ:
-Chẳng phải anh học khoa Quảng cáo ra đây chứ? – Sao có thê hiểu biết rộng đến thế được?
Cao Vũ lắc đầu:
-Anh học Master ngành Kinh tế quốc tế và Ngoại thương.
Xán Xán giật thột, hóa ra thư sinh mặt trắng này học cao phết!
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Xán Xán, Cao Vũ cười bảo:
-Chắc em nghĩ anh cũng giống em à?
Mẹ kiếp! Bà đây dù gì cũng là sinh viên đại học lớn đây! Tô Xán Xán nổi giận phừng phừng:
-Học vị Thạc sĩ có gì ghê gớm chứ? Ngày thường tôi chẳng thấy anh bận tâm về kinh tế quốc tế gì cả, biết rõ chân tướng ma quỷ rồi! – Nói xong, vẫn còn tức, dám so bì với sinh viên trường lớn à?
-Xán Xán! – Triệu Noãn Noãn nhắc nhở cô.
-Em nói có gì sai chứ! – Xán Xán đáp. – Anh xem, anh ta cứ khuya thì ra đi, sớm tinh mơ thì trớ về làm mất giấc ngủ người khác, chẳng phải ma quỷ thì đi làm gì giờ ây?
-Anh ấy đi làm.
-Làm gì? – Làm điếm thì có.
Tô Xán Xán tuy không nói ra lời, nhưng qua ánh mắt, Triệu Noãn Noãn biết trong lòng cô dồn dập bao nhiêu giả thiết hỗn độn. Trước khi cô kịp buột miệng, anh cướp lời:
-Cao Vũ kinh doanh club rượu.
-Hả? – Lần này đến lượt Tô Xán Xán tròn mắt há miệng.
-Thì ra Cao Vũ mở quầy bar? Thảo nào, thời gian biểu của anh kỳ lạ thế cô vẫn nghĩ rằng anh ta là loại ăn trắng mặc trơn… Nghĩ đến đây, Tô Xán Xán thấy trong lòng phiền muộn. Cứ nghĩ rằng dạng dài lưng tốn vải như Cao Vù ắt phải tim người bảo bọc, chu cấp, cũng như mình trông chờ bố mẹ là chuyện đương nhiên, nhưng hóa ra Cao Vũ còn là ông chủ, trong khi mình… Thì ra, người mà Triệu Noãn Noãn phải bảo bọc là chính cô?
Đêm ây, Tô Xán Xán buồn bã muốn online trút hết tâm sự với Nhan Như Ngọc.
Không đợi đến khi online, Nhan Như Ngọc đã gọi cô trước.
Nhan Như Ngọc: Xán Xán, cuối cùng cũng gặp cậu rồi!
Xán Xán: Sao vậy?
Nhan Như Ngọc: Đặc biệt! Đặc biệt nhé!
Xán Xán:?
Nhan Như Ngọc: Hôm nay tớ nghe được một tin động trời, cậu muốn nghe không?
Xán Xán: Tin gì?
Nhan Như Ngọc: Mình thỏa thuận trước nhé, tớ nói rồi cậu không được giận đây!
Xán Xán: …
* *
Với tính cách của Xán Xán, ngoài hai người trong nhà, cô không thể nghĩ ra còn cái gì khiến cô nổi giận được.
Nhan Như Ngọc: Tớ nói thật đấy! Cậu không được giận đâu đây!
Xán Xán: Được, cậu nói đi.
Nhan Như Ngọc: Khương Kiệt sắp lấy vợ!
Khương Kiệt? Hai từ này hiện ra trước mắt, Xán Xán ngây người.
Cái tên này đến chết Xán Xán cũng không thế quên.
Đó là loại người gì vậy? Nói trắng ra, đó là mối tình đầu của Xán Xán. Nhớ lại hổi phổ thông trung học, Khương Kiệt ngồi sau Xán Xán, nhà con một, vóc dáng cũng được, trắng trẻo sáng sủa, cao ráo sạch mắt, lại đeo kính trông rất ra dáng. Hồi ây, Xán Xán là cô bé ngốc nghếch hồn nhiên trong sáng, hai đứa nói chuyện bâng quơ, rổi trao đổi bài, dần dần thân nhau.
Sau này lớn hơn, Xán Xán dần coi đó là bạn trai mình. Nhưng Khương Kiệt thì không vậy, coi đó là chuyện đùa. Thế là trong lớp mới đầu lan truyền tin đồn về hai đứa. Xán Xán thì không bận tâm, nhưng Khương Kiệt thì ra vẻ hi hả, sau này Xán Xán bắt đầu thấy nghi ngờ, không biết người ta có thực lòng với cô không? Xán Xán kiên trì quan sát mấy ngày, không thấy gì khác lạ, đang định bỏ qua, đột nhiên nhận được mảnh giấy thông báo của Khương Kiệt. Xán Xán nổi xung lên! Lớn thế này, đó là lần đầu tiên cô bị người thông báo việc riêng qua thư.
Hai đứa thân thiết với nhau hơn nửa năm trời, tuy ban đầu Xán Xán bị động, nhưng ưu điểm nhất của kẻ thư sinh này là mang tới cho cô cảm giác an toàn, khi đã xác định có cảm tình, Xán Xán rất chân tình, thành thực.
Ngờ đâu… đến khi nghiêm túc chân thành thì xảy ra vân đề.
-Xán Xán, lần này anh thi thử không tốt, bố mẹ anh rất sốt ruột. Mấy tháng nữa là thi tốt nghiệp rồi, anh đã nghĩ kỹ, nhận thấy kỳ thi tốt nghiệp trung học là việc lớn trong đời, vì thế cần chuyên tâm gắng sức, không thế nghĩ đến chuyện khác. Vì vậy… em hiểu anh muôn nói gì chứ. Em là cô gái dễ mến, nếu sau này có duyên, chúng mình cùng thi vào một trường đại học, lại có thể tiếp tục làm bạn với nhau.
Khi tìm thấy lá thư ấy trong ngăn kéo, cô buồn rũ cả người.
Mối tình này bắt đầu từ một lá thư, ngờ đâu chưa đầy một năm, lại là một lá thư vô tình, phá nát giấc mộng đẹp của Xán Xán. Cô không đau lòng sao được? Lẩn thi thử thứ hai, đến lượt Xán Xán điểm kém. Cô rất muôn tìm Khương Kiệt để hỏi cho ra lẽ! Nhưng kẻ đó đã nói rồi còn gì, để thi tốt nghiệp xuất sắc, vì tương lai, sẽ không động lòng vì nữ nhi thường tình. Lúc ây, Xán Xán vẫn còn tin Khương Kiệt, đành gắng gỏi nén giữ tình cám của mình.
Nhưng chưa đầy nửa tháng sau, vết thương lòng của Xán Xán trờ thành sự phẫn nộ.
Chẳng phải để thi tốt nghiệp xuất sắc, rồi sẽ tiếp tục làm bạn khi vào đại học! Toàn là giả dối! Sự thực, cái kẻ Sở Khanh ấy đã vứt bò Xán Xán từ lâu để chạy theo cô hoa khôi của lớp.
Xán Xán hận vì điều đó. Thiếu chút nữa, cô chạy tới đối mặt với Khương Kiệt, may có Nhan Như Ngọc ngăn cô lại mới không xảy ra việc ầm ĩ.
-Tô Xán Xán! Cái loại Sở Khanh ấy, cậu đi nói chuyện với hắn có ích gì! Rõ ràng là hắn đá cậu rồi. Chẳng thà nhân dịp này cậu cố công mà học để thi cho tốt hơn hẳn cái đồ cặn bã kia đi! – Bạn bè! có lúc cũng nói có lý phết.
Thế là Xán Xán chuyên căm hận thành sức mạnh, dổn hết vào việc học. Ai ngờ Nhan Như Ngọc nói trúng. Thi tốt nghiệp, Xán Xán được gần 600 điếm, tuy không phải cao nhất trong lớp nhưng cũng hơn đứt tận hơn 100 điếm so với đổ khốn Khương Kiệt được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Ngày nhận phiếu báo điếm, Xán Xán nhìn vẻ mặt ủ dột của Khương Kiệt, cảm thây thoải mái hẳn lên. Hôm ấy, Xán Xán nghe được từ sau lưng mình cuộc đối thoại giữa Khương Kiệt với người bạn ngồi cùng bàn.
Kiệt này, trình độ của cậu không đến nỗi như điểm thi đâu chứ…
-Bực thế chứ! Chẳng biết đứa nào ngày nào cũng xịt lốp xe của tớ, hại tớ ngày nào cũng phải dắt xe đi bộ về nhà, phí bao nhiêu thời gian học bài.
-Cậu không trêu chọc ai đây chứ?
-Sao tớ biết được? Thêm nữa hôm tớ thi môn toán, tìm mãi không thây thước kẻ, tớ nhớ rõ là có mang theo, hại tớ hôm đó vẽ hình sai hết.
-Đúng là xui xẻo…
Xán Xán mặt lạnh tanh, nhặt nhạnh mấy thứ gì đó trong ngăn bàn, cùng Nhan Như Ngọc lần cuối rời khỏi lớp học năm cuối trung học.
-Xán Xán, cậu vứt cái gì vậy?
-Không có gì, cái thước kẻ không dùng nữa ây mà. – Xán Xán ngẩng đầu, mỉm cười bình thản với Nhan Như Ngọc. – Như Ngọc! Hôm nay chị đây chủ chi, bọn mình đi KFC thôi!
* *
Thực tế, nhiều năm qua rồi, mối hận trong lòng Xán Xán cũng tiêu tan, nghe nói Khương Kiệt kia cũng không học lại mà chi một khoản tiền lớn, chạy vạy để vào học ở một nơi chuyên về ngoại thương nhưng điểm thi đầu vào không đòi hỏi khắt khe. Đã gọi là gia đình có điều kiện thì còn nói gì nữa.
Thế nhưng hôm nay nghe tin Khương Kiệt cưới vợ, Xán Xán vẫn cảm thây có chút không vui. Xét cho cùng, mối tình đầu là cái khó quên nhất đổi với phụ nữ. Người phương Tây nói: đàn ông là đinh, đàn bà là tâm gỗ, khi nhổ đinh khỏi tâm gỗ rồi, bao nhiêu dấu vết lưu lại trên gỗ ây đều không thể xóa.
Xán Xán không phải người tuyệt tình, đâu thể quên sạch một mối tình đầu như thê)
Trên màn hình máy tính, Nhan Như Ngọc lại gửi tin nhắn.
Nhan Như Ngọc: Xán Xán, cậu không sao chứ? Sao không trả lời tớ?
Xán Xán: Không sao. Cậu có biết khi nào anh ta lấy vợ không?
Nhan Như Ngọc: Hình như mùng- 7 tháng sau, tớ vừa nhận thiếp mời hôm nay.
Mùng 7? Còn có một tuần nữa.
Nhan Như Ngọc: Đồ Sở Khanh này đúng là phách lối, nghe nói mời đù bạn học cấp Ba, cũng chẳng thèm nghĩ là dùng tiền của ai mà phung phí thế nữa. Bố mẹ hắn quả là uổng công sinh ra đứa con này.
Xán Xán: Ha ha!
Nhan Như Ngục: Đúng rồi còn gì! Quên không nói với cậu, anh ta mời cả cậu nữa, nhưng không liên lạc được với cậu nên gửi tớ. Cậu đi không?
Xán Xán không trả lời.
Nhan Như Ngọc: Tớ thấy bọn mình chẳng nên đi, lại còn phải tặng quà nữa, chẳng phải phí tiền à?
Một phút sau.
Xán Xán: Tại sao không đi? Bọn mình phải ăn trả những gì anh ta nợ tớ chứ!